- Nhưng mà tôi cũng muốn nói với cậu một câu cảm ơn nữa.
Lăng Lan ngạc nhiên, mình đã ra tay đánh anh ta vô cùng tàn nhẫn, làm anh ta bỏ lỡ mất một năm quý giá mà, thật không hiểu sao Nhiếp Phong Minh lại muốn cảm ơn mình nữa?
- Nếu như không có cậu thì Hoắc lão đại sẽ không đổi ý vào phút cuối mà ghi danh vào Quân đoàn 23 đâu, như vậy thì chiến đội của chúng tôi có khả năng sẽ chia năm xẻ bảy, mà bây giờ thì các anh em của tôi đều vào Quân đoàn 23 hết rồi, có thể cùng nhau chiến đấu tiếp, vì vậy nên tôi mới muốn cảm kích cậu lúc trước đã ra tay tàn nhẫn, cho nên là, cảm ơn!
Nhiếp Phong Minh nghiêm túc nói xong câu này thì cũng không quay đầu lại nữa, lướt qua Lăng Lan đi vào chiến hạm của Quân đoàn 23.
Lời nói của Nhiếp Phong Minh làm cho nội tâm của Lăng Lan chấn động vô cùng. Nói thật, Lăng Lan trước giờ luôn khinh bỉ hành động của Nhiếp Phong Minh, cô luôn nghĩ người này tâm tính quá kém, nhưng mà nhìn tình huống bây giờ thì là do cô quá thiển cận rồi.
Con người không có một ai là hoàn mĩ cả, mỗi người đều có yêu ghét và chí hướng khác nhau. Nếu như đối mặt với những người mình ghét thì ra tay tàn nhẫn cũng có gì sai đâu, mà đối với những người mình kính yêu thật sự, cho dù trả giá bao nhiêu thì cũng là đúng... Một khi đã như vậy thì cô lấy tư cách gì mà đi nhận định một người đúng hay sai chứ?
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn vũ trụ mênh mông ngoài kia, trong lòng lại linh hoạt kỳ ảo, giống như tầng sương mù luôn ngăn cách trong lòng cô đã biến mất. Khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười, đưa tay phải lên khẽ đè vào ngực mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Đối nhân xử thế luôn không có đúng hay sai chỉ có đáng hay không mà thôi. Cho nên, từ bây giờ về sau, cô chỉ làm theo tâm của mình, muốn làm chuyện gì thì làm chuyện nấy.
- Đây là đạo gì?
Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói lạnh băng của Nhất Hào đạo sư.
- Là đạo mà con muốn đi, cũng chính là đạo mà con tự mệnh danh – Bá Đạo.
Ánh mắt của Lăng Lan lóe sáng, không hề có một chút mê mang khi tự mình sáng tạo nên một đạo mới.
- Căn bản của đạo này là gì?
- Tâm. Bất kể là Thánh Đạo, Vương Đạo, Sát Đạo, Quỷ Đạo... gì thì đều không thể thắng nổi một chữ Tâm, một câu cam tâm tình nguyện.
Lăng Lan chém đinh chặt sắt nói:
- Không cần cưỡng cầu, không cần ẩn nhẫn, không cần đau khổ, cũng không cần khó xử, con nghĩ con muốn cho nên con làm, đơn giản như vậy thôi.
Tâm niệm của Lăng Lan vừa động liền nghe được một tiếng “Ca!”, lá chắn ngăn cách giữa nội tâm và thân thể cô đột nhiên tan vỡ, khí thế vốn được Lăng Tiêu áp chế cũng bắt đầu chân chính dung hợp vào bên trong cơ thể cô...
Đám người Tề Long đứng bên cạnh chỉ cảm thấy Lăng Lan đang đứng thẳng bên cạnh đột nhiên chợt lóe khí thế lên, sau đó lại không cảm nhận được sự tồn tại của cô nữa. Chuyện ngoài ý muốn này làm cho bọn họ vô cùng khẩn trương, bọn họ nhanh chóng tản ra vây quanh Lăng Lan bảo vệ cô.
Động tĩnh khác lạ của đám Tề Long cũng làm cho nhóm đoàn viên của đoàn cơ giáp Lăng Thiên đứng xung quanh bừng tỉnh, thấy tình hình này cũng liền nhanh chóng tạo thành từng bức tường người, một tầng lại một tầng đem Lăng Lan vây lại ở vị trí trung tâm nhất.
Trên quân hạm của Quân đoàn 23, Chỉ huy chuyến đi lần này thấy một màn trên máy theo dõi, ánh mắt hơi nhíu lại:
- Là đột phá thể thuật sao? Không ngờ đến cả mình cũng không thể nhìn ra cấp bậc thật sự của tên nhóc này... Hơn nữa uy vọng của cậu ta ở trường quân đội hẳn là cũng rất cao, có thể làm cho mấy trăm người tự nguyện bảo vệ mình. Thật sự rất có ý tứ, nhất định phải lưu ý người này một chút, hy vọng mấy lần tiếp đón sau này sẽ có mặt cậu ta.
Tiễn các học trưởng năm năm đi rồi thì đám Lăng Lan lại bắt đầu khôi phục hình thức học tập cao độ. Trong khoảng thời gian này, Lăng Lan bắt đầu gia tăng thời gian huấn luyện ma quỷ cho đám Tề Long, Lạc Lãng tiếp bước Tề Long, trở thành người thứ hai trong đội thăng cấp thành đặc cấp sư sĩ.
Không chỉ vậy, những chiến đội khác của đoàn cơ giáp Lăng Thiên cũng đều có tin tức tốt. Võ Quỳnh và Lý Anh Kiệt gần như là thăng cấp thành đặc cấp sư sĩ cùng một lúc luôn. Hai tên này thấy mấy thành viên của tiểu đội Lăng Lan đều điên cuồng huấn luyện tự ngược bản thân, điều này làm cho họ vô cùng xúc động. Vì vậy cũng quyết định, mang theo thành viên chiến đội của mình da mặt dày theo đuôi đám Lăng Lan huấn luyện chung, cho dù bị đuổi cỡ nào cũng nhất định không đi.
Võ Quỳnh là một người thông minh, tiểu đội của Lăng Lan có thể nhanh chóng thăng cấp lên đặc cấp sư sĩ như vậy thì nhất định là có huấn luyện bí mật gì rồi, cho nên chỉ cần hắn theo đuôi huấn luyện chung nhất định không sai vào đâu được.
Lý Anh Kiệt tuy rằng không thông minh bằng Võ Quỳnh nhưng mà cậu lại biết được chỉ cần làm theo Võ Quỳnh là chắc chắn chuẩn rồi, cho nên thấy Võ Quỳnh da mặt dày đi theo huấn luyện chung với tiểu đội Lăng Lan, cậu đương nhiên cũng sẽ nối gót đi theo.
Không thể không nói, chủ ý của hai tên này vô cùng chính xác, sau khi Lăng Lan ngược hết đội viên của tiểu đội mình xong thì nhìn thấy ánh mắt khát vọng của hai người bọn họ, cho nên cũng lòng tốt dâng trào mà ra tay hung hăng ngược một phen, thiếu chút nữa làm cho bọn họ không còn hơi sức mà bò ra khỏi phòng huấn luyện luôn rồi.
Có được một chuyến đồng cam cộng khổ như vậy làm cho tình cảm của Võ Quỳnh và Lý Anh Kiệt bay vèo vèo lên, hai người vốn luôn nhìn nhau không thuận mắt cho tới bây giờ đã có thể nâng đỡ dìu dắt nhau lết ra khỏi phòng huấn luyện rồi.
Bị ngược hơn hai tháng thì hai người họ cũng đã thăng cấp thành đặc cấp sư sĩ, lúc trước bọn họ còn nghĩ cần phải chờ tới khi lên năm ba mới có thể thăng cấp thành công, không ngờ lại có thể rút ngắn hơn một năm. Hai người nếm được ngon ngọt thì làm sao nỡ bỏ đi nữa chứ, vì vậy ba chiến đội bắt đầu huấn luyện cách đấu thể thuật với nhau, cùng nhau tiến hành hỗn chiến với nhau. Bởi vì thực lực của chiến đội Lăng Lan rất mạnh mẽ cho nên hai tiểu đội còn lại chỉ còn cách nắm tay nhau đối phó, lại thêm vào việc Lăng Lan không tham gia hỗn chiến, cho nên tuy rằng thực lực của đội Lăng Lan mạnh thật những nhân số lại ít hơn một nửa, kết quả thi đấu luôn là thua nhiều thắng ít. Đương nhiên mỗi lần thua cuộc thì chờ đợi bọn họ là huấn luyện địa ngục càng thêm khủng bố, cho nên mỗi lần chiến đấu thì biểu hiện của họ đều điên cuồng vô cùng, vô tình cũng xúc động làm cho chiến đội Võ Quỳnh, Lý Anh Kiệt cũng điên cuồng đánh trả...
Mà loại đánh nhau gần như thực chiến điên cuồng này làm cho thực lực của các thành viên ba chiến đội tăng lên vù vù... Xuân tới thu đi, nửa năm sau cùng của năm thứ hai lặng lẽ trôi qua trong lúc mọi người điên cuồng huấn luyện...
- Woa, đây là Học viện quân sự nam sinh số 1 sao? Thiệt là lớn nha!
Trong số những tân sinh vừa mới bước chân vào Học viện quân sự nam sinh số 1 có một thiếu niên mặt con nít vừa nhìn ngó phong cảnh xung quanh, vừa vô cùng kinh ngạc, học viện quân đội này lớn như tòa thành thị, nhìn bộ dáng bị kinh sợ kia kết hợp với cái bản mặt con nít của cậu nhìn có chút đáng yêu.
- Đội trưởng, em hưng phấn quá, không ngờ được em thật sự thi đậu Học viện quân sự nam sinh số 1 rồi.
Thiếu niên như con nít kia vẻ mặt như đang ở trong mơ, hình như vẫn chưa thoát khỏi niềm hạnh phúc khi nhận được thư báo vậy.
- Đào Tiểu Đào, cậu có thể yên tĩnh một chút được không.
Bên cạnh có một thiếu niên nhìn có vẻ hơi suy sút, nghe giọng kêu quan quát nãy giờ của thiếu niên mặt trẻ con có chút đau đầu, nhịn không được đỡ trán than thở.
- Ngôn Vô Ưu, không lẽ cậu không hưng phấn hả? Đây chính là Học viện quân sự nam sinh số 1 đó, là Học viện quân sự nam sinh số 1 ở giải thi đấu năm trước lấy được hơn phân nửa tích phân của giải đấu đó, số điểm tích phân của học viện này còn ném xa mấy học viện quân đội khác hơn hai vạn, hơn nữa đống tích phân đó còn phá vỡ kỉ lục của đại tướng Lăng Tiêu nha...
Thấy có người đáp lời mình làm cho Đào Tiểu Đào càng thêm hưng phấn, nhìn thấy vẻ mặt bị đả kích hoàn toàn của Ngôn Vô Ưu, một thiếu niên đứng bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng.
- Dung Tư Nhược, cậu cũng đồng ý với lời nói của tớ đúng không?
Đào Tiểu Đào nghe thấy tiếng cười của Dung Tự Nhược liền giống như một con hamster nhỏ mà nhảy qua đứng bên cạnh cậu ta.
Dung Tự Nhược thấy tới phiên mình bị cuốn lấy thì vô cùng bất đắc dĩ mà đỡ trán. Trong lòng hắn hối hận vô cùng, mắc mớ gì lại đi cười ra tiếng chứ, bây giờ thì bị tên tiểu tử Đào Tiểu Đào cuốn lấy rồi, một khi bị tiểu tử này cuốn lấy thì không cách nào thoát thân được đâu, bởi vì cậu nhóc này là một tên hay nói lảm nhảm.
- A, cậu mau trả lời tớ đi. Dung Tự Nhược, Tự Nhược, Tự Nhược, Tự Nhược.
Đào Tiểu Đào bắt đầu niệm kinh.
- Tiểu Đào, cậu đừng quấn Tự Nhược nữa.
Một thiếu niên xinh đẹp đứng bên cạnh Dung Tự Nhược vẻ mặt đau lòng khuyên can:
- Nếu không thì đội trưởng sẽ tức giận đó.
- Hoa Tình Tâm, mấy lời do tên ẻo lả như cậu nói tớ tuyệt đối không thèm tin.
Đào Tiểu Đào hoàn toàn không thèm sợ lời uy hiếp của Hoa Tình Tâm
- Câm miệng.
Một thiếu niên lạnh lùng vốn đang trầm tư suy nghĩ lại bị giọng nói của Đào Tiểu Đào làm giật mình, hắn bất mãn liếc nhìn Đào Tiểu Đào, lạnh lùng cắt ngang lời nói của cậu.
Thân thể Đào Tiểu Đào liền lập tức cứng đờ vẻ mặt suy sụp, làm cho thiếu niên Hoa Tình Tâm che miệng cười trộm. Đào Tiểu Đào oán hận trừng mắt nhìn đối phương xong mới đau khổ trả lời
- Vâng! Đội trưởng.
Ánh mắt của đội trưởng thiệt là lạnh quá đi, Tiểu Đào sợ quá à.
Bên cạnh thiếu niên lạnh lùng là một thiếu niên vẻ mặt đầy ý cười, cậu ta liếc nhìn Đào Tiểu Đào đang nhìn mình cầu cứu, trong lòng buồn cười vô cùng, nhưng mà lại không nỡ nhìn bộ dáng đáng thương này nên mở miệng nói:
- Lăng Dật, Tiểu Đào cũng vì quá kích động nên mới vậy thôi, tha cho cậu ta lần này đi.
Lăng Dật trừng mắt nhìn Đào Tiểu Đào, nói:
- Thiên Ca, Học viện quân sự nam sinh số 1 cũng không giống với Học viện Đồng Quân lúc trước, đây chính là nơi toàn bộ thiên tài của liên minh tụ tập, cường giả bên trong nhiều như mây, với tính cách động một tí lại la oai oái như Đào Tiểu Đào thì rất dễ chọc phiền toái, nếu muốn tốt cho cậu ta thì nhất định phải làm cho cậu ta thu liễm lại một chút.
Người bị gọi là Thiên Ca họ Dịch, là quân sư của nhóm nhỏ này, nghe lời nói của Lăng Dật, cậu ta cũng cảm thấy rất đúng, vì vậy liền nói:
- Lăng Dật nói không sai, Tiểu Đào, từ bây giờ trở đi cậu nhất định giữ cái miệng mình cho kĩ vào, nếu cậu mà nói thêm câu nào nữa thì tôi sẽ để đội trưởng hung hăng thao luyện cậu một phen.
Đào Tiểu Đào nghe vậy thì cơ thể run run, cấp bậc điều khiển của đội trưởng thật sự rất khủng bố, cậu không muốn nếm thử nó lần nào đâu. Vì vậy cậu gật đầu thật mạnh, hơn nữa vì muốn biểu đạt quyết tâm tuyệt đối không mở miệng của mình, cậu còn dùng hai tay che miệng mình lại, tỏ vẻ mình sẽ không nói thêm câu nào nữa.
Giải quyết xong tên miệng rộng Đào Tiểu Đào rồi, Dịch Thiên Ca đột nhiên nhớ tới một việc, cậu nhìn về phía Lăng Dật hỏi:
- Lăng Dật, lúc trước cậu liều mạng huấn luyện, cho dù khiến cho thương tích đầy cũng không hề ngừng nghỉ, khi đó tôi từng hỏi cậu vì sao phải liều mạng như vậy thì cậu nói với tôi rằng cậu muốn đuổi theo bước chân của một người, muốn có hi vọng được đứng phía sau người đó...
Lời nói của Dịch Thiên Ca làm ánh mắt Lăng Dật chớp động, trong mắt lóe lên một tia hoài niệm, một tia thống khổ, một tia khát vọng, nhưng càng nhiều là vẻ kiên định.
- Ừ!
Lăng Dật khẳng định lại những lời Dịch Thiên Ca nói, một tiếng này giống như là từ sâu trong yết hầu truyền ra, nghe có chút khàn khàn.
- Vậy bây giờ cậu có thể nói cho bọn tôi biết người đó là ai không?
Dịch Thiên Cơ rốt cục cũng hỏi ra.
Mà câu hỏi của cậu cũng làm cho những thành viên khác nhìn về phía Lăng Dật. Chuyện đội trưởng Lăng Dật vì muốn đuổi kịp bước chân của một người mà đã liều mạng huấn luyện thì những người khác trong tiểu đội đều biết đến, chỉ là Lăng Dật luôn không chịu nói cho mọi người biết người đó là ai, lúc trước cũng là bị bọn họ ép tới chịu không nổi mới nói chờ đến khi cả đám gia nhập vào Học viện quân sự nam sinh số một thì sẽ cho họ biết.
Lăng Dật trầm mặc vài giây, hắn hít sâu một hơi xong mới trả lời:
- Giải thi đấu cơ giáp lần trước các cậu còn nhớ là do ai dẫn đội không?
Dịch Thiên Cơ gật đầu cười:
- Đương nhiên biết, người mang đội không phải là át chủ bài vương bài sư sĩ Kiều Đình mà lại là một học sinh năm 2, gọi là Lăng Lan, lúc trước tớ còn cảm thấy thật trùng hợp, người đó lại có họ trùng với họ của cậu.
Dịch Thiên Cơ nói tới đây thì giống như nghĩ tới gì đó, vẻ tươi cười trên mặt cậu cũng biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng:
- Không lẽ, người đó là Lăng Lan.
Lăng Dật nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ Dịch Thiên Ca nói không sai.
- Họ Lăng, không lẽ Lăng Lan kia là anh của đội trưởng sao?
Đào Tiểu Đào hoàn toàn quên mất việc mình không được phép nói chuyện, cậu đã vô thức buông tay xuống, kinh ngạc la lên.
Lúc này thì chẳng có ai rảnh đi quan tâm cậu, Lăng Dật cười khổ lắc đầu.
- Làm sao có thể chứ, tôi làm sao xứng làm em trai của Lan thiếu được chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của các đội viên, Lăng Dật nhìn bốn phía, xác định xung quanh không có người khác liền nói:
- Những lời nói tiếp theo của tôi vốn là không thể nói cho các cậu biết, nhưng mà các cậu là anh em mà tôi vô cùng tin tưởng, những lời phía sau tôi chỉ nói một lần, các cậu nghe xong thì cũng nên giấu sâu vào trong lòng đi.
Các đội viên sôi nổi gật đầu, Lăng Dật nói làm cho bọn họ cảm động vô cùng, tâm của bọn họ càng thêm gần gũi hơn, câu nói nguyện chết vì tri kỷ chính là dùng để miêu tả tâm tình của bọn họ bây giờ.
- Lan thiếu gia chủ của Lăng gia, mà tôi là tử sĩ của Lan thiếu.
Lăng Dật rốt cuộc cũng nói ra thân phận của mình, bởi vì việc dấu diếm thân phận này làm cho hắn luôn có cảm giác bứt rứt với các đồng đội, nhưng mà sau khi nói xong câu này thì trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.