Nhân viên công tác dẫn mọi người đến phía dưới sân thi đấu, lúc này bọn họ mới phát hiện ra, ở tám hướng xung quanh phía dưới sân thi đấu đã được gắn tám cái quang não.
Nhân viên công tác chỉ chỉ mấy cái quang não này giải thích:
- Bên trong quang não có chứa danh sách những học trưởng sẽ làm giám khảo lần này, ai đã chuẩn bị tốt thì có thể đến đó lựa chọn vị học trưởng mà mình muốn làm đối thủ. Sau khi chọn đối thủ rồi thì bên màn hình của sân thi đấu sẽ hiển thị ra thời gian kiểm tra.
Nói xong thì nhân viên đó lại vỗ vỗ quang não cười nói:
- Đương nhiên những quang não này cũng sẽ có gia hạn thời gian. Thời gian chuẩn bị cho mỗi một lần kiểm tra là ba phút, nếu như quá ba phút mà vẫn chưa có ai lên sân thi đấu thì coi như kiểm tra của mọi người thất bại. Nhớ cho kĩ, đừng để vượt quá hạn thời gian, lão đại của chúng ta chắc chắn sẽ không cho các cậu cơ hội lần nữa đâu.
Những học sinh này nghe vậy đều lộ vẻ nghiêm túc, bọn họ nhìn chăm chăm vào nhân viên công tác, hi vọng có thể cạy ra thêm một vài tin tức liên quan đến nội dung cuộc kiểm tra. Nhưng mà vị nhân viên này cũng cẩn thận vô cùng, chỉ nói những gì anh ta nên nói mà thôi, sau khi phổ biến xong những chuyện cần chú ý khi kiểm tra thì liền rời khỏi chỗ này.
Trong phòng đoàn trưởng, đám Tề Long ngã trái ngã phải nằm tê liệt bất động trên ghế sa lông, bọn họ vừa mới bò ra khỏi phòng huấn luyện, cảm giác thể lực của bản thân đã không đủ dùng rồi, bây giờ họ rất muốn tìm một cái giường sau đó ngủ một giấc thật đã mà thôi. Chỉ tiếc là lão đại đã từng đặc biệt dặn dò, sau khi huấn luyện xong nhất định phải có mặt ở chỗ "cậu" để báo danh, cho nên bọn họ chỉ có thể cắn răng lết lại đây. Mọi người quyết định, sau khi nghe xong lão đại nói nhất định phải ăn vạ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe mới đi.
Lăng Lan và Vũ Cảnh vừa mới mở cửa đi vào đã thấy đám người nằm la liệt, chân mày liền nhíu lại:
- Sao rồi, hết sức rồi sao?
Vẻ mặt Lạc Lãng vô cùng ai oán nhìn về phía lão đại. không phải đã biết rõ rồi sao mà còn cố hỏi nữa chứ. Huấn luyện xong một lần cũng đã đủ làm cho bọn họ kiệt sức rồi chứ đừng nói tới hôm nay lão đại còn tăng thêm vào nữa chứ, lượng vận động đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bọn họ, bây giờ tay chân họ còn đang run rẩy nữa nè, sợ là giờ cầm một chiếc đũa họ còn không có sức nữa đó.
Hoàn toàn làm lơ ánh mắt tức giận của mọi người, Lăng Lan tiếc nuối nhìn về phía Vũ Cảnh:
- Xem ra vận khí của đám tân sinh lần này không tệ chút nào, tất cả giám khảo kì kiểm tra lần này đều hết sức hết rồi. Haizzz... Anh đi thông báo với bọn họ, coi như lần này mấy giám khảo đều không đánh mà thua hết.
Trong mắt Vũ Cảnh lóe lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới lão đại vẫn chưa nói cho bọn Tề Long nghe việc này. Biết rõ hôm nay bọn họ còn phải đi kiểm tra mà còn gia tăng lượng huấn luyện lên nữa chứ... Nhưng mà Vũ Cảnh vẫn tin tưởng lão đại sẽ không làm bậy, nếu như đã sắp xếp như vậy thì tất nhiên là có dụng ý khác.
- Kiểm tra? Không đánh mà thua?
Cả đám giận dữ rống lên. Nếu như mà thật sự không đánh mà thua thì sau này bọn họ còn mặt mũi gì đối mặt với đám tân sinh kia nữa chứ?
- Lão đại, cậu lại tính kế tụi này nữa.
Hàn Kế Quân xíu chút nữa là hộc máu. Có đội trưởng nhà ai lại đi giúp người ngoài mà tính kế người trong nhà không chứ, nếu như bọn họ mà thua thiệt bộ lão đại không mất mặt sao? Dù sao thì "cậu" cũng là đội trưởng mà.
- Tính kế?
Lăng Lan liếc một cái sắc lẻm làm cho bi phẫn của mọi người chạy mất tăm.
- Lượng huấn luyện của các cậu ngày hôm nay khi tôi 13 tuổi đã làm được rồi, hơn nữa còn không thảm như các cậu bây giờ nữa. Cho nên tất cả đều là do các cậu chưa đủ mạnh.
- Nếu như các cậu không muốn bị mất mặt thì còn không biết nhanh chóng bò dậy sao?
Lăng Lan lạnh lùng nói.
Đám Tề Long vội vàng bò khỏi ghế sa lông. Lăng Lan đi tới trước mặt bọn họ lạnh lùng nói:
- Nếu như người nào bị tân sinh đánh bại thì tôi sẽ cho người đó thử xem trình độ huấn luyện của tôi bây giờ là như thế nào.
- Lão đại, như vậy sẽ chết người đó.
Tề Long thảm thiết hô. Huấn luyện như bây giờ đã muốn đi nửa cái mạng rồi, nếu như mà đi huấn luyện theo kiểu của lão đại thì đó chắc chắn là huấn luyện tử thần luôn đó, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể lên đoạn đầu đài.
Thân thể nhỏ nhắn của Lạc Lãng cũng run nhẹ, hu hu hu, bây giờ sao tự nhiên hắn thấy nhớ hai học trưởng họ Lý kia quá đi, hai người đó một người có thể nói đỡ cho bọn họ, người còn lại thì có thể lấy ra một ít thuốc vớt cái mạng nhỏ của bọn họ về. Được rồi, bây giờ hắn sẽ không ghen tị với việc bọn họ thu hút sự chú ý của lão đại nữa đâu.
Chỉ tiếc là bây giờ cho dù Lạc Lãng có nhớ bọn họ da diết cỡ nào thì hai vị học trưởng họ Lý kia cũng đa đi quân đoàn mất rồi, sẽ không ai giúp đỡ bọn họ hết.
- Nếu như không muốn chết thì đừng để bị thua.
Lăng Lan lạnh lùng nói. Mọi người nhanh chóng đứng nghiêm lại, đồng thanh nói:
- Rõ! Lão đại.
Bọn họ đương nhiên sẽ không chịu thua, vì mạng sống cũng vì mặt mũi của các học trưởng, vì cuộc sống diễu võ dương oai sau này... Ặc, thôi bỏ cái cuối cùng đi, nói chung là vì tương lai mai sau, lần này bọn họ nhất định không thể bị thua được.
Tinh thần của cả đám sau khi huấn luyện địa ngục xong đã có chút uể oải, nhưng mà bây giờ lại bắt đầu sôi sục lên rồi, trong mắt nồng đậm chiến ý.
Bây giờ thì Lăng Lan mới hài lòng, cô quay qua nói với Vũ Cảnh:
- Vũ Cảnh, chúng ta xuống dưới thôi.
- Được, lão đại.
Vũ Cảnh theo bản năng mà đứng nghiêm trả lời. Chờ đến khi Lăng Lan ra khỏi phòng đoàn trưởng thì Vũ Cảnh mới đột nhiên nhận ra, trong lúc vô tình anh đã coi mình thành thuộc hạ của Lăng Lan luôn rồi...
Trong lòng Vũ Cảnh cười khổ, càng tiếp xúc nhiều với Lăng Lan thì anh lại càng lúc càng quen với thân phận cấp dưới, cái hùng tâm tráng chí muốn so đấu với Lăng Lan một trận hồi xưa không biết đã bị vứt đến cái góc xó xỉnh nào rồi, đến cả Lý Anh Kiệt cũng vậy, hơn nữa còn vô cùng cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận sự thật này, không có một chút không cam lòng nào hết.
Nhìn theo bóng lưng của thành viên trong tiểu đội Lăng Lan, Vũ Cảnh mất mát cười cười, anh tự nhủ với mình:
- Đây chính là mị lực của cường giả! Mà ở điểm này thì mình kém xa cậu ta cả ngàn dặm.
May mà sau này tương lai anh sẽ đi đến Quân đoàn 1, đây là nơi thuộc về con cháu Vũ gia... Trong lòng Vũ Cảnh cảm thấy may mắn, đồng thời cũng có chút tiếc nuối. Có đôi lúc anh đột nhiên nghĩ, nếu như đi Quân đoàn 23 với Lăng Lan thì có lẽ cuộc sống sẽ càng kích thích hơn, mãnh liệt hơn nhiều.
Đáng tiếc... Mỗi người đều có một trách nhiệm của riêng mình! Vũ Cảnh anh là con cháu của Vũ gia, tất nhiên anh phải gánh vác phần trách nhiệm này rồi.
- Vũ đoàn trưởng, nhanh lên nào!
Tạ Nghi thò đầu ra khỏi cửa thang máy gọi anh. Thì ra Vũ Cảnh đã tụt sau bọn họ một khoảng rồi, Vũ Cảnh cười tăng nhanh bước chân bước vào trong thang máy.
Thang máy đi thẳng một đường xuống dưới tầng ngầm thứ hai, vừa mới đi tới cửa của sân luyện võ thì đã phát hiện các vị đội trưởng đội phó tham gia làm giám khảo chấm thi kì này đang đứng chờ ở cửa.
Lúc đầu Diệp Nhứ nhìn thấy đám Tề Long, Vũ Cảnh liền hưng phấn vô cùng, vừa định mở miệng gọi thì thấy Lăng Lan đang đi ở phía sau cùng liền đem lời sắp vọt ra khỏi miệng nuốt ngược trở xuống, thiếu chút nữa là nghẹn chết cậu ta luôn rồi. Nhưng mà cho dù cậu có bị nghẹn chết cũng không dám kêu ra tiếng, Diệp Nhứ cũng không quên mới ngày trước thôi cậu đã từng đắc tội Lăng lão đại, thật vất vả mới tránh tạm được một kiếp, cho nên bây giờ cậu nhất định không thể xoát cảm giác tồn tại trước mặt lão đại được, kiên quyết không để lão đại nhớ lại chuyện ngu xuẩn cậu đã từng làm kia.
- Lão đại!
Mọi người thấy Lăng Lan đi tới đều cung kính chào. Bầu không khí nãy giờ vốn đang thoải mái lập tức ngưng động lại. Được rồi, áp lực của Lăng Lan thật sự là quá lớn, bọn họ không dám động đậy xíu nào, sợ bản thân làm ra chuyện sai gì thì khổ.
Lăng Lan nhàn nhạt liếc nhìn mọi người lên tiếng:
- Vào đi thôi.
Cả đám vây quanh Lăng Lan đi vào trong sân luyện võ. Mà lúc này, bên trong đầu của Lăng Lan, Tiểu Tứ đang bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ngồi chồm hổm vẻ mặt tò mò hỏi Lăng Lan:
- Lão đại, khí thế của chị đã hoàn toàn dung hợp, có thể thu phát tự nhiên rồi, vậy tại sao khi đối mặt với mấy người đó còn phải dùng khí thế để uy hiếp chứ?
- Khí thế của chị vẫn luôn lạnh lùng bá đạo, nếu như đột nhiên biến mất trở nên ôn hòa thì sẽ khiến cho nhiều người hoài nghi.
Lăng Lan trả lời.
- Hơn nữa, nếu như có khí thế kia thì mọi người sẽ không dám nhìn thẳng vào mặt chị, như vậy thì chị cũng không cần tốn tâm tư đi che dấu nữa.
Lăng Lan đã nhìn thấy bộ dáng của mình khi không có khí thế phụ trợ, cái gương mặt đó... đúng là một vấn đề lớn đó.
Tiểu Tứ cũng hiểu rõ ý của Lăng Lan, vẻ mặt của nhóc đầy vẻ tiếc nuối:
- Vậy sau này không phải khi đối ngoại lão đại sẽ không thu liếm khí thế rồi sao.
Tiểu Tứ nhớ lại gương mặt ấm áp vui vẻ mình từng thấy... Nhóc chợt đưa tay đè lại trái tim mình, trong nháy mắt biển mất tiêu.
Lăng Lan nhìn thức hải không còn bóng người mà lắc đầu. Nhóc Tiểu Tứ này cứ hay khiêu thoát như vậy hoàn toàn không có tí chũng chạc nào hết. Nhưng mà nghĩ tới dáng vẻ mới bốn năm tuổi kia, Lăng Lan lại đột nhiên cảm thấy thấu hiểu...
Lúc này Lăng Lan lại quên rằng, Tiểu Tứ đã dùng diện mạo này mà ở chung với cô mười mấy năm rồi. Thật ra thì Tiểu Tứ không hề nhỏ một chút nào hết.
Sau khi Tiểu Tứ chạy trở về không gian học tập thì lập tức chui vào không gian của đạo sư số 1.
- Muốn lạnh đầu một chút, số 1.
Khóe mắt Tiểu Tứ còn treo lên hai giọt nước mắt, vẻ mặt kinh hoảng vô cùng.
- Hừ!
Đạo sư số 1 hừ lạnh một tiếng, trực tiếp giơ tay đóng băng không gian lại, Tiểu Tứ cũng nằm trong đó bị đông lạnh nằm trong một cái quan tài bằng băng.
Lúc này, không gian của đạo sư số 1 đột nhiên nứt ra mấy khe nứt, bên trong khe nứt là gương mặt của các đạo sư còn lại.
- Số 1, lúc nãy tôi vừa cảm nhận được năng lượng dao động của Tứ điện hạ ở chỗ của anh, người không sao chứ?
Gương mặt của số 9 tuy rằng vẫn chưa thay đổi gì nhưng mà trong ánh mắt lại đầy vẻ lo lắng.
- Cửu muội, không cần lo lắng đâu, chỉ cần có số 1 ở đây thì nhất định là không có chuyện gì xảy ra hết.
Số 5 tươi cười ngã ngớn, bên trong nụ cười này còn chứa đựng một tia lấy lòng không dễ nhận thấy.
- Nếu như không sao thì tốt rồi, tôi đi đây.
Số 2 đen thùi không thấy rõ mặt mũi là người đầu tiên đóng lại vết rách không gian.
- Đóng băng như vậy sẽ không ảnh hưởng đến con chip chứ.
Số 3 lo lắng nói, con chíp của Tiểu Tứ cũng có ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.
- Không gian của chúng ta đều vô cùng bình thường, như vậy Tứ điện hạ làm sao xảy ra chuyện gì được chứ.
Số 4 trang điểm vô cùng diêm dúa lòe loẹt trả lời, khóe mắt cô hơi nhướng lên, nở một nụ cười vô cùng tà mị với số 3.
- Nếu không sao thì tôi đi đây!
Số 3 giống như thấy được cái gì kinh khủng lắm, lập tức đóng lại khe nứt không gian rồi biến mất tăm.
- Thật đúng là nhàm chán mà, nhưng mà nè số 1, anh đối xử với Tứ điện hạ dã man như vậy thật sự sẽ không có chuyện gì sao?
Số 4 như cười như không, khóe mắt mi mắt chuyển động, phong tình vô hạn.
không khí chung quan số 1 lập tức trở nên lạnh lẽo. Mà cũng ngay lúc này, quan tài đang đóng băng Tiểu Tứ đột nhiên nổ tung, Tiểu Tứ bò ra cởi mở cười to:
- Không sao rồi, nhiệt độ con chip khôi phục bình thường rồi!
- Ủa? Sao mọi người đều có mặt ở đây vậy? Đang họp sao? Vậy thôi, tôi không quấy rầy mọi người nữa, bái bai.
Tiểu Tứ thấy khuôn mặt mấy người kia lộ ra trong cửa sổ cũng liền không tim không phổi vô tư quơ quơ tay tạm biệt mọi người, giây sau liền biến mất không thấy.
- Số 1, Tứ điện hạ thật sự không có sao sao?
Vẻ mặt số 4 trở nên nghiêm túc lạnh lùng, lúc này thì khí tức diêm dúa đã biến mất không còn chút nào, chẳng qua là khi cô nhướng mắt thì mới lộ ra một tia mị hoặc không thể nào che dấu được.
- Tình cảm của Tứ điện hạ càng ngày càng phong phú, có lẽ, người sắp sửa đến lúc tiến hóa rồi.