Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 532: Sống lâu hơn người khác!



Sau khi đoàn cơ giáp Lăng Thiên thu được một nhóm tân sinh có tiềm lực cực lớn xong thì nhân số trong đoàn cũng đạt tới tiêu chuẩn của một đoàn cơ giáp cỡ trung, từ bây giờ trở đi, đoàn cơ giáp Lăng Thiên không còn là một đoàn cơ giáp loại nhỏ nữa. Cộng thêm vào những danh dự và uy vong tích lũy từ mấy năm trước và tài điều khiển cơ giáp xuất sắc khiến toàn bộ cơ giáp sư khác phải kinh sợ của Lăng Lan... Tất cả những điều này khiến cho Lăng Thiên chân chính có được thực lực và nội tình của một thế lực đệ nhất học viện.

Nhưng mà, năm mới cũng đại biểu cho một bắt đầu mới, không có bất cứ đoàn cơ giáp nào sẽ thỏa mãn với thành tích hiện tại của mình, ai cũng đều muốn tiến thêm một bước, mở rộng thế lực của mình ra một chút.

Tất cả đoàn cơ giáp trong học viện quân đội dều đang chờ đợi, họ muốn xem rốt cục là đoàn cơ giáp nào sẽ là người đầu tiền đứng ra khiêu chiến đoàn cơ giáp Lăng Thiên. Trong thời khắc sóng gió mãnh liệt như vậy, bên trong đoàn cơ giáp Lăng Thiên vẫn an tĩnh vô cùng. 

Ở sân huấn luyện cơ giáp, các học sinh lớp đặc cấp năm 3 đang tiến hành huấn luyện thể thuật đều đã dừng tay lại, nhìn về phía một sân thi đấu khác, trên đó đang có hai cơ giáp đang đánh nhau.

- Tới tới tới, bắt đầu đặt cược bắt đầu đặt cược đê, chúng ta cược thử coi thầy Đường Ngọc dùng bao nhiều chiêu để đánh bại lão đại nào.

Đột nhiên một giọng nói sang sảng hấp dẫn lực chú ý của mọi người. 

- Tạ Nghi, hôm nay tôi nhất định sẽ không thua nữa đâu.

Có người nhìn thấy rõ người nói là ai liền cao giọng hô lên.

Tạ Nghi cười tủm tỉm nói: 

- Được, điểm danh dự thắng lúc trước của các ca ca tiểu đệ luôn để ở đây, luôn chờ các ca ca thắng trở về nha.

Lời nói của Tạ Nghi làm cho mấy người luôn đánh cuộc thua hắn cảm thấy tốt hơn nhiều, sôi nổi chạy lại chỗ Tạ Nghi chuẩn bị đặt cược tiếp.

Lâm Trung Khanh thấy vậy thì khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, bị Lạc Lãng nhìn thấy được, hắn nhẹ nhàng chạy lại chọc chọc vào người Lâm Trung Khanh: 

- Ê, hắc hắc, chúng ta sắp sửa có được một khoản tài chính dự bị nữa rồi phải không?

Lâm Trung Khanh nghiêm mặt lại nói:

- Lạc Lãng, đã gọi là đánh cược thì làm sao có thể đảm bảo thắng chắc trăm phần trăm chứ, cậu cũng nên khuyên Tạ Nghi một chút đi, để cậu ta thu tay lại một chút, chuyện này nếu như để lão đại biết được nhất định sẽ bị lão đại lột da đó. 

Lạc Lãng không phục liếc nhìn Lâm Trung Khanh:

- Nếu lo thì sao cậu không đi khuyên đi?

Lâm Trung Khanh cười như không cười liếc Lạc Lãng một cái nói: 

- Trong tiểu đội tụi mình ai mà không biết, trừ lão đại ra thì Tạ Nghi nghe lời cậu nhất chứ.

Lạc Lãng ngạo kiểu mà ngẩng cao đầu:

- Đó là tại vì quan hệ của tôi với Tạ Nghi tốt, chúng tôi là bằng hữu tri kỉ của nhau. 

- Đúng, đúng, đúng, cũng bởi vì các cậu là tri kỉ, cho nên việc khuyên can Tạ Nghi không phải nên do tri kỉ như cậu làm mới đúng sao?

Lâm Trung Khanh hỏi ngược lại.

Lạc Lãng lập tức á khẩu không nói được lời nào, mới không cẩn thận một chút đã bị người ta đào hố chôn sống rồi. Nhưng mà sau khi Lăng Lan thu phục hết tát cả những nhân cách kia, khiến chúng nó cam tâm tình nguyện tuân phục chủ thể thì chỉ số thông minh của Lạc Lãng cũng không thấp như trước kia nữa, vì vậy hắn rất nhanh liền nghĩ ra vấn đề. 

- Lâm Trung Khanh cậu thật là giỏi ha, thiếu chút nữa bị cậu gạt cho lòng mòng luôn rồi. Nếu như Tạ Nghi đã tổ chức đánh cược thì lão đại nhất định là biết được, hồi trước không phải chúng ta còn dựa vào số tiền thắng cược này để bổ sung hậu cần cho tiểu đội sao.

- Trước khác giờ khác, lúc trước không ai biết rõ thực lực của lão đại cho nên Tạ Nghi mới có thể thắng dễ dàng như vậy, nhưng mà bây giờ những gì lão đại muốn cho mọi người biết thì mọi người đều đã biết hết rồi, như vậy Tạ Nghi muốn thắng cũng không phải dễ như trước nữa.

Lâm Trung Khanh giải thích. 

Lạc Lãng nghe xong cảm thấy nói vậy cũng có lí đó, trong lòng cũng nhịn không được lo lắng cho tên Tạ Nghi này, tính đi qua bên kia tâm sự với cậu ta một chút, nếu như Tạ Nghi mà thua thì kết cục của cậu ta nhất định là thảm tới nổi không thể thảm hơn được nữa.

Lúc này thì mọi người cũng đã đặt cược xong hết rồi, Tạ Nghi nhìn nội dung mọi người đặt cược mà lắc lắc đầu:

- Mấy người có phải là coi thường lão đại quá rồi không? Không có một ai đặt lão đại có thể chịu được hơn ba trăm chiêu sao. Có ai dám đánh cược lão đại đỡ được hơn ba trăm chiêu không, tỉ suất một đền ba luôn. 

Tạ Nghi tăng tỉ lệ đặt cược lên rất cao nhưng mà vẫn không có ai đi lên đặt, bởi vì tất cả mọi người đều nhớ rõ, hồi tháng trước khi Lăng Lan đấu với thầy Đường Ngọc thì cũng chỉ chịu được một trăm tám bảy chiêu mà thôi. Cho dù Lăng Lan có yêu nghiệt cỡ nào thì trong vòng một tháng lập tức tăng lên đến ba trăm chiêu thì cũng không có khả năng.

Bây giờ đại đa số mọi người đều đánh cược Lăng Lan đỡ được khoảng hai trăm chiêu, chỉ có một người là đặt đến hai trăm năm mươi chiêu mà thôi...

Tạ Nghi làm bộ tiếc nuối tính toán dọn dẹp thì nghe có một người hô: 

- Tôi cược.

Nụ cười của Tạ Nghi liền cứng đờ lại, nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên lần nữa thì đã khôi phục lại vẻ tươi cười như bình thường - Cao Tấn Vân, cậu cược bao nhiêu điểm danh dự?

Cao Tấn Vân đột nhiên la lên cũng làm cho mấy đồng đội bên cạnh giật mình, nhưng mà bởi vì họ tin tưởng đội trưởng của mình nên cũng không lên tiếng mà chỉ để Cao Tấn Vân trả lời. 

Cao Tấn Vân chỉ hơi do dự một chút liền kiên định trở lại, hắn quyết đoán nói:

- Cược ba vạn điểm danh dự.

Đây là toàn bộ điểm danh dự của hắn. Cao Tấn Vân cũng giống với những thành viên trong tiểu Lăng Lan, vô cùng tin tưởng cô. Nếu như lúc nãy Tạ Nghi đã nói Lăng Lan có thể đỡ được ba trăm chiêu thì nhất định lão đại Lăng Lan có thể làm được. 

Dù sao thì Cao Tấn Vân cũng không phải thành viên chính thức trong tiểu đội của Lăng Lan, cũng không biết thức lực chân chính của cô. Hắn có gan đánh cược lớn như vậy tất cả đều là dựa vào đôi mắt và trực giác của mình.

- Đội trưởng, nhiêu đó hình như hơi nhiều rồi.

Cao Tấn Vân thấp giọng giải thích: 

- Đây là do một mình tôi quyết định, điểm danh dự cũng là của tôi, không phải điểm danh dự chung của tiểu đội,

Đội viên phụ trách hậu cần nghe vậy liền phản đối:

- Không được, cậu là đội trưởng của chúng tớ, quyết định của cậu cũng là quyết định của cả tiểu đội, ba vạn điểm danh dự này nhất đinh phải lấy từ trong quỹ của tiểu đội. 

Lần này thì Cao Tấn Vân vô cùng kiên quyết:

- Các cậu không cần phải như vậy. Bởi vì tôi tin tưởng lão đại cho nên mới đánh cược thử, nhưng mà chuyện này chỉ là suy nghĩ của một mình tôi thôi, cũng không liên quan gì đến các cậu hết.

Bình thường thi Cao Tấn Vân vẫn luôn tôn trọng ý kiến của các thành viên trong tiểu đội nhưng một khi hắn đã quyết đinh cái gì thì sẽ không thay đổi. các thành viên trong tiểu đội vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn Cao Tấn Vân lấy ba vạn điểm danh dự của hắn đưa cho Tạ Nghi làm tiền đặt cược.Đội phó và các đội viên trong tiểu đội Cao Tấn Vân nhỏ giọng bàn bạc với nhau một chút, sau đó ngay lúc Cao Tấn Vân vừa đặt cược xong thì nói: 

- Tiểu đội Cao Tấn Vân đánh cược lão đại Lăng Lan có thể đỡ được hơn ba trăm chiêu, cược ba vạn điểm danh dự.

Nếu như đội trưởng đã tin tưởng lão đại như vậy thì đám đội viên của bọn họ đương nhiên cũng phải ủng hộ đội trưởng nhà mình rồi, cho dù có cược thua cũng phải dùng hành động để chứng minh bọn họ luôn duy trì quyết định của lão đại.

Tạ Nghi mặt ngoài thì tươi cười đầy mặt vẻ mặt vô cùng tự tin, nhưng mà trong lòng đã khóc hết nước măt. Vụ đánh cuộc hôm nay coi như công toi rồi, không chừng tiền kiếm được còn không đủ chia cho đám Cao Tấn Vân nữa, mấy người này thật sự là quá nhẫn tâm. 

Vốn ngay từ đâu Tạ Nghi đã có ý đinh mở vụ cá cựoc này cho nên trước khi lão đại và thầy Đường Ngọc bắt đầu điều khiển cơ giáp thật đánh nhau thì hắn đã hỏi lão đại, để xem lão đại lần này muốn kiên trì đến bao lâu, khi đó lão đại đã nói trên ba trăm chiêu, đây cũng là nguyên nhân tại sạo Tạ Nghi lại nói thêm một câu lúc nãy. Lúc này Tạ Nghi thật sự hận cái miệng tiện của mình ghê, rảnh quá hay sao mà tự nhiên đi bồi thêm một câu vô, mà muốn cược cũng không sao, tự nhiên động kinh muốn một đền ba nữa chớ.

Những người bên ngoài không nhìn thấy Tạ Nghi đang đau khổ nhưng mà mấy thành viên khác trong tiểu đội thì rõ rành rành, Tạ Nghi bây giờ chỉ là đang giả bộ mà thôi.

Lâm Trung Khanh thở dài, quả nhiên, suốt ngày săn nhạn sẽ có ngày bị nhạn mổ mắt. Lần này Tạ Nghi thảm rồi.Lạc Lãng bây giờ đang suy nghĩ có nên lấy kho vàng nhỏ của hắn ra giúp đỡ Tạ Nghi điền vào lỗ hổng tài chính kia hay không. 

Còn Tề Long luôn chăm chú nhìn tình huống ở sân thi đấu cũng đã phát hiện ra động tĩnh bên Tạ Nghi, cậu nhướng mày hỏi:

- Có phải bên Tạ Nghi lại xảy ra chuyện gì không?

Từ sau khi Tề Long thành công thăng cấp đến Khí kình hậu kì đỉnh thì cũng đã có khí thế của riêng mình. Cả người cậu đều lộ ra khí thế cường hãn, tuy rằng nhìn bên ngoài thì vẫn là một người tốt nhưng mà hơi thở của một cường giả vẫn cứ toát ra một chút, khiến cho không ai dám coi thường cậu hết. 

Đương nhiên đây cũng là vì Tề Long vẫn chưa thể khống chế tốt khí thế của mình. Nếu như để cậu hiểu thông đạo lí thật sự thì Tề Long sẽ trở thành Tề Long hàm hậu như lúc trước, không làm ai cảnh giác nữa.

Hàn Kế Quân nén cười gật gật đầu:

- Là tiểu đội của Cao Tấn Vân làm cho hắn ăn một vố đau. 

- Cao Tấn Vân... Hắn ta cũng rất tôn kính lão đại.

Ấn tượng của Tề Long đối với người này cũng không tồi. Nếu như hắn không tin tưởng lão đại một cách tuyệt đối thì làm sao dám chơi lớn mà đặt đến sáu vạn điểm danh dự như vậy chứ.Đương nhiên tiểu đội của bọn họ cũng không thiếu sáu vạn điểm danh dự đó. Từ lúc còn ở Học viện quân đội thiếu niên Doha thì những điểm danh dự mà bọn họ kiếm được đều đưa cho lão đại đi đầu tư, lợi nhuận sinh thêm lợi nhuận, cuối cùng được tới hơn một ngàn vạn. Có thể nói, trong tất cả các chiến đội trong học viện này thì chiến đội của bọn họ là không cần lo lắng việc hậu cần nhất.

Sau đó nữa vì lão đại phải chuyên tâm vào việc huấn luyện thăng cấp cho nên số tiền này liền giao tới tay Lâm Trung Khanh. Cũng nhờ một lần đó mà bọn họ mới biết được, thì ra Lâm Trung Khanh còn có một thiên phú đáng sợ khác - thương nghiệp. Ánh mắt đầu tư của Lâm Trung Khanh tuy rằng vẫn chưa sánh bằng lão đại nhưng mà cũng không thua kém bao nhiêu. Một ngàn vạn hồi đó qua thêm hai năm, bây giờ đã lên đến ba ngàn vạn. Số tiền còn lại này đã trừ đi phần sử dụng trong vòng mấy năm nay rồi đó. 

Nhưng mà cho dù điểm danh dự của chiến đội có nhiều cỡ nào thì Lâm Trung Khanh và lão đại vẫn vô cùng khác khe trong việc chi tiêu. Bọn họ mà muốn đi lĩnh một phần điểm danh dự nào cũng đều phải nói rõ cụ thể dùng làm gì, dự toán như thế nào, vân vân và mây mây, nếu như mà lỡ như số tiềnmuốn lấy vượt quá thực tế hơn năm trăm điểm danh dự là sẽ bị bác bỏ, đem về tính lại hết. Các đội viên đã từng oán niệm chuyện này không biết bao nhiều lần rồi nữa. Nhưng mà cũng nhờ Lâm Trung Khanh thiết diện vô tư như vậy nên các đội viên trong tiểu đội đều đã có thể làm ra mấy cái dự toán chính xác, không bao giờ lãng phí một điểm danh dự nào nữa hết.

Tề Long và Hàn Kế Quân chỉ là tùy tiện nói chơi vài câu mà thôu, chút điểm danh dự dó cho dù Tạ Nghi có thua thì cũng không gây ra chuyện thương gân động cốt gì lớn.

- Chiến đội của tụi mình đã năm sao rồi, nếu như muốn thăng cấp nữa thì cần phải tìm được chiến đội phụ thuộc, chiến đội của Cao Tấn Vân... 

Tề Long nhíu mày suy nghĩ. Chiến đội phụ thuộc tuy rằng không yêu cầu về thành viên cao như của chiến đội chính, nhưng mà lòng trung thành thì nhất định không thể thiếu, nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của chiến đội chính vô điều kiện. Đám Tề Long vẫn luôn quan sát các chiến đội khác trong đoàn ơ giáp Lăng Thiên, trước mắt thì chỉ có mỗi chiến đội của Cao Tấn Vân mới miễng cưỡng lọt được vào mắt xanh của bọn họ mà thôi. Nhưng mà thu phục một chiến đội phụ thuôc dù sao cũng là chuyện quan trọng, bọn họ cần phải quan sát thêm một đoạn thời gian nữa.

- Cứ nhìn thêm một thời gian rồi tính!

Hàn Kế Quân nâng cằm chỉ vào bên trong sân thi đấu: 

- Đội trưởng còn không nóng nảy, chúng ta cũng không cần quá sốt ruột.

Tuy rằng vấn đề đề cử ra người được chọn là bọn họ, nhưng mà có thu hay không lại do lão đại Lăng Lan quyết định.

Tề Long nghe vậy cũng cười: 

- Cậu nói đúng!

Ở giữa sân, Lăng Lan điều khiển cơ giáp đặc cấp Đường Ngọc điều khiển cơ giáp vương bài, bề ngoài thì thấy hai người đang đánh nhau vô cùng kịch liệt, mạo hiểm nhưng thật ra bên trong cơ giáp, cả hai đều điều khiển vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

- Lăng Lan, lần này con muốn đánh tới bao nhiêu chiêu đây. 

Đường Ngọc điều khiển cơ giáp tấn công vô cùng hung hãn, miệng thì cười hỏi.

- Ba trăm chiêu, cũng có thể nhiều hơn, để coi tâm tình ra sao đã.

Lăng Lan nâng tay phải dùng kiếm trên tay cản lại đòn tấn công của Đường Ngọc, vẻ mặt bình tĩnh trả lời. 

Với những người đã đạt đến cấp bậc như bọn họ, nếu như không phải đánh một cuộc chiến sinh tử thì triền đấu như giờ có thể đánh vài vạn chiêu cũng không phải chuyện lớn gì. Tuy rằng bây giờ ở bên ngoài Lăng Lan chỉ mới là đặc cấp sư sĩ nhưng thực chất đã là một vương bài sư sĩ rồi, thầy Đường Ngọc muốn đánh bại cô cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

- Nếu như không phải vì muốn bảo vệ con thì thầy thật sự muốn thông báo ra tin tức con đã thăng cấp thành vương bài sư sĩ cho mọi người biết từ lâu rồi.

Đường Ngọc lại đỡ một đòn tấn công của Lăng Lan sau đó thuận thế giơ chân đá về phía sườn cô. 

Lăng Lan điều khiển cơ giáp tránh đi, đồng thời giờ kiếm lên đánh trả:

- Không gấp, con chuẩn bị cuối năm tư khoảng tháng sáu sẽ chính thức nói cho mọi người biết việc này.

Cho dù vào Quân đoàn 23 có được cha già che chở nhưng mà Lăng Lan vẫn muốn dùng thực lực mạnh mẽ mà vào đó, khiến cho đám tâm phúc của cha già nhà cô biết, Lăng Lan cô cũng không giống đám con ông cháu cha chuyên môn đi cửa sau kia.- Xem ra con đã tính toán xong hết rồi. 

Đường Ngọc khen thưởng. Có thể không màng đến dụ hoặc một bước lên trời, mỗi một bước đi của Lăng Lan đều vô cùng vững vàng.

- Dù sao thì con cũng phải chừa cho học trưởng Kiều Đình chút mặt mũi nữa chứ.

Lăng Lan trả lời. 

Sau khi khải giảng năm tư thì Kiều Đình đã thăng cấp thành công. Cũng vì vậy nên anh ta mới được coi là Lăng Tiêu thứ hai, được mọi người chú ý trọng điểm.

- Là con muốn cho Kiều Đình làm tấm mộc thì có. Trong tất cả các học sinh mà thầy từng dạy dỗ thì con chính là người nhiều quỷ kế nhất.

Đường Ngọc cảm thán nói: 

- Nhưng cũng có khả năng là đệ tử sống lâu nhất của thầy.

Thật ra thì cũng không phải ông chưa từng dạy dỗ qua đệ tử có tài năng kinh người nào, nhưng chỉ là học sinh có thiên phú càng cao thì càng kiêu ngạo tự đắc không biết cúi đầu. Mà cũng chính vì vậy mà những học sinh đó thường hay tuổi xuân chết sớm, điều đó cũng làm cho ông đau lòng vô cùng.

- Mục tiêu sống của con cũng không phải là đạt được vinh dự công huân to lớn gì, con chỉ muốn sống lâu hơn người khác mà thôi! 

Lăng Lan chém đinh chặt sắt trả lời. Đây là ước muốn lớn nhất trong cuộc đời cô, mà cô vẫn luôn nổ lực cho ước muốn đó.- Sống lâu hơn?

Đường Ngọc hơi ngạc nhiên, sau đó đột nhiên nghĩ thông suốt.

- Không sai, nói đến cùng thì cũng chỉ là vì muốn sống lâu hơn người khác một chút mà thôi. 

Biểu tình của Đường Ngọc có chút mất mác, ông đột nhiên phát hiện ra những gì mình đã từng dạy cho các học sinh trước kia có lẽ đã sai rồi. Có lẽ ông nên dạy cho bọn chúng làm sao để dễ dàng sống sót trên chiến trường hơn mới đúng. Cái gọi là kỹ năng một chiêu chém chết kia tất cả đều là do những người đã từng sống sót ra khỏi chiến trường tổng kết lại, như vậy thì chỉ cần học sinh của ông còn sống thì bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tự học được những thứ này, không cần ông phải mất công đi dạy lại.

Không thật sự quyết đấu sinh tử thì cho dù có được dạy dỗ kĩ đến cỡ nào thì học sinh cũng không thể lĩnh ngộ được những huyền bí trong kĩ năng đó được, xem ra phương hướng dạy dỗ của đám thầy giáo bọn ông đều sai hết rồi...

Trong lòng Đường Ngọc hiểu ra cho nên sau này khi dạy dỗ học sinh, ông chỉ chú  trọng dạy cho bọn họ làm sao có thể sống sót trên chiến trường, mà cũng nhờ vậy khiến cho xác suất tồn tại của những học sinh này cao hơn rất nhiều. 

Mấy năm sau, sau khi ông chứng thực rõ liền nộp một phần báo cáo về vấn đề này lên quân bộ. Sau khi quân bộ nghiên cứu xong thì cũng biết rằng chuyện này là đúng. Vì vậy bọn học cũng quyết định áp dụng cách dạy này vào Học viện quân sự nam sinh số 1. Sau này trong chương trình học thực tiễn không còn quan trọng hóa những chiêu thức giết người gọn lẹ nữa mà chuyển thành dạy dỗ những kĩ năng cần thiết để sống sót trên chiến trường.

Sau qua hơn mười mấy năm tích lũy thì đã xác định được hiệu quả của cách giáo dục này. Vì vậy họ lại mở rộng cách giáo dục này ra khắp trường quân đội trong Liên Bang. Kết quả chính là xác xuất sống sót của các binh lính của Liên Bang luôn cao hơn các quốc gia khác, cũng trở thành cơ sở chính khiến Liên Bang có thể kéo dài biên giới hòa bình trăm năm. Mà tát cả những chuyện đó, đều là bởi vì câu nói này của Lăng Lan, chỉ vài cô muốn sống lâu hơn người khác mà thôi!

Lúc Đường Ngọc hấp hối đã kể ra chân tướng này. Khiến cho Lăng Lan vốn đã trở thành một truyền kì lại lần nữa gia tăng danh vọng, được tất cả các quân nhân tôn kính và cảm kích. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.