Yêu Lang nhìn thấy biểu cảm của Lăng Lan khi anh đến gần cô rất bình tĩnh, không chút dao động thì trong mắt ra vẻ khen ngợi, đúng là một hạt giống tốt! Anh ta cười hỏi: "Nhóc con, lần đầu đến à? Xưng hô thế nào?"
Lăng Lan dĩ nhiên không trả lời, cô không khờ, đây là đại bản doanh của đội đặc chiến, nếu không nói tên mình không chút đề phòng, chẳng phải sẽ cho đối phương một cơ hội trả thù sao. Vì vậy, Lăng Lan vẫn trầm lặng bình tĩnh nhìn Yêu Lang, không có ý muốn trả lời.
Yêu Lang nhìn thấy Lăng Lan phớt lờ, khiến cho đám người đang quan sát bên này, cười ha ha ồn ào trêu cười Yêu Lang, có một người làm quá tới mức vỗ đùi cười lớn, cười muốn tắt thở: "Hahaha, buồn cười ghê, Yêu Lang, anh có có ngày này."
Yêu Lang nhờ vào gương mặt khi nào cũng vờ vĩnh cười nên dễ làm người khác tin cậy, bởi vậy mới phụ trách giao tiếp với người lạ, trước giờ chưa bao giờ không thành công cả, khiến cho những binh lính dày dặn kinh nghiệm, nhưng gương mặt khi nào cũng mang theo sát khí như họ vừa ghen tị vừa hâm mộ không thôi, bây giờ có người lờ anh ta đi, hiển nhiên đám bạn đểu này sẽ không bỏ qua cơ hội để cười nhạo anh ta một phen.
Yêu Lang bất đắc dĩ cười khổ, không ngờ gương mặt hòa đồng của anh lại mất tác dụng lần này, tên nhóc này lờ đi rồi.
Anh vẫn không từ bỏ ý định ho khan một cái, nói tiếp: "Có thể đăng nhập ở đây, chỉ có thể ở trong đại bản doanh của chúng tôi, nên chúng ta là đồng đội, cậu không cần đề phòng như thế."
Lăng Lan đã hạ quyết tâm không không để lộ mình ra, cô vẫn nhìn về phía trước như cũ, như thể trước mặt không có Yêu Lang.
Yêu Lang cuối cùng cũng không cười nổi nữa, thất bại lùi về.
"Yêu Lang, không phải ai cũng nuốt được bộ mặt này của anh." Sau khi về lại, tất cả đồng đội đều sôi trào.
Yêu Lang không nổi giận, chỉ nhún nhún vai vẻ mặt như thể không sao hết nói: "Nếu không các cậu thử xem, người nào thành công thì tôi mời ăn một chầu."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đã sáng mắt, đồng thanh nói: "Khánh Dụ Lâu." Đây là nhà hàng xa hoa nhất dưới quyền Liên Bang, chỉ có những nhân sĩ người trong Liên Bang mới có thể đến đây, bọn họ là đội viên của đội đặc chiến, không phải là không ăn nổi, nhưng mà ăn xong một bữa thì sau đó một tháng tiếp theo chắc không mấy dễ thở, cho nên nếu có cơ hội có người mời ăn, dĩ nhiên sẽ chọn chỗ sang nhất rồi.
Yêu Lang nghe thấy liền sụp đổ, gương mặt sắp thành chữ 囧: "Mấy tên khốn nạn các người, muốn tôi ăn dịch dinh dưỡng mấy năm luôn hả?" Nghĩ đến hương vị đó, anh đã cảm thấy không xong rồi.
"Có chơi có chịu nha." Đồng đội của anh thì hiển nhiên không chịu bỏ qua cơ hội tốt này. Nhà hàng kia đắt đỏ thật, nhưng tiền nào của ấy: Đắt, nhưng đồ ăn cực ngon. Mỗi năm họ đều hạ quyết tâm vào đó tiêu hoang một lần, để chiều dạ dày của mình một chút, có thể tập trung làm nhiệm vụ gian khổ sau này, dù sao thì kiếm được xài được.
Khánh Dụ Lâu trở thành mục đích kích thích họ, nên từng người một chạy lại làm phiền Lăng Lan, hi vọng Lăng Lan trả lời để lấy được ước định của Yêu Lang, tiếc là cảm xúc của Lăng Lan đã được không gian học tập dạy dỗ trở nên cứng cỏi, làm phiền chừng này chưa đủ ảnh hưởng tới cô.
Cảnh tượng sau đó là từng người hồn xiêu phách lạc chạy về ngồi tự kỉ vẽ vòng tròn trên đất, người vẽ vòng tròn càng nhiều, gương mặt của Yêu Lang càng tươi rói lên, cuối cùng anh không cần phải ăn dịch dinh dưỡng nữa rồi, Yêu Lang càng ngày càng cảm thấy hài lòng với Lăng Lan.. anh quyết định nếu cậu trai này cần anh giúp gì, anh sẽ ra tay trợ giúp một lần.
Hành động của nhóm Yêu Lang cũng khiến cho mấy đội viên đi ngang qua của đội đặc chiến chú ý, họ ngồi xuống hỏi thăm mấy người vẽ vòng tròn, rồi sau đó phấn khởi tham gia vào đội làm phiền.. bởi vậy khi Đại tá Mễ chạy tới đã thấy được cảnh này.
"Mấy đứa chết tiệt này đang làm gì đó?" Đại tá Mễ nhìn thấy người khác bao vây Lăng Lan, trong lòng ông thịch một cái, cho rằng lính của ông biết được chuyện của Liêm Thiệu Cảnh nên tính hội đồng Lăng Lan, vội vàng quát lớn.
Nhìn thấy đại đội trưởng của mình đi vào, những đội viên vốn đang làm phiền Lăng Lan rất nhiệt tình vội tránh cô ra, sợ hãi nhìn đại đội trưởng, không biết đội trưởng độc ác này đến từ bao giờ.
Yêu Lang nhìn thấy xong rồi, vội vàng cười: "Đại đội trưởng, chúng ta thấy có người mới nên mới chào đón một phen thôi."
Đại tá Mễ lao nhanh đến, những đội viên hơi chậm nhịp nên không tránh được, bị ông đá vài đá: "Tập trung ở đây làm gì, không làm nhiệm vụ đi."
Mấy người bị đá rên rỉ một tiếng, mặt mày ấm ức nói: "Chúng tôi chỉ muốn hỏi tên người mới thôi.."
"Tên?" Đại tá Mễ sửng người, chẳng lẽ không biết người nọ là Lăng Lan?
"Đúng vậy, lính mới thật cao lãnh (*Kiêu ngạo và lạnh lùng), không kính tiền bối gì cả, không chịu tự giới thiệu, đại đội trưởng kiếm từ đâu ra vậy?" Có người nói ra ý kiến của mình, muốn đến Khánh Dụ Lâu ăn một bữa khó khăn vậy sao?
"Đúng vậy, về sau ở trong doanh trại đều là đồng đội rồi, dù sao cũng phải biết tên nhau chứ." Sau đó có người lật bài, mọi người ai cũng không chịu bỏ qua chuyện này, cho dù có là đội trưởng hung tàn đi nữa, nó vẫn không thể bỏ qua sự nhớ thương với đồ ăn ngon được.
"Ai nói là đồng đội hả, nói lung tung này, nói lung tung này." Đại tá Mễ thấy mọi người không chịu tản ra, lại nhấc chân đá vào người vừa nói, vừa phải thôi, lại nói trúng chỗ đau của ông rồi, chẳng lẽ ông không muốn Lăng Lan gia nhập chiến đội chứ? Tiếc là người ta đến kích hoạt chiến đội đấy.
"Đại đội trưởng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, nếu như không phải chiến hữu thì đến đây làm gì!" Người nọ tản sang bên cầu xin tha thứ, sau đó nhận ra gì đó hô lên.
Đại tá Mễ đá cũng mệt người rồi, giận trừng mắt: "Đến kích hoạt chiến đội đấy, không được à?"
Người nọ không dám nói gì, gật đầu liên tục: "Được được được, đại đội trưởng nói gì cũng đúng!" Ặc, kích hoạt chiến đội đến đại bản doanh của đội đặc chiến họ làm gì, tìm đại nơi nào không được sao?
"Đối thủ của cậu ta đại đội trưởng sắp xếp ai vậy, nếu không để tôi đi." Người nọ khẽ đảo mắt, anh ta bị đá mấy cái phải đòi lại chút lợi tức chứ, nếu đối phương đã chọn đội đặc chiến để qua cửa, vậy thì phải ra tay dạy dỗ cậu ta một chút, để cho cậu ta biết rằng trong quân đội, người mới phải biết thức thời chút.
Bọn họ chỉ muốn hỏi tên mà thôi, nói ra là được? Huhuhu, Khánh Dụ Lâu của anh! Nghĩ đến đây, người nọ cảm thấy vô cùng bi thương, không có đồ ăn ngon rồi, khóc hết nước mắt!
Đáng tiếc là đại tá Mễ từ chối yêu cầu của anh ta: "Không liên quan gì đến chúng ta, tôi chỉ dẫn cậu ấy đến sàn đấu thôi."
"Cái gì? Tới chỗ đại đội của chúng ta nhưng chúng ta không phải đối thủ của cậu ta? Vậy cậu ta tới làm gì?" Có người nói, mọi người bắt đầu hoang mang.. nếu là người của đội khác, không cần đến chỗ đặc biệt thế này.
Đại tá Mễ giận trợn mắt: "Chỗ khác có thể liên hệ với đội đặc chủng toàn Liên Bang à?" Đại tướng Lăng Tiêu sắp xếp Lăng Lan đến đây, là vì điểm này. Nghĩ đến người trong đội đặc chiến của ông mà Đại tướng còn chê, tìm người khác để làm giám khảo qua cửa, trong lòng đại tá Mễ khẽ đau xót.
"Cái gì? Tìm người trong đội đặc chiến khác? Cái này quá xem thường chúng ta rồi đó?"
"Đại đội trưởng, tổng bộ quân đoàn ai mà khờ quá vậy? Đúng là quá đáng, khinh thường chúng ta như vậy. Nếu không cho chúng ta một lí do chính đáng, chúng ta sẽ đánh tới tận nhà luôn." Tất cả mọi người ở đây đều bất bình. Đội đặc chiến vốn là những lính vừa cương quyết vừa bướng bỉnh, tôn sùng câu có lí cũng đánh, mà không có lí càng phải đánh.
"Được thôi!" Đại tá Mễ đột nhiên cong môi cười sảng, ông cười ác như vậy khiến mọi người lạnh run.
Còi báo động trong lòng Yêu Lang kêu ò e, chỉ cần đại đội trưởng cười như vậy, bọn họ cho dù bất tử cũng phải lột một lớp da. Anh ta không muốn chết không rõ ràng, chen lời: "Đại đội trưởng, chiến đội của chúng tôi còn có nhiệm vụ khác, không quấy rầy ngài nữa, chúng ta.."
"Không gấp, tôi không phiền, thật sự không phiền chút nào." Đại tá Mễ ngắt lời Yêu Lang, Yêu Lang nghe xong biết họ chạy trời không khỏi nắng rồi.
"Các người muốn biết ai sắp xếp không? Muốn đánh tới nhà phải không?" Đại tá Mễ ngoài cười trong không cười nhìn mọi người. "Được thôi, tôi cho mọi người một cơ hội, nếu ai thật đánh tới tận nhà, tôi cũng không phạt đâu."
Ánh mắt mọi người sáng ngời, chỉ có Yêu Lang cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
"Mời mọi người đến tìm Đại tướng Lăng Tiêu. Haha, nhớ là phải đánh tới tận nhà đó!" câu nói của Đại tá Mễ khiến mọi người lạnh run, đại đội trưởng, ông muốn hại họ vạn kiếp bất phục hay sao?
"Đại đội trưởng, đội trưởng nói đi, muốn phạt thế nào." Tất cả mọi người đều gian manh, không hề nghĩ gì nữa nhận phạt luôn, tìm Đại tướng Lăng Tiêu á? Huhuhu, họ không muốn thành đối tượng bị toàn dân truy nã.
"Cút xuống trước đi, đợi ông đây thoải mái rồi đến dạy dỗ mấy người." Đại tá Mễ tức giận nói, bây giờ ông không có tâm trạng dạy dỗ mấy người lính dưới tay, bây giờ ông phải dẫn Lăng Lan đến sàn đấu.
Bọn họ thấy có cơ hội tiết kiệm hơi tàn, đội đặc chủng dĩ nhiên không dám ở đây nữa, mọi người nhanh chóng đăng xuất, họ chỉ sợ nếu mình đi chậm chút nữa sẽ lọt vào mắt xanh của đại đội trưởng, thù mới hận cũ dồn lại họ sẽ không còn đường thoát.
Lăng Lan liền thấy cả thế giới yên tĩnh, sau việc này Lăng Lan đã ngộ ra một điều, không phải cái chị cái mẹ tụ tập lại mới thành chợ, đám người đàn ông đàn ang trong đội đặc chiến cũng có thể ồn ào như vậy.. Không khác gì cả.
Tâm trạng của Đại tá Mễ không vui, nhưng vẫn giải thích: "Nảy giờ hơi bận để cậu chờ lâu rồi."
Lăng Lan bình thản lắc đầu: "Không sao, đội viên của ngài khá thú vị."
Đại tá Mễ buồn bực không thôi, không hổ là cha con, biết cách làm ông nghẹn lời.
Đại tá Mễ nhớ lại lúc nảy, đang đăng nhập vào thế giới ảo, đang tính sắp xếp một người giám khảo kiểm tra trình độ cơ giáp của Lăng Lan, thì nhận được điện báo của Đại tướng Lăng Tiêu.
"Đại tướng, mời ra lệnh." Đại tá Mễ cúi đầu chào, chờ Lăng Tiêu ra lệnh.
"Cơ giáp sư của bài kiểm tra lần này tôi sẽ sắp xếp" Lăng Tiêu nói nhẹ nhàng, "Ông dẫn Lăng Lan đến sàn đấu, tôi sẽ sắp xếp một vị giám khảo chờ ở đó."
Đại tá Mễ nghe vậy sững người, chẳng lẽ Đại tướng Lăng Tiêu không tin ông sao?
Dường như hiểu được nghi ngờ trong lòng đại tá, Lăng Tiêu giải thích: "Ông nên hiểu thân phận thật của Lăng Lan." Năm đó, người sắp xếp đội đặc chiến Đao Phong bảo vệ Lăng Lan, mới khiến cho Lăng Lan thoát khỏi việc ám sát kia, đây mới là nguyên nhân khi ông ta gửi công văn xin phép lập đội đặc chủng, Lăng Tiêu lập tức đồng ý. Đại tá Mễ được Lăng Tiêu đánh giá cao, là người Lăng Tiêu tin được.
"Trước kia Lăng Lan có phần khó khăn, nhưng sau khi tôi quay về Lăng Lan lại quá trôi chảy, nên phải dạy cho nó một bài học!" Lăng Tiêu thở dài.
"Nếu cần, tôi có thể tự mình xuất chiến." Đại tá Mễ thở dài một hơi, có thể ông vẫn không muốn những người khác ra mặt kiểm tra Lăng Lan nên mới tự mình nhận lệnh.
"Dĩ nhiên cần ông ra sân, cửa trong thế giới thật nhờ ông vậy." Lăng Tiêu nói.
"Đại tướng yên tâm, tôi sẽ không nể tình riêng, nếu như Lăng Lan thật sự không đủ thực lực, tôi sẽ không cho cậu ấy qua cửa." Dĩ nhiên nếu cậu ta đủ tư cách đảm nhiệm đội trưởng, ông cũng sẽ không vì ý của Đại tướng Lăng Tiêu mà cố tình phán Lăng Lan bại. Đại tá Mễ âm thầm nghĩ, ông đánh giá rất cao Lăng Lan, nhìn thấy Đại tướng Lăng Tiêu muốn áp chế Lăng Lan, ông còn có ý kiến nữa kìa, nhưng dù sao ông ấy vẫn là cha của Lăng Lan, Đại tá Mễ vẫn tôn trọng quyết định của Lăng Tiêu.
Chỉ hi vọng Lăng Lan có thể chịu được hai cửa của Đại tướng, ông mới có thể làm giám khảo trong trận ở thế giới thật được.
Trong lúc đại tá Mễ còn đang chìm trong hồi ức, hai người đã đến sàn đấu, bọn họ đều không biết rốt cuộc người nào là đối thủ của Lăng Lan.
Lại nói về Lăng Tiêu sau khi liên lạc với đại tá Mễ, ông tiếp tục gọi một người khác.
Một người trung niên gương mặt uy nghiêm tuấn dật xuất hiện trong màn hình ảo.
"Không ngờ Lăng Tiêu sẽ gọi cho tôi nha." Người đàn ông kia mở lời, "Mà bây giờ đáng lẽ phải gọi cậu là Đại tướng mới đúng, tên nhóc cậu bò còn nhanh hơn tôi."
Lăng Tiêu nhìn thấy người này, khóe mắt khẽ cười: "Anh Diệu Dương, anh lên chức cũng đâu có chậm, đầu tiên phải chúc mừng anh vừa lên chức Trung tướng."
"Nếu không tên nhóc như cậu, tôi thật là rất được, nhưng nếu so sánh với cậu. Tôi cảm thấy lên chức như vậy, quả là không cần nhắc đến." Người được Lăng Tiêu gọi là "anh" Diệu Dương không để trong lòng, ông ấy nghiêm trang nói: "Hôm nay liên hệ tôi là có chuyện gì?"
Ngày còn trẻ, ông ấy từng dẫn Lăng Tiêu một thời gian trong quân đoàn 7, nên quan hệ của hai người rất tốt, nhưng sau đó ông bị điều đến quân đoàn 3, bề bộn nhiều việc nên mới ít liên lạc, nhưng mà hai người quen biết, cũng chẳng vì chuyện ấy mà thành người dưng. Chỉ cần liên lạc, hai người sẽ trở nên thân thuộc như trước.
Cũng vì vậy, hai người thân thiết như vậy cũng chỉ có hai người họ biết thôi, những người ngoài thì không. Cũng nhờ đó mà anh Diệu Dương sau việc hi sinh của Lăng Tiêu, Quân đội tiến hành diệt trừ phe cánh của Lăng Tiêu, ông ấy vẫn nắm quyền lực như trước, lên đến Trung tướng.
Bởi vì sự nhắc nhở của Lăng Tiêu, mấy năm nay ông an phận thủ thường trong Quân đoàn 3, biểu hiện rất nghe lệnh cấp trên, thông qua được kiểm tra của Quân đoàn 3, còn xem ông là thân tín, mới có thể lên đến quân hàm Trung Tướng.
Lăng Tiêu trầm mặc phút chốc, mấy giây sau mới lặng lẽ nói: "Anh Diệu Dương, anh cũng biết con của tôi là Lăng Lan."
"Dĩ nhiên biết rồi, Tề Long nhà tôi, là thằng con trai khờ khạo kia kìa, mỗi khi về nhà là sẽ nói Lão đại nhà con lợi hại thế này thế kia, sau này còn phải đi theo Lão đại lăn lộn thế này thế nọ, cho dù tôi có muốn không quan tâm cũng không thể."
Thì ra, ông ấy là cha của Tề Long. Tề Diệu Dương.. Nhưng ông nói đến đây xong, đã tức giận nói: "Tôi hiểu rõ rồi, tính tình của thằng con út của tôi là do nhà họ Lăng của cậu dạy đó, nói nó đến Quân đoàn 3 nó đánh chết cũng không chịu, lăn tới lăn lùi một mực đòi đến Quân đoàn 23 của cậu."
Tề Diệu Dương nói liên miên cằn nhằn suốt khiến khóe miệng của Lăng Tiêu khẽ đắc ý cười, không còn cách nào khác, ai bảo con gái của ông quá lợi hại làm gì, khiến cho con trai của Tề Diệu Dương đi theo, không hổ là con gái của ông.
Gương mặt đắc ý của Lăng Tiêu động đến nỗi đau của Tề Diệu Dương. Vừa phải thôi, không lẽ gọi đến khoe con à? Tiếc là, ông không đáp lại được, con trai nhà ông thật sự là tôn kính Lão đại hơn là ông, có khi ông cũng muốn dùng vũ lực trấn áp, nhưng mà cho dù đánh đến te tua bầm dập nó vẫn không chịu.. Vì vậy ông cũng đành mặc nó thôi, chẳng lẽ thật sự đánh chết con mình hay sao?
Nghĩ đến đây, Tề Diệu Dương tàn ác nói: "Nói đến con của cậu, không lẽ nó gây ra chuyện gì rồi hả?"
Khóe mắt Lăng Tiêu khẽ cười: "Dĩ nhiên là không.. bảo bối (*cục cưng) nhà tôi.. ngoan lắm." Suýt nữa thì nói ra con gái, may mà Lăng Tiêu kịp sửa lời.
Ngoan? Tề Diệu Dương nhớ đến Lão đại hung hăng trong miệng con trai, thật sự không thể tưởng tượng nỗi đánh giá này của Lăng Tiêu, cuối cùng chỉ có thể nói, Lăng Tiêu là một người yêu con quá độ!
Nhưng mà Lăng Tiêu nói tiếp lại khiến Tề Diệu Dương ngạc nhiên: "Thật ra tìm anh Diệu Dương, là muốn nói với anh, Lăng Lan muốn kích hoạt chiến đội."
"Sao mà sớm vậy?" Tề Diệu Dương nhíu mày, "Đừng nói với tôi cậu không biết kích hoạt chiến đội xong có chuyện gì xảy ra."
Lăng Tiêu cười khổ: "Tôi dĩ nhiên là biết rồi, cho nên mới tìm anh. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của con anh. Anh và tôi cũng biết, Liên Bang và Mộ Nhật sẽ có một cuộc chiến lớn, mà Liên Bang chỉ có thể thắng khong được thua. Như vậy mới có thể ngăn lại được những quốc gia rục rịch xung quanh. Trận chiến này sẽ không kết thúc trong khoảng thời gian ngắn."
"Tìm tôi không chỉ để nói vậy chứ." Tề Diệu Dương rõ ràng, Lăng Tiêu không tìm ông chỉ vì chuyện này, "Nói đi, muốn tôi làm gì?"
"Làm giám khảo cho Lăng Lan cửa đầu tiên thế giới ảo." Lăng Tiêu cứng rắn nói.
"Ác thật, tôi là Hoàng Cấp Sư Sĩ rồi, nếu như ăn hiếp con trai của cậu như thế, có phải tàn nhẫn lắm không?" Tề Diệu Dương nhướn mày, "Tôi nhớ con của cậu là Vương Bài Sư Sĩ."
"Bởi vậy, anh áp chế thực lực điều khiển Vương Bài đi ứng chiến. Chỉ có người có kinh nghiệm điều khiển cùng cấp, mới có thể áp chế được đối thủ ngang tầm." Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ kiêu ngạo, thực lực chân thật của Lăng Lan, lúc trước khi ông giao chiến với cô đã biết rồi, vậy mà con gái ông còn tưởng cô che giấu tốt chứ.
Tề Diệu Dương ngộ ra: "Cậu bảo là, con của cậu đã.. Mẹ, cha con các người đều là yêu nghiệt. Còn trẻ như vậy đã lên tới Hoàng Cấp Sư Sĩ rồi. Tôi mới lên cấp gần đây thôi."
"Được rồi, nếu không phải anh cần phải bảo vệ biên giới, anh đã lên cấp từ tám trăm năm trước rồi. Cố gắng giấu cấp để điều khiển Vương Bài Cơ Giáp, tôi tin trừ anh ra chẳng ai đủ kinh nghiệm hết, tôi tính toán rồi, có khi anh áp chế cấp cũng mười ba, mười bốn năm rồi." Lăng Tiêu nói thẳng lời nói dối của Tề Diệu Dương.
"Cậu cũng áp chế còn gì, từ Vương Cấp lên đến Thần Cấp cần 6 năm.. Lên cấp Vương Bài năm 4 trường quân đội à? Phi.. khi cậu vào Quân đoàn 7, trình độ đó, kĩ thuật đó nếu không phải 4-5 năm làm sao có kinh nghiệm như vậy." Tề Diệu Dương cũng không lưu tình chọc thủng Lăng Tiêu tới bến, "Nếu nói về áp chế, cậu cũng có kinh nghiệm sao không tự đi?"
"Chỉ có đồng cấp mới có thể bức ra được tiềm lực và thực lực chính mà thôi, cho dù tôi có áp chế thì vẫn là có chênh lệch đẳng cấp, làm sao rút được kinh nghiệm gì." Lăng Tiêu bất đắc dĩ nói, nếu được ông cũng chẳng tìm Tề Diệu Dương.
"Biết rồi, khi nào phá quan?" Tề Diệu Dương đồng ý, thật ra ông cũng muốn kiểm tra thử xem, Lão đại được con trai mình phục có đủ tư cách hay không.
"Bây giờ!" Lăng Tiêu cười híp mắt.
"Móa, biết là cậu tìm tới không có gì tốt mà, sắp xếp ở đâu?" Tề Diệu Dương im lặng, thì ra là lùa vịt ra trận, không thể từ chối.
"Trong sàn đấu của đội đặc chiến."
Tề Diệu Dương thâm sâu nhìn Lăng Tiêu, chỗ đó không phải người bình thường có thể vào được. Xem ra Lăng Tiêu không muốn con mình lộ ra ánh sáng, Lăng Tiêu làm như vậy khiến ông đồng tình, bọn nhỏ còn chưa trưởng thành để có thể hô mưa gọi gió, những người lớn như họ cần phải bảo vệ chúng hết mình.
"Biết rồi, tôi sẽ dùng quyền hạn đăng nhập." Đã đến cấp bậc này rồi, mỗi quân đoàn không còn nơi nào cấm được nữa.
Tề Diệu Dương nói xong cúp máy, Lăng Tiêu nhìn thấy một màn hình trắng, khi này mới tắt đi truyền tin. Tìm đến một dãy số ông không gọi đến hơn hai mươi năm nay, tay ấn vào số, mãi vẫn không gọi đi được.
Ông khẽ thở dài một hơi, lặng lẽ nói: "Lăng Lan, cha muốn cho con qua, vừa không muốn cho con qua. Cuộc điện thoại thứ hai này từ từ gọi vậy."
Tiểu Lan, có tiến lên được hay không phải xem thử kết quả của con với Tề Diệu Dương, dưới mười hai Thần Cấp Sư Sĩ, Tề Diệu Dương được xưng là Thiên Kình Địa Sát Vương- Kình Thiên. Nếu như con qua được, thì cha sẽ sắp xếp cửa thứ hai.
Đừng trách baba sắp xếp cửa quá khó, bởi vì một khi con kích hoạt thành công, thì sẽ không còn kì bảo hệ tân binh 3 năm nữa, vào thẳng kì thực chiến..
Nếu như chiến trận bắt đầu, con và nhóm đồng đội của con, sẽ phải vào chiến trường nguy hiểm gió tanh mưa máu, đây là sứ mạng của chiến đội, không có chiến đội nào ngoại lệ cả. Cho dù cha là cha của con, quân đoàn trưởng của quân đoàn 23 cũng không thể nhúng tay.
Nhưng mà cha không muốn cản trở ước vọng của con, chỉ cần con qua được 3 cửa của baba, baba sẽ tin tưởng con, tin con có thể bảo vệ mình, bảo vệ đồng đội của mình. Lúc đó baba sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của con, đứng trước con cản gió ngăn sông, để con tự mình tạo nên tương lai thuộc về con!