"Thật ra Lão đại so với đối phương cũng không khá hơn là mấy." Tiểu Tứ đang đứng cạnh không nỡ nhìn nữa, nhẹ nhàng nói một câu.
Sau đó nhìn thấy sát khí vụt qua, Tiểu Tứ phản xạ cực nhanh, nói là đang có việc bỏ chạy mất, mặc cho Lăng Lan nói gì cũng không hề đáp lại, Lăng Lan mới biết là Tiểu Tứ quyết giả ngu đến cùng.
Thế nhưng, bởi vì Tiểu Tứ nhắc nhở như vậy, Lăng Lan lại hơi áy náy mà sờ mũi, nếu cô so với Băng Phách còn giống đàn ông hơn, ít nhất người ta vẫn có thể phân biệt được giới tính giữa đám đàn ông như vậy, còn cô, e rằng trong nhóm đồng đội chẳng ai dám nghĩ đến chuyện này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Lan sầu không thôi, ngần ấy năm sao những đồng đội của cô không ai nghi ngờ cô lần nào vậy? Trên thực tế, cô kế thừa toàn bộ ưu điểm của Lăng Tiêu và Lam Lạc Phượng đó. Lăng Lan nghĩ mãi chẳng ra, cuối cùng đành quy về mắt họ có vấn đề, cô không thừa nhận bởi vì khí thế của cô quá mạnh, gây sát thương quá lớn nên không ai dám nhìn cô lâu đâu.
Khi này, có thêm ba người nữa đến, nhìn thấy dáng vẻ của họ có thể tầm ba mươi, vừa đến đã gây chú ý cho mọi người, đi giữa là một người cho dù đã giấu đi, vẫn có thể nhận ra sự cuồng bạo của anh ta, cảm giác uy hiếp này khiến Lăng Lan dè chừng, bắt đầu cảnh giác.
"Đại đội trưởng!" Ba người họ nhìn thấy Đại tá Mễ đã chạy nhanh đến.
"Lăng Lan, đây là Bá Đao, đây là Yêu Đao, đây là Thần Đao." Đại tá Mễ chỉ vào từng người giới thiếu với Lăng Lan.
Sau đó ông mới gọi Cuồng Chiến và Băng Phách đến, Đại tá Mễ mới giới thiệu Lăng Lan với năm người họ: "Đây là lính mới- Lăng Lan."
Nghe thấy tên Lăng Lan trong miệng Đại tá Mễ, năm người vốn đang dửng dưng, trên gương mặt ít nhiều có phản ứng, Yêu Đao huých tay với Bá Đao bên cạnh.
Năm người có gì thay đổi Đại tá Mễ và Lăng Lan đều thấy cả, Đại tá Mễ chỉ cười nói: "Đúng vậy, là người mới đã đánh bại Liêm Thiệu Cảnh- Lăng Lan."
Băng Phách hơi tán dương nhìn thoáng qua Lăng Lan, nói với Đại tá Mễ: "Đại đội trưởng, có phải tính nhận Lăng Lan vào đội đặc chủng không? Nếu như chưa an bài chiến đội nào, thì đội Hàn Băng chúng tôi nhận."
"Đội Đao Nhọn cũng đang cần thay máu (*thêm người), Băng Phách, hay là cô chờ lần khác đi." Bá Đao đột nhiên chen lời.
Băng Phách kinh ngạc mà nhướn mày, cô nguyện ý nhận Lăng Lan là vì yêu mến người tài, không muốn Lăng Lan bị mấy người kia gây bất lợi gì mà thôi. Cô hiểu rõ, sau lưng Liêm Thiệu Cảnh là ai, người đó làm việc không từ thủ đoạn, chiến đội Hắc Tử độc ác như vậy, nếu Lăng Lan vào đội đặc chủng sẽ trả thù cậu ấy, nếu không có sự che chở của chiến đội, chỉ sợ Lăng Lan không chết thì cũng mất nửa mạng.
Chỉ là không ngờ rằng, đội Đao Nhọn gần đây mới phất trong đội đặc chiến, ở bên dưới còn đang lộn xộn cả lên, vậy mà muốn nhận lấy mối rắc rối này, chẳng lẽ Lăng Lan có quan hệ với đội Bá Đao sao? Hay là cậu ấy xuất sắc đến mức bọn họ cũng muốn người.
Bởi vì nghĩ vậy, ban đầu vì có ý tốt mới nhận người, Băng Phách khi này lại hứng thú hơn, cô không hề nhường mà nói tiếp: "Bá Đao, mỗi khi có nhân tài đều nhường cho các anh, Hàn Băng cũng muốn thay máu mà, để tăng thêm chút thực lực đó, cho nên lần này tặng Hàn Băng đi."
Cuồng Chiến ban đầu là không có chút hứng thú nào, nhưng bây giờ thấy Bá Đao cao ngạo vậy mà muốn nhận người, còn nhìn thấy Băng Phách không chịu buông tha, nên lại hứng thú thêm, anh tả giả vờ khuyên: "Bá Đao, Băng Phách à, hai người đừng vì một người mới xích mích nhau làm gì, nếu không thì Đại tá Mễ, điều Lăng Lan đến đội Cuồng Phong cũng được." Sau đó mới bộc lộ ra mục đích chính.
"Hèn hạ!" Giọng nói của một nam một nữ cùng nói, theo thứ tự là Băng Phách và Yêu Đao. Bá Đao nhìn về phía Cuồng Chiến, tên này cũng muốn làm ngư ông đắc lợi à?
Sau đó, ba vị đội trưởng nhiệt tình về Lăng Lan, Đại tá Mễ ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Khụ khụ, thật ra Lăng Lan không phải đến để vào đội đặc chủng đâu."
"Hả?" Băng Phách, Cuồng Chiến ngạc nhiên, Yêu Đao và Thần Đao liếc nhìn nhau. Vẻ mặt không thể tin được, ngay cả Bá Đao nghe đến đây cũng hơi nhướn mày.
Nếu không vào đội đặc chủng, sao lại vào bản doanh của chiến đội? Có thể đăng nhập vào đây thì phải vào trong bản doanh của họ, tất cả mọi người đều nghi ngờ.
"Đại tướng Lăng Tiêu sắp xếp cho cậu ấy đến đây kiểm tra kích hoạt chiến đội." Đại tá Mễ thả lỏng, ý bảo nếu có ý kiến gì thì đến tìm Đại tướng Lăng Tiêu đi.
Năm người tức giận liếc nhìn đại đội trưởng, nếu như Đại tướng Lăng Tiêu đã an bài, thì bọn họ sao dám có ý kiến, cho dù có ý kiến gì cũng đâu dám tìm Đại tướng Lăng Tiêu?
Cuồng Chiến nghe xong hiểu, ánh mắt sáng ngời, liền hỏi: "Có phải nói chúng ta đến làm giám khảo không? Tôi có thể làm giám khảo cửa chiến đấu cá nhân."
Băng Phách cũng phản ứng lại, nói tiếp: "Cửa chiến đội, chiến đội Hàn Băng phụ trách!"
Bá Đao nhướn mày nhìn về phía Đại tá Mễ, anh lại nghĩ khác, anh ta, Yêu Đao, Thần Đao ba người cũng nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp, vậy chuyện không chỉ đơn giản như hai người họ nghĩ.
Quả nhiên, Đại tá Mễ yên lặng nói: "Lăng Lan đã qua cửa cá nhân rồi, bây giờ là cửa khiêu chiến đội."
Băng Phách và Cuồng Chiến cũng không phải kẻ khờ, đã hiểu ý tại sao Đại đội trưởng gọi họ đến đây, không đơn giản như họ nghĩ.
"Chiến đội khảo hạch đã có rồi, Lăng Lan chỉ thiếu đội viên." Đại tá Mễ nặng nề nói.
Yêu Đao phản xạ nhanh, kinh ngạc chỉ vào Lăng Lan: "Không lẽ kêu chúng tôi tới làm đội viên của cậu ta?"
Đại tá Mễ gật đầu, thể hiện Yêu Đao nói đúng.
Cuồng Chiến và Băng Phách nhìn thoáng qua, có bối cảnh đến cỡ nào mà lại sắp xếp họ làm đội viên của người ta, đây không phải là kêu họ làm sao kéo người này qua cửa hay sao? Đột nhiên nghĩ đến đối phương cũng họ Lăng, trong lòng liền cả kinh, chẳng lẽ có quan hệ với Đại tướng Lăng Tiêu? Nhưng không nghe được chuyện Đại tướng Lăng Tiêu có con mà?
Năm đó Lăng Tiêu "hi sinh", có rất nhiều nguyên nhân trong Quân đội, nên mới ngăn tin Lăng Tiêu có con. Chỉ có những người cao tầng của Quân đội mới biết một hai, còn lại đều mù tịt. Lăng Tiêu quay về, chưa biết gì đã dẫn con gái vào trường Đệ Nhất Nam Sinh, nên ông đành phải giấu tiếp. Bởi vậy, trong quân đoàn 23, ngoài những người bên cạnh Lăng Tiêu, thì không ai biết ông có con nữa.
Bá Đao thì lại biết thân phận thật của Lăng Lan, nhưng mà họ tin rằng Lăng Tiêu sẽ không mở cửa sau cho con mình, điều đó không có khả năng. Ba người chờ đợi đội trưởng nhà mình giải thích.
"Bởi vì, Đại tướng sắp xếp giám khảo là Long Tường." Đại tá Mễ nói lời này giải đáp cho năm người, Bá Đao có tâm lí tốt nhất, nên chỉ hơi ngạc nhiên đã tỉnh hồn: "Sao lại là họ?"
Đại tá Mễ cười khổ: "Đây là lệnh của Đại tướng, còn danh sách của năm người là tự Lăng Lan tuyển ra đấy, không phải lệnh của tôi."
Đại tá Mễ cố tình nói với họ, để họ hiểu Lăng Lan có mắt nhìn và sức phán đoán. Chiến đội của Long Tường quá mạnh, năm người nếu không phục tùng mệnh lệnh của Lăng Lan, cứ xông lên.. thì chẳng còn cơ hội nào nữa. Bây giờ Đại tá Mễ vẫn hi vọng Lăng Lan có thể vượt qua bài kiểm tra, tất nhiên ông càng không muốn lính của mình bại trước Long Tường. Cho dù Long Tường là chiến đội mạnh nhất của Liên Bang, thì trong lòng mỗi đội trưởng đều có một phần hiếu thắng.
"Đấu với Long Tường, tôi tham gia." Cuồng Chiến đáp lại đầu tiên, năm đó anh ta bị loại ở vị trí thứ 5, nên không vào được Long Tường, anh ta không phục. Bây giờ có thể đấu với chiến đội Long Tường, anh như được tiêm máu gà, phấn chấn không thôi.
"Long Tường sao, có thể tự mình cảm nhận thực lực của yêu nghiệt trong đó, tôi cũng cảm thấy may mắn." Băng Phách nở nụ cười, nụ cười này khiến cả người cô ấy mềm mại hẳn đi, không còn phong cách quân nhân cứng cỏi như ban đầu, khiến cô có phần giống phụ nữ, khiến Lăng Lan ghé mắt nhìn sang.
Ba người Đao Nhọn chẳng có ý kiến gì, nếu so với Cuồng Chiến và Băng Phách, bọn họ là thành viên của đội đặc chủng Đao Phong, Lúc trước đội trưởng của họ đã từng đánh nhau với Long Tường, đấu gần nửa tiếng, thì lại bại một chiêu. Lúc ấy, họ đã nghĩ nếu có cơ hội, nhất định phải đánh bại Long Tường một lần báo thù cho đội trưởng. Không ngờ chưa tới mười năm đã có cơ hội rồi.
Nhìn thấy năm người không còn ý kiến gì nữa, Đại tá Mễ gật đầu thỏa mãn, ông ta nhắc nhở: "Đây là thời gian và phòng mà Đại tướng tạo, còn 15 phút, mọi người bàn bạc trước đi."
Đại tá Mễ nói xong rồi rời sảnh, đến phòng xem trận chiến. Với tư cách một quân nhân nghiêm túc, ông giúp được đã giúp rồi, còn chuyện này ông không thể giúp được. Long Tường là cục xương cứng, thì họ phải tự gặm lấy, còn gặm không nổi thì phải xem họ ra sao thôi.
Đại tá Mễ ngồi trên ghế xem đấu, u sầu thở dài một hơi. Nói thật, cho dù ông có ở đó, cũng chẳng biết dùng cách nào để đánh bại được Long Tường. Bởi vì đội đặc chủng yêu cầu là phải đạt đến Ngụy Hoàng Cấp, Hoàng Cấp, nói cách khác là Long Tường điều người, đều là áp chế thực lực mà khống chế Cơ Giáp Vương Bài, thực ra là Hoàng Cấp Sư Sĩ.
Tuy là Bá Đao dưới tay ông cũng đã đến Ngụy Hoàng Cấp, nhưng mà vẫn là Ngụy mà thôi. Cũng không phải đối thủ với Hoàng Cấp Sư Sĩ, hơn nữa mình anh ta thì khó mà kháng địch, làm sao chống lại 6 Hoàng Cấp Sư Sĩ liên kết được đây. Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại, ông chỉ hi vọng họ đừng bị đả kích quá lớn mà mất tự tin mà thôi. Càng hi vọng Long Tường đừng khảo hạch Lăng Lan theo quy tắc thắng thua, nếu không Lăng Lan thật sự không có một tia hi vọng nào.