Tề Long nhìn hai gã Trung tá đưa ra lời mời đối với chiến đội bọn họ, cậu lộ ra biểu tình áy náy lại hàm hậu, nói: "Cảm ơn ưu ái của hai vị trưởng quan đối với Tề Long, chẳng qua Tề Long đã có chiến đội."
"Có chiến đội?" Hai gã Trung tá nhăn mày, trong đó một người giọng điệu truy vấn nói: "Vậy cậu gia nhập chi chiến đội nào?"
Tề Long ánh mắt lộ vẻ tự hào, cậu khí phách nói: "Chiến đội Lăng Thiên!"
"Chiến đội Lăng Thiên?" Hai gã Trung tá hai mặt nhìn nhau, bọn họ trước nay chưa từng nghe chiến đội nào có tên như vậy.
Mấy Sĩ quan có ý đồ ngo ngoe rục rịch đối với tân binh Tề Long, cũng bắt đầu điều tra tin tức của Chiến đội Lăng Thiên, chỉ là bọn họ tra xét nửa ngày nhưng vẫn không tra được tin tức của Chiến đội này trong quân đoàn..
Đang lúc mọi người vì chuyện của Chiến đội Lăng Thiên mà bận rộn, gã Thiếu tá ở phía sau đi lên một bước nói: "Vị nào là Lạc Lãng?"
Thiếu tá nhìn khuôn mặt cùng thân hình của Lạc Lãng, sắc mặt tức khắc cứng đờ, trong lòng rít gào: "Đây là nữ đi nữ đi nữ đi? Hệ thống thế nào lại làm lỗi viết thành nam, cái cấp bậc kia chỉ sợ cũng có chút vấn đề, thân thể gầy yếu như vậy, sao có thể là Vương bài sư sĩ?"
Thiếu tá trực tiếp đối với Lạc Lãng đánh một dấu "X", anh ta cười đáp: "Cậu thành tích không tồi, hy vọng cậu sau này không ngừng cố gắng." Anh ta lập tức hô: "Vị nào là Tạ Nghi?"
Tạ Nghi sao lại nhìn không ra Thiếu tá bởi vì khuôn mặt cùng thân hình gầy yếu của Lạc Lãng nên chướng mắt cậu ấy. Cậu vốn dĩ định cung kính trả lời, lại lập tức biến thành bộ dạng hai tay đút túi quần, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nói: "Là tôi a, trưởng quan, có việc gì sao?"
Thiếu tá một lần nữa nhăn lại chân mày. Xem ra tiểu tử này có chút xảo quyệt, không dễ khống chế, anh lập tức nghiêm mặt nói: "Tuy rằng thành tích của cậu tốt nhưng không thể kiêu ngạo, sau khi tiến vào quân đoàn, đầu tiên là thái độ phải đoan chính."
Tạ Nghi ra vẻ có lệ mà "a" một tiếng. Thiếu tá đại nhân sắc mặt tức khắc xanh tím một mảnh, khiến cho các đội trưởng Chiến đội đứng xem xung quanh cười trộm không thôi. Lúc nãy bị giành trước một bước, bọn họ trong lòng nén giận, có điều lúc này cảm xúc đã cân bằng rất nhiều. Cũng không phải giành trước một bước là có thể chiếm được tiên cơ. Có đôi khi, giành trước chỉ có thể trở thành hòn đá dò đường.
Thiếu tá trong lòng tuy rằng thập phần buồn bực nhưng vẫn chưa mất đi lý trí. Trên thực tế, Tân binh khó đối phó, anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi. Tân binh có thực lực, thường thường đều là thứ đầu (1), lúc trước anh ta cũng từng như vậy.
Thiếu tá nhịn xuống khẩu khí này, chuẩn bị nhìn xem một người cuối cùng thế nào. Vì vậy tầm mắt của Thiếu tá tiếp tục quét về phía đám người, hỏi: "Lý Anh Kiệt có ở đây không?"
"Có việc? Trưởng quan?" Lý Anh Kiệt nâng cằm, dáng vẻ cao ngạo dùng khóe mắt xem người, so với Tạ Nghi còn muốn ác liệt ba phần. Phải nói, biểu tình của Lý Anh Kiệt cùng với tư thế của cậu, tuyệt đối là dáng vẻ ngứa đòn, chỉ cần một giây thôi cũng có thể khiến người khác ngứa tay.
Thiếu tá đến bây giờ mới phát hiện, trên danh sách tân sinh lần này tuy rằng có năm tên Vương bài sư sĩ, nhưng trừ bỏ Tề Long còn coi là căn chính miêu hồng, thì bốn người khác đều có vấn đề. Không nói đến cái cậu Lăng Lan bưu hãn kia, vừa vào quân đoàn đã đánh gục Liêm Thiệu Cảnh - đội trưởng chiến đội Tuyệt Thứ đại đội đặc chiến thay thế bổ sung, khiến mấy vị đội trưởng Chiến đội không dám muốn cậu ta, sợ áp chế không được. Mà dư lại ba người, ai cũng phiền toái.
Lạc Lãng thân hình gầy yếu bất nam bất nữ, cũng không biết có phải hệ thống xảy ra vấn đề hay không, cho dù không làm lỗi, thì chỉ sợ đối phương dùng bí pháp thăng cấp Vương bài. Loại Vương Bài này tính ra cũng chỉ là ngụy Vương bài, sức chiến đấu chân thật khả năng còn không bằng một tên Đặc cấp sư sĩ đỉnh. Vương bài như vậy, anh ta khẳng định không cần.
Tạ Nghi du dầu hoạt mặt (2), thái độ có lệ, nhất định là một đội viên không nghe lời. Nếu thật sự thu vào chiến đội, làm không tốt sẽ rất dễ khiến kỷ luật chiến đội sụp đổ.
Lý Anh Kiệt thì lại là người kiêu ngạo phách lối, người như vậy nhất định sẽ không tình nguyện cúi thấp đầu trước người khác, sợ rằng dù anh ta có đưa ra mời thì cũng trực tiếp bị cự tuyệt. Nhiều nhất cậu ta sẽ chỉ đồng ý trở thành đội viên lâm thời, chờ mấy năm sau thời cơ chín mùi, tất nhiên cậu ta sẽ tự thành lập chiến đội..
Thiếu tá đương nhiên sẽ không thỏa mãn chỉ vì một tên đội viên lâm thời, anh ta muốn cho chiến đội thăng cấp. Thiếu tá vừa lúc thiếu một tên Vương bài sư sĩ, châm chước một phen, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nghi, nói: "Tạ Nghi, tôi là Quách Vĩnh An, đội trưởng Chiến đội Phi Hổ, đoàn Cơ Giáp 077, Sư đoàn 9, hy vọng mời cậu gia nhập chiến đội của chúng tôi, trở thành một thành viên trong đó."
Tạ Nghi kinh ngạc liếc nhìn Thiếu tá, không thể tưởng được cậu biểu hiện như vậy mà vẫn bị đối phương chọn trúng. Tạ Nghi nhìn Lạc Lãng xinh đẹp như hoa, lại nhìn nhìn Lý Anh Kiệt thiếu đánh, rốt cuộc phát hiện, chú lùn chọn tên cao nhất, cậu thế mà là đối tượng dễ bị nhắm đến nhất trong ba người..
Tạ Nghi không biết nên cho chính mình một tràng vỗ tay hay châm một ngọn nến, cuối cùng đành bất đắc dĩ mà nói một hơi: "Thực xin lỗi a, trưởng quan, tôi cũng có chiến đội rồi."
Lại có chiến đội? Đến tột cùng thủ hạ của ai ra tay nhanh như vậy? Thiếu tá rốt cuộc thể hội được tâm tình của hai gã Trung tá kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai?"
Tạ Nghi nhún nhún vai, miệng hướng về phía Tề Long cách đó không xa, nói: "Tề Long không phải nói rồi sao? Lăng Thiên a."
Lại là Lăng Thiên, đây rốt cuộc là cái quỷ gì, vì sao bọn họ không tra được? Mọi người trong lòng hoang mang, có vài người quen biết càng nghị luận xôn xao. Ngay lúc này, một người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tề Long, làm ai nấy trong lòng cả kinh, đại sảnh đăng ký vốn ồn ào nhốn nháo tức khắc an tĩnh xuống.
Người đột nhiên xuất hiện này ước chừng 3-40 tuổi, mắt hổ sáng quắc, thân hình cao lớn đĩnh bạt, chỉ đứng nơi đó thôi cũng toát lên khí thế không giận tự uy. Khiến cho mọi người im tiếng không chỉ vì bề ngoài của gã, mà là quân hàm của người nọ, cấp bậc Đại tá. Hoa văn huân chương trên vai cũng không phải là Cơ giáp sư hệ liệt, mà là người trong tay nắm giữ binh quyền, lãnh đạo một binh đoàn Chỉ huy.
"Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi, Lý Anh Kiệt?" Người nọ nhìn lướt qua bốn người, khi nhìn đến Lạc Lãng, gã cũng giống như Thiếu tá kia, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không từ bỏ tính toán ban đầu của mình.
"Vâng, thưa trưởng quan." Bốn người Tề Long trong lòng căng thẳng, lập tức cúi chào trả lời.
"Tôi là Thẩm Như Phi, đoàn trưởng đoàn Cơ Giáp 211, Sư đoàn 7, hiện tại đặc phê bốn người các cậu tiến vào Cơ Giáp đoàn chúng tôi." Thẩm Như Phi nghiêm mặt nói, "Rất nhanh lệnh điều phối sẽ có."
Gã đã hướng tổng bộ Quân đoàn 23 xin người, chắc hẳn tổng bộ sẽ nhanh chóng hồi đáp lại. Vương bài sư sĩ không có chiến đội, các đại Cơ Giáp đoàn có thể trực tiếp xin điều phối, nhưng mà phải được sự đồng ý của tổng bộ quân đoàn.
Sở dĩ Thẩm Như Phi coi trọng đám người Tề Long như vậy, đích thân tới hiện trường, nguyên do bởi năm trước Sư đoàn 7 tham gia một trận đại chiến, làm đoàn Cơ Giáp 211 tổn thất thảm trọng. Bọ họ cần thiết bổ sung binh lính. Đáng tiếc mấy năm nay các đại chiến đội trong Sư đoàn 7 người thăng cấp Vương bài thật sự quá ít, làm gã không thể không đến binh đoàn khác chiêu mộ, nhưng Vương bài sư sĩ đều là chiến lực quan trọng của các đại binh đoàn, làm sao có thể nguyện ý nhường cho quân đội bạn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Như Phi bó tay không biện pháp, nhưng khi biết tân binh lần này có tới năm Vương bài sư sĩ, lập tức vội vã mà chạy đến đây. Gã sợ mình đến muộn một chút, các đại chiến đội khác sẽ thành công mời chào bọn họ, đem năm Vương bài sư sĩ này đoạt đi.
Ba người Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi nhìn nhau, trên khuôn mặt lộ vẻ ưu sắc. Lý Anh Kiệt trong lòng vừa động, nếu trực tiếp tiến vào đoàn Cơ Giáp cũng là lựa chọn không tồi. Nhưng khi cậu nhìn ba người Tề Long trên mặt lộ vẻ không muốn, cậu quyết đoán không muốn đi.
Cuối cùng, Tề Long đứng ra trả lời: "Trưởng quan, thực xin lỗi, chúng tôi đã có chiến đội. Chúng tôi không muốn đi đoàn Cơ Giáp." Vương bài sư sĩ đã có chiến đội sẽ có quyền lựa chọn đi hay ở.
"Lăng Thiên?" Thẩm Như Phi sắc mặt trầm xuống. "Các cậu có biết, nói dối quân tình (3) sẽ phải lên tòa án quân sự không? Tương lai của mấy người các cậu vô cùng rộng mở, đừng dại dột mà tự hủy hoại chính mình."
Nếu Thẩm Như Phi ôn hòa khuyên giải, Tề Long đám người nhất định sẽ nghiêm túc giải thích, nhưng câu nói mang đậm mùi vị uy hiếp của Thẩm Như Phi tức khắc khơi dậy bốn người bất khuất này.
Tề Long đè lại Lạc Lãng đang phẫn nộ, nghiêm mặt nói: "Thẩm trưởng quan, tôi xin phép lặp lại lần nữa, chúng tôi đã có chiến đội. Không muốn đi Cơ Giáp đoàn."
"Vẫn là Lăng Thiên?" Thẩm Như Phi giận quá hóa cười, nói.
"Đúng vậy, chiến đội của chúng tôi, tên là Lăng Thiên!" Tề Long không chút nào sợ hãi mà trả lời.
"Đáng tiếc, trong đầu não của Quân đoàn 23 căn bản không có chiến đội này." Thẩm Như Phi cười lạnh, "Chỉ cần tôi đăng báo, kiếp sống quân nhân của các cậu sẽ cứ như vậy kết thúc."
"Hiện tại không có, không đại biểu về sau không có." Tề Long thản nhiên mà trả lời.
"Đáng tiếc, các cậu không có cơ hội đó, thời gian kết thúc đăng ký chỉ còn bốn giờ. Nếu như sau thời gian đăng kí, các cậu vẫn không có chiến đội, tôi liền có quyền lợi đem các cậu đầu nhập vào đoàn Cơ Giáp của tôi." Thẩm Như Phi cùng bốn tân binh giằng co, thiếu nguồn mộ lính là một nguyên nhân, nhưng quang trọng hơn là Thẩm Như Phi cảm thấy ở Quân đoàn 23 chính mình đã mất hết mặt mũi. Đường đường là chỉ huy đoàn Cơ Giáp, thế mà lại bị bốn tân binh cự tuyệt, cái tát này đánh xuống quả thật cực kì đau.
Cho nên, gã nhất định phải đem bốn người thu vào đoàn Cơ Giáp, sau đó phái bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất.. Thẩm Như Phi không cho rằng chính mình làm như vậy có gì sai, nếu như bốn người này thực sự có thực lực, có thể sống sót hoàn thành nhiện vụ, vậy thì tám, mười năm sau, ông ta cũng sẽ không bủn xỉn đề cử của mình, làm cho bọn họ có được quan to lộc hậu, chút trí tuệ này Thẩm Như Phi vẫn phải có.
Kỳ thật, có mấy vị đội trưởng chiến đội muốn ra mặt, nhưng lại bị mấy người hiểu rõ Thẩm Như Phi kéo lại. Tuy rằng mấy tân binh này thực lực rất mạnh, nhưng cũng không phải không còn ai khác như thế. Vì bọn họ mà đắc tội tên Thẩm Như Phi bối cảnh đáng sợ kia, có chút không đáng giá.
Tên đội trưởng không hiểu biết về Thẩm Như Phi nghe được người khác nhắc nhở, tức khắc từ bỏ. Thì ra Thẩm Như Phi là cháu ngoại của một vị Thần Cấp Sư Sĩ Liên Bang, đồng thời còn là cháu trai vợ của Đệ nhị Nguyên soái.. Cho dù Lăng Tiêu đại tướng có ở đây, thì chỉ cần Thẩm Như Phi làm việc không quá phận, đại tướng vẫn phải chừa lại cho Thần Cấp Sư Sĩ cùng với Đệ nhị Nguyên soái một chút mặt mũi.
Thời gian qua thật sự nhanh, qua hai giờ, bọn họ vẫn không nhận được tin tức của Lăng Lan, mà gần như toàn bộ tân binh đã đăng ký xong, chỉ còn một đám Tề Long không có đăng ký, bởi vậy tất cả mọi người đem lực chú ý tập trung tới Tề Long bên này, chờ đợi bọn họ hành động.
"Như thế nào? Không dám đi qua đăng ký?" Thẩm Như Phi thấy thế, tức khắc trào phúng nói, "Sợ lời nói dối của mấy cậu bị chọc thủng? Lăng Thiên chiến đội? Ha ha, chẳng qua chỉ là một đám nạo loại (4)!"
"Lăng Thiên không có nạo loại!" Một đạo thanh âm chém đinh chặt sắt đột nhiên vang lên ở trong đại sảnh đăng ký an tĩnh.
Theo thanh âm này, đại sảnh đăng ký đột nhiên xuất hiện hai người, một tên dáng người cao to, mặt chữ điền đoan chính, tràn ngập tiêu sát chi khí, người còn lại thân hình gầy ốm, mặt nạ màu bạc che đi nửa khuôn mặt, khí chất ôn hòa, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, lưu quang chớp động, không tự giác làm người trầm mê.
"A, là bọn họ." Không ít người kinh hô lên.
Thẩm Như Phi ánh mắt trầm xuống: "Triệu Tuấn, Lý Lan Phong! Các cậu muốn nhúng tay? Là ý tứ của Vô Danh?"
Triệu Tuấn, Lý Lan Phong hai người này, chính là hai trong ba tân binh kiệt xuất nhất ba năm trước. Thời gian ba năm đã làm cho bọn họ dần trưởng thành, chiến tích huy hoàng, nhiều lần được tổng bộ khen ngợi, cho dù là hắn cũng không muốn đắc tội. Huống chi bọn họ còn có Vô Danh chống lưng phía sau.
Vô Danh không phải tên người, mà là tên chiến đội. Đó một chi duy nhất trong Quân đoàn 23 mà chiến đội phụ thuộc toàn bộ đều đạt năm sao, năm đó không biết vì cớ gì, sau khi băn khoăn một đoạn thời gian, Vô Danh thế mà đem ba người ưu tú nhất năm ấy toàn bộ tóm gọn.
Nếu chỉ có vậy còn không đủ để khiến Thẩm Như Phi kiêng kị như thế, Thẩm Như Phi từ chỗ vị gia gia kia của gã, cũng chính là vị Thần Cấp Sư Sĩ kia biết được, chi chiến đội năm sao Vô Danh này, kỳ thật là chiến đội phụ thuộc của chiến đội truyền kỳ, mà kia đội trưởng của chi chiến đội truyền kỳ kia, cũng giống như đường gia gia của ông ta, một vị Thần Cấp Sư Sĩ.
Đường gia gia từng suy đoán, vị Thần Cấp Sư Sĩ kia khả năng chính là Lăng Tiêu! Mà Lăng Tiêu vừa lúc là quân đoàn trưởng Quân đoàn 23, là tồn tại có thể một tay che trời trong Quân đoàn 23!
"Chúng tôi tới đây không có quan hệ với Vô Danh." Triệu Tuấn hai mắt sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm Thẩm Như Phi, tuy rằng Thẩm Như Phi quân hàm so với cậu cao, chức quyền so với cậu cao, nhưng hai người lại ở hai binh đoàn khác nhau, Triệu Tuấn đương nhiên không sợ tên Thẩm Như Phi này.
"Thẩm Đại tá, vừa rồi anh mở miệng vũ nhục thành viên chiến đội của chúng tôi, phải chăng nên cho chúng tôi một đáp án?" Lý Lan Phong đôi mắt chứa ý cười, nhìn như thái độ thực ôn hòa, nhưng lời nói lại không ôn hòa giống như vẻ ngoài của cậu.
Lý Lan Phong nói làm mọi người hít hà một hơi, thành viên của chiến đội bọn họ? Chẳng lẽ nói, mấy người Tề Long kỳ thật là Vô Danh nhìn trúng? Ngẫm lại lai lịch của đám người Lý Lan Phong, mọi người liền hiểu rõ, nguyên lai là các sư huynh muốn an bài tốt cho đám sư đệ.
Thẩm Như Phi cũng nghĩ như vậy, tức khắc mộ khí xung thiên, gã có cảm giác mình bị Vô Danh chói lọi mà vả mặt. Thẩm Như Phi không dám ở chiến đội Vô Danh trút cơn giận, nên trong lòng lại càng thống hận đám người Tề Long. Nếu như đối phương sớm nói mình đã gia nhập Vô Danh, gã sẽ không nói ra những lời uy hiếp kia, cũng sẽ không mất hết thể diện như bây giờ.
Bọn nhãi ranh đáng giận này, gã nhất định phải giáo huấn bọn họ, nhất định phải! Thẩm Như Phi ác độc mà nghĩ.
"Như thế nào, Thẩm Đại tá đây là không muốn sao?" Lý Lan Phong nhướng mày, ánh mắt lộ ra một tia trào phúng, Thẩm Như Phi bối cảnh cậu cùng Triệu Tuấn đều biết, nhưng.. vậy thì sao? Dám vũ nhục thành viên trong chiến đội của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thẩm Như Phi linh quang chợt lóe, lập tức nói: "Tôi nói chính là người của Lăng Thiên, không phải người của Vô Danh." Ông ta thật sự không muốn đắc tội Vô Danh, đắc tội truyền kỳ chiến đội phía trên bọn họ, thậm chí đắc tội vị đoàn trường thần bí có thể là Thần Cấp Sư Sĩ Lăng Tiêu kia.
"Lăng Thiên? Ha ha, Thẩm Đại tá quả nhiên nói lời vũ nhục mà mặt không đổi sắc, ông thật sự cho rằng Lăng Thiên chúng tôi dễ ức hiếp" Lý Lan Phong nghe vậy tức khắc cười lạnh một tiếng.
Triệu Tuấn càng nhanh hơn, nâng chân đem một bên ghế dựa đá gãy, cúi người cầm lên, hai tay dùng lực dỡ bỏ hai chân của ghế dựa. Cậu đưa một bên chân ghế cho Lý Lan Phong, cái còn lại thì đập đập vào lòng bàn tay: "Thẩm Đại tá, nếu ông dám ở trước công chúng mở miệng vũ nhục Lăng Thiên chúng tôi, Lăng Thiên chúng tôi chỉ có thể đề xuất giới đấu (5), nhất tuyệt ân thù."
Để nâng cao tâm huyết cùng chiến lực của quân binh trong quân, quân đoàn ngầm thừa nhận các đại chiến đội lén giới đấu. Đương nhiên vô duyên vô cớ dùng giới đấu là không được phép. Chẳng qua, một khi người của chiến đội bị đối phương dùng ngôn ngữ công kích hoặc là vũ nhục, người trong chiến đội có thể hướng đối phương đề xuất giới đấu, mà đối thủ căn bản không thể cự tuyệt. (chưa xong còn tiếp)
- --------------Chú thích----------------------
(1) thứ đầu (bính âm là cì tóu): Ý chỉ những người khó đối phó.
(2) Du dầu hoạt mặt: Một thành ngữ của TQ (bính âm là "yóu tóu húa mìan"), ý chỉ người gian xảo và phù phiếm.
(3) Quân tình: Tình hình quân sự.
(4) nạo loại: Hèn nhát.
(5) giới đấu: Đánh nhau dùng binh khí.
P/S: Chương này có quá nhiều thành ngữ TQ mà mình tra baidu cả ngày không thấy (cũng không biết có phải là tra sai cách hay không nữa), cho nên một vài chỗ mình chưa thể đưa ra chú thích cho mọi người, thực xin lỗi..