Lời nói của Lý Lan Phong và Triệu Tuấn khiến sắc mặt của Thẩm Như Phi đột ngột thay đổi, thất thanh kinh hô: "Cái gì? Các cậu thực sự là thành viên của Lăng Thiên?"
Nghe được âm thanh kinh sợ của Thẩm Như Phi, mọi người sửng sốt, bọn họ phát hiện chính mình quả thực không nghe lầm, hai người kia nói, bọn họ chính là người của Lăng Thiên. Nhưng điều này sao có thể? Rõ ràng không thể tìm được chiến đội này trong Quân đoàn 23. Chẳng lẽ đội trưởng của bọn họ đã đi quân đoàn khác? Nhưng nếu như vậy, họ không phải người trong quân đoàn thì làm sao gia nhập chiến đội được đây?
Mọi người đầu óc đầy mơ hồ, không hiểu Triệu Tuấn và Lý Lan Phong đang muốn tạo dựng tên tuổi cho học đệ, hay đã thực sự gia nhập một Lăng Thiên không tồn tại này?
Trên thực tế, trong những năm gần đây, Triệu Tuấn và Lý Lan Phong từ chối tất cả lời chiêu mộ của các chiến đội, còn tuyên bố với bên ngoài rằng bọn họ đã có chiến đội. Bởi vì vẫn chưa thấy họ kích hoạt đồ đằng của chiến đội, nên mọi người cho rằng đây là lời nói mượn cớ để lảng tránh của Triệu Tuấn và Lý Lan Phong. Trên thực tế, bọn họ muốn gia nhập chiến đội Vô Danh, nên đã sử dụng lời nói này để chứng minh lòng trung thành của mình, gây ấn tượng với Đội trưởng Vô Danh, đưa bọn họ thu vào dưới trướng.
Thẩm Như Phi ngạc nhiên hỏi, Triệu Tuấn và Lý Lan Phong không có ý định trả lời, Lý Lan Phong đứng sang một bên mỉm cười, trong khi Triệu Tuấn đang xách theo một cây chân ghế, chậm rãi đi về phía Thẩm Như Phi.
Thẩm Như Phi mặc dù chỉ là huy đoàn Cơ giáp, nhưng trình độ thao tác cơ giáp đã đạt đến Vương bài sư sĩ, có điều về kỹ năng thể thuật thì gã cũng chỉ ở giai đoạn khí kình trung hậu kỳ mà thôi, trong khi Triệu Tuấn chính là khí kình đỉnh, chỉ cần một mình Triệu Tuấn thì cũng đủ để nghiền ép.
Thẩm Như Phi cũng biết thể thuật của mình kém hơn Triệu Tuấn, nếu thực chiến thì không có cơ hội chiến thắng. Trên trán toát mồ hôi lạnh, gã bắt đầu hối hận vì sao lại đích thân tới đây, lẽ ra phải cử trợ lý đi qua, cho dù bị từ chối, gã cũng sẽ không mất mặt như vậy, bây giờ hay rồi, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Chẳng lẽ mình sẽ phải mất hết thể diện ở đây sao? Thẩm Như Phi như nhìn thấy được tương lai của mình, bị Quân đoàn 23 chế giễu vĩnh viễn cũng không ngóc đầu lên được.
Gã đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc trong lúc nguy cấp chợt nảy ra cách, Thẩm Như Phi hét lên: "Quân đoàn 23 căn bản không có Chiến đội Lăng Thiên, Triệu Tuấn, cậu đừng ngụy biện nữa, cậu không đủ tư cách để đề xuất giới đấu với tôi." Gã đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào đại đội chấp cần (1) đang thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên trong đại sảnh đăng kí quan sát: "Mấy người giám sát chấp pháp như thế này sao? Triệu Tuấn đã lợi dụng dùng lời dối trá này để cố gắng trả thù tôi, chẳng lẽ các người không định ngăn lại à?"
Đại đội chấp cần ban đầu không muốn tham gia vào tranh chấp của những sĩ quan này, bởi vì hầu hết các sĩ quan đều có cấp bậc cao hơn họ, đáng tiếc khi họ muốn bo bo giữ mình, Thẩm Như Phi lại không đồng ý, trực tiếp điểm danh kéo bọn họ ra.
Đội trưởng đang làm nhiệm vụ nhìn nhân viên tại phòng đăng ký một cách bất lực, nhân viên lập tức kiểm tra quang não, rồi lắc đầu với đội trưởng đang làm nhiệm vụ, cho biết không tìm thấy thông tin nào về Chiến đội Lăng Thiên trong hệ thống. Như Thẩm Như Phi đã nói, Triệu Tuấn quả thực không đủ tư cách hướng về phía Thẩm Như Phi đưa ra giới đấu.
Đại đội chấp cần ho khan một tiếng. Cuối cùng anh ta nói: "Thiếu tá Triệu Tuấn, Thiếu tá Lý Lan Phong, tôi xin lỗi, hệ thống không có Chiến đội Lăng Thiên này, anh không thể đề xuất giới đấu với Đại tá Thẩm Như Phi."
Đội trưởng làm nhiệm vụ có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang trào nước mắt, cả hai người đều mạnh mẽ hơn anh ta. Mẹ nó, anh ta nên dùng cách gì để ngăn cản bây giờ?
Lời nói của đại đội chấp trưởng khiến Thẩm Như Phi cuối cùng cũng an tâm. Nhưng ngay lập tức, lửa giận giữ dội xông thẳng vào trong lòng, gã nói: "Triệu Tuấn, sao anh dám dùng cách này để sỉ nhục tôi.."
"Anh có ý kiến? Vậy có thể cùng tôi khiêu chiến!" Triệu Tuấn nhướng mày khinh thường, Thẩm Như Phi dám xúc phạm Lăng Thiên bọn họ, đồng nghĩa với việc bọn họ không có khả năng chung sống hòa bình với Thẩm Như Phi. Mặc dù Thẩm Như Phi bối cảnh thâm hậu, nhưng Lăng Lan mới là người có hậu thuẫn vững chắc nhất. Với hậu thuẫn vững chắc này của mình, Triệu Tuấn thực sự không sợ hãi chút nào.
Thân phận thái tử gia Quân đoàn 23 này của lão đại, thật sự quá tuyệt vời! Triệu Tuấn cuối cùng đã cảm nhận được việc đua cha đua lão đại đua bối cảnh, thật ahihi đã! Hửm? Cậu giống như sa đọa a, nhớ trước đây, cậu vô cùng hận loại Thái tử gia nhị thế tổ (2), không ngờ lại có ngày cậu cam tâm tình nguyện làm tay chân của thái tử gia, còn ngồi vui vẻ như vậy..
Triệu Tuấn khinh bỉ chính mình một cách nghiêm khắc, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt khinh thường chọc giận Thẩm Như Phi, như muốn nói: Tức giận thì tới cắn tôi đi?
Vẻ mặt của Triệu Tuấn suýt chút nữa khiến Thẩm Như Phi bùng nổ. Một số sĩ quan có ấn tượng không tốt về Thẩm Như Phi đột nhiên cười khúc khích khi nghe Triệu Tuấn nói, trong lòng họ bội phục Triệu Tuấn không sợ cường quyền. Phải biết rằng, họ không dám thẳng thắn bày tỏ sự chán ghét của mình đối với Thẩm Như Phi như vậy.
Được rồi, với thực lực của Thẩm Như Phi, gã quả thực không đủ tư cách để làm chỉ huy trưởng đoàn Cơ giáp, nhưng trong gia đình có người, bối cảnh lại thâm hậu nên gã vẫn nhận được chức vụ này. Tuy rằng rất nhiều người bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể đè nén sự bất mãn này trong lòng. Đây cũng chính là việc Triệu Tuấn lên giọng đưa ra giới đấu, ngay cả khi có người phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Triệu Tuấn thì vẫn im lặng, giả vờ phớt lờ.
Mặc dù Thẩm Như Phi rất muốn hung hăng đánh Triệu Tuấn, người có cấp bậc thấp hơn gã ba cấp để trút giận, nhưng hết lần này đến lần khác gã không phải là đối thủ của Triệu Tuấn, chỉ có thể đem phần phẫn nộ này nuốt xuống đầy nhục nhã, ánh mắt trở nên nham hiểm, khuôn mặt vốn coi như uy nghiêm, có khí tiết chính trực lập tức bị phá hủy.
Nhìn thấy khuôn mặt có phần méo mó của Thẩm Như Phi, nhiều người thầm lo lắng cho Triệu Tuấn, những người quen biết Thẩm Như Phi đều rõ ràng rằng, sau khi gã trở về nhất định sẽ hạ độc thủ. Nhưng nghĩ đến sau lưng Triệu Tuấn là Vô Danh, họ lại cảm thấy những kẻ trong Vô Danh có sức mạnh bảo vệ được các thành viên trong đội.
"Reng reng!" Đồng hồ hẹn giờ trên tường phòng đăng ký lại vang lên, Thẩm Như Phi nhìn Tề Long và những người khác với ánh mắt lạnh lùng. Tất cả đều là do những người này gây ra, nếu ngay từ đầu cậu ta vui vẻ nhận lời gia nhập đoàn Cơ giáp của mình thì sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra, gã cũng không mất mặt.
Thẩm Như Phi đã quyết định không buông tha cho nhóm Tề Long và những người khác, âm trầm nói: "Còn một giờ cuối cùng, các cậu chuẩn bị sẵn sàng chờ tiến vào đoàn Cơ giáp của tôi đi."
Tề Long và những người khác biểu tình lạnh lùng, cũng không bị lời nói của Thẩm Như Phi làm ảnh hưởng, chỉ là sắc mặt của Lý Anh Kiệt hơi thay đổi. Đám người Tề Long còn có Lăng Lan có thể dựa vào, nhưng cậu ta không phải là người của Chiến đội Lăng Thiên. Trên thực tế cậu ta không có chiến đội, chẳng lẽ cuối cùng cậu ta thật sự phải rơi vào trong tay Thẩm Như Phi này.
Ngay khi Lý Anh Kiệt đang lòng nóng như lửa đốt, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đột nhiên xuất hiện ở cửa, thu hút sự chú ý của mọi người, vì anh là người duy nhất không mặc quân phục mà chỉ mặc một bộ vô khuẩn phục (3) và một chiếc áo blouse trắng.
Nhìn trang phục trên người này, mọi người trông quân đoàn đều đoán ra được anh ta là quân y. Hơn nữa còn là quân y chuyên nghiệp có địa vị cao, vì áo blouse trắng không thể tùy tiện mặc ra ngoài bệnh viện được, người đủ tiêu chuẩn mặc phải là người thuộc ngành y đạt được thành tích vĩ đại.
Cho đến khi các sĩ quan nhìn thấy khuôn mặt của người này, tất cả đều chợt cảm thấy hoa cúc căng thẳng.
Lý Anh Kiệt nhìn thấy người nọ, ánh mắt sáng lên ngời ngời.
Người đàn ông quét một vòng xung quanh. Nhìn thấy bóng dáng của Triệu Tuấn và Lý Lan Phong, liền bước nhanh tới. Anh ta chính là Lý Thì Du – quỷ y tiếng tăm lừng lẫy của Quân đoàn 23, người khiến cho vô số sĩ quan cấp trung và cấp thấp vô cùng đau trứng nhưng không dám xúc phạm bất cứ điều gì.
"Sao, vẫn chưa có tin tức?" Anh đang định đi cùng Triệu Tuấn và Lý Lan Phong, trước khi rời đi đã có một bệnh nhân được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Viện trưởng không quá nắm chắc, một tay níu anh ta lại, kéo vào phòng mổ, yêu cầu anh giám sát toàn bộ quá trình. Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể đợi ca mổ kết thúc mới đi được. Bởi vì không có thời gian kịp thay quân phục nên anh đã khoác áo blouse trắng đi thẳng đến đây.
Lý Lan Phong lắc đầu. Trên mặt Lý Thì Du hiện lên một tia lo lắng: "Cậu nói, đội trưởng của chúng ta liệu có thể.." Hai từ thất bại phía sau Lý Thì Du mãi vẫn không thể thốt thành lời. Anh luôn cảm thấy rằng Lăng Lan không liên quan gì đến hai từ thất bại. Nhưng anh biết rằng những năm qua, trong Quân đoàn, không có tân sinh nào thành công kích hoạt chiến đội. Điều này làm cho Lý Thì Du có chút lo được lo mất, anh ta muốn tin tưởng Lăng Lan, nhưng lại sợ nhiệm vụ bất khả thi, cuối cùng đội trưởng của anh phải thất bại mà về.
"Sẽ không. Lão đại chắc chắn có thể." Lý Lan Phong chắc như đinh đóng cột nói. Anh và Lăng Lan quen biết nhau từ lâu, biết Lăng Lan không làm thì thôi, nếu cậu ấy làm thì có nghĩa là cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi việc, tuyệt đối không có chuyện không nắm chắc mà vào cuộc chiến.
Lý Lan Phong tràn đầy lòng tin đối với Lăng Lan, quay sang đám người Tề Long nói: "Các cậu đi đăng ký đi, sau đó kiên nhẫn chờ tin tốt từ đội trưởng."
Tề Long gật đầu và là người đầu tiên tiến lên đăng ký, cũng như Lý Lan Phong, cậu ta tin rằng lão đại sẽ không thất bại, đăng ký sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ, chỉ cần trước khi đăng ký kết thúc, kịp thời gia nhập chiến đội là được.
Tề Long dẫn một nhóm người đi đăng ký, nhưng các thành viên trong đội của Lý Anh Kiệt rất căng thẳng, họ không có chiến đội, kết quả cuối cùng nhất định là bị đầu não tách ra rồi phân bố cho các chiến đội khác nhau trong quân đoàn. Đám đàn em theo sau Lý Anh Kiệt đã quen việc diễu võ dương oai, nếu để bọn họ tự mình phấn đấu, họ căn bản làm không nổi.
Bọn họ túm chặt lấy Lý Anh Kiệt để thảo luận đưa ra ý kiến.
Lý Anh Kiệt tức giận đá bọn họ: "Tôi làm sao biết, mấy cậu cùng lắm chỉ bị đưa đến các đại chiến đội khác lăn lộn. Còn đội trưởng của mấy cậu, khả năng lớn sẽ rơi vào tay gã, đến lúc đó, tôi có thể toàn mạng trở ra hay không còn chưa biết." Cậu ta hất cằm ra hiệu cho các thành viên nhìn Thẩm Như Phi đang u ám phía trước, nói với bọn họ tình hình của anh còn tồi tệ hơn bọn họ nhiều.
"Vậy làm sao bây giờ?" Các thành viên trong đội đột nhiên nghĩ đến tình thế khó khăn của đội trưởng, nhất thời nhỏ giọng nức nở. Tuy bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, từ hồi còn ở Học viện đồng quân đã cùng nhau lăn lộn, không làm được chuyện gì tốt, toàn trêu chọc người khó chịu. Nhưng dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một loại tình bạn "cách mạng", khiến các đội viên chân thành, thật tâm lo lắng cho tương lai của Lý Anh Kiệt.
"Đội trưởng, sao cậu không gia nhập đội của lão đại." Một thành viên trong đội đưa ra ý tưởng nổi bật cho Lý Anh Kiệt.
"Hả? Để tôi làm cấp dưới của Lăng Lan? Không được, không được, tôi kiêu ngạo như vậy thì sao có thể khuất phục trước người khác được?" Lý Anh Kiệt lắc đầu như trống bỏi.
Khi Lý Anh Kiệt không chú ý, một số thành viên trong đội đã lặng lẽ nhìn Lý Anh Kiệt bằng ánh mắt khinh thường. Nha, cậu đã sớm vui lòng phục tùng, có cần mạnh miệng như vậy không? Tuy nhiên, vì lợi ích bao nhiêu năm của bọn họ, nên bọn họ quyết định không vạch trần lời nói dối này, mọi người liếc nhìn nhau, rồi quyết định rằng vì sự an toàn của đội trưởng, nhất định phải lừa được cậu ta!
"Đội trưởng, đây là một chiến lược, cậu không hiểu sao?" Một đội viên nào đó nghiêm nghị nói.
"Chiến lược?" Lý Anh Kiệt chớp mặt, thập phần hoang mang.
"Lợi dụng cây đại thụ là lão đại, trước tiên phải vượt qua khó khăn hiện tại. Về sau, nếu cậu muốn làm một mình thì xuất thủ, khi đội trưởng thành công kích hoạt chiến đội thì chúng ta nhất định sẽ gia nhập."
"Vậy cũng được?" Trái tim của Lý Anh Kiệt cảm động, đúng vậy, cậu ta đã bị Lăng Lan trấn áp lâu như thế, nếu có thể thành công tính toán Lăng Lan một lần, chẳng phải sẽ báo thù thành công sao? Nha, ý tưởng này thật cao siêu.
"Tất nhiên, Vương bài sư sĩ có quyền tự chủ, có thể tách đội và thành lập chiến đội của riêng mình.." Một đội viên chột dạ nói. Cậu ta nhớ rõ hình như khi thăng cấp Vương bài sư sĩ đều có quyền lựa chọn này, không biết Vương bài sư sĩ gia nhập vào chiến đội, có thể còn quyền này hay không, nhưng đội trưởng không bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, khẳng định không rõ ràng lắm.
Quả nhiên, Lý Anh Kiệt gật đầu liên tục, không phản đối lời đề nghị cho lắm.
Nhìn thấy chiến thắng đã ở trong tầm mắt, các thành viên trong đội đồng loạt quạt gió thêm củi, cuối cùng, Lý Anh Kiệt bị đánh lừa bởi những lời thoái thác tràn ngập sơ hở của đội viên mình mà quyết định tham gia Lăng Thiên trước để tránh một kiếp này.
Khi Lý Thì Du dư quang quét mắt đến nhìn thấy người em họ Lý Anh Kiệt, người luôn mâu thuẫn với anh ta, lại lặng lẽ vẫy tay với anh? Anh ta nghi ngờ bước tới, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cái này.. cái này.." Lý Anh Kiệt không biết phải nói thế nào với người anh họ trước mặt, người mà anh luôn nhìn không thuận mắt này.
"Không nói? Vậy thì quên đi." Lý Thì Du liếc cậu ta một cái, chuẩn bị xoay người rời đi. Khác với đại ca, quan hệ giữa anh ta và người em họ này thật sự không tốt lắm, có thể chiếu cố cậu ta đôi chút đã là rất nể tình rồi, còn kêu anh nói nữa sao?
Vừa bước một bước, anh ta cảm thấy áo blouse trắng của mình bị kéo lại.
Lý Thì Du lạnh lùng liếc, bắt lấy cánh tay đang cầm áo blouse trắng của mình. Lạnh lùng nói: "Buông tay!"
"Không buông!" Lý Anh Kiệt hếch cằm lên.
Lý Thì Du cố hết sức kéo, lại phát hiện sức nắm của Lý Anh Kiệt tmd chắc. Nếu cứ tiếp tục giằng co cùng cậu ta, áo blouse trắng của gã nhất định sẽ bị xé rách.. Nếu lấy thêm một cái nữa, lại phải tiêu tiền.
Lý Thì Du chịu ảnh hưởng của Lâm Trung Khanh, đến nay đã thấm đẫm tư tưởng tiết kiệm là chân lý. Vì vậy anh ta nhịn xuống bạo phát, tức giận xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cho cậu một cơ hội nữa! Rốt cuộc có chuyện gì?"
Lý Anh Kiệt biết mình không được phép lùi bước vào lúc này, vì vậy cậu ta nói rất nhanh: "Giúp em nói với Lăng Lan rằng em muốn tham gia chiến đội Lăng Thiên!"
Lý Thì Du ngoáy lỗ tai: "Cậu đang nói cái gì?" Vừa rồi quả thực không phải ảo giác, người luôn kiêu ngạo độc đoán, tự cho rằng lão tử lớn nhất thiên hạ như cậu ta sẽ chủ động quy phục lão đại? Mặt trời không mọc phía tây, đúng không?
Nhìn bộ dạng Lý Thì Du như không nghe thấy, Lý Anh Kiệt lập tức tức giận: "Em nói. Em muốn anh nói với lão đại, em muốn gia nhập Chiến đội Lăng Thiên. Anh có nghe rõ không?"
Các thành viên trong đội của Lý Anh Kiệt tập thể che mặt, tên ngu ngốc này chắc chắn không phải là đội trưởng của họ! Ừm, quả thực không phải, vì tương lai lão đại sẽ là người chịu trách nhiệm. Các đội viên đều cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định vô cùng đúng đắn, ít nhất sẽ không tới lượt bọn họ mất mặt.
Lý Anh Kiệt thấy mọi người trong phòng đăng ký đều đang nhìn mình, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt bi thương hung hăng tố cáo Lý Thì Du: Anh, vậy mà anh lại hố em!
Lý Anh Kiệt như thế này, lần đầu tiên khiến Lý Thì Du cảm thấy rất đáng yêu và dễ thương, anh nhịn không được sờ lên tóc của Lý Anh Kiệt, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với đội trưởng."
"Đừng có chạm vào tóc em, khốn kiếp!" Lý Anh Kiệt chợt tát mạnh vào tay Lý Thì Du. Biểu cảm và động tác âu yếm này của anh ta là sao? Nghĩ cậu ta là một đứa trẻ à? Lật bàn!
"Tốt, không sờ, không sờ, cậu còn chưa đăng ký sao? Mau đăng ký đi, miễn cho đội trưởng kích hoạt chiến đội thành công, trong thời gian thu nhận thành viên, cậu không đi đăng ký thì lại bỏ lỡ." Cuối cùng, Lý Thì Du cũng cảm nhận được cảm giác khi có em trai, tâm trạng vô cùng vui vẻ nói.
Lý Anh Kiệt nghe xong cảm thấy đúng nên quyết định không giận Lý Thì Du, đến gặp nhân viên rồi đăng ký thông tin của mình.
Lý Lan Phong nhìn thấy sự tương tác giữa Lý Thì Du và Lý Anh Kiệt, đôi mắt gã đột nhiên tối sầm lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cuộc nói chuyện của anh em nhà họ Lý suýt chút nữa đã khiến một người tức chết, đó chính là Thẩm Như Phi.
Gã cho tới bây giờ mới biết Lý Anh Kiệt này hóa ra vẫn chưa có chiến đội, rõ ràng cậu ta có ý định gia nhập Đoàn Cơ giáp của gã, nhưng lại dám từ chối lời mời. Bây giờ còn quang minh chính đại tìm kiếm chiến đội với ý đồ muốn thoát khỏi lòng bàn tay của gã. Mặt bị tát mạnh một cái, đường đường là người đứng đầu một đoàn Cơ Giáp, mặt mũi của Thẩm Như Phi coi như mất sạch rồi.
Thẩm Như Phi đã quên mất, gã từ đầu đến cuối chưa hỏi qua Lý Anh Kiệt, chỉ là khi thời gian Tề Long cự tuyệt, Lý Anh Kiệt bảo trì trầm mặc mà thôi. Gã vốn muốn buông tha cho mấy người Tề Long, nhưng lại bị động tác này này của Lý Anh Kiệt triệt để chọc giận.
Thẩm Như Phi ngẩng đầu lên cười to, nói với vẻ khinh thường: "Ha ha ha ha.. Các cậu nói lão đại các cậu chính là người đã đánh bại Liêm Thiệu Cảnh, Lăng Lan? Ha, một tân binh mà muốn kích hoạt chiến đội? Quả đúng là mơ mộng hão huyền! Các cậu nhất định sẽ không thành công, mà kết quả chính là, các cậu sẽ phải gia nhập đoàn cơ giáp của tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ cho các cậu biết cái giá phải trả của việc coi thường chỉ huy trong quân đội!" Một câu cuối cùng, Thẩm Như Phi nói thâm độc, không hề che giấu sát khí trong mắt Gã.
Thẩm Như Phi có thể tới được vị trí này, cũng không phải đồ ngu, gã nhanh chóng suy ra một số việc từ cuộc trò chuyện giữa anh em nhà họ Lý. Mà đội trưởng của các chiến đội khác cũng suy đoán ra một ít chân tướng, chẳng trách Tề Long nói rằng bây giờ không có, không có nghĩa là trong tương lai sẽ không có. Chỉ là, một tân binh thật sự có thể thành công sao?
Mọi người trong lòng thở dài, nhiệm vụ kích hoạt chiến đội trước nay chưa có tân binh nào hoàn thành. Cho dù có là đại tướng Lăng Tiêu thì cũng phải đến năm thứ hai mới thành công kích hoạt..
"Anh muốn bọn họ phải trả đại giới gì?" Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai Thẩm Như Phi.
Thẩm Như Phi trong lòng kinh hãi, gã đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy bên cạnh không biết từ lúc nào có một người lạnh như băng đi tới.
"Cậu là ai?" Thẩm Như Phi kêu lên.
"Tôi?" Người nọ thờ ơ liếc nhìn gã. "Chỉ là một tân sinh mơ mộng hão huyền mà thôi."
"Lăng Lan!" Sắc mặt Thẩm Như Phi thay đổi. Lăng Lan, người đánh bại Liêm Thiệu Cảnh đạt khí kình đỉnh, đã thực sự xuất hiện.
"Lão đại!" Nhìn thấy Lăng Lan xuất hiện, trên mặt đám người Tề Long lộ ra vẻ mừng như điên.
Lý Lan Phong tham lam nhìn người mình tâm tâm niệm niệm suốt ba năm. Thời gian ba năm này, làm cho anh hiểu thế rõ nào là "một ngày không gặp như cách ba thu".
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lý Lan Phong, Lăng Lan quay lại nhìn, đối với anh ta gật đầu.
Lý Lan Phong lập tức hiểu được ý tứ của Lăng Lan, trong mắt anh lộ ra sự kinh ngạc, vui mừng, tự hào, cùng kiêu ngạo. Con thỏ của anh, quả nhiên là mạnh nhất, sẽ không bao giờ để anh thất vọng. (còn tiếp)