Bắc Thần vỗ Thổ Cương Phù trên người, lẳng lặng ẩn núp phía dưới.
Không đến một lát, ba đệ tử Đạo Chân Tông từ bên trong động phủ đi ra, sau khi lựa chọn chắc chắn một phương hướng lập tức thúc giục độn quang rời khỏi.
Một gã đệ tử trong đó trước khi đi, thúc giục một đạo thuật pháp phá hủy toàn bộ linh thảo bên trong linh thực địa này.
“Một Cố Nguyên tầng một, hai Hóa Huyết tầng chín, cũng không biết mạch khoáng linh thạch nơi đó phòng giữ bao nhiêu người! Thật là lòng dạ hiểm độc, trước khi đi còn ra tay phá hủy toàn bộ linh thảo nơi này a.”
Nếu nói Bắc Thần không có ý tưởng gì với mạch khoáng linh thạch kia, khẳng định là không có khả năng. Bắc Thần rõ ràng thực lực của chính mình, một hai Cố Nguyên tầng một còn có thể đối phó. Sợ là sợ gặp phải Cố Nguyên tầng hai tầng ba, đơn đả độc đấu, Bắc Thần nếu như muốn thủ thắng, thật sự là rất khó khăn. Dù sao, một đệ tử Cố Nguyên tầng hai, mạnh hơn nhiều một yêu thú Cố Nguyên tầng hai.
“Phú quý hiểm trung cầu, quá sợ chết còn tu cái gì chân a, không bằng hoàn tục làm một thổ hoàng đế!”
Sau khi trấn định lại tâm tư, Bắc Thần thúc giục độn quang, từ xa đuổi theo phía sau Miếu Thiên.
Sau khi phi độn được mười lý, Bắc Thần hơi nhíu mắt:
- Bọn Miếu Thiên tựa hồ là đi theo phương hướng Thú Sơn. Đạo Chân Tông chẳng lẽ là tìm được mạch khoáng linh thạch bên ngoài Thú Sơn.
Vẫn phi độn đến biên giới Mật Châu, tiếp giáp với nơi bên ngoài Thú Sơn, ba người Miếu Thiên mới hạ xuộng độn quang, bay vào bên trong một ngọn núi lớn.
Bắc Thần theo sát phía sau, cũng hạ xuống độn quang, dừng trên một cây cổ mộc che trời.
Tách ra lá cây, xuất hiện trước mặt Bắc Thần chỉ là một quặng mỏ không lớn. Bên ngoài quặng mỏ dọn dẹp thành một bãi đất trống rộng, bốn phía tối đen một mảnh, chỉ có sâu bên trong quặng mỏ mới có một vài tia sáng mỏng mang thoáng hiện.
Hồ nghi một lát, Bắc Thần vẫn là dừng trên mặt đất, ấn ấn một chút thắt lưng, dần dần lại gần quặng mỏ.
“Này hố cha a, đây là mạch khoáng linh thạch sao, cũng chỉ là một quặng mỏ bị phá a, không phải là đào hố chờ ta nhảy vào chứ!”
Đối với tính kế cáo già của Đạo Chân Tông, ký ức của Bắc Thần vẫn còn như mới.
Thân thủ sờ sờ vách tường động của quặng mỏ, cảm nhận được một chút ẩm ướt, dinh dính, hình như là vật mới vừa lấy không bao lâu.
Linh quang trong đầu chợt lóe, Bắc Thần động thân mình, rất nhanh đi sâu vào trong quặng mỏ. Quặng mỏ này không phải chỉ là không khai thác được bao lâu mà chính là căn bản chỉ vừa mới khai thác.
Một đường thông suốt, Bắc Thần trực tiếp hạ xuống một địa vực quặng mỏ khai thác, bên trong có mấy đạo quặng mỏ vừa mới mở.
Tựa người lên một đạo quặng mỏ, xuyên thấu qua một đạo thạch bích, Bắc Thần ngưng thần chú ý tình huống bên trong.
Nguyên bản Đạo Chân Tông đóng quân ở nơi này chỉ có hai đệ tử Hóa Huyết hậu kỳ, hơn nữa đều là đệ tử tạp dịch.
Thấy Miếu Thần lại đây, hai đệ tử triệu tập toàn bộ hai mươi công nhân đào khoáng lại.
- Miếu Thiên sư huynh, các huynh như thế nào lại đến đây, chính là tông môn có chỉ thị gì sao?
- Sư huynh phái ta đến giám sát một phen, phẩm chất của mạch khoáng linh thạch có thể phải xác định. Các ngươi ba ngày nay thu thập được bao nhiêu tiêu bản linh thạch rồi?
Miếu Thiên là đệ tử nội môn của Đạo Chân Tông, địa vị không thấp lại là tu vi Cố Nguyên kì. Thấy hắn đặt câu hỏi, hai đệ tử trú thủ ở đây cũng không có hoài nghi, giới thiệu một lần tình huống mạch khoáng linh thạch ở đây.
- Miếu Thiên sư huynh, mạch khoáng linh thạch này là một mạch khoáng loại nhỏ, hơn nữa phẩm chất không tồi, linh thạch trung phẩm xuất ra tỉ lệ rất cao.
Sau khi nói xong, tên đệ tử trú thủ kia còn cầm lấy một linh thạch trung phẩm trên tay một công nhân đào khoáng đưa Miếu Thiên xem xét.
- Ba ngày này chúng ta đang thu thập hàng mẫu linh thạch ở phía ngoài mạch khoáng này. Bước đầu phỏng chừng đã khai thác một vạn khối linh thạch.
Miếu Thiên vừa nghe xong giới thiệu của hai đệ tử, thần sắc rõ ràng biến đổi, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng màu xanh.
Đệ tử tạp dịch trước người hắn không nhận thấy dị thường của Miếu Thiên, tiếp tục giới thiệu nói:
- Nguyên bản còn tưởng rằng chính là một mạch khoáng linh thạch nhỏ thôi, chấp sự sư huynh chỉ phái hai người chúng ta đến đây khai thác hàng mẫu. Không nghĩ tới thế nhưng lại khai thác được linh thạch trung phẩm, đệ đang định ngày mai phải báo về tràng quặng mỏ, phái sư huynh Cố Nguyên kì lại đây trú thủ.
Đột nhiên, đệ tử tạp dịch Đạo Chân Tông hưng phấn quá độ thao thao bất tuyệt này phát ra một tiếng kêu thảm khó có thể tin.
Một đệ tử tạp dịch khác còn chưa hồi phục lại tinh thần, bị Miếu Thiên phản thủ một kiếm trơ giúp siêu độ.
- Miếu Thiên sư huynh, huynh thế nào đều giết bọn họ?
Hai đệ tử đi theo Miếu Thiên cũng ngẩn người, bọn họ thật sự nghĩ không thông, Miếu Thiên như thế nào lại đột ngột bạo khởi phát nan, trực tiếp hai kiếm kết liễu hai sư huynh đệ đồng môn.
Miếu Thiên cười lạnh lẽo:
- Giết thì cũng giết rồi, chỉ là hai tên cặn bã Hóa Huyết kì mà thôi, giữ lại cũng lãng phí tài nguyên của tông môn!
Đối mặt với Miếu Thiên lộ rõ sát khí, hai đệ tử còn lại có ngốc đến đâu cũng phản ứng tới rồi.
- Miếu Thiên, ngươi thực đáng chết, ngày thường áp bức đệ tử tạp dịch chúng ta cũng thôi đi, hiện giờ tông môn gặp đại nạn, ngươi thế nhưng lại thấy lợi quên nghĩa!
- Hắc hắc, ai nói ta thấy lợi quên nghĩa, các ngươi đều là chết trên tay Nam Huyền Tông, không có một chút quan hệ nào với Miếu Thiên ta.