Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 115



Thẩm Liên Y vẫn rất lương thiện, băn khoăn nói: "Để mẹ đi ra ngoài ngăn bọn họ lại, đánh nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?"

Vừa nói như vậy, bà liền muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Đường Kiều kéo lại, không cho bà tiến lên.

Đường Kiều nói: "Mẹ đừng quan tâm. Mẹ nhìn mấy người họ đi, có ai là dễ đối phó? Sợ đến lúc đó bọn họ còn kéo cả mẹ vào. Tóm lại không đánh chết được. Mẹ đừng đi."

Đường Kiều không muốn Thẩm Liên Y bị thương. Những người đó muốn làm gì thì cứ làm. Đường Kiều giữ chặt tay Thẩm Liên Y, không cho bà đi ra ngoài.

Thẩm Liên Y nghe vậy cũng bình tĩnh lại.

Chỉ là hai người không đi, chủ quán lại không thể không quan tâm. Có người đánh nhau trước cửa hàng của họ, còn ra thể thống gì nữa.

Lập tức có nhân viên tiến lên ngăn cản, đến khi tách được ra, ai nấy đều chật vật vô cùng.

Kỳ thực Đường Kiều có chút tò mò vì sao Hồ lão sư lại đánh nhau với Hồ Như Ngọc, theo lý thuyết thì không nên nha! Nhưng mà vừa nghĩ lại, hai người đều họ Hồ..

Cô yên lặng nhìn xung quanh, người người đều ôm tay xem diễn.

Đường Kiều bật cười, tựa đầu vào vai Thẩm Liên Y.

Quả nhiên, Hồ lão sư không làm cho quần chúng vây xem thất vọng, chỉ tay vào Hồ Như Ngọc chửi bậy: "Đồ tiện nhân này, năm đó mẹ tao tin tưởng mày như vậy, đối xử với mày như con gái ruột. Nhưng mà mày thì sao? Lại nhân lúc bà ấy bệnh nặng, cuỗm hết tiền tài trang sức bỏ trốn. Mày có còn là người không?"

Cả người Hồ lão sư run lên, hận không thể xông đến giết chết Hồ Như Ngọc.

"Chị, chị nói bậy bạ gì đó! Tôi biết chị oán hận tôi năm đó đi không từ biệt, nhưng tôi thật sự không có lấy tiền a!"

Hồ Như Ngọc nức nở nỉ non. Bà ta nhìn Đường Chí Dong đứng một bên, dáng vẻ như không liên quan đến mình, trong lòng cực kỳ oán giận. Mấy năm qua, người đàn ông này đều vô dụng như vậy. Cho tới bây giờ, không có một lần nào là bà ta có thể dựa vào. Không có một lần!

Vừa nói như vậy, Hồ lão sư lại muốn xông lên đánh bà ta, cũng may có người giữ chặt nên không thành công. Hồ Như Ngọc thuận thế nhào vào trong lòng Đường Chí Dong, khóc lóc giải thích: "Chí Dong, năm đó, năm đó tôi có thai, trong nhà bắt tôi phá thai, tôi không thể không đi a! Nhưng mà làm sao tôi có thể lấy trộm tiền chứ! Nếu thật sự cầm tiền trong nhà, sao tôi phải sống những ngày tháng như vậy? Sao tôi khổ cực nuôi nấng A Hành a?"

Nếu là một mỹ nhân, dáng vẻ này sẽ là vừa thấy đã thương. Nhưng Hồ Như Ngọc bị đánh thành như vậy, còn gì mà tư thái mỹ nhân nữa? Hoàn toàn là một bà điên a.

Nếu như nhìn khuôn mặt bị đánh sưng phù còn có thể sinh ra thương tiếc, vậy thì không phải là Đường Chí Dong rồi.

Đường Chí Dong đẩy Hồ Như Ngọc ra, nói: "Trước công chúng, bà nói chuyện này làm gì."

Trong lòng đang oán trách Hồ Như Ngọc làm xấu mặt ông ta.

Quần áo cả người Đường Hành cũng xốc xếch, lúc này tức giận nói: "Giờ phút này sao cha còn oán trách mẹ con? Rõ ràng là mẹ con bị người khác bắt nạt a."

Hồ lão sư khinh miệt hừ một tiếng, nói: "Mẹ cô bị người bắt nạt? Dám trộm tiền chữa bệnh của mẹ ta rồi chạy trốn, chính là kẻ trộm, là tiện nhân không biết xấu hổ."

"Người đàn bà chanh chua này, chỉ biết mắng chửi người khác."

Đường Hành bỗng chốc vọt lên, nhưng mà cho dù bị người giữ lấy, sức chiến đầu của Hồ lão sư vẫn rất mạnh, trực tiếp nhấc chân đạp vào bụng Đường Hành. Đường Hành ngã văng ra ngoài, cứ thế ngất đi.

Hiện trường lại loạn thành một đoàn.

Cũng may trước đó chủ quán đã báo cảnh sát. Đúng lúc này họ cũng tới rồi, tất cả đều bị dẫn đi, không sót một người.

Một trò khôi hài đã kết thúc, Thẩm Liên Y kinh ngạc đứng ở đó, thấp giọng nói: "Bọn họ là.. Chị em?"

Hồ lão sư và Hồ Như Ngọc là chị em?

Nghĩ đến đây, Thẩm Liên Y cảm thấy cả người ngơ ngác.

Đường Kiều trầm ngâm một chút, nói: "Chắc là vậy? Bọn họ đúng là có chút giống nhau."

Mẹ con hai người lại chọn vài quyển sách, tính tiền, Đường Kiều cảm khái: "Nghĩ đến kỳ thi đại học, con liền cảm thấy giật mình, nếu như không thi được thì phải làm sao bây giờ a!"

Thẩm Liên Y cho rằng Đường Kiều bị lời nói lúc này của Đường Chí Dong ảnh hường, vội khuyên nhủ: "Không có chuyện gì, đỗ hay không đỗ cũng không sao. Nếu như không đỗ, chúng ta sẽ làm cái khác. Y Y của mẹ làm gì mẹ đều cảm thấy rất tốt."

Bà sợ con gái bị áp lực, lại nói: "Con học rất nhiều rồi, so với mẹ nhiều vô cùng. Không cần quá áp lực là nhất định phải học đại học. Kỳ thực trên đời này, những cô gái có thể đi học đại học lại có mấy người a?"

Cho dù là Hồ Như Ngọc cả ngày khoe khoang tự nhận là tài nữ cũng chỉ mới học trung học mà thôi.

Đường Kiều nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Liên Y, không nhịn được nhẹ giọng bật cười, nói: "Con biết rồi!"

Mẹ con hai người vừa bước ra cửa, chú Vương lập tức đưa tay nhận lấy túi sách.

Thẩm Liên Y hỏi: "Hay là mua cho con mấy bộ quần áo? Sắp khai giảng rồi!"

Đường Kiều cười, hỏi lại: "Con khai giảng thì chẳng phải mẹ cũng khai giảng sao? Mẹ mới là người nên mua quần áo mới đó! Lúc trước con đã nói, quần áo cũ của mẹ quá già dặn. Rõ ràng mẹ còn trẻ trung, sao lại muốn mặc đồ như vậy chứ! Mẹ nên trang điểm xinh xắn đẹp đẽ để cho những kẻ ghen tị kia tức chết a."

Thẩm Liên Y nghe vậy bật cười.

Cuối cùng, hai người cũng cùng đến trung tâm bách hóa.

Phụ nữ đối với chuyện dạo phố mua sắm luôn luôn có hứng thú. Khác với dự định lúc đầu, mẹ con hai người tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ về nhà. Hôm nay Thẩm Thanh về sớm hơn hai người.

Ông mỉm cười hỏi: "Thế nào? Chiến lợi phẩm đây sao?"

Đường Kiều đem đống đồ ném trên sofa, gật đầu nói: "Đúng vậy ạ."

Thẩm Liên Y nhìn hành động của con gái, bất đắc dĩ dặn dò: "Tứ Diệp, mang đồ của tiểu thư lên phòng đi."

Chuyện gì Đường Kiều cũng tốt, chỉ có cái tật vất đồ lung tung, lười thu dọn.

Thẩm Liên Y đối với cái tính lôi thôi của con gái rất là bất đắc dĩ. Nhưng bà cũng không nỡ mắng mỏ một câu.

Lúc này Đường Kiều đã bắt đầu nói chuyện hôm nay với Thẩm Thanh. Cô hoa chân múa tay diễn tả, chọc Thẩm Liên Y bật cười.

Rốt cuộc cũng nói xong, Đường Kiều ý vị thâm trường hỏi Thẩm Thanh: "Có phải bác còn biết nhiều chuyện hơn không?"

Thẩm Thanh dừng một chút, mỉm cười: "Hồ Như Tuyết và Hồ Như Ngọc là chị em cùng cha khác mẹ. Hồ Như Ngọc là con vợ bé, bởi vì khó sinh mà chết. Mẹ Hồ Như Tuyết đối xử với Hồ Như Ngọc như con ruột. Nhưng Hồ Như Ngọc lại chính là bạch nhãn lang."

Những chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của Đường Kiều. Cô cảm khái: "Có đôi khi thật sự không thể không công nhận một số chuyện là do truyền thống gia đình nha. Mẹ Hồ Như Ngọc là vợ bé của Hồ gia, bà ta lại làm vợ bé của Đường gia. Đường Hành cũng không phải người tốt đẹp gì.. Nghĩ đến thật đúng là làm người ta phải nghĩ sâu xa."

Thẩm Thanh nghe cháu gái đúc kết như vậy, bật cười nói: "Một cô gái như cháu, biết cái gì mà truyền thống gia đình chứ? Kỳ thực từ lúc Hồ lão sư đăng báo xin lỗi bác đã biết bà ta là chị của Hồ Như Ngọc."

Thẩm Liên Y kinh ngạc: "Vậy sao lại không thấy anh nhắc tới?"

Thẩm Thanh cười nhạt, nói: "Có cái gì hay để nói? Chuyện nhà bọn họ không có quan hệ gì với chúng ta. Mặc kệ người nào của Hồ gia, đều không phải là thứ tốt. Chúng ta không làm gì, chung quy có một ngày bọn họ cũng sẽ đối đầu. Chúng ta chỉ cần ngồi nhìn chó cắn chó là được rồi. Em nhìn đi, không phải hôm nay hai người đã được nhìn một vở kịch hay sao?"

Đường Kiều trầm ngâm nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Cho dù bọn họ không ngẫu nhiên gặp gỡ, bác cũng sẽ làm cho bọn họ ngẫu nhiên gặp gỡ, đúng không?"

Cô nháy mắt mấy cái, bật cười, giọng nói mang theo vài phần chế nhạo.

Thẩm Thanh không nói gì thêm, đặt tờ báo xuống, xoay người đi rót nước.

Đường Kiều cười khanh khách.

Thẩm Liên Y mất một lúc mới hiểu ra. Bà biết anh trai luôn yêu thương bà, cũng đau lòng bà, làm mọi chuyện đều vì bà, nên trong lòng vô cùng cảm động. Bà nhẹ giọng hỏi: "Tối nay em tự mình xuống bếp, hai người muốn ăn cái gì?"

Đường Kiều nhấc tay: "Mì sợi ạ. Trời rất lạnh, con muốn ăn một tô mình nóng hổi."

Thẩm Thanh cười: "Nghe theo Y Y đi."

Thẩm Liên Y gật đầu đồng ý, lập tức đi vào bếp chuẩn bị.

Đường Kiều ý vị thâm trường nói: "Trên người Hồ Như Ngọc còn có chuyện gì mà chúng ta không biết không a?"

Thẩm Thanh quay đầu nhìn Đường Kiều, nhẹ nhàng bâng quơ: "Cháu còn nhỏ, không nên biết những chuyện phức tạp như thế."

Đường Kiều bật cười thành tiếng. Cô thề, đây là lời buồn cười nhất mà cô từng nghe. Cô nhẹ giọng nói: "Bác thật sự cảm thấy cháu không nên biết sao? Ngay cả Cố Thất gia nổi tiếng bến Thượng Hải mà cháu còn dám câu dẫn, thì có chuyện gì cháu không nên biết nữa chứ?"

"Y Y!"

Thẩm Thanh bất đắc dĩ quát lớn: "Nói chuyện nghiêm túc. Con gái con đứa, cái gì mà câu với chả dẫn chứ? Cháu kiềm chế lại đi."

Đường Kiều bị trách cứ, bật cười le lưỡi.

Thẩm Thanh nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, trái tim bỗng chốc liền mềm nhĩn, bất đắc dĩ nói: "Gần đâu sao không thấy cháu sang hàng xóm chơi? Thật không giống cháu nha."

Đường Kiều lắc lư cái chân, nhẹ giọng nói: "Dính chặt quá cũng không hay nha."

Thẩm Thanh bất khả tư nghị nhìn cháu gái, suy nghĩ xem rốt cuộc nhóc con này là giống ai. Đúng là một bụng mưu ma chước quỷ.

Đường Kiều đứng dậy vỗ vỗ bả vai Thẩm Thanh, nói: "Bác, mặc kệ khi nào, mặc kệ gặp được ai, tuổi tác ra sao, bác đều không được tin tưởng quá mức! Cháu gái bác chính là ví dụ sinh động nhất nha."

Thẩm Thanh dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại, cảm thấy Đường Kiều nói cũng đúng.

Nhất thời ông cũng không nói được gì.

Đường Kiều cười hì hì bước lên tầng: "Cháu lên thay quần áo, bác cứ từ từ suy nghĩ nha."

"Tiểu thư, ngoài cửa có người tìm ngài."

Đường Kiều a một tiếng, không biết giờ này còn ai đến tìm mình.

Cô dừng bước, hỏi: "Ai a?"

"Là một cô gái họ Hồ, cô ấy tên là Hồ Nghệ Từ, là bạn của ngài."

Đường Kiều sửng sốt, nói nhỏ: "Làm sao giờ phút này Hồ Nghệ Từ lại có thể tìm đến đây chứ?"

Cô gật đầu, nói: "Mời vào đi."

Thẩm Thanh nhướng mày: "Làm sao lại đến đây tìm cháu vậy?"

Đường Kiều nhún nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.

Thẩm Thanh là một người đàn ông, không thích hợp ở lại nên ông xoay người trở về thư phòng.

Lúc Hồ Nghệ Từ bước vào quần áo có chút chật vật, đúng là bộ dáng đánh nhau hồi chiều, ngay cả tóc cũng chưa chỉnh lại.

Đường Kiều đứng dậy: "Chị Hồ, mời ngồi."

Hình như Hồ Nghệ Từ không nghĩ tới nhà Đường Kiều lại xa hoa như vậy, có chút khẩn trương, nhìn sofa sạch sẽ, do dự không biết có nên ngồi xuống hay không..

Đường Kiều nở nụ cười: "Chị Hồ, mau ngồi đi. Có việc gì thế ạ?"

Lúc này đến tìm cô, chắc chắn là có chuyện nha.

Đường Kiều đi thẳng vào vấn đề, Hồ Nghệ Từ cũng không trì hoãn, nhẹ giọng nói: "Tôi, tôi biết mình đến thật đường đột, nhưng tôi thật sự không còn cách nào."

Đường Kiều nhướng mày.

Hồ Nghệ Từ nói tiếp: "Tôi muốn đi tìm Bát gia, nhưng không tìm thấy người. Cô, cô có thể liên hệ với ngài ấy giúp tôi không? Tôi có việc gấp."

Đường Kiều sửng sốt.

Hồ Nghệ Từ hình như sợ cô từ chối, nhanh chóng nói: "Đường Hành nằm viện, Hồ Như Ngọc thì khóc lóc nói rằng bị mẹ tôi đánh đập. Bây giờ tôi không có biện pháp gì. Tôi không tìm được người giúp đỡ, chỉ có Kỳ đại ca. Tôi chỉ có Kỳ đại ca.."

Hồ Nghệ Từ cắn môi, nhỏ giọng nức nở, lại cố nén không rơi nước mắt.

Đường Kiều không chần chờ, nói thẳng: "Nhưng mà tôi căn bản không có phương thức liên hệ với Kỳ Bát gia a."

Cô nghiêm túc nói: "Tuy rằng chúng tôi là hàng xóm, nhưng lại không thân thiết. Chi là thỉnh thoảng chạm mặt ở nhà Thất gia mà thôi."

Hồ Nghệ Từ im lặng, bây giờ không tìm được người thì không biết xử lý chuyện này thế nào.

Hồ Nghệ Từ suy sụp ngồi trên sofa, yên tĩnh một lát, đột nhiên lại mở miệng nói: "Đường tiểu thư, không biết cô, không biết cô có thể giúp tôi hỏi Thất gia một câu không? Tôi thật sự không có cách nào. Tôi đến biệt thự của Bát gia tìm nhưng căn bản không có người. Tôi, tôi không biết nên đi đâu tìm ngài ấy nữa.."

Nước mắt Hồ Nghệ Từ không ngừng rơi, Hồ Nghệ Từ lại không ngừng lau, nhưng hình như càng lau lại càng nhiều.

"Tôi không tìm được Bát gia, tôi muốn hỏi hiệu trưởng Hoắc, nhưng hiệu trưởng Hoắc cũng không có mặt, tôi.." Hồ Nghệ Từ hoảng loạn giải thích.

"Y Y, giúp cô ấy đi." Thẩm Liên Y từ trong bếp đi ra. Bà nghe được cuộc nói chuyện của hai người, không đành lòng nhìn dáng vẻ này của Hồ Nghệ Từ. Tuy rằng Hồ lão sư có chút đáng ghét, nhưng Hồ Nghệ Từ là một cô gái rất tốt.

Đường Kiều suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, để tôi hỏi San San một chút. Nhưng cô nên biết, tôi không cam đoan có thể tìm được người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.