Đường Kiều ngây người ở bệnh viện một tuần, vừa trở về Đường phu nhân liền chuẩn bị tẩy trần cho nàng.
Đường Kiều tắm rửa xong xuôi, nàng mặc áo lông trắng noãn, váy ngắn cùng đôi bốt nhỏ.
Không biết vì sao, lần này trở về, phong cách của nàng hoàn toàn khác ngày xưa.
Hồ Như Ngọc không dám trì hoãn, mặc dù không biết người nào ở sau lưng giúp đỡ nha đầu chết tiệt này, nhưng tóm lại không thể để nàng cứ kiêu ngạo như vậy được. Bất quá, lúc này vẫn ôn nhu cười hỏi: "Kiều Kiều ở trong bệnh viện lâu như thế, chắc lâu rồi không được ăn ngon? Hôm nay dì tự mình xuống bếp làm cơm, đều là món con thích. Mau đến."
Nhiệt tình, yêu thương.
Nhà bọn họ có người hầu làm việc, ngày bình thường cũng không cần Hồ Như Ngọc động tay, nhưng bà ta vẫn thường xuyên xuống bếp, rất được lòng hạ nhân.
Đường Kiều ho khan một tiếng, mình cái bàn không nhúc nhích.
Đường Chí Dong nói: "Sao vậy? Ngọc di con sáng sớm đã bận rộn, đều là những món con thích đó."
Đường Kiều lộ ra chút tươi cười nhạt nhẽo, nhưng lại chân thành nói: "Bác sĩ nói con phải ở bệnh viện lâu như vậy là vì thân thể yếu ớt. Trước khi đi còn luôn dặn con về nhà phải ăn uống điều độ, không thể vì thích mà ăn nhiều, không thích liền không ăn."
Nàng cười mang theo bất đắc dĩ: "Con là nhìn thấy một bàn đều là đồ ăn con thích, nên mới nhớ tới lời dặn của bác sĩ a.."
Đường Chí Dong nhìn con gái thiên chân vô tà, cười nhẹ, nói: "Thì ra là thế, ăn ít một chút thì không có việc gì. Mau ngồi xuống đi."
Đợi mọi người ngồi xuống, Hồ Như Ngọc giống như lỡ đãng nói: "Kỳ thực hôm nay ta muốn ăn cơm sớm một chút, để lão gia có thời gian nghỉ ngơi. Nhiều ngày như vậy, người thật sự rất mệt mỏi."
Tuy rằng bà ta không nói đến Đường Kiều, nhưng lại làm cho Đường Chí Dong bỗng chốc nghĩ đến Đường Kiều đến muộn. Đồng thời cũng gián tiếp biểu hiện bản thân săn sóc.
Đường Chí Dong hỏi: "Sao hôm nay Y Y lại đến muộn?"
Đường Kiều buông bát đũa trong tay, nghiêm túc nói: "Con đi chùa cầu phúc cho đường ca."
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh: "Con mong đường ca mau khỏe, sẽ không làm phụ thân mệt mỏi nữa. Phụ thân mỗi ngày công vụ bận rộn còn phải đi chăm sóc đường ca, cơ thể làm sao chịu nổi? Tổ mẫu tuổi cao, không hay ra ngoài, nếu không phải con đi cầu phúc, có lẽ hôm nay đường ca lại tìm phụ thân rồi."
Đường Chí Dong nhìn con gái, ánh mắt dần dần nhu hòa, cười nói: "Vậy đêm nay ta có thể hảo hảo nghỉ ngơi rồi."
Tuy nói thế nhưng trong lòng lại không tin.
Chỉ là bận tâm con gái nên mới nói như vậy.
Đường Kiều lại vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra: "Đêm nay người cứ yên tâm cùng mẫu thân nghỉ ngơi, một lát nữa ăn cơm xong con sẽ đi niệm kinh. Quan âm Bồ tát nhìn con thành kính như vậy, nhất định sẽ cảm động."
Đường phu nhân bật cười nói: "Con đứa nhỏ này.." Trong lòng lại biết vì sao con gái như vậy.
Đường Chí Dong liếc nhìn thê tử một cái, gật đầu nói: "Con gái có hiếu là tốt, làm cho nó đi thôi."
Trước đố vài ngày tuy rằng Hồ Như Ngọc trở về, nhưng mỗi đêm Đường Chí Dong đều bị gọi đi, không có cơ hội cùng Hồ Như Ngọc gần gũi. Hôm nay Đường phu nhân trở lại, Đường Chí Dong lại cùng Đường phu nhân nghỉ ngơi.
Hồ Như Ngọc trong lòng bất mãn, nhưng bà ta không tin ma quỷ. Chắn chắn đêm nay Đường Chí Dong vẫn sẽ bị Đường Sĩ Kiệt quấy rầy nên cũng không nói gì.
Nhưng bà ta có thể nhịn được, Đường Hành lại không thể.
Nàng ta ngẩng đầu, nũng nịu nói: "Cha không quan tâm mẫu thân con sao?"
Đường Chí Dong giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn Hồ Như Ngọc, thấy biểu cảm yếu ớt của bà ta, trong lòng lại dao động.
Đây là người ông thích.
Mỗi khi Đường phu nhân nhìn thấy tình cảnh như vậy thì trong lòng rất khó chịu, không nén được lửa giận, muốn tranh cãi một trận.
Nhưng bà chưa mở miệng, Đường Kiều nghiêng đầu cười, ngữ khí lại cương quyết: "Không được!"
Mọi người đều sửng sốt!
Đường Kiều sẵng giọng: "Không thể được! Mấy ngày nay phụ thân đều ở cùng Ngọc di! Mẫu thân ta nhiều ngày không ở, nay trở về, có nhiều điều muốn tâm sự phụ thân a."
Lời nói như thế, không có một điểm làm người ta không thoải mái, hợp lý hợp tình nha.
Đường Chí Dong cười: "Được, được, cùng mẫu thân con."
Đường Kiều gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếp tục nói: "Hơn nữa, là con đi cầu Bồ tát, đường ca mới có thể yên tâm."
Nàng càng thêm nghiêm túc: "Đều là công lao của con."
Nhìn như điêu ngoa, nhưng thật đáng yêu, làm người ta muốn bật cười.
Đường Chí Dong nói: "Con chắc chắn Bồ tát sẽ linh nghiệm sao?"
Đường Kiều lại nói: "Vì sao lại không? Con rất thành tâm a?"
Vừa nói như thế, chọc Đường Chí Dong cười không ngừng.
Làm cha mẹ cảm thất con gái rất đáng yêu, nhưng người khác lại không cảm thấy như vậy.
Đường Hành vò góc khăn trải bàn, miễn cưỡng cười một cái, nói: "Tỷ tỷ chắc chắn như vậy sao? Nếu là không linh nghiệm thì làm sao bây giờ a?"
Hồ Như Ngọc cũng nhìn Đường Kiều, bà ta muốn nhìn xem nha đầu chết tiệt này nói như thế nào.
Đường Kiều chờ chính là câu này, thấy Đường Hành cắn câu, lập tức nói: "Chúng ta đánh cược đi, nếu đường ca không gọi điện thoại thì chính là Bồ tát linh nghiệm, như vậy một tháng tới phụ thân sẽ ở cùng mẫu thân ta. Còn nếu đường ca gọi điện, chứng tỏ Bồ tát không linh nghiệm, vậy một tháng tới phụ thân sẽ ở cùng Ngọc di. Không được khóc lóc đổi ý nha!"
Đường Kiều nói nhanh, mang theo vài phần mê hoặc.
"Muội có dám không a!"
Đường Chí Dong dở khóc dở cười, ông lại trở thành điều kiện đánh cược giữa bọn nhỏ a. Nhưng nhìn con gái lớn vô cùng tin tưởng Bồ tát, ông cũng không nói lên lời ngăn cản.
Sao ông không phát hiện ra, Y Y nhà bọn họ đáng yêu như vậy nha.
Đường Chí Dong không nói gì, tương đương với ông cam chịu chuyện này.
Đường Hành lập tức nói: "Tỷ tỷ muốn cược, chúng ta liền cược đi."
Hồ Như Ngọc hơi hịp mắt, cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại nghĩ, A Hành cùng Đường Sĩ Kiệt quan hệ tốt hơn Đường Kiều nhiều. Một lúc nữa tìm cơ hội vụng trộm gọi điện thoại cho hắn, chuyện này liền chắc chắn.
Bà ta cười ngượng ngùng: "Như vậy không hay lắm. Sao có thể dùng loại chuyện này để đánh cược được. A Hành, không được kiêu căng như vậy."
Đúng là đâm Đường Kiều một đao.
Nhưng Đường Kiều lại nói với bà ta: "Ngọc di, người sợ không dám đánh cược sao? A Hành đều đồng ý a. Người nói con kiêu căng, con cũng muốn cược một phen, bằng không A Hành lại cho là con không dám!"
Lại đá quả bóng cao su cho Đường Hành.
Nụ cười của Hồ Như Ngọc cứng lại một chút, lập tức nói: "Được rồi, Ngọc di không ngăn cản các con nữa."
Đường Kiều lập tức nói: "Vậy là được rồi, ai thua nếu khóc nhè hoặc đổi ý, chính là con chó con!"
Đường Chí Dong giật mình, nhíu mày nói: "Con gái sao lại nói như thế. Con học ai?"
Đường Kiều nói: "Mọi người ở bệnh viện nói như vậy a!"
Đường Chí Dong oán thầm: Người ở bệnh viện? Là Đường Sĩ Kiệt sao? Tên hỗn đản này!
Khúc nhạc đệm qua đi, mọi người vui vẻ ăn cơm.
Hồ Như Ngọc ra hiệu cho Đường Hành, ý bảo nàng ta vụng trộm đi gọi điện thoại, lại nói với những người khác: "Lão gia, đại tỷ, hay là chúng ta đánh bài đi?"
Bà ta nhìn Đường Kiều: "Vừa lúc Kiều Kiều có ở đây, bốn người chúng ta chơi mạt chược đi?"
Đường Kiều làm nũng nói: "Vì sao ạ? Ngọc di muốn thắng hết tiền tiêu vặt của con sao?"
Hồ Như Ngọc mặt không đổi sắc: "Dì không dám đâu."
Đường Kiều vẫn lắc đầu không chịu.
Hồ Như Ngọc quay sang nhìn Đường Chí Dong: "Lão gia, coi như thả lỏng thư giãn một chút a, Kiều Kiều sắp phải đi học rồi! Thế này đi, Kiều Kiều thắng thì lấy tiền, thua không phải trả, thế có được không?"
Đường Kiều cười tươi: "Được ạ!"
Nếu bà muốn đưa tiền cho ta, ta đây sẽ không khách khí nha!
Người hầu nhanh chóng dọn bàn, Đường Kiều hào phóng: "Mọi người tùy ý chọn chỗ ngồi đi, con là người được Bồ tát che chở a!"
Biểu tình đắc ý như vậy chọc mọi người bật cười.
Nhưng là, bọn họ thấy được mở đầu, nhưng không đoán được kết cục..
Quá trình thảm thiết, kết thúc ngược tâm!
Đường Kiều: "Đồng màu, ù!"
Bàn tay nhỏ bé duỗi ra, mỉm cười: "Trả tiền nha."
Đường Chí Dong: "..."
Đường phu nhân: "..."
Hồ Như Ngọc: "..."
Hơn nửa đêm, một người thắng, ba người thua, những người khác đúng là thua đến quần lót cũng không còn.
Dù là người nhẫn nhịn như Hồ Như Ngọc sắc mặt cũng có chút khó coi.
Bà ta thầm nghĩ: Bây giờ cho mày đắc ý, sau đêm nay, mày còn kiêu ngạo được không!
Lén nhìn con gái, liền thấy Đường Hành cười đắc ý.
Hồ Như Ngọc nở nụ cười: "Được rồi, được rồi, chơi lâu như vậy cũng mệt mỏi, mọi người giải tán thôi?"
Đường Kiều nâng túi tiền, cảm thấy mỹ mãn, bước xuống lầu.
"Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?" Đường Hành hỏi.
Đây không phải hướng phòng của Đường Kiều.
Đường Kiều cười tủm tỉm: "Phật đường, ta phải cảm ơn Bồ tát phù hộ!"
Bồ tá.. phù hộ!
Thật sự phù hộ!
Đường Kiều cầu khấn xong trở về đi ngủ, cũng không nói thêm gì.
Nhưng người khác dày vò một đêm, đều đi nghỉ.
Mà Đường Sĩ Kiệt cũng không có gọi điện thoại tới.
Hồ Như Ngọc ngồi trong phòng nhìn trời đã tờ mờ sáng, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay.