Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 17



Có một số người, gặp nhau chính là bất ngờ không kịp đề phòng như vậy..

Đường Kiều ngẩng đầu nhìn Cố Thất gia, kinh ngạc hắn lại đang cười, trông có vẻ tâm trạng tốt lắm.

Hai người đứng rất gần, Đường Kiều có thể ngửi được mùi đàn hương nhẹ nhàng trên người hắn.

"Ta.." Đường Kiều phát hiện bản thân chỉ cần nhìn thấy Cố Thất gia, liền giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, hoàn toàn không biết làm sao cho phải. Ấn tượng từ đời trước đã xâm nhập cốt tủy, muốn giả vờ cũng không được.

Nàng không biết nói cái gì, một đôi mắt to lung liếng cứ như vậy nhìn hắn.

Cố Thất gia trầm thấp cười, hơi lui lại phía sau một chút, quả nhiên liền thấy tiểu anh đào tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, không khẩn trương như vừa rồi nữa.

Vẫn là một cô bé a.

Cố Đình Quân quay đầu, thanh âm sạch sẽ thông thấu: "Cố Tứ!"

Đường Kiều lập tức liền thấy một người rất cao to không biết từ đâu nhảy ra, nàng nháy mắt mấy cái.

Cố Thất gia từ trong tay Cố Tứ lấy bánh nhân đường, đưa cho Đường Kiều, mỉm cười: "Cho ngươi."

Đường Kiều: "?"

Cố Thất gia cười yếu ớt lắc đầu, giống như lầm bầm, hắn thản nhiên nói: "Nữ hài tử bây giờ không còn thích ăn bánh nhân đường sao?"

Đường Kiều cũng không biết nghĩ gì, vội vàng đón lấy bánh nhân đường trong tay hắn, răng rắc cắn một miếng, phồng hai má cười lấy lòng: "Rất ngọt!"

Ngoan ngoãn khéo léo cúi đầu: "Cảm ơn Thất gia.. Không, cảm ơn thúc thúc!"

Răng rắc, lại một miếng nữa.

Cố Đình Quân cứ như vậy nhìn nàng, ánh mắt hơi mị lên, nhìn nàng, lại nhìn bánh nhân đường đã ăn được hơn nửa, ý vị thâm trường nói: "Thích.. Là tốt rồi!"

Cười nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn nói: "Tạm biệt, tiểu anh đào."

Đường Kiều nhanh chóng vẫy tay nhỏ bé, cung kính: "Ngài đi thong thả."

Cố Đình Quân rất nhanh lên xe, Đường Kiều nhìn hắn ngồi vào trong xe, nghĩ ngàn vạn không thể đắc tội hắn.

Ngàn vạn không thể!

Nàng lập tức nâng tay, tay nhỏ bé vẫy vẫy trong không trung, tươi cười rực rỡ.

Cố Đình Quân mỉm cười nói với Cố Tứ bên cạnh: "Lần trước, lão Bát dọa người ta suýt khóc."

Cố Tứ mặt không biểu cảm gật đầu, tán thành: "Bát gia quả thật trông không giống người tốt."

Cố Đình Quân nhìn về phía sau, tiểu nha đầu vẫn đứng tại chỗ nhìn theo xe, tay nhỏ bé vẫn chưa dừng lại, giống như đồ ngốc vậy.

Cố Tứ nhận thấy tấm mắt Thất gia, cũng nhìn theo, nói: "Bát gia là sắc quỷ, có phải nhìn trúng tiểu cô nương nhà người ta không?"

Lại nhìn thêm cái nữa, lo lắng: "Đúng là một tiểu cô nương đáng yêu."

Cố Đình Quân trầm tư một chút, lắc đầu nói: "Hẳn là không có chuyện gì. Lão Bát mắt mù, thích yêu diễm."

Hắn cúi xuống nhìn tay, giao phó: "Bánh nhân đường đã cho tiểu anh đào, lại đi mua lần nữa đi."

Ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ lên đùi, nói: "Nàng ăn ngon như vậy, bánh hôm nay chắc rất ngọt."

Cố Tứ: "..."

* * *

Bởi vì gặp được Cố Đình Quân, tâm tư của Đường Kiều đểu đặt trên người hắn, cho đến khi về nhà vẫn còn ngẩn ngơ.

Đường phu nhân nhìn cánh tay ghê người của Đường Kiều, khóc lớn, muốn đánh chết Đường Hành xấu xa này.

Hồ Như Ngọc sao có thể để người khác khi dễ con gái mình, trực tiếp quỳ xuống, điềm đạm đáng yêu khóc xin.

Trong nhà nháo thành một đoàn, Đường Kiều mắt điếc tai ngơ, trực tiếp về phòng, nàng nhìn bánh nhân đường còn lại trên tay, tiếp tục ngẩn người.

Sống hai đời, lần đầu tiên ăn bánh nhân đường Cố Thất gia đưa cho, này.. Điều này quá huyền huyễn rồi?

Tứ Diệp lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, bánh này.."

Đường Kiều lập tức ngẩng đầu: "Tìm cho ta một cái chai."

Tứ Diệp: "A? Nga, nga, nga."

Tứ Diệp tìm được một cái chai rất đẹp: "Tiều thư muốn cắm hoa sao?"

Đường Kiều không trả lời Tứ Diệp, thành kính đem bánh nhân đường để vào trong chai, lại liếc mắt nhìn bàn trang điểm một lượt, tìm vị trí đẹp nhất, đặt cái chai xuống, vô cùng nghiêm túc dặn dò: "Tuyệt đối không được động vào nó."

Tứ Diệp hoảng sợ, nhanh chóng gật đầu.

Đường Kiều xua tay: "Ngươi đi ra ngoài đi."

Tứ Diệp a một tiếng, không rõ tình hình.

Đường Kiều ngồi trên giường nhìn chằm chằm cái chai, nghĩ nghĩ, chắp hai tay lại, vái lạy.

Lại nghĩ, vẫn không được, nàng cẩn thận nâng cái chai bước xuống lầu, nhìn thấy dưới lầu còn đang cãi nhau, nàng thuận miệng nói: "Các người làm gì vậy?"

Mọi người: "?"

Chúng ta cãi nhau vì người a! Tiểu thư!

Đường Kiều bước về phía Phật đường, đem bánh nhân đường đặt bên tượng Bồ tát, quỳ gối xuống đệm niệm kinh.

Người của Đường gia theo nàng đi vào, Đường phu nhân lo lắng: "Y Y, con không có chuyện gì chứ?"

Đường Kiều vô cùng rộng lượng nói: "Mọi người không cần cãi nhau vì A Hành, bản chất muội ấy không xấu, có thể là vì tuổi nhỏ, bị bạn xấu lôi kéo thôi. Có một số người a, chính là không muốn nhìn gia đình người khác hành phúc."

Nói xong, quay đầu tiếp tục niệm kinh.

Đường Chí Dong lập tức nói: "Đúng, Y Y nói rất đúng, nhất định là do bạn xấu, sau này không cho phép A Hành ra ngoài chơi."

Đường Hành: "Con.."

"Con cái gì mà con, đến cửa đứng phạt cho ta!"

Đường Chí Dong lấy lòng nhìn về phía con gái lớn, thấy nàng không thèm để ý quỳ ở nơi đó niệm kinh. Tuy rằng ông không quá tin tưởng Phật, nhưng nghĩ đến từ lúc Đường Kiều đi chùa bái Phật, Đường Sĩ Kiệt đúng là không tìm ông nữa, cũng không dám nói gì thêm.

Ông ho khan một tiếng: "Được rồi, được rồi. Gia đình hòa thuận mọi sự mới tốt, chẳng lẽ ngay cả một đứa bé cũng không bằng sao?"

Chờ tất cả mọi người ra ngoài, Đường Kiều cũng không có ngẩng đầu.

Đêm khuya.

Đường Kiều mặt váy ngủ ngồi ở lan can ban công, một cơn gió thổi qua, làn váy bay lên, nàng đong đưa hai cái chân, tuy rằng rất lạnh, nhưng Đường Kiều lại giống như không có cảm giác.

Đường phu nhân đến xem con gái, bị dọa một trận, kêu lên, chạy nhanh đến: "Y Y, con làm gì vậy?"

Giọng nói mang theo run run, giống như sợ con gái bất ngờ nhảy xuống.

Bà run rẩy kéo Đường Kiều xuống, đỏ mắt: "Con muốn hù chết mẫu thân sao? Con.."

Đường Kiều cười cười, nắm chặt tay Đường phu nhân, trấn an nói: "Con không có việc gì nha!"

Đường phu nhân giận mắng: "Không được ngồi ở lan can nữa!"

Đường Kiều dạ một tiếng, nói vâng, nàng tựa vào vai Đường phu nhân: "Mẫu thân đừng lo lắng, kỳ thật tay con cũng không có chuyện gì, chỉ là cố ý làm nghiêm trọng cho phụ thân xem thôi!"

Đường phu nhân giật mình: "Gì, cái gì?"

Đường Kiều nâng cánh tay của mình cho Đường phu nhân xem, nghiêm cẩn: "Người nhìn kỹ mà xem, có phải không có gì nghiêm trọng không? Cùng con đấu, Đường Hành còn không đủ trình."

Đường phu nhân không nghĩ tới sức chiến đấu của con gái mình đột nhiên mạnh như vậy, bà dè dặt cẩn trọng nhìn quanh, xác định không có ai nghe lén, nói nhỏ: "Nó bị trường học phạt nặng như vậy cũng là con cố ý?"

Đường Kiều gật đầu, vui vẻ cười.

"Tất nhiên a!" Đường Kiều khuyên giải an ủi Đường phu nhân: "Mẫu thân, con có một vạn phương thức có thể làm cho mẹ con Hồ Như Ngọc cút đi, hoặc là chết. Nhưng con sẽ không làm như vậy."

Đường phu nhân mê mang nhìn con gái.

"Làm sao con có thể để cho mẹ con bọn họ là ánh trăng sáng trong lòng phụ thân a? Thời nay, muốn một người chết cũng không quá khó, nhưng mà, từng chút, từng chút một lấy đi tất cả của bọn họ, cướp đi thứ mà bọn họ ao ước, mới là thú vị nhất. Có nhiều lúc, chết còn sung sướng hơn sống nha."

Đường Kiều cười tươi, trên khuôn mặt có thể nhìn thấy sự kích động, vui mừng.

Đường phu nhân nhìn chằm chằm con gái, hồi lâu, bỗng nhiên ôm Đường Kiều vào lòng, run run nói: "Y Y, con đừng làm mẫu thân sợ. Mẫu thân sợ nhất là con có chuyện gì, bọn họ không quan trọng. Nhiều năm như vậy mẫu thân đã sớm không thèm quan tâm, mẫu thân chỉ muốn bảo vệ Y Y bình an.."

Đường Kiều đẩy Đường phu nhân ra, nhìn bà, ánh mắt nàng như chứa đựng ngọn lửa kỳ dị.

"Mẫu thân!"

Đường Kiều nghiêm cẩn nói: "Người không hại họ, họ chưa chắc đã không hại người."

Đời trước Hồ Như Ngọc đã hại chết mẫu thân nàng.

Có thể là vì vị trí Đường phu nhân, cũng có thể là vì đồ cưới khổng lồ của Đường phu nhân.

Bất quá, phụ thân nàng cũng chết. Cho nên, sẽ vì tiền sao?

Đường Kiều lạnh lùng cười: "Con nhất định phải đòi lại công bằng cho người. Mặc kệ là Hồ Như Ngọc, Đường Hành, hay là.. Phụ thân."

Đường phu nhân vội vàng nói: "Đó là phụ thân con, con ngàn vạn không được làm bậy.."

Đường Kiều ngăn Đường phu nhân lại, nghiêm túc nói: "Đương nhiên con sẽ không làm bậy. Con biết đó là phụ thân. Con chỉ muốn làm cho ông ấy nhìn rõ hết thảy. Huynh đệ tình thân, còn có tình yêu của Hồ Như Ngọc."

Giọng nói nàng mềm yếu ôn nhu: "Mẫu thân, con không nổi điên cũng không trúng tá, chỉ là con đột nhiên thông suốt thôi. Thì ra, con đối với bọn họ quá tốt rồi."

"..."

Ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Đường Kiều không nói hai lời, trực tiếp mở cửa, Đường Hành đang muốn chạy liền bị Đường Kiều kéo vào trong phòng.

Đường Hành trừng mắt nhìn: "Ngươi làm gì! Ta, ta muốn nói với phụ thân, ngươi không có ý tốt."

Đường Kiều ấn Đường Hành lên cửa, cười lạnh lùng, nói: "Được, ngươi đi nói a. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao? Ngươi cho là người khác sẽ tin ngươi? Đường Hành a!"

Đường Kiều vỗ vỗ khuôn mặt nàng ta, miệng cười nói: "Lời nói buổi chiều, ngươi nghe không vào sao?"

Nàng bóp chặt cổ Đường Hành, Đường Hành hô hấp khó khăn, hoảng sợ nhìn Đường Kiều.

Đường Kiều không biết lấy sức mạnh từ đâu, trực tiếp kéo Đường Hành đi vài bước, ấn lên bàn, lấy dao bổ hoa quả để trên mặt Đường Hành, âm trầm nói: "Nếu lại để ta nhìn thấy ngươi giở trò, ta luôn rạch mặt của ngươi!"

Đường Hành không dám cử động, sợ con dao kia không cẩn thận sẽ đâm vào nàng ta, run rẩy nhìn Đường Kiều, không dám nghĩ xem Đường Kiều có phải nói thật hay không.

"Tỷ, tỷ tỷ, muội sai rồi. Muội.."

Đường Kiều cười lạnh: "Ngươi sai chỗ nào a?"

Đường Hành lập tức nói: "Muội, đều sai rồi. Đại nương, đại nương cứu con.. Ngô."

Đường Kiều giơ tay tát một cái lên mặt Đường Hành.

"Ta nói cho ngươi biết, mẫu thân ta quá tốt tính, nhưng ta không phải."

Đường Kiều cũng không quan tâm Đường phu nhân đang ở đây, dao nhỏ lại muốn đè xuống, nước mắt Đường Hành tuôn như mưa.

"Tỷ, muội sai rồi, muội đáng chết, tỷ đừng, tỷ đừng a!"

Đường phu nhân vội khuyên: "Y Y, thôi đi, việc này coi như xong."

Đường phu nhân cũng sợ Đường Kiều thật sự ra tay, dỗ dành con gái: "A Hành về sau cũng không dám nghe lén nữa."

Đường Hành nhanh chóng gật đầu, không dám, nàng ta thật sự không dám nữa!

Ô ô..

Đường Kiều chần chừ.

Đường phu nhân nói: "Ngoan, Y Y ngoan."

Lấy dao nhỏ trong tay Đường Kiều ra, Đường phu nhân cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra ngoài.

Đường Kiều cúi đầu nhìn Đường Hành, cười nói: "Ngươi có thể đi mách với phụ thân."

Đường Hành vội vàng lắc đầu.

Đường Kiều tiến lên một bước, nâng khuôn mặt của nàng ta, nụ cười lúc sáng lúc tối, lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện: "Đứa bé ngoan, chọc ta sẽ chết nga!"

Đường Hành rùng mình, quỳ xuống.

"Muội cũng không dám nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.