Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 32



Thẩm Thanh làm việc mạnh mẽ dứt khoát, rất nhanh đã thay đổi mấy người hầu ở Đường gia.

Đường Kiều nhìn thấy, cũng không nói gì. Cứ từ từ quan sát, không phải ai ngay từ đầu cũng sẽ để lộ cái đuôi hồ ly a..

Thẩm Thanh không muốn làm Đường Kiều khó xử, ông tự mình nói chuyện này với Đường Chí Dong. Đường Chí Dong luôn rất sợ Thẩm Thanh. Thẩm Thanh nói gì Đường Chí Dong đều đáp ứng, không dám nói nhiều một câu.

Mấy ngày này Đường Kiều đã đi học lại. Mỗi ngày đều dậy sớm đến trường, sau khi tan học đi thẳng đến bệnh viện. Ai bảo cả cha mẹ nàng đều nằm viện a!

Hôm nay, Đường Kiều vừa đến cửa phòng bệnh của Đường phu nhân liền nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong. Có cha mẹ nàng, còn có bác.

Đường Kiều đang phân vân không biết nên đi thẳng vào, hay là nên đứng ở cửa nghe lén a.

Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra, Đường phu nhân đã phát hiện ra nàng, nhanh chóng nói: "Y Y mau vào đi."

Đường Kiều cười tươi bước vào phòng, lần lượt chào mọi người, rồi ngồi xuống cạnh giường hỏi: "Hôm nay mẹ cảm thấy thế nào? Đầu có choáng váng không? Có buồn nôn hay không?"

Đường phu nhân cười ôn nhu, lắc đầu: "Mẹ không sao."

Đường Chí Dong: "A Hành không đến cùng con sao?"

Giờ phút này lại còn hỏi chuyện của Đường Hành, hơn nữa lại hỏi trước mặt Thẩm Thanh.. Đường Kiều bỗng nhiên cảm thấy đáng thương thay Đường Chí Dong. Có lẽ cha nàng đúng là rất ngu ngốc đi.

Đường Kiều yên lặng cảm khái: Xem ra nàng không phải rất giống cha nàng a.

Đường Kiều cười như không cười nói: "Vì sao A Hành phải đi cùng con chứ?"

Đường Chí Dong đang muốn nói, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh, câu nói "Các con là tỷ muội, phải yêu thương lẫn nhau" cứ như thế bị chặn lại.

"Ha ha ha ha.."

Nhìn Đường Chí Dong giống như ngồi trên bàn chông, Đường Kiều vô cùng tốt bụng, nàng đứng dậy: "Cha, có phải người ngồi mệt rồi, muốn nằm nghỉ không? Con đỡ người trở về phòng?"

Đường Chí Dong vốn là bị dọa ngất, sau đó giả vờ hôn mê. Sau khi bị đánh thì đúng là cần nằm viện thật..

Thẩm Thanh xuống tay rất ác.

Đường Chí Dong lập tức đồng ý: "Được được, ta đúng là không thoải mái."

Đường Kiều đi lên đỡ Đường Chí Dong, quay đầu nói với Đường phu nhân: "Con đưa cha trở về một chút."

Đường phu nhân lo lắng nhìn bóng lưng của hai người. Có thể người khác không phát hiện, nhưng bà là mẹ sao có thể không phát hiện ra. Y Y nhà họ thật sự không giống bộ dáng bình thường biểu hiện ra đâu..

Tóm lại, bà có chút lo lắng.

"Đại ca, huynh nói Y Y.."

Thẩm Thanh: "Đứa bé Y Y này rất đơn thuần."

Đường phu nhân: "Nga.."

Đường Kiều đỡ Đường Chí Dong về phòng. Đường Chí Dong không biết nên nói gì với con gái. Chỉ cần vừa nhìn thấy đôi mắt to ngập nước đen nhánh của Đường Kiều, hắn liền nhớ đến bộ dáng nàng nổ súng, có chút sợ hãi.

"Y Y a.." Đường Chí Dong muốn thể hiện sự uy nghiêm của người cha, nhưng lại sợ hãi trong lòng.

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Đúng lúc đi ngang qua phòng bệnh của Hồ Như Ngọc, Đường Kiều dừng bước: "Phụ thân mong con đưa người đến đây sao?"

Biểu cảm trêu chọc của Đường Kiều làm cho Đường Chí Dong có tật giật mình, hắn lập tức nói: "Tất nhiên không phải!"

Ho khan một tiếng, hắn nói: "Ngọc di của con?"

Hai tay Đường Kiều đột nhiên bóp mạnh, làm Đường Chí Dong cảm thấy hơi đau.

Lúc này hai người đã vào phòng bệnh, Đường Kiều mỉm cười: "Phụ thân nói gì vậy? Cái gì gọi là.. Ngọc di của con? Không phải nên gọi là Ngọc di nương sao? Làm vợ bé của nhà người ta, thì phải biết sẽ bị người khác khinh thường. Ngày xưa con cho bà ta thể diện mới gọi Ngọc di. Bây giờ bà ta đã không biết xấu hổ, vậy cứ gọi là Ngọc di nương đi."

Đường Kiều buông Đường Chí Dong ra, nhẹ giọng: "Ngọc di nương lại khóc lóc kể tội gì với phụ thân rồi?"

Đôi mắt sáng ngời của Đường Kiều nhìn chằm chằm Đường Chí Dong, hỏi nhỏ: "Ngài tin sao?"

Đường Chí Dong: "..."

Tất nhiên là.. Tin.

Đường Kiều mỉm cười: "Nếu để con biết bà ta châm ngòi ly gián, con sẽ nói cho bác biết."

"Đương nhiên không tin."

Đường Kiều gật đầu, kỳ thật nhược điểm của cha nàng rất đơn giản a.

Đường Kiều cười nói: "Vậy phụ thân nghỉ ngơi đi. Con đi sang nhìn Ngọc di nương một cái rồi về."

Đường Chí Dong sửng sốt, lập tức nói: "Con đi nhìn bà ấy làm cái gì. Con.."

Lời nói của hắn bị mắt cười của Đường Kiều chặn lại. Đường Chí Dong nuốt một ngụm nước miếng: "Tùy.. Tùy con."

Đường Kiều xoay người ra ngoài.

Đường Chí Dong đột nhiên mở miệng: "Con sẽ không nói cho bác con biết chứ?"

Ngón tay Đường Kiều đặt trên cửa, nàng quay đầu, tò mò hỏi: "Vì sao cha lại sợ bác như vậy?"

Cho dù bộ dáng đáng sợ, cũng không đến mức đó đi?

Đường Chí Dong không vui nhìn con gái. Đường Kiều vô tôi, không biết bản thân đã chọc hắn cái gì.

Cuối cùng, Đường Chí Dong hít sâu một hơi, nói: "Con không thấy gì sao?"

Đường Kiều: "? Thấy cái gì ạ?"

Thấy bộ dáng mê mang của Đường Kiều, Đường Chí Dong cảm thấy có thể hắn bị ảo giác, giống như lúc bị đánh, người đứng nhìn ở cửa không phải Đường Kiều.

Hoặc là, căn bản Đường Kiều không nhìn thấy gì? "

Đường Chí Dong:" Quân tử động khẩu không động thủ, bác con không phải là quân tử. "

Nói tới đây, Đường Chí Dong lại lo sợ Đường Kiều mách lẻo, mím môi nói:" Con sẽ không nói bậy chứ? "

Đường Kiều lắc đầu, cười khanh khách:" Cha yên tâm đi, con sẽ không nói với bác. "

Lần này Đường Kiều cũng đi ra ngoài, nhưng lại đứng ở ngoài cửa, cười lạnh vài tiếng. Cha nàng bị thiểu năng sao?"

Đường Kiều rời khỏi phòng bệnh của Đường Chí Dong, đi đến xem Hồ Như Ngọc. Nàng cũng không nói cái gì, chỉ đứng ở cửa cười lạnh.

Hồ Như Ngọc nhìn thấy Đường Kiều lập tức khẩn trương, lo sợ. Bà ta đã bị thương nhưng tiểu tiện nhân Đường Kiều này còn liên tục ấn miệng vết thương của bà ta, có ý không muốn bà ta mau khỏi. Đúng là làm bà ta hận không thể giết chết nàng.

Bây giờ nhìn thấy Đường Kiều, Hồ Như Ngọc cũng không có ý định giả bộ lương thiện nữa.

Bà ta nhìn chằm chằm Đường Kiều, cắn răng nói từng tiếng: "Ngươi đến đây làm gì?"

Đường Kiều nhẹ giọng: "Nhìn xem bà đã chết hay chưa a?"

Hồ Như Ngọc thở sâu, ngoài cười nhưng trong không cười lạnh lùng nói: "Ngươi đã làm hại ta như vậy, ngươi còn muốn gì nữa?"

Đường Kiều bật cười thành tiếng.

Khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp, giọng nói cũng vô cùng mềm mại: "Không đủ. Bà không chết, ta luôn cảm thấy cuộc sống không yên ổn a."

Đường Kiều hờn dỗi: "Ngọc di có thể hiểu suy nghĩ của ta đúng không? Dù sao, ngài cũng muốn mẹ ta như thế mà."

Đường Kiều cười khanh khách. Tiếng cười này truyền vào tai Hồ Như Ngọc quả thật như là dao nhỏ đâm thấu xương.

Bà ta trừng mắt nhìn Đường Kiều.

"Chỉ vì ta và cha ngươi thật lòng yêu nhau, ngươi liền đối xử với chúng ta như vậy sao? Nha đầu ác độc, mẹ ngươi dạy ngươi như thế sao?"

Đường Kiều chậm rãi tiến lên, Hồ Như Ngọc lập tức cảnh giác, bà ta nói: "Ngươi đừng lại đây. Nếu ngươi lại làm ta bị thương, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Ánh mắt Đường Kiều nhìn bà ta như một kẻ ngốc, nàng nhẹ giọng: "Rõ ràng là bà cố ý làm mình bị thương để hãm hại ta a! Bà nói, trong hai người chúng ta, mọi người sẽ tin ai a! Hơn nữa, Ngọc di nương chắc không biết, ở bên ngoài bây giờ đều nói bệnh viện có ma nha! Bởi vì có người đàn bà luôn kêu la thảm thiết, vô cùng đáng sợ. Cho nên, bác sĩ và y tá đều đặc biệt chán ghét cái người giả thần giả quỷ kia."

Đường Kiều vô tội mở to mắt: "Ngọc di a, bà xem bà đã làm cho bao nhiêu người hiểu lầm rồi."

Hồ Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Nếu ngươi không ấn miệng vết thương của ta, làm sao ta có thể kêu thảm thiết như vậy. Hơn nữa, ta biết những quyển truyện ma quỷ đó đều do ngươi mua."

Có rất nhiều y tá, hộ lý, không ít người đã đọc qua.

Còn có bà già độc ác của Đường gia, rõ ràng Đường Sĩ Kiệt bị câu chuyện này làm cho sợ hãi, bà già đó lại đi mắng bà ta là sao chổi, còn đến gây sự với bà ta. Nghĩ như vậy, Hồ Như Ngọc hận không thể nhào đến cắn cho Đường Kiều một cái.

Đều là tiểu tiện nhân này gây ra mọi chuyện.

Sao lúc trước bà ta không tiêu diệt tiểu tiện nhân này trước a!

Chỉ còn thiếu một chiêu nữa thôi!

Nhớ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, Hồ Như Ngọc càng tức giận, bà ta dùng sức bình phục lại tâm tình. Nhưng khuôn mặt đã không còn ôn nhu như ngày xưa, mang theo vài phần dữ tợn: "Đường Kiều, ngươi thật ác độc."

Lúc này Đường Kiều đã đứng trước giường bệnh của bà ta, nàng lạnh lùng nói: "Ta có ác độc cũng không bằng bà, không cần nói cái gì mà bà với cha ta thật lòng yêu nha. Chỉ có hắn ngu xuẩn mới tin bà. Bà vì cái gì mà đến, trong lòng ta rất rõ ràng."

Giọng nói Đường Kiều tuy rằng mềm mại, nhưng lại có mười phần lãnh ý: "Bà muốn cùng tình nhân của bà âm mưu cướp lấy tài sản của mẹ ta, cũng phải xem bản thân có năng lực đó hay không a."

Vừa nói xong, sắc mặt Hồ Như Ngọc lập tức thay đổi, bà ta kinh ngạc: "Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó. Đường Kiều, ngươi ngậm máu phun người! Nha đầu độc ác, ngươi.."

Đường Kiều nắm cằm Hồ Như Ngọc, cười lạnh nói: "Bắn bà một phát súng chẳng qua chỉ là trả lại cho bà một phần mười thôi. Hồ Như Ngọc, có bản lĩnh bà đi bảo tình nhân của bà đến mà giết ta."

Đường Kiều buông Hồ Như Ngọc ra, cười lạnh một tiếng, xoay người ra ngoài.

Phòng bệnh bên cạnh truyền đến âm thanh khác thường, Đường Kiều nhìn lướt qua, cười như không cười liền đi xuống lầu.

Đường Kiều không đi về phòng bệnh của Đường phu nhân, mà đi xuống công viên của bệnh viện ngồi.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Đường Kiều tựa vào ghế.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió mát làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Đường Kiều hơi nghiêng đầu nhìn lại.

Người tới khoác một chiếc áo dài màu trắng, hắn cứ thế đứng sau lưng Đường Kiều, không nhúc nhích.

Đường Kiều: "Bác sĩ Nhạc có chuyện gì sao?"

Nhạc Gia Văn nhìn chằm chằm Đường Kiều. Hắn thật sự không hiểu vì sao lại có một tiểu cô nương như vậy. Nàng trong ngoài không đồng nhất, ngoan độc, cay độc..

Cảm giác của hắn đối với nàng cũng không tốt lắm, cho đến.. Vừa rồi.

Thì ra Hồ Như Ngọc cũng không phải người ôn nhu thiện lương như bà ta thể hiện.

Tiểu cô nương tàn nhẫn chắc là do bị ép buộc mới trở nên như vậy.

Quả nhiên, nữ nhân không thể chỉ nhìn về ngoài.

Mặt hắn không biểu cảm: "Thì ra cách âm ở lầu hai không tốt lắm."

Đường Kiều giật mình, nhưng cũng không có chột dạ vì bị người khác phát hiện, ngược lại cười khanh khách, nàng nói: "A, cho nên?"

Nhạc Gia Văn im lặng một chút, nói: "Ngươi không sợ bà ta sẽ làm hại ngươi sao?"

Đường Kiều cười tưới, nhẹ giọng nói: "Ta còn sợ bà ta không đến a!"

"Như vậy không an toàn, ngươi làm như vậy sẽ hại bản thân." Nhạc Gia Văn là một bác sĩ tốt, vô cùng quý trọng sinh mạng. Đối với hành động của Đường Kiều, hắn rất không tán thành.

Đường Kiều đứng dậy, váy đồng phục hơi bị nhăn, Đường Kiều vuốt vuốt, mềm mại mà hờn dỗi nói: "Bác sĩ Nhạc có tin trên đời này có ma quỷ không?"

Nhạc Gia Văn hơi hơi nhíu màu, không biết vì sao câu chuyện lại chuyển đến đề tài này. Lại nhớ mấy ngày nay ở bệnh viên truyền đến chuyện ma quỷ, hắn cảnh cáo: "Ta tin tưởng khoa học, ngươi không cần giả thần giả quỷ."

Đường Kiều nở nụ cười, cảm khái nói: "Ta tin a! Ngài xem. Chúng ta không phải người cùng đường. Nếu đã như vậy, bác sĩ Nhạc cũng không cần quan tâm đến chuyện của ta."

Dừng một chút, Đường Kiều mỉm cười: "Nếu dọa ngài sẽ không tốt a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.