Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 33



Hôm nay được nghỉ học, trước đó Chu San San đã gọi điện nói với Đường Kiều muốn cùng nàng đi bệnh viện.

Vừa nghĩ đến phải đi thăm Đoan Mộc Cảnh Dục, Chu San San liền cảm thân đau răng, nên muốn kéo Đường Kiều cùng đi.

Đường Kiều cũng không để trong lòng, trực tiếp đồng ý. Kỳ thật nàng có chút không hiểu, vì sao ai nhìn đến một mặt khác của nàng đều giống như nhìn thấy quỷ a? Giống như họ đã biết được bí mật động trời. Nhưng bọn họ không ngẫm lại, nếu nàng cố tình giấu diếm, bọn họ còn có thể biết được sao?

Đoan Mộc Cảnh Dục là như vậy. Nhạc Gia Văn cũng như vậy.

Thật sự, căn bản nàng không có để ý những chuyện đó, cũng không có ý định che dấu a.

Dù sao, không có gì phải sợ nữa!

Sáng sớm, Đường Kiều mang theo đồ dùng đứng ở cửa chờ Chu San San, rất nhanh xe của nhà Chu San San đã đến. Khi Đường Kiều nhìn thấy cách trang điểm của Chu San San, nàng bị kinh sợ a..

Bình thường Chu San San đều thích cách trang điểm tươi sáng trẻ trung. Nhưng hôm nay lại không phải, một thân sườn xám màu đen. Theo lý thuyết, sườn xám dù là màu sắc gì đều làm cho thân hình càng thêm gợi cảm. Nhưng bộ sườn xám này của Chu San San lại làm cho nàng béo lên không ít, giống như mặc một cái bao vậy. Tóc dài đang đẹp lại búi lên. Trang điểm như vậy làm cho Chu San San già hơn mười tuổi.

Đường Kiều cười nhìn Chu San San, nhẹ giọng: "Cho dù cô không thích Đoan Mộc Cảnh Dục, cũng không cần hại bản thân a!"

Chu San San nghiêm túc nói: "Cô không hiểu đâu. Tuy rằng nhà bọn họ đã đồng ý từ hôn, nhưng ta vẫn phải cẩn thận một chút!"

Đồng ý từ hôn?

Đường Kiều chớp chớp mắt, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nàng hỏi: "Cô ăn sáng chưa? Ta có mua điểm tâm đó!"

Chu San San nhìn một mình Đường Kiều mang theo sáu cái cặp lồng cơm, vội vàng cầm lấy hai cái, nói: "Cô mua hết cả quán sao?"

Đường Kiều cười khanh khách, gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."

Nơi này cách bệnh viện rất gần, hai người cùng đi vào bệnh viện.

Đường Kiều có lòng tốt nói: "Hai cặp lồng này cô mang cho Đoan Mộc Cảnh Dục đi, cô đi thăm bệnh nhân mà không mang cái gì, không hay a."

Chu San San chần chờ: "Vậy hắn có cảm thấy là ta thích hắn mới làm điểm tâm cho hắn không?"

Chu San San nghĩ như vậy, cảm thấy kinh khủng, kiên quyết không cần.

Đường Kiều bật cười, nàng dẫn Chu San San đến phòng bệnh của Đường phu nhân. Đường phu nhân vừa rửa mặt xong, nhìn thấy con gái đến, vội vàng nói: "Đại ca, mau giúp Y Y cầm đi."

Tuy rằng thuê hai hộ lý, nhưng phần lớn thời gian Thẩm Thanh vẫn ở lại bệnh viện. Buổi tối cũng ở lại giúp đỡ. Tuy rằng Đường phu nhân không có gì đáng ngại, nhưng Thẩm Thanh vẫn lo lắng cho muội muội.

Lần đầu tiên Chu San San gặp bác của Đường Kiều, trong lòng run lên, khuôn mặt này..

Người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô lại có vết sẹo trên mặt đúng là rất đáng sợ. Chu San San sợ toát mồ hôi, cảm giác sắp ngất đi.

Đường Kiều nhanh chóng giải vây cho bạn học, nàng nói: "Mẹ, bác, hai người cứ ăn từ từ, con dẫn San San đi thăm bệnh trước."

Hôm qua nàng đã nói với Đường phu nhân, Đường phu nhân hiểu được, lập tức xua tay: "Đi đi, đi đi."

Hai người cùng nhau ra ngoài, Đường Kiều nắm tay Chu San San đi xuống lầu hai.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói lười biếng của Đoan Mộc Cảnh Dục truyền đến, Đường Kiều đi trước mở cửa tiến vào.

Đoan Mộc Cảnh Dục: "! Ngươi ngươi ngươi, ngươi đến làm gì!"

Hắn nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn Đường Kiều.

Đường Kiều mỉm cười nghiêng người, Chu San San bước vào, nhẹ giọng: "Đoan Mộc, Đoan Mộc đại ca."

Không thể không nói, hai người này lắp bắp nói chuyện đúng là rất xứng đôi.

Tầm mắt của Đoan Mộc Cảnh Dục dừng trên người Đường Kiều, càng khẩn trươn nuốt một ngụm nước miếng. Hắn cảm thấy không khí trong phòng bị đè nén, nắm chặt chăn. Sắp đến mùa hè rồi, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh a.

"Đoan Mộc đại ca, thân thể huynh thế nào?" Chu San San rất căng thẳng hỏi.

Đoan Mộc Cảnh Dục: "A, ha ha, rất tốt."

Tuy rằng Đoan Mộc Cảnh Dục trả lời Chu San San nhưng tầm mắt lại rơi trên người Đường Kiều, vô cùng cẩn thận nhìn không chớp mắt.

Nhìn biểu cảm này của hắn, giống như Đường Kiều sẽ lập tức biến thành yêu tinh cắn người, nuốt hắn vào trong bụng.

Đường Kiều mỉm cười, gật đầu nói: "Đoan Mộc đại ca, huynh có muốn ăn hoa quả không? Ta rửa giúp huynh?"

Nàng nhìn thấy hoa quả trên bàn, Đường Kiều đi đến bên người hắn, giọng nói của Đoan Mộc Cảnh Dục run run: "Không không không, không ăn, ngươi ngươi, ngươi ngồi đi."

Lúc trước đùa giỡn nàng bao nhiều thì bây giờ lại sợ hãi nàng bấy nhiêu.

Đoan Mộc Cảnh Dục cảm thấy Đường Kiều rất đáng sợ.

Hắn cười khan một tiếng: "Các ngươi ngồi đi."

Chu San San tò mò nhìn về phía Đường Kiều, lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Cảnh Dục. Tuy Chu San San rất khẩn trương nhưng cũng không phải đồ ngốc, có thể nhìn ra điểm bất thường.

Chu San San miễn cưỡng cười một cái, nhẹ giọng: "Đoan Mộc đại ca, huynh bao giờ thì được xuất viện a?"

Đoan Mộc Cảnh Dục trả lời cứng nhắc: "Chắc phải mười ngày nữa?"

Chu San San: "Vậy bao giờ thì Đoan Mộc đại ca trở về phương Bắc?"

Hỏi được câu thứ nhất, câu thứ hai cũng dễ dàng hơn.

Đoan Mộc Cảnh Dục: "Ta sẽ ở lại đây một thời gian."

Cuối cùng Đoan Mộc Cảnh Dục cũng dời tầm mắt khỏi Đường Kiều. Hắn ho khan, đang muốn nói chuyện, lại nhìn Chu San San, ghét bỏ nói: "Sao ngươi lại xấu như vậy."

Chu San San thở dốc vì kinh ngạc, trong lòng hận không thể mắng một câu "Tên xấu xa". Tuy rằng là chính cô cố tình biến bản thân thành như vậy, nhưng bị người chê bai xấu xí, vẫn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng Đoan Mộc Cảnh Dục nhìn rất khủng bố, Chu San San không dám nói gì, cúi đầu.

Đường Kiều nhìn hai người bọn họ, cười cười.

Đoan Mộc Cảnh Dục lập tức cảm thấy răng đau. Hắn giống như cảm giác được răng nhanh của mình đang run lên, suy nghĩ nửa ngày, mỉm cười nói: "Nếu không, nếu không các ngươi đi về đi. Một người đàn ông như ta cũng không tiện tiếp đón các ngươi."

Đoan Mộc Cảnh Dục hạ lệnh trục khách, Chu San San lập tức đứng dậy: "Vậy được, Đoan Mộc đại ca nghỉ ngơi cho tốt. Hôm khác ta lại đến thăm huynh."

Sau đó liền kéo Đường Kiều ra ngoài.

Đường Kiều cười tủm tỉm vẫy tay với Đoan Mộc Cảnh Dục.

Đoan Mộc Cảnh Dục trùm chăn, run run.

Hai tiểu cô nương ra cửa, Chu San San nghi hoặc hỏi: "Đường Kiều, sao hắn kỳ lạ như vậy? Các ngươi quen biết sao?"

Chu San San vụng trộm nhìn biểu cảm của Đường Kiều, có chút thăm dò hỏi.

Đường Kiều gật đầu: "Coi như quen biết đi, ta đã từng gặp hắn. A, phòng của cha ta ở bên phải hắn, Ngọc di nương không biết xấu hổ kia của nhà chúng ta ở bên trái hắn. Không chừng a, mỗi ngày hắn xem kịch xem đến nghiện a."

Việc trong nhà của Đường Kiều, Chu San San cũng có nghe qua một chút. Tuy không biết nhiều, nhưng có thể đoán được bảy tám phần.

Chu San San giữ chặt tay Đường Kiều, nhẹ giọng: "Cô cũng đừng khổ sở, việc này sẽ trôi qua nhanh thôi."

Đường Kiều buồn bã mím môi, cảm khái: "Nếu đàn ông đã bị che mắt thì thật sự bó tay. San San a, cô không biết, người kia của nhà chúng ta rất giỏi diễn kịch, cả ngày giả vờ ôn nhu, đáng thương. Cha ta lại đặc biệt thích dáng vẻ này."

Tiểu cô nương quang minh chính đại đứng ở hành lang nói xấu cha mình, đúng là một chút ngượng ngùng cũng không có.

Chu San San đồng tình vỗ vỗ bả vai Đường Kiều, nhẹ giọng: "Đàn ông đều rất ngu!"

Hai tiểu cô nương cứ thế đứng trước cửa phòng Đoan Mộc Cảnh Dục nói đàn ông rất ngu.

Đoan Mộc Cảnh Dục cảm thấy gần đây hắn bị đả kích quá nhiều, không xong rồi, đầu hắn rất đau..

Xem ra sắp tới sẽ không ra viện được, hắn muốn kiểm tra đầu một chút.

Đường Kiều tiễn Chu San San xuống dưới lầu, hẹn Chu San San mấy ngày nữa cùng đi dạo phố mua quần áo. Đường Kiều nhìn xe của Chu gia đến đón Chu San San rồi mới đi lên lầu.

Nói cũng khéo, Đoan Mộc Cảnh Dục muốn xuống lầu phơi nắng, liền nhìn thấy Đường Kiều từ đắng trước đi tới.

Hắn biến sắc, cười xấu hổ.

Ngay khi Đường Kiều đi qua bên người hắn, Đoan Mộc Cảnh Dục nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhà ngươi nhiều chuyện như vậy, sao ngươi không để Thất gia xử lý giúp ngươi?"

Đường Kiều kêu một tiếng, nhìn về phía Đoan Mộc Cảnh Dục.

Con hàng này vì sao lại nhận định nàng là người của Thất gia a?

Đường Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, hỏi lại hắn: "Vì sao ta phải nhờ Thất gia?"

Một câu này chặn họng Đoan Mộc Cảnh Dục.

Đoan Mộc Cảnh Dục lại nghĩ đến, Thấy gia đến bệnh viện cũng không đi gặp người của Đường gia, trong lòng cảm khái, quả nhiên chẳng qua chỉ là đồ chơi thôi. Không có gì quan trọng.

Hắn nghĩ, nếu Thất gia chỉ chơi đùa, Đường Kiều biến thái như vậy có thể giết người hay không a!

A không đúng, là chặt đứt "gốc rễ" a?

Đoan Mộc Cảnh Dục cảm thấy thân dưới có chút đau, hắn a một tiếng, ba bước biến thành hai bước, vèo vèo chạy xuống lầu.

Đường Kiều: "?"

Đoan Mộc gia giao cho con hàng này, sẽ không có vấn đề gì chứ?

Lần này Đường Kiều không đi chỗ Hồ Như Ngọc, ngược lại trực tiếp lên lầu. Nàng còn chưa đến cửa đã nhìn thấy Thẩm Thanh đi ra ngoài.

Thẩm Thanh thuận tay đóng cửa lại, ngồi xuống ghế trên hành lang. Đường Kiều mỉm cười đi qua, ngồi xuống bên cạnh: "Bác có chuyện muốn nói sao?"

Thẩm Thanh: "Đã tìm được người, là người ta quen biết đã lâu, rất đáng tin, rất lợi hại. Bác sợ cháu luôn suy nghĩ trong lòng nên nói với cháu một tiếng."

Đường Kiều vâng một tiếng.

Nàng tựa lưng trên ghế, giống như mèo nhỏ không có xương cốt, nhẹ giọng nói: "Hai ngày trước cháu đã đả thảo kinh xà một chút."

Thẩm Thanh quay ngoắt đầu lại nhìn Đường Kiều, hé miệng: "Cháu, đứa nhỏ này.."

Đường Kiều mỉm cười: "Con người Hồ Như Ngọc không phải khó đối phó, chỉ sợ sau lưng bà ta có người. Chẳng lẽ bác cho rằng mỗi ngày cháu đi qua chọc giận bà ta là để hả giận sao?"

Đường Kiều cười càng tươi, nàng nói: "Nếu ta cứ để yên cho bà ta, làm sao bà ta có thể đưa ra con át chủ bài chứ?"

"Nhưng như vậy không an toàn, một tiểu cô nương như cháu, sao ta có thể yên tâm." Thẩm Thanh thở dài một hơi, tiểu nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc có chút vội vàng.

Đều do Đường Chí Dong, Hồ Như Ngọc. Nếu không có bọn họ, Y Y sẽ chỉ là một tiểu cô nương đáng yêu đơn thuẩn a!

Ông hít sâu một hơi, nhíu mày nói: "Bác sẽ tìm người bảo vệ cháu."

Đường Kiều gật đầu: "Được ạ."

"Nha đầu cháu sao lại to gan như vậy a? Hơn nữa đã nhiều ngày, bây giờ cháu mới nói với ta?" Thẩm Thanh nghĩ lại, cảm thấy không rét mà run.

Đường Kiều vô tội làm nũng: "Bây giờ nói cũng không muộn nha."

Cùng lúc đó, phòng bệnh ở lầu hai, Hồ Như Ngọc nhìn Đường Hành, dặn dò nói: "Con nghe rõ chưa?"

Đường Hành cắn môi: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ cẩn thận."

Nghĩ đến có thể làm cho Đường Kiều đau khổ, Đường Hành kích động đến run run, cả người vô cùng hưng phấn.

Hồ Như Ngọc nhìn con gái một cái, dặn dò: "Con cẩn thận cho mẹ. Nếu để người khác biết, làm hỏng việc lớn, mẹ sẽ không tha cho con."

Đường Hành lập tức đáp: "Con biết rồi, con biết rồi."

Đường Hành nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Thậm chí cũng không đi nhìn phụ thân của mình một cái.

Hồ Như Ngọc nghĩ đến kế hoạch hoàn hảo của mình, bà ta cười lạnh, nắm chặt tay nói: "Lần này ta sẽ đùa chết nha đầu đáng chết nhà ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.