Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 35



Đường Kiều kéo cửa xe đã bị bóp méo. Người đàn ông trong xe chảy rất nhiều máu, đã ngất xỉu.

Lúc này A Tú chạy đến, sức lực rất mạnh, một tay là có thể kéo người ra ngoài. Người đàn ông ngã trên mặt đất, vị trí Đường Kiều bắn trúng cũng không đến mức làm cho người ta lập tức ngất xỉu. Chỉ là chính hắn đâm xe quá mạnh, áp lực lớn làm cho ngất đi thôi.

Đường Kiều từ trên cao nhìn xuống gương mặt người đàn ông đang hôn mê. Những người như thế này thông thường đều là người ham tiền tài, nghĩ nghĩ, Đường Kiều cười lạnh một tiếng: "Chúng ta đi thôi."

A Tú nghi hoặc: "Tiểu thư, chúng ta không báo cảnh sát sao? Người này rõ ràng là muốn.."

Đường Kiều ý vị thâm trường: "Sẽ có người đến xử lý."

Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua "Duyên", cửa hàng lung lay sắp đổ nhìn thật đáng thương.

Đường Kiều không nhúc nhích, ỉm lặng nhìn về phía cửa hàng.

Quả nhiên, trong cửa hàng có một ông lão, vô cùng tức giận: "Tên hỗn đản nào lại to gan đâm xe phá cửa hàng của ông đây? Chán sống rồi sao? Mẹ nó.."

Lớn giọng nói to, mắng chửi một hồi.

Đường Kiều mỉm cười: "Đi thôi."

Đúng là một ông lão tính tình nóng nảy, cùng với bộ dạng tiên phong đạo cốt kia thật không phù hợp a.

Nàng không chút khách khí đạp người đàn ông hôn mê một đạp, có lòng tốt nói với ông lão: "Là người này lái xe ạ."

Quả nhiên, ông lão lại càng thêm tức giận.

Chắc là vì tiếng mắng chửi của ông lão nên lúc này có rất nhiều người vây quanh, Đường Kiều thuận tay kéo A Tú yên lặng rời đi.

Mọi người chỉ trỏ, nhưng lại quên mất là ai đã kéo người đàn ông này ra khỏi xe.

Đường Kiều trở lại bệnh viện, còn chưa lên lầu đã nhìn thấy Thẩm Thanh vội vàng chạy xuống, trên mặt là biểu cảm rất lo lắng, giống như có chuyện gì lớn xảy ra.

Đường Kiều nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ?"

Thẩm Thanh nhìn thấy Đường Kiều, giống như một quả khinh khí cầu đột nhiên bị chọc thủng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đến nói: "Cháu có bị thương không?"

Đường Kiều cười nhẹ, nói: "Cháu đương nhiên sẽ không có chuyện gì."

Hai người cùng đi lên lầu, Thẩm Thanh quan sát kỹ Đường Kiều, phát hiện sắc mặt nàng chỉ hơi tái một chút, cũng không có gì bất thường.

Ông cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi nhỏ: "Cháu không có chuyện gì chứ?"

Đường Kiều ngẩng đầy: "Có một chút."

Chỉ là dừng lại một chút, Đường Kiều lập tức cười: "Có người muốn giết cháu a! Nhưng đã bị thất bại."

Chẳng qua là hai câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm cho người nghe cảm thấy vô cùng khủng bố.

Thẩm Thanh dừng lại nhìn Đường Kiều. Đường Kiều cười nhẹ: "Cho nên, người lần này ra tay, là Lô Vũ Lâm làm sao?"

Thẩm Thanh trầm thấp ừ một tiếng, Đường Kiều gần như cười thành tiếng, nàng nhẹ giọng nói: "Cháu cảm thấy, mệnh của Lô Vũ Lâm này không tốt lắm."

Thẩm Thanh không hiểu, lại nhìn thấy Đường Kiều đi đến lầu hai liền rẽ vào, ông nói: "Cháu.."

Đường Kiều giơ chân đạp tung cửa phòng bệnh của Hồ Như Ngọc.

Trong phòng bệnh, Đường Hành đang cùng Hồ Như Ngọc tưởng tượng vể tương lai đẹp đẽ, "rầm" một tiếng, giật mình hoảng sợ.

Hồ Như Ngọc nhìn Đường Kiều bình yên vô sự xuất hiện liền biến sắc. Nhưng rất nhanh bà ta đã ẩn giấu đi. Có điều, Đường Hành không thể so sánh với Hồ Như Ngọc, kinh sợ thốt ra: "Sao ngươi lại ở đây?"

Đường Kiều hơi híp mắt lại, giơ khóe miệng lên, cười nhẹ nói: "Sao ta lại không thể ở đây? Không ở đây? Ta nên ở đâu a?"

Nàng lại cười tươi thêm một chút, hỏi: "Ngươi cho rằng.. Ta nên bị xe đâm chết sao?"

Đường Hành vô cùng khẩn trương, mở miệng nói: "Tất nhiên không phải, ta.."

Hồ Như Ngọc vội kéo tay con gái lại, nhẹ nhàng bóp một cái, nói với Đường Kiều: "Nơi này không chào đón ngươi."

Đường Kiều bỗng chốc bật cười, nàng nói: "Sao bà lại buồn cười như vậy chứ? Bà có biết bây giờ tiền cho bà nằm viện là ai trả hay không a? Chẳng lẽ bà cho rằng là Đường Chí Dong trả sao? Chỉ bằng năng lực của ông ấy, kiếm đủ tiền nuôi bản thân đã giỏi lắm rồi a!"

Đường Kiều cười càng thêm chân thành tha thiết: "Hay là bà cảm thấy, người trả chính là gian phu của bà, Lô Vũ Lâm?"

Giọng nói Đường Kiều rất nhẹ, nhưng lại gằn từng tiếng, làm cho Hồ Như Ngọc sợ hãi vô cùng.

Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, quát: "Ngươi nói bậy! Ta chưa từng đi tòa thị chính, làm sao ta có thể quen biết Lô Vũ Lâm gì đó chứ."

Đường Kiều lại bật cười khanh khách, trêu tức nhìn chằm chằm Hồ Như Ngọc.

Quả nhiên, người khôn khéo đến mấy, bị bức đến chó cùng rứt giậu, cũng sẽ lộ ra sơ hở a?

Bản thân Hồ Như Ngọc cũng phản ứng lại. Nếu bà không biết Lô Vũ Lâm thì sao có thể biết hắn làm việc ở tòa thị chính chứ. Bà ta hít sâu một hơi, lắp bắp giải thích: "Đó là ta nghe Chí Dong nói đến người này. Mới biết, mới biết hắn làm ở tòa thị chính."

Đường Kiều cười tủm tỉm nhìn bà ta, nàng nhẹ nhàng a một tiếng, quay đầu nói với Thẩm Thanh: "Bác, trông cửa giúp cháu. Trừ khi cháu lớn tiếng gọi bác, nếu không không được cho người đi vào."

Nói cũng lạ, cửa chính cách âm rất tốt, vì sao cửa sổ lại kém như vậy nha?

Ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu, quả nhiên đều là ở những nơi nhỏ bé không dễ dàng phát hiện a..

Thẩm Thanh trực tiếp đóng chặt cửa.

Đường Hành cực kỳ sợ hãi, lắp bắp nói: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Đường Kiều cảm thấy trên đời có rất nhiều chuyện như thế này. Rõ ràng là bản thân làm chuyện xấu, thế nhưng lại cảm thấy bản thân là người vô tội nhất trong thiên hạ.

Nàng nhìn chằm chằm hai mẹ con Hồ Như Ngọc, muốn nhìn đến đáy lòng bọn họ. Đời trước nàng chết thảm như vậy, kỳ thật cũng là vì nàng quá mức tin tưởng những người này. Bọn họ đeo gương mặt giả nhân giả nghĩa, làm cho nàng mất đi mẫu thân, còn có phụ thân ngu xuẩn kia..

Đường Kiều nói rất nhẹ, từng câu giống như sẽ bị gió thổi đi.

Nàng nhẹ giọng: "Ta chết, không ai biết bí mật của bà, mẹ ta cũng sẽ phát điên. Ngọc di tính toán rất tốt a."

Trách không được đời trước lại xuống tay từ trên người nàng. Nếu không phải truyền ra tin tức nàng bị cưỡng bức, sau đó thôi học, sẽ không có những chuyện sau này.

Hồ Như Ngọc rất thông mình, biết nên bắt đầu từ đâu.

Đường Kiều cười nói: "Ngọc di, mẹ ta nếu không có ta sẽ phát điên. Vậy nếu Ngọc di không có Đường Hành thì sao? Cũng sẽ như vậy sao?"

Nàng vươn tay túm lấy Đường Hành, lôi kéo nàng ta đi đến bên cửa sổ. Đường Hành giảy giụa kịch kiệt, Đường Kiều đá một phát vào đùi nàng ta, nắm tóc nàng ta ép trên lan can.

Hồ Như Ngọc muốn đứng dậy: "Ngươi mau thả A Hành ra."

"Mẹ, cứu con, cứu con a.."

Đường Kiều cười nhạo, nói: "Cứu ngươi? Mẹ ngươi cứu ngươi? Ngươi có phải bị ngốc hay không vậy? Ta cá là bà ta sẽ không tới cứu ngươi."

Đường Kiều lại kéo Đường Hành, làm cho nửa người nàng ta vượt ra ngoài lan can, Đường Hành thét chói tai.

Đường Kiều lạnh lùng nhìn Hồ Như Ngọc, nàng nhẹ giọng nói: "Ngọc di, bà có tới không?"

Hồ Như Ngọc cắn môi: "Đường Kiều, ngươi, ngươi thả A Hành ra, muốn ta thế nào cũng được. Ta thật sự rất sợ. Làm sao ngươi lại biến thành như vậy? Tiểu cô nương đáng yêu thiện lương ngày xưa đâu rồi? Đường Kiều, Ngọc di biết ta không tốt, nhưng ta cũng cha ngươi là thật lòng yêu nhau, như vậy thì có gì sai a? Lúc trước ta đã rời đi, bây giờ trở về tất cả là vì A Hành a!"

Đường Kiều nghe vậy cười khanh khách, nàng gật đầu, giống như đồng ý với lời nói của Hồ Nhưu Ngọc: "Vì A Hành sao? Ta biết a! Cho nên nếu A Hành chết, Ngọc di sẽ rời đi đúng không?"

"Không, ta không muốn chết. Tiện nhân, ngươi buông tar a."

Đường Hành cuồng loạn thét chói tai.

Đường Kiều lại dùng sức đè nàng ta lại, cũng chỉ là lầu hai mà thôi, nhưng Đường Hành luôn nói chết với không chết. Đường Hành đã bị dọa sợ, tất nhiên cảm thấy như vậy cao vô cùng, cảm giác được tay của Đường Kiều càng mạnh, rốt cuộc Đường Hành không chống đỡ được nữa, ngất đi, cả người mềm oặt ngã.

Đường Kiều buông tay, Đường Hành liền ngã trên mặt đất.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện, hình như là Đường Chí Dong.

Đường Kiều từ từ đi đến bên người Hồ Như Ngọc. Hồ Như Ngọc cảnh giác nhìn Đường Kiều, ánh mắt nhìn thấy một tia sáng lạnh, đó là dao gọt hoa quả.

Bà ta lập tức nắm lấy dao gọt hoa quả bên cạnh, giơ về phía Đường Kiều, oán hận nói nhỏ: "Nha đầu chết tiệt, lão Lô sao lại không giết được ngươi chứ."

Nói xong, bà ta càng âm trầm: "Lần này tha cho ngươi, sẽ có lần sau. Ta không tin nhiều lần như vậy ngươi còn có thể chạy thoát."

Hồ Như Ngọc cười âm hiểm: "Ta sẽ tìm một lũ đàn ông đến chà đạp ngươi, sau đó giết ngươi. Ta không tin như vậy Thẩm Liên Y còn có thể bình yên. Ha ha, không phải muốn tranh giành đàn ông với ta sao? Lúc trước ỷ vào mình là vợ cả có tiền không chịu ly hôn? Ta không tin.. A!"

Vết dao đâm vào bả vai Đường Kiều, chính xác mà nói là chính Đường Kiều đâm vào. Hồ Như Ngọc nhìn thấy máu tươi chảy ra, bỗng chốc buông dao nhỏ trong tay ra, kinh hãi nói: "Ngươi.."

Tay trái Đường Kiều nhặt dao nhỏ lên, mỉm cười với bà ta, lại nhanh chóng đâm vào đùi bà ta một nhát.

Hồ Như Ngọc đau đớn sợ hãi kêu thảm thiết.

Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Ngọc di a.. Bà tin không? Lúc này, người đàn ông ngu xuẩn ngoài cửa kia cũng sẽ không tin bà đâu.."

Đường Kiều chậm rãi lui về phía sau, đứng bên cạnh lan can cửa sổ.

Hồ Như Ngọc luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không rõ ở nơi nào.

Nhìn máu tươi trên đùi chảy ra, bà ta không ngừng kêu la.

Vì sao không có bác sĩ đến chứ?

Đường Chí Dong đâu rồi?

Bọn ăn hại này, thời khắc quan trọng một người cũng không có mặt!

"Đường Kiều, cuối cùng ngươi.."

Đường Kiều quay đầu nhìn độ cao lầu hai một chút, lầu hai bình thường cũng không cao, bệnh viện xây dừng còn thấp hơn vài phần. Vừa rồi chỉ là hù dọa Đường Hành, chứ chính nàng cũng không có cảm giác gì.

Đường Kiều nhìn bồn hoa bên dưới, lập tức quay lại nhìn Hồ Như Ngọc, biểu cảm trên mặt rất sợ hãi.

"A.. Bác, cứu mạng!"

Đường Kiều đột nhiên sợ hãi kêu to, lại cười rực rỡ với Hồ Như Ngọc, lập tức quay người nhảy xuống..

Tiếng hét chói tai của Đường Kiều vang lên.

Thẩm Thanh bổng chốc đẩy cửa ra. Thẩm Thanh và Đường Chí Dong đứng ở cửa chỉ kịp nhìn thấy làn váy Đường Kiều lướt qua..

Thẩm Thanh giống như điên rồi, ông điên cuồng chạy vọt tới ban công, trực tiếp nhảy xuống dưới.

"Chí Dong.."

Đường Chí Dong làm gì còn tâm tư lo lắng Hồ Như Ngọc, nghiêng ngả chạy tới ban công, nhìn thấy Thẩm Thanh đã ôm lấy Đường Kiều.

Hắn lại vội vàng chao đảo chạy ra ngoài.

Đường Kiều cũng không ngất đi, chỉ là cả người run run, đôi mắt cũng không có tiêu cự.

"Ngọc di, đừng giết ta.. A Hành, A Hành đừng giết ta.. Ta là tỷ tỷ của muội a! Ngọc di.. Người không cần hãm hại ta, cha sẽ không tin đâu, ta.."

Đường Chí Dong vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì.. Cha tin tưởng Y Y, Y Y của cha.. A!"

Thẩm Thanh đạp Đường Chí Dong một cái, giận dữ nói: "Cút, mang theo người đàn bà hại chết muội muội cùng cháu gái ta cút đi!"

Sau đó ông vội kêu: "Bác sĩ, bác sĩ.."

Cả người Đường Chí Dong nện vào tường, phun ra một ngụm máu, ngồi phịch ở góc tường.

Nhìn người tới người lui, ngất đi..

Đường Kiều xuyên qua khuỷu tay Thẩm Thanh nhìn phụ thân đã ngất đi, tựa đầu chôn mặt vào khuỷu tay Thẩm Thanh, tâm tình vui sướng nhẹ nhàng cười.

Chậc chậc, thật thảm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.