Vết thương trên vai Đường Kiều không nghiêm trọng, từ lầu hai ngã xuống cũng chỉ bị trật khớp cổ chân.
Nhạc Gia Văn mím môi xử lý vết thương cho Đường Kiều, băng bó xong, cúi đầu viết đơn thuốc, dặn dò: "Miệng vết thương không được để dính nước. Mỗi ngày bôi thuốc đúng giờ. Vết thương không nghiêm trọng, mười ngày nửa tháng sẽ khỏi."
Đường Kiều cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Sẽ để lại sẹo sao?"
Giọng nói có chút không yên.
Con gái luôn yêu cái đẹp. Nhạc Gia Văn ngẩng đầu nhìn nàng, thấy bộ dáng đáng thương của nàng, im lặng một chút, thở dài, cúi đầu viết tiếp: "Ta sẽ kê thuốc mỡ liền sẹo cho ngươi. Đợi đến khi vết thương đã lành thì bôi hàng ngày, mấy tháng sẽ hết sẹo."
Đường Kiều nga một tiếng, cười vui vẻ.
"Không để lại sẹo là tốt rồi."
Nhạc Gia Văn: "Ta biết nhà nhà đều có chuyện khó nói, nhưng các ngươi cũng không cần đem bệnh viện trở thành sân chơi của mình. Những chuyện này, đợi hết bệnh rồi về nhà xử lý. Nếu ảnh hưởng đến bệnh nhân khác nghỉ ngơi thì không tốt đâu."
Dừng một chút, nói: "Tầng năm được không? Đúng lúc bà Vương ở phòng bên cạnh phòng bệnh của mẫu thân ngươi xuất viện, ngươi có thể vào ở."
Tuy rằng Nhạc Gia Văn nói chuyện không xuôi tai, nhưng người vẫn rất tốt.
Đường Kiều gật đầu.
Nàng nói: "Ta cần phải đi bái Phật, gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi."
Nhạc Gia Văn dừng bút, ngẩng đầu, nở nụ cười hiếm thấy, nói: "Ta thấy, bệnh viện chúng ta gần đây cũng không thuận, không biết Đường tiểu thư bái thần tiên ở nơi nào, ta cũng muốn thay bệnh viện đi bái một chút."
Đường Kiều nghiêm cần: "Phàm là thần tiên, ta đều tin."
Nhạc Gia Văn cười như không cười nói: "Nếu chốc nữa cảm thấy đầu có choáng váng, buồn nôn thì phải gọi bác sĩ. Di chứng khi ngã từ trên cao ngã xuống cũng không đơn giản đâu."
Đường Kiều gật đầu, lắc lắc ngón tay, bộ dáng có chút đáng thương.
"Ta, ta bị thương ở chân, có thể xin một cái xe lăn không?"
Nhạc Gia Văn: "Có thể."
Kỳ thật ngầm lại, trong ba người bị thương, nàng là nhẹ nhất.
Nhưng từ lần trước Nhạc Gia Văn nghe thấy Hồ Như Ngọc nói chuyện sau lưng, chỉ biết người phụ nữ này không đơn giản, đối với bà ta cũng không có hảo cảm gì.
Tiểu cô nương bị tình nhân của phụ thân ép buộc biến thành người xấu vẫn làm cho người ta cảm thấy đồng tình, thương hại. Nhưng người phụ nữ từng được đi học lại cam tâm tình nguyện làm tình nhân còn có ác ý trong lòng, thì làm chi làm cho người ta chán ghét mà thôi.
"Cẩn thận một chút."
Đường Kiều ừ một tiếng, tùy ý A Tú đỡ nàng ngồi trên xe lăn.
Nàng vẫy tay: "Bác sĩ Nhạc, hẹn gặp lại."
Nhạc Gia Văn không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Tốt nhất ngươi không cần gặp lại ta, ai gặp ta, luôn không có chuyện tốt."
Đường Kiều mỉm cười, ngây thơ đáng yêu: "Bác sĩ Nhạc nói đùa."
Nhạc Gia Văn: "Trở về nghỉ ngơi đi."
Đường Kiều gật đầu, im lặng để A Tú đẩy ra ngoài.
Chỉ là, vừa ra khỏi cửa liền đổi sắc mặt.
Vừa rồi còn cười khanh khách, nhưng khi đi đến hành lang, lập tức cúi đầu, trở nên ngây ngốc.
Giống như ngã hỏng đầu vậy.
Hoặc là nói, bị thương thấu tim.
Chẳng qua chỉ là một lúc, lời đồn đãi này đã truyền khắp bệnh viện.
Cái gì mà vợ bé vì hãm hại con vợ cả mà dùng dao tự đâm bản thân..
Cái gì mà muội muội cùng cha khác mẹ đẩy tỷ tỷ ngã xuống lầu..
Trong lúc nhất thời, tin vịt bay khắp trời.
Thậm chí, còn có người đi tản bộ ở công viên bệnh viện, nhìn thấy một tiểu cô nương ấn một tiểu cô nương khác trên ban công ngã xuống. Con gái mà vợ bé này sinh ra đúng là độc ác.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng ai ngã xuống thì người đó chính là người bị hại a!
Công viên cách khu phòng bệnh hơi xa, nên không thể nhìn rõ mặt được.
Mà Đường Kiều và Đường Hành đều mặc đồng phục trường, nên mới làm người ta nhầm lẫn.
Kỳ thật những chuyện này đều không nằm ngoài dự đoán của Đường Kiều, nếu không, nàng sẽ không to gan như vậy.
Đường Kiều đáng thương được đưa về phòng bệnh.
Lúc này Đường phu nhân mới biết chuyện, bà khóc mắng: "Hồ Như Ngọc, người đàn bà ác độc này, bà ta muốn hại con gái ta đến nông nỗi nào nữa."
Thẩm Thanh nói: "Được rồi, muội cũng đừng tức giận quá, đi vào trước đã."
Đường Kiều nắm tay Đường phu nhân, nhẹ giọng: "Mẹ, đến cùng phải để ý thanh danh của Đường gia. Người vẫn nên nhịn một chút. Dù sao, người cũng nhịn lâu như vậy rồi."
"Nhịn cái gì mà nhịn! Bà ta bắt nạt con gái ta thành như vậy, ta phải đánh chết người đàn bà ác độc đó."
Đường Kiều lắc đầu, giọng nói rất nhỏ: "Mẹ, phụ thân thích, chúng ta không quản được."
Tuy rằng nói nhỏ, nhưng không ít người trong hành lang đều đang dựng thẳng lỗ tai nghe lén a. Nghe đến đó, trong lòng mọi người đều bừng tỉnh.
Đường Kiều âm thầm nhìn lướt qua, sắc mặt càng đáng thương.
Diễn kịch, phải diễn cho trot.
Lúc này A Tú đã mở cửa phòng bệnh, Đường phu nhân nhanh chóng tự mình đẩy xe đưa Đường Kiều vào.
Đường Kiều: "A Tú, ngươi lấy ví tiền của ta đi mua chút đồ dùng cần thiết cho ta. Sau đó đi làm thủ tục nhập viện nữa."
A Tú gật đầu, liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy A Tú đi rồi, Đường Kiều liền thu lại vẻ đáng thương, cười hì hì: "Mẫu thân đừng sợ, con không có chuyện gì đâu."
Kỳ thật Thẩm Thanh cũng nhìn ra Đường Kiều không có chuyện gì, nếu không, ông đã sớm nổi giận rồi.
Mắt thấy hai người đều nhìn chằm chằm nàng, Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Hồ Như Ngọc nhất định nói đùi bà ta là do con đâm. Bây giờ bác đi đối chất với bà ta, cháu là dùng tay trái đâm. Bác dẫn theo bác sĩ và Đường Chí Dong cùng đi, chứng minh được là bà ta tự mình đâm lại vu oan cho cháu, liền báo cảnh sát."
Đường phu nhân đã sớm nhìn thấy Đường Chí Dong, bà cười khinh, nói: "Phụ thân con sao có thể đồng ý được? Hắn yêu người đàn bà kia như vậy.."
Bà vẫn còn nhớ như in câu nói: "Cứu Như Ngọc trước".
Nghĩ lại đúng là thất vọng, đau khổ, tình cảm vợ chồng mười sáu năm, không đổi được một câu thật lòng.
Đường Kiều mỉm cười: "Đương nhiên con biết phụ thân sẽ không đồng ý. Nếu không đồng ý, hắn phải lấy ra điều kiện để không đồng ý nha! Ví dụ như, làm cho mẹ con Hồ Như Ngọc cút đi."
Cuối cùng Đường phu nhân cũng hiểu.
"Ý của con không phải thật sự muốn bắt bà ta, mà là làm cho cha con đuổi bà ta đi?"
Đường Kiều gật đầu.
Đường Kiều mỉm cười: "Đường gia đuổi mẹ con bà ta đi, sẽ không cần chi trả tiền thuốc men gì nữa."
Đường phu nhân hận Hồ Như Ngọc đến tận xương tủy, bà gật đầu: "Được như vậy thì không còn gì tốt hơn."
Đường Kiều mỉm cười: "Đợi đến khi bệnh viện bắt đầu giục trả tiền, bác liền sắp xếp người âm thầm nộp tiền cho Hồ Như Ngọc, phải cẩn thận một chút, phải làm cho người ta cảm thấy không thích hợp mà hoài nghi."
Thẩm Thanh cười tươi, nói: "Người khác càng hỏi, ta càng cẩn thận, cuối cùng để lại tên là một người họ Lô? Sau đó lại tìm cơ hội để lộ cho Đường Chí Dong biết?"
Hai người thật sự rất hợp nhau, Đường Kiều gật đầu, cao hứng nói: "Bác thật thông minh. Cháu biết bác sẽ làm tốt!"
Thẩm Thanh: Lời khen này hình như có chỗ nào không đúng lắm a!
Nhưng ông vẫn gật đầu: "Bây giờ ta sẽ xuống lầu."
Đường Kiều thở ra một hơi, nói: "Không thể tận mắt nhìn bác tiêu diệt hồ ly tinh, cảm giác đời người không còn tươi đẹp nữa.."
Đường Kiều ghé vào giường bệnh, có chút đáng thương.
Đường phu nhân đau lòng kiểm tra mắt cá chân con gái, lại nhìn vai nàng: "Nha đầu nhà con, cho dù muốn đối phó bọn họ, cũng không cần nhẫn tâm làm bản thân bị thương a. Con xem bộ dạng con bây giờ, con muốn làm mẹ đau lòng chết sao?"
Cho dù biết vết thương không nghiêm trọng lắm, Đường phu nhân vẫn rất khó chịu. Dù sao bà cũng là người làm mẹ.
Bà vuốt đầu Đường Kiều, nhẹ giọng nói: "Tiện nhân Hồ Như Ngọc, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta."
Đường phu nhân ít khi lộ ra biểu cảm tàn nhẫn như vậy. Tính tình bà ngày xưa cũng không phải rất tốt, nhưng cũng không như lúc này.
Đối với Đường Kiều, Đường phu nhân là nghịch lân của nàng.
Đối với Đường phu nhân, Đường Kiều cũng là như thế.
Bà vuốt ve đầu con gái, lạnh lùng nói: "Cho dù rời khỏi Đường gia, ta cũng không buông tha bà ta."
Nhìn thấy mẫu thân rốt cuộc cũng trở nên kiên cường, Đường Kiều cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng không muốn mẫu thân tâm địa thiện lượng lại ôn nhu hiền lành. Nàng chỉ hy vọng mẫu thân trở lên mạnh mẽ, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới không xảy ra những chuyện kia. Nhiều năm như vậy, nàng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện.
Là phụ nữ, nếu bản thân không mạnh mẽ, cứng rắn, chỉ có thể trở thành một đóa hoa nhỏ bé bị sóng biển đánh nát, cuối cùng không còn là chính mình, thậm chí vứt bỏ tánh mạng.
Đường Kiều ôm eo Đường phu nhân, dụi dụi trong lòng bà: "Mẫu thân thật tốt."
Đường phu nhân thở dài: "Trường học bên kia, ta sẽ để bác xin phép giúp con. Con nói con hay nghỉ học như vậy, việc học bị chậm trễ thì phải làm sao bây giờ?"
Đường Kiều cười cười: "Đợi con khỏe lại, chúng ta tìm một gia sư đi."
Dừng một chút, Đường Kiều còn nói: "Người tự mình gọi điện đi, tiện thể gọi cho San San một cuộc, nói với cô ấy cuộc hẹn ăn kem chắc phải hoãn lại rồi! Mặt khác nhớ cô ấy lúc đi lấy quần áo thì lấy hộ sườn xám giúp con. Khi nào ra viện con sẽ đến Chu gia lấy."
Đường phu nhân lập tức nói: "Nhờ người ta giúp làm gì? Mấy ngày nữa mẹ sẽ xuất viện, mẹ đi lấy cho con.."
Đường Kiều lắc đầu cười: "Trọng điểm không phải lấy đồ. Trọng điểm là để cho Chu San San biết con đã xảy ra chuyện a."
Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Đường Hành muốn bình yên sống tốt? Muốn bình yên quay lại trường đọc sách? Con thấy nàng ta đang si tâm vọng tưởng."
Lúc trước bọn họ đối với nàng thế nào, bây giờ nàng sẽ hoàn trả như thế.
Đường phu nhân nhẹ giọng dỗ con gái: "Có đau đầu không? Hay là nằm nghỉ một chút?"
Rốt cuộc là từ lầu hai ngã xuống, sao có thể để người ta yên tâm được?
Đường Kiều cười tủm tỉm, căn bản không coi trọng chuyện này: "Con đã nghĩ kỹ, lầu hai mà thôi, bên dưới còn trồng nhiều hoa, chắc chắn không có chuyện gì mới nhảy a.."
Dừng một chút, nàng than thở: "Hơn nữa, sáng nay lúc con mang bữa sáng đến còn nhìn thấy người làm vườn đang tưới nước. Cấu tạo và tính chất của đất tơi xốp con mới nhảy nha. Nếu không phải như vậy, con sẽ chọn biện pháp khác. Bây giờ tất cả mọi người đều nhận định chỉ trỏ hai mẹ con Hồ Như Ngọc. Cha con ngu xuẩn như vậy, không bị búa tạ đánh, sao hắn có thể đưa ra quyết định a?"
Đường phu nhân nỉ non: "Con.."
Không biết như vậy là tốt hay không tốt nữa. Nhưng bà lại rất khổ sở.
Đường Kiều cười nhẹ, nói: "Con thật sự không có chuyện gì. Mẹ phải nhớ, con sẽ không làm hại bản thân. Dù sao, con còn muốn sống để xử lý bọn họ. Vết thương nhỏ này.. Mẹ không biết dùng một vết thương nho nhỏ đổi lấy hiệu quả lớn như vậy là rất có lời sao?"
Nàng cũng không quan tâm Đường phu nhân có nghe hay không, câu được câu không nói: "Ban đầu con không nghĩ nhanh chóng giải quyết Hồ Như Ngọc, từ từ làm việc, còn rất nhiều thời gian. Chậm rãi tra tấn bà ta mới có thể tiêu nỗi hận trong lòng con. Con có rất nhiều biện pháp đối phó bà ta. Nhưng nhìn bà ta liền thấy chán ghét, nhịn không được động thủ a! Đâm bà ta một đao, tâm trạng con rất vui sướng, vì sao con không làm chứ!"
Đường Kiều cười giòn tan.
Đường phu nhân đau lòng nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, nói: "Chỉ cần con vui vẻ là được, con làm cái gì cũng tốt."
Đường phu nhân chưa bao giờ biết trong lòng Y Y lại chứa nhiều chuyện như vậy. Thì ra bầu không khí trong nhà, nàng không phải không biết.
Đường phu nhân nhẹ giọng nói: "Y Y của chúng ta muốn làm gì thì làm, mẹ đều đồng ý giúp Y Y."
Đường Kiều nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười tươ: "Vậy cho con chút tiền đi."
Đường phu nhân: "..."
Đề tài chuyển như lốc xoáy, làm cho bà có chút mơ hồ.
Đường Kiều vươn bàn tay nhỏ bé: "Nếu cái gì cũng được, vậy mẹ cho con chút tiền đi, con muốn làm ăn a."
Đường phu nhân: "..."
Đường Kiều dỗi nói: "Vừa rồi mẹ còn nói con muốn làm gì đều giúp con mà.."
Cuối cùng Đường phu nhân cũng lấy lại tinh thần. Tuy rằng muốn nói tiểu hài tử thì buôn bán cái gì, nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, lại cảm thấy trong nhà cũng không phải không có tiền, dứt khoát đồng ý: "Được được được, đều nghe con."
Đường Kiều lập tức nở nụ cười, bổ sung bốn chữ: "Càng nhiều càng tốt."
Đường phu nhân: "..."
Trên hành làng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Đường phu nhân đứng dậy mở cửa nhìn một cái, liền nhìn thấy có mọi người vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Đường phu nhân: "Có chuyện gì vậy?"
Xảy ra chuyện gì a?
"Ai ui, dưới lầu đánh nhau, nhanh xuống xem a. Thật sự là chưa bao giờ gặp người đàn bà nào làm vợ bé lại còn vô liêm sỉ, độc ác như vậy.."
Đường phu nhân: "..."
Đường phu nhân yên lặng quay đầu nhìn Đường Kiều. Đường Kiều rất bình tĩnh, bà buông tay: "Con xem, mọi người đều hiếu kỳ như vậy."
Bệnh viện này là do người nước ngoài mở, có thể nằm ở đầy đều là người không thiếu tiền. Nếu không Đường Kiều cũng sẽ không ở bệnh viện này làm nhiều trò như vậy. Mà mặc kệ là nam hay nữ, đều có năng lực bát quái không thể xem nhẹ.
Đường Kiều nghĩ, muốn làm cho tiếng xấu của mẹ con Hồ Như Ngọc lan truyền khắp bến Thượng Hải, cũng không phải rất có a!
Nàng kéo chăn che mặt, bật cười khanh khách.
Đường phu nhân: "Nha đầu ngốc, con cười cái gì vậy?"
Đường Kiều nhẹ giọng: "Hồ Như Ngọc có một gian phu, cho nên, cha con có phải cha ruột của Đường Hành hay không còn không biết a! Mẹ nói.."
Đường Kiều cười càng lớn: "Nếu cha con giúp người khác đổ vỏ, có phải rất buồn cười không?"