Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 38



Hồ Như Ngọc ngàn lần không ngờ được, Đường Chí Dong lại ân đoạn nghĩa tuyệt với bọn họ.

Sự việc xảy ra quá đột nhiên, bà ta không kịp nghĩ kế để ứng đối. Trong lòng Hồ Như Ngọc hận vô cùng. Nhưng cho dù hận thế nào thì bây giờ đều phải nhịn xuống.

Đường Kiều tự mình nhảy lầu, nhưng người người đều nói là Đường Hành đẩy xuống. Dù như vậy bà ta cũng không thể làm gì vì bà ta còn nằm trên giường bệnh đâu!

Hơn nữa bác sĩ cũng đã xác nhận, trừ phi là dùng tay trái nắm dao, nếu không tuyệt đối không thể tạo ra vết thương như vậy được.

Hồ Như Ngọc tức giận cực kỳ. Bà ta hận Lô Vũ Lâm sao lại không giết chết tiểu tiện nhân Đường Kiều kia, làm cho nàng trốn thoát quay về. Bà ta lại hận Đường Chí Dong yếu đuối vô năng, lại buông tay bà ta lần nữa.

Sắc mặt Hồ Như Ngọc khó coi vô cùng.

Đường Hành đứng bên cạnh, dè dặt cẩn trọng.

Nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, làm sao bây giờ a? Cha bảo con ngày mai phải mang tất cả đồ đạc chuyển ra ngoài."

Đường Hành cắn môi, có chút oan ức, nhưng cũng không khổ sở nhiều lắm.

Tuy nàng ta và Đường Chí Dong là cha và con gái, nhưng từ nhỏ đã nhìn thấy mối quan hệ phức tạp của mẹ, nếu nói Đường Chí Dong là cha ruột của nàng ta, chính nàng ta cũng không tin tưởng a.

"Mẹ.."

Hồ Như Ngọc nổi giận nói: "Mẹ cái gì mà mẹ. Ngươi gọi ta thì có ích lợi gì!"

Bà ta phẩn nộ chỉ trích, lập tức nói: "Hắn bảo ngươi đi, ngươi liền đi sao? Bây giờ ngươi phải đi tìm hắn, không cần nói chuyện khác, chỉ nói đến tình cảm cha con, có khóc đến chết cũng phải ở lại. Chúng ta không thể bị Đường Kiều tính kế như vậy được. Nha đầu chết tiệt kia, đúng là quỷ dị. Nàng ta chính là ma quỷ."

Nói tới đây, Hồ Như Ngọc nói: "Đúng, Đường Kiều chính là mà quỷ, nàng đáng chết, rất đáng chết."

Đường Hành run rẩy nhìn mẹ của mình, không biết làm thế nào.

Sau đó như lấy được chút dũng khí, nhỏ giọng nói: "Mẹ, nếu không, chúng ta tìm chú Lô? Chúng ta có thể chuyển đến ở cùng chú Lô a! Dù sao chú Lô cũng yêu người như vậy."

Từ trước đến giờ Đường Hành đều biết, mẹ của nàng ta không phải một người yếu đuối. Nhiều năm như vậy bà toàn dựa vào đám đàn ông mà kiếm tiền. Kỳ thật, nàng ta đã gọi mấy người đàn ông là cha rồi.

Những người đàn ông đó, một người so với một người càng thêm ngu ngốc.

Đường Hành nhẹ giọng: "Kỳ thật chúng ta còn có chú Lô a, cũng không nhất định phải đi theo cha."

Đường Hành vẫn còn trẻ nên rất ngây thơ.

Hồ Như Ngọc nâng tay, "chát" một tiếng, đánh lên mặt Đường Hành, bà ta tức giận nói: "Đồ ngu xuẩn, nếu bây giờ chúng ta lập tức ở cùng chú Lô của ngươi, mọi người sẽ nhìn hắn như thế nào? Hơn nữa, trong nhà hắn còn có vợ cả, có người đàn bà kia, chúng ta sao có thể đến? Hắn làm việc ở tòa thị chính, cần có thể diện. Ngươi cho rằng hắn sẽ đồng ý sao?"

Hồ Như Ngọc nghĩ mãi không rõ, sao bà ta lại có đứa con gái ngu xuẩn như vậy.

Bà ta nghiêm túc nói: "Bây giờ ngươi lập tức đi cầu xin cha ngươi. Mau cút đi cho ta!"

Đường Hành bị mắng co rúm cả người lại, nhưng cũng hiểu được.

Nàng ta cắn môi, nói: "Nhưng cha đã xuất viện rồi a!"

Hồ Như Ngọc sửng sốt, hỏi: "Xuất viện?"

Đường Hành gật đầu, nói nhỏ: "Con nhìn thấy ông chú đáng sợ kia làm thủ tục xuất viện cho cha, nói là không có gì nguy hiểm nữa, có thể về nhà tĩnh dưỡng."

Trong lòng Đường Hành cũng rất hận, hận cha hận mẹ, càng hận hai mẹ con Đường Kiều.

Nhưng lúc này nàng ta biết, chỉ có thể nghe theo lời nói của mẹ.

Hồ Như Ngọc híp mắt lại, nghĩ nghĩ, nói: "Về nhà càng tốt, nếu về nhà, ngươi quay về tìm hắn đi. Đúng lúc không có người quấy rầy. Đêm nay ngươi liền trở về, khóc lóc muốn gặp hắn. Ta không tin hắn là một người lạnh lùng."

Hồ Như Ngọc tự nói với mình, còn có cơ hội, nhất định còn có cơ hội.

"Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên, Hồ Như Ngọc bị Đường Kiều rèn luyện, bây giờ nghe thấy tiếng gõ cửa liền cảm thấy đáng sợ.

Bà ta run run nói: "Ai vậy!"

Giọng nói yếu ớt run run.

Nhạc Gia Văn đẩy cửa tiến vào, nói: "Kiểm tra phòng."

Phía sau hắn có y tá đi theo, Đường Hành nhìn thấy Nhạc Gia Văn lập tức trở nên ngượng ngùng. Nàng ta lộ ra góc mặt đẹp nhất của bản thân, ôn nhu nói: "Bác sĩ, mẹ ta thế nào?"

Nhạc Gia Văn mặt không biểu cảm, nhìn nhìn một chút, nói: "Tất cả đều bình thường."

Lại kiểm tra phần đùi bị thương, bình tĩnh nói: "Không cần động đến chân."

Cẩn thận nhìn, Nhạc Gia Văn cũng được xem như mỹ nam điển hình, mày kiếm mắt sang, rất tuấn tú.

Dù là Hồ Như Ngọc đã có tuổi, bị hắn kiểm tra chân một chút cũng hơi hơi đỏ mặt. Giọng nói bà ta càng thêm mềm nhũn, nói: "Bác sĩ, ngài xem đùi ta có thể để lại di chứng hay không a?"

Trong giọng nói mang theo ủy khuất.

Bộ dáng như vậy luôn có rất nhiều người thích.

Nhưng bà ta lại xem nhẹ một điều, Nhạc Gia Văn không giống như những người đàn ông có tuổi mà bà hay tiếp xúc.

Nhạc Gia Văn nhìn bà ta làm bộ làm tịch, mặt không biểu cảm lui về sau một bước, nói: "Sẽ."

Sau đó xoay người muốn đi ra ngoài cửa, Hồ Như Ngọc lập tức nói: "Bác sĩ, vậy phải làm sao bây giờ a?"

Đôi mắt liền đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nhìn Nhạc Gia Văn.

Nhạc Gia Văn: "..."

Hắn có chút không rõ bà thím này muốn làm gì, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu không bà chuyển viện khám xem? Đúng lúc, tiền thuốc men của bà cũng nên kết toán lại."

Lời này vừa ra, đổi thành Hồ Như Ngọc ngẩn người.

Bà ta hỏi: "Kết toán? Tiền thuốc men của ta không phải là chồng của ta.."

Nhạc Gia Văn nghiêm khắc nói: "Hồ phu nhân, chúng ta không mù. Hôm nay mọi chuyện đã vỡ lở, bên phía Đường tiên sinh đã nói sẽ không tiếp tục chi trả tiền thuốc men cho bà. Nếu trong vòng ba ngày bà không thể thanh toán, chúng ta sẽ dừng chữa trị."

Nói xong, liền lạnh lùng bước đi.

Nhưng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy tiểu cô nương đang tựa trên vách tường, cười như không cười nhìn hắn.

Nhạc Gia Văn nghĩ nghĩ, tiến lên, nhíu màu nói: "Chân ngươi bị thương, sao lại xuống đây? Xem kịch quan trọng như vậy sao?"

Đường Kiều cười khanh khách xua tay nói: "Sao có thể, ngài nhìn đi, luôn hiểu lầm ta. Ta chẳng qua là đến tìm người thôi."

Nhạc Gia Văn đen mặt, hừ lạnh, nói: "Ngươi kiềm chế một chút, làm người ta tức chết, lại đến bệnh viện nói trình độ của chúng ta không tốt."

Cảnh cáo xong, xoay người rời đi.

Đường Kiều chậc chậc: "Bác sĩ Nhạc.."

Học theo giọng nói của Hồ Như Ngọc gọi một tiếng, cảm thấy da gà da vịt của nàng đều nổi lên.

Y tá đi phía sau Nhạc Gia Văn bật cười, nhận ra tầm mắt của Nhạc Gia Văn, lập tức che miệng, nháy mắt với Đường Kiều.

Đường Hành nghe thấy giọng nói của Đường Kiều vội vàng chạy ra cửa, nhìn thấy nàng cười nói với Nhạc Gia Văn, càng thêm căm hận.

Nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiều, lập tức đỏ mắt nói: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại muốn hãm hại ta!"

Đường Kiều cười một tiếng, cẩn thận đánh giá Đường Hành, nói nhỏ: "Cút đi!"

Đường Hành chưa bao giờ hy vọng Đường Kiều mắng chửi mình như vậy, vừa thấy Đường Kiều nói như thế, lập tức càng thêm ủy khuất.

"Tỷ tỷ, ta thật sự coi người là tỷ tỷ tốt, người lại hãm hại ta. Ta không quan tâm, ta đồng ý tha thứ cho tỷ, ta đồng ý.. Nhưng mà tỷ tỷ.."

Đường Kiều nhìn dáng vẻ này của Đường Hành, cảm khái: "Ngươi diễn nhiều như vậy, không bằng đi làm diễn viên đi. Ta thấy kỹ thuật diễn của ngươi rất tốt, diễn nhân vật gì cũng được. Nhưng ta cảm thấy ngươi sẽ không nổi tiếng được, dù sao.."

Nàng cười cười: "Diễn đến cả đời thực cũng không phải thói quen tốt."

Đường Hành bị nói như vậy, đáng thương nhìn Đường Kiều.

Đường Kiều nở nụ cười, hướng về phía sau gọi: "A Tú."

A Tú lập tức tiến lên.

Đường Kiều chậc chậc: "Ta còn muốn nhìn xem người đàn bà hư hỏng bị vứt bỏ sẽ có tuyệt chiêu phản kích gì. Không nghĩ tới lại được xem tiết mục câu dẫn bác sĩ.. Ông trời ạ, ta vẫn là một đứa trẻ a! Đi nhanh lên! Còn nhìn nữa, ta sẽ nôn mất!"

Đường Hành bị Đường Kiều chọc tức đến mặt mũi trắng bệch, lần này không cần đóng kịch, thật sự bị tức giận!

Nàng ta dậm chân: "Đường Kiều!"

A Tú đỡ Đường Kiều lên lầu, Đường Kiều vẫy vẫy tay: "Bye!"

Đường Hành cảm thấy không nhìn được cơn tức này, tiện nhân Đường Kiều, tiện nhân!

Nàng ta quay đầu: "Bác sĩ Nhạc.."

Đôi mắt ướt át, vô cùng đáng thương.

Nhưng mà tầm mắt Nhạc Gia Văn lại dừng trên cổ tay của Đường Kiều, không nhúc nhích.

Đường Hành khẽ chu môi: "Bác sĩ Nhạc.."

Nhạc Gia Văn đột nhiên mở miệng: "Đường tiểu thư."

Đường Hành lập tức đáp: "Bác sĩ Nhạc cứ nói."

Nhạc Gia Văn nhíu mày nhìn thoáng qua Đường Hành, sau đó nhanh chóng hướng về phía bóng lưng Đường Kiều, hô: "Đường tiểu thư."

Cuối cùng Đường Kiều cũng quay đầu lại, nàng hỏi: "Có việc gì?"

Nhạc Gia Văn nhìn cổ tay của nàng, lông mày chau lại.

Hắn chậm rãi nói: "Không biết, Phật châu trầm hương này Đường tiểu thư mua ở đâu vậy?"

Đường Kiều a một tiếng, nâng tay lên, hỏi: "Cái này?"

Nhạc Gia Văn gật đầu, tầm mắt luôn luôn nhìn chiếc vòng trên tay Đường Kiều, không di chuyển.

"Một người bạn cho ta."

Nhạc Gia Văn: "Người bạn nào?"

Đường Kiều cười như không cười nói: "Bác sĩ Nhạc, chuyện này hình như không liên quan đến ngươi đi?"

Nhạc Gia Văn trầm mặc, nhếch miệng, biểu cảm càng nghiêm túc.

Đường Kiều cũng không để trong lòng, lập tức xoay người lên lầu.

Nhạc Gia Văn thấy Đường Kiều đi rồi, thở sâu một hơi, cũng xoay người tiếp tục công việc.

Đường Hành cắn môi đến trắng bệch, hận không thể bóp chết tiện nhân Đường Kiều kia.

Nàng ta nhìn bóng lưng Nhạc Gia Văn, nửa ngày, mới quay lại phòng bệnh.

Hồ Như Ngọc nhướn mày.

Đường Hành nghiêm túc nói: "Con nhất định phải có được Nhạc Gia Văn, bất luận là ai có liên quan đến Đường Kiều, con đều phải cướp được. Con muốn làm cho nàng biết con không phải dễ bị bắt nạt như vậy!"

* * *

"Duyên".

Cố Đình Quân tựa vào trên ghế, tư thái lười nhác, khác với lúc bình thường cẩn thận tỉ mỉ.

Đối diện hắn là một ông lão đang làm vòng tay, chỉ là thái độ của ông không tốt lắm, vừa làm vừa lải nhải: "Ta làm cái mới cho ngươi, ngươi phải lôi được đứa ranh con dám phá cửa tiệm ra đây."

Cố Đình Quân mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Ông lão còn nói: "Ta nói là người đứng sau sai khiến, loại người độc ác không quan tâm sống chết của người khác như vậy, ta nhìn không vừa mắt."

Cố Đình Quân lại gật đầu.

Ông lão lại tiếp tục: "Mẹ nó, không nhìn xem lão tử là ai, dám dẫm lên đầu ta, có phải cảm thấy ta rửa tay gác kiếm liền biến thành con cừu nhỏ đúng không? Mẹ nó, lại dám phá cửa tiệm của ta.. Mẹ nó, chưa lăn lộn bên ngoài sao?"

Cố Đình Quân nhướn mày, mỉm cười nói: "Đại ca, tuổi huynh không còn nhỏ, thân thể cũng không tốt, đừng tức giận như vậy.."

"Mẹ nó! Đâm cửa tiệm của ta, ta còn phải mỉm cười sao? Ta không phát uy, có phải còn muốn đâm nữa hay không!"

Ông dừng một chút, lại hỏi: "Liệu có phải vì ta mà đến không?"

Cố Đình Quân lắc đầu cười: "Sao có thể?"

Ông lão hừ một tiếng, tức giận nói: "Ai dám làm như vậy thì chính là khinh thường ta! Ta phải tự mình đến cửa ném trứng gà chết hắn!"

Cố Đình Quân bất đắc dĩ cười.

Tiếng siêu nước vang lên, Cố Đình Quân đứng dậy tắt bếp, cầm siêu đi pha trà.

Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt qua ấm trà, nâng tay lên, rót nước tráng ấm trà.

Cố Đình Quân cầm ấm trà lên, nhẹ nhàng lắc lắc rồi lại đổ nước ra..

Ông lão chậc một tiếng, cảm khái nói: "Đợi uống trà ngươi pha, chắc sẽ chết khát."

Cố Đình Quân cười cười, mặc kệ ông lão nói cái gì, cũng không nhiều lời.

"Ngươi sắp xếp người?"

Cố Đình Quân dừng lại một chút, lắc đầu: "Đại ca đã nói, không cho bất luận kẻ nào sắp xếp người, mấy người chúng ta vẫn luôn nhớ trong lòng."

"Ầm!" Ông lão ném đồ trong xuống bàn, thổi râu trừng mắt: "Ngươi không sắp xếp người, vậy tên lái xe kia sao lại trúng đạn được? Hắn là đồ ngốc sao? Tự mình bắn mình?"

Cố Đình Quân bất đắc dĩ, khuyên nhủ: "Đại ca, không được tức giận."

Nói xong lại tiếp tục động tác trên tay, một lát sau cuối cùng cũng rót nước trà vào chén.

"Cho đệ thời gian một ngày, đệ sẽ xử lý thỏa đáng, báo kết quả cho huynh."

Ông lão cuối cùng cũng thỏa mãn, đưa vòng tay cho Cố Đình Quân. Cố Đình Quân nhận lấy, mỉm cười: "Cảm ơn Đại ca."

Giờ phút này ông lão mới thu lại vẻ mặt nóng giận của mình, cười hề hề nhìn Cố Đình Quân, chậm rãi nói: "Như vậy, bây giờ chúng ta nên nói đến một vấn đề khác đi."

Ông lại nhìn chiếc vòng trên tay Cố Đình Quân, hỏi: "Cái trước kia.. Chạy đi đâu rồi?"

Cố Đình Quân mặt không đổi sắc: "Tặng người khác."

Ông lão nói: "Ta không biết ngươi tặng người sao? Là tặng cho ai! Vấn đề là người tặng cho ai!"

Cố Đình Quân nghĩ nghĩ, nói: "Một người bạn nhỏ rất hợp ý."

Ông lão cười khinh một tiếng, không còn hứng thú.

"Tặng cho đứa nhỏ sao? Không thú vị gì, ta còn tưởng rằng ngươi tặng cho tiểu cô nương nàng chứ!"

Tự nhiên làm cho ông không còn hứng thú buôn chuyện.

Cố Đình Quân biết ông hiểu lầm, "người bạn nhỏ" ở đây lại không thật sự là "người bạn nhỏ" a.

Nhưng mà hắn không muốn dây dưa nhiều ở vấn đề này nên cũng không giải thích gì cả.

Ông lão lại lảm nhảm: "Đồ khúc gỗ nhà ngươi, lại quan tâm một đứa trẻ. Thật sự là tức chết ta. Người đàn ông hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đến một cái hôn cũng chưa có, Hồng môn chúng ta.. A phi, Hồng môn các ngươi, ngươi nói ngươi đi ra ngoài có thấy xấu hổ hay không hả?"

Cố Đình Quân tùy ý ông nói chuyện, chỉ im lặng cười.

Ông lão nhìn bộ dáng dầu muối không ăn của hắn, giận nói: "Nếu có tiểu cô nương nào coi trọng ngươi. Ta sẽ gióng trống khua chiêng đóng gói ngươi tặng cho nàng!"

Cố Đình Quân: "Muốn thế thì cũng phải có một người như vậy a."

Một câu này làm ông lão tức hộc máu!

Ông cả giận: "Mẹ nó, làm sao lại không có ai để ý ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.