Dân Quốc Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Chương 32: Chương 32




“Mẹ, hiện tại thân thể con không thích hợp bồi bổ quá nhiều, còn không bằng đem nó bán đi lấy tiền mua thức ăn cho cả nhà ăn một đốn tốt.

”Trương tiên sinh đã trả hết tiền thuốc men, Bạch Hướng Mặc chỉ cần cố chịu đau đớn, ngoài ra cũng không cần lo lắng cái gì.

Lâm Uyển Như nghĩ đến trong nhà còn thiếu nợ nhiều như vậy, tuy rằng không muốn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Cơm sáng rất đơn giản, Bạch Hỉ Nhi dùng một chút gạo lức cuối cùng nấu một chén cháo bỏ thêm vài miếng dưa muối, mỗi người uống mấy hớp xem như đã ăn qua.

“Mẹ, người đem nhân sâm đi bán đi, lúc lấy được tiền nhớ bổ sung thêm trong nhà các vật dụng sinh hoạt hằng ngày.

Chúng ta cũng nên đổi chỗ ở khác, nơi này thật sự không thích hợp để ở tiếp.

”Lâm Uyển Như lại không quá nguyện ý nói: “Thạch Đầu, chúng ta còn thiếu bọn cho vay nặng lãi rất nhiều tiền.


Bình thường con đều ở trường học, phòng ở này cũng đủ dùng rồi.

”“Chúng ta cũng không phải thuê nhà ở thật tốt, chỉ cần tìm cái có cửa sổ là được.

”Lâm Uyển Như vẫn là không chịu đồng ý, Bạch Hướng Mặc cũng không có khuyên tiếp.

Chỉ có trả hết tiền cho bọn vay nặng lãi, trong nhà mới có thể thoải mái được.

Hắn là đàn ông còn đỡ, nhưng nếu hắn không ở nhà, những tên cho vay nặng lãi kia tìm tới cửa, hắn thật sự không thể yên tâm được.

Nhưng hắn biết kiếm đâu ra nhiều tiền nhiều vậy để trả đây?Nếu muốn phủi sạch quan hệ không trả tiền là không có khả năng, cho dù số tiền này không hợp lý, cũng không thể nói lý lẽ với bọn người kia được, báo cảnh Sát càng không giải quyết được gì.

Lúc này, trong đầu Bạch Hướng Mặc hiện lên một bóng người, ngay sau đó thật sâu thở dài một hơi.

Thật là mượn tiền mượn nghiện rồi, biết được có người có thể cho mượn tiền liền ỷ lại.

Đang lúc Bạch Hướng Mặc còn suy nghĩ, bọn cho vay nặng lãi đã tới cửa thúc giục nợ.

“Nha, cậu sinh viên của Bạch gia đã trở lại rồi a, hôm nay khôn hồn thì nhanh chóng đem tiền trả hết nếu không chúng ta liền đem cô bé kia đi.

”Mấy tên cho vay nặng lãi người nào người nấy đều cà lơ phất phơ, đây là bộ dáng điển hình của tụi côn đồ ở Thượng Hải, lúc nói xong còn nhìn về phía Bạch Hỉ Nhi cười nham nhở.

Bạch Hỉ Nhi sợ tới mức tránh ở sau lưng của Lâm Uyển Như.

Bạch Hướng Mặc thấy vậy, lập tức bước lên phía trước che chở trước mặt các nàng, “Chúng ta không phải là người thiếu các ngươi tiền, người thiếu các ngươi tiền đã bỏ trốn rồi.


”Tên cầm đầu đúng lý hợp tình mà nói: “Ông ta là cha của cậu, cha thiếu nợ thì con phải trả, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”“Trên đời này không có đạo lý nào mà vay tiền không trả.

Cha cậu sinh cậu ra, cậu phải thay hắn trả tiền! Nếu không phải nể mặt cậu, ông chủ của tụi này cũng sẽ không cho ông ta vay tiền đâu!”“Trả tiền nhanh đi, nếu không bọn này sẽ cho cậu biết tay!”Một đám côn đồ nói chuyện ồn ào, còn có người còn vươn tay, muốn bắt lấy Bạch Hỉ Nhi lôi đi.

Bạch Hướng Mặc vội vàng hất cánh tay kia ra.

“Muốn tôi trả cũng được, nhưng tôi chỉ trả tiền vốn, còn tiền lãi thì người nào mượn thì người đó trả.

Tôi còn chưa báo cảnh sát chuyện mấy người cho ông ta mượn tiền, làm ông ta phải bỏ trốn đâu!”Tên cầm đầu nghe vậy cười ha ha lên, phảng phất như đang nghe được chuyện gì buồn cười vậy.

“Ai da, cậu đây là muốn ăn vạ chúng ta a?”“Ai dám ăn vạ Hoa Nhi Gia của chúng ta a.

”Lúc này, đột nhiên sau lưng mọi người vang lên một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ.

Sau đó liền thấy được thân hình cao lớn của Tề Minh xuất hiện trong ngõ nhỏ, phối hợp với trên mặt mắt kính mạ vàng, bộ dáng văn nhã bại hoại, vô cùng có lực chấn trụ người khác.


Hoa Nhi Gia quay đầu nhìn người tới, gương mặt dữ tợn ngay lập tức trở nên ôn hòa dễ thân thiện.

"Đây không phải Tề đại giám đốc sao, đã lâu không thấy, đang ở nơi nào phát tài a?”Tề Minh đi đến bên cạnh Bạch Hướng Mặc, trực tiếp hỏi:“Hoa Nhi Gia, đây là có chuyện gì? Mới sáng sớm đã tới quấy rầy cố vấn mà Hoa Hưng chúng ta phải bỏ ra số tiền lớn mới mời về được?”Hoa Nhi Gia thấy thế, trên mặt ý cười tan đi:“Tôi cũng chỉ là nghe lệnh hành sự thôi, thiếu nợ thì trả tiền, Tề đại giám đốc cũng không thể làm chúng ta cho không tiền để người ta tiêu xài đi?”Tề Minh nhìn phía Bạch Hướng Mặc, Bạch Hướng Mặc hiểu ý liền nói ra ngọn nguồn mọi chuyện.

“Tôi sẽ cùng ông chủ của các người chào hỏi, tiền nên trả cho các ngươi sẽ không thiếu một cắc, sau này đừng tới đây nữa.

”Hoa Nhi Gia nghe vậy, trên mặt ngay tức khắc tràn đầy tươi cười.

“Chuyện này là đương nhiên rồi, chỉ cần chịu trả tiền, hết thảy đều dễ nói chuyện, như vậy chúng ta cũng đỡ phải chạy thật xa như vậy đến đây đòi tiền.

”Nói xong liền trực tiếp mang theo một đám người rời đi, vô cùng lưu loát dứt khoát.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.