[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 10



Chỉ trong nháy mắt, lông mày của Hoắc Tây Châu giãn ra.

Đúng vậy, nếu như muốn có được cô thì cần phải giải quyết chuyện nhà họ Mạnh trước đã.

“Cô muốn bổn thiếu giúp cô như thế nào?” Anh cố ý hỏi như vậy.

Sau khi suy nghĩ mất một lúc, Cố Vãn trả lời: “Nếu không thì cậu Tư cho người tới đánh Mạnh Hành Thư một trận khiến cho anh ta không thể kết hôn với tôi vào cha ngày sau rồi sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn?”

Hoắc Tây Châu cười, nụ cười tà mị của mang theo sự hứng thú với sự mê hoặc nhè nhẹ: “Thật ra bổn thiếu cảm thấy cũng được đó, cứ chặt đứt thẳng đường con cái của anh ta luôn thì chẳng phải tốt hơn sao?”

Cậu Tư, anh đúng là độc ác thật!

Cố Vãn ngạc nhiên, cô đánh giá anh như vậy theo bản năng.

Nhưng mà cô lại thích kiểu độc ác như thế này!

Thế nhưng Mạnh Thư Hành còn thiếu cô một món nợ hận thù sâu như biển nên chỉ như thế thì không giải được mối hận thù trong lòng cô.

Cho dù cô rất muốn làm vậy với Mạnh Thư Hành nhưng cô vẫn phải chờ tới sau khi Cố Vũ Đình tới nhà họ Mạnh đã.

“Cách của cậu Tư rất khả thi, thế nhưng lỡ như khi chúng ta làm vậy thì nhà họ Mạnh vẫn cố tình đè ép mọi chuyện xuống rồi vẫn bắt tôi qua đó để che dấu thì sao?” Cố Vãn nói: “Như vậy thì chẳng phải là do tôi tự hại mình hay sao?”

Vốn dĩ Hoắc Tây Châu muốn nói rằng chỉ cần đối phó với Mạnh Thư Hành như vậy giữa đám đông là được rồi, nhưng khi anh nhìn Cố Vãn thì cũng đoán ra được cô sẽ không chấp nhận cách này.

Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với cô: “Ngày mai, Hoắc phủ tổ chức tiệc mừng thọ nên sẽ mời tới hơn nửa số người ở Giang Thành tới đây. Mạnh Thư Hành là cậu cả của nhà họ Mạnh, hơn nữa nhà họ Mạnh đã lựa chọn xong xuôi người thừa kế nên chắc chắn ngày mai anh ta sẽ tới dự tiệc mừng thọ ở Hoắc phủ. Chắc nhà họ Cố các cô cũng sẽ đi chứ?”

“Sẽ đi chứ.” Cố Vãn gật đầu: “Chỉ là từ trước đến nay những bữa tiệc dành cho quyền quý như thế này đều là Cố Vũ Đình đi thôi.”

“Cô trở về nghĩ cách xem nếu như cô với Cố Vũ Đình cùng đi thì chẳng phải là thành toàn cho bọn họ hay sao? Đây chính là một cơ hội.” Hoắc Tây Châu nói: “Đến lúc đó bổn thiếu sẽ giúp cô.”

Nếu như anh cả và anh cha đều muốn khiến cho tiệc mừng thọ của cha thêm náo nhiệt thì chi bằng anh thêm chút thời gian vậy!

Mượn tiệc mừng thọ của Tổng tư lệnh sao? Nếu như bị Tổng tư lệnh biết được thì không phải ông ấy sẽ rất tức giận hay sao? 

Cố Vãn hơi do dự, cô nhìn kỹ dáng vẻ của Hoắc Tây Châu trước rồi mới gật đầu đồng ý.

“Cứ như đã nói vậy đi, ngày mai tôi nhất định sẽ tới dự tiệc mừng thọ của Tổng tư lệnh ở Hoắc phủ. Thế nhưng đến lúc đó thì tôi tìm anh kiểu gì?”

“Tôi sẽ xuất hiện vào đúng lúc cô cần.” Hoắc Tây Châu đáp.

Chỉ là một câu nói tùy ý nhưng lại khiến cho Cố Vãn cảm thấy ấm áp.

Lúc này, không có một ai biết rằng kể từ lúc này cho tới cuộc sống sau này, Hoắc Tây Châu vẫn luôn chấp hành câu hứa hẹn này của anh một cách rất nghiêm khắc.

Buổi sáng hôm sau, Cố Vãn cùng với chưởng quầy già trở về nhà họ Cố.

Cố Vũ Đình, Khương Thư Mỹ cùng với cha của cô là Cố Hải Sơn đang dùng bữa sáng.

Vì để duy trì sự phong độ và tao nhã khi tham gia các bữa tiệc của những gia đình giàu có nên họ không hay ăn nhiều vì thế những người tham gia bữa tiệc sẽ ăn no tại nhà trước. Nhà họ Cố dự tiệc từ sau buổi trưa cho đến tận đêm khuya nên bọn họ chọn ăn vào bữa sáng là thích hợp nhất.

Thấy Cố Vãn trở về, Cố Vũ Đình nói ngay với vẻ bén nhọn: “Cha, cha nhìn xem, con đã nói là chị không hề về nhà suốt cả đêm qua mà cha còn không tin. Cha nhìn quần áo mà chị ấy mặc xem, còn chẳng giống như hôm qua chút nào.”

Cố Vãn đã thay quần áo, thế nhưng buổi sáng hơi lạnh nên cô đã mặc thêm chiếc áo choàng tối hôm qua.

“Đã là người sắp lấy chồng đến nơi rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy, cũng không biết sau này khi về nhà họ Mạnh thì đứa trẻ này có thể phụng dưỡng cha mẹ chồng thật tốt hay không.” Khương Thư Mỹ còn mở miệng nói tiếp: “Con bé từ nhỏ lớn lên ở nông thôn nên dính phải những thói hư tật xấu của bọn người nhà quê thấp hèn. Ông ơi, tôi lo lắng nó qua đó sẽ khiến cho nhà họ Cố chúng ta mất mặt.”

Lời nói rõ ràng nhằm vào Cố Vãn, thế nhưng giọng điệu của bà ta yếu ớt còn mang theo vài phần tủi thân dễ dàng khiến cho khuôn mặt của Cố Hải Sơn thay đổi.

“Cả đêm không về nhà, nhà họ Cố dạy mày như thế sao? Mau quỳ xuống cho tao!” Cố Hải Sơn lạnh lùng trách cứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.