[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 19



Trong lòng Cố Vãn cười giễu cợt. Cố Vũ Đình thực sự cho rằng mình đối phó cô ta là vì "người tình" ư?

Nhưng mà đây chính là mục đích của cô, để Cố Vũ Đình nghĩ rằng đã nắm được điểm yếu mới suy xét đề nghị cô đưa ra...Đến nhà họ Hoắc, sau đó làm lộ gian tình giữa Cố Vũ Đình và Mạnh Thư Hành!

Chẳng qua, người tình lúc cần phải nhắc tới là Hoắc Tây Châu sao?

Cùng lúc đó ở cửa đông của Giang Thành, Hoắc Tây Châu đã thay một bộ lễ phục theo kiểu phương Tây ngồi ở hàng ghế sau xe, bên cạnh bày rất nhiều quà tặng. Tài xế ngồi đằng trước cẩn thận lái xe, rõ ràng đạp chân ga là xe có thể đi rất xa, nhưng tài xế chỉ có thể lái thật chậm di chuyển về phía trước.

Vì trước mặt có binh lính đang mở đường, hai bên xe cũng có binh lính chỉnh tề chạy chậm đến.

Những binh sĩ này đều thuộc quyền quản lý của Tổng tư lệnh, tới đón Thiếu tướng về nhà.

"Về rồi! Về rồi!" Có người liên tục hô to suốt dọc đường: "Thiếu tướng nhà họ Hoắc về nước rồi!"

Mọi người hai bên đường phố nhanh chóng tụ tập để coi náo nhiệt.

"Thiếu tướng nhà họ Hoắc? Lẽ nào là cậu tư do vợ cả sinh à?"

"Chẳng phải năm đó cậu tư dẫn theo nhiều người ra nước ngoài du học sao? Nghe nói sau khi những người đó trở về đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội và chính phủ. Cậu tư ở lại cuối cùng, giải quyết xong việc học hành rồi mới về, nghe nói còn mang theo súng đạn loại mới nhất có thể trang bị cho quân đội mười sáu tỉnh phía nam của chúng ta tới tận răng..."

"Tôi có tin tức nội bộ nói rằng lần này cậu tư quay về sẽ trực tiếp tiếp quản quân đội. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tổng tư lệnh, có lẽ việc này sẽ được tuyên bố trong bữa tiệc, về sau mười sáu tỉnh phía nam này là thiên hạ của người trẻ tuổi!

Người nói chuyện đưa ngón trỏ chỉ vào bầu trời trên đầu.

Trong quán trà bên cạnh, có người khẽ hé cửa sổ ra để quan sát cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, sau đó giận dữ xoay người đạp bàn một cái.

"Loảng xoảng." Tất cả tách trà trên bàn đều rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Chẳng phải đã nói hôm qua thằng tư vào thành rồi sao? Người của chúng ta lục tung thành suốt cả đêm. Thằng đó thì hay lắm! Thoải mái vào thành từ hướng đông! Bây giờ anh thực sự muốn nổ súng bắn chết nó!"

"Anh cả! Đừng xúc động!" Tên còn lại bước tới đỡ bàn lên, lại lấy một ấm trà và tách trà từ bàn bên cạnh ra, rót một tách trà đưa cho anh ta và nói: "Từ nhỏ đầu óc của thằng tư thông minh hơn chúng ta, lại học ở bên Tây nhiều năm nên giảo hoạt lắm. Ai biết có phải nó núp ở trong thành suốt đêm, sáng sớm mới cố ý ra khỏi thành đi tìm ông già nhờ cử binh sĩ đến?"

"Vậy bây giờ phải làm sao? Cứ trơ mắt nhìn ông già giao hết quyền hành cho nó à?"

"Anh thật sự không cam lòng, cùng là con trai nhưng chẳng phải ngày nay là thời đại mới sao? Còn đề cao quyền tự do bình đẳng gì đó? Thậm chí nó đã cút ra nước ngoài rồi, sao không chết ở bên đấy luôn đi? Dựa vào đâu vừa mới trở về thì trở thành ông trời của mười sáu tỉnh phía nam?”

“Không chịu cũng phải nhịn, bên ông già đã phát giác hành động của chúng ta, nếu để ông già nắm được chứng cứ anh em tương tàn thì ta khỏi cần đứng đây nhìn thằng tư sáng chói nữa mà bị trục xuất thẳng khỏi nhà họ Hoắc rồi. Thế nhưng, anh cả cũng đừng quá nôn nóng, đã là người thì luôn có điểm yếu, em không tin thằng tư có thể hoàn toàn kín kẽ!”

“… Đúng vậy, coi như nó có thể ngồi lên vị trí kia thì thế nào? Sớm muộn gì cũng kéo nó xuống thôi…”

Hoắc Tây Châu trên ô tô bỗng mở cửa sổ xe xuống rồi đưa đầu ra ngoài xe, nhìn về phía trước. Lúc liếc mắt tới cửa sổ hơi hé ra trên trà lâu thì khóe miệng khẽ nhếch, một nụ cười vừa quyến rũ vừa lạnh lẽo xuất hiện trên môi anh.

“Tạch tạch!” Một phóng viên nước ngoài ở phía trước vô tình chụp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.