[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 31



“Mở cửa nhà thờ tổ!” Hoắc Đình hạ lệnh: “Tổ tiên của nhà họ Hoắc đều trải qua sóng to gió lớn, chút rắc rối này thì có là gì. Mở cửa!”

Hoắc Đình nghe hiểu ý của con trai nhưng không nói ngoài miệng… nhà thờ tổ kia vốn không có đường thoát.

“Không, không thể mở cửa của nhà thờ tổ, không thể mở được…” Mạnh Vân Tích xém chút ngã quỵ xuống đất, nhưng cô ta cơ bản không dám nói lớn tiếng câu này, cũng chỉ có Triệu Hiểu Nga ở gần cô ta nhất nghe thấy.

“Vân Tích, rốt cuộc chuyện này là sao?” Bà ta truy hỏi.

“Mẹ…” Mạnh Vân Tích không còn cách nào khác, bèn kề sát bên tai bà ta nói chuyện Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình đang vụng trộm trong đó. Triệu Hiểu Nga trợn tròn hai mắt, cũng hận không thể ngất đi ngay lập tức.

Cửa lại bị mở ra, tên sát thủ và Cố Vãn lui vào trong nhà thờ tổ. Hoắc Tây Châu và người của anh đi theo vào trong, những người khác thì đương nhiên không thể đi vào.

“Ông ơi, ông đã nhìn thấy chưa? Tôi đã nói là đừng đưa Cố Vãn theo, nhưng nó cứ muốn tới. Tới đây rồi cũng không hiểu quy tắc, chạy lung tung, còn bị sát thủ bắt nữa chứ, ép Tổng tư lệnh Hoắc phải vì tính mạng của nó mà mở cửa nhà thờ tổ của người ta. Cái mạng hèn này của nó làm gì quan trọng đến mức này? Đây đúng là gây hoạ cho nhà họ Cố chúng ta!”

Khương Thư Mỹ cũng không hề quan tâm yêu thương gì Cố Vãn, chỉ cầu cho con dao kia liên tục cứa vào người cô. Câu nói này khiến trong lòng của Cố Hải Sơn không vui, bà ta nói con gái của ông ta mạng hèn, vậy chẳng khác nào mắng ông ta luôn rồi?

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta lại không nói được gì, cũng lo nhà họ Hoắc sẽ vì Cố Vãn không cẩn thận bị tên sát thủ này bắt mà gây chuyện rắc rối cho nhà họ Cố.

Nhưng đây chính là cha mẹ của Cố Vãn, lúc này họ chỉ lo cô mang lại phiền phức cho họ chứ không màng đến sống chết của cô. Người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, nói rằng chuyện này cũng có liên quan đến Cố Vãn.

“Nghe nói cô cả Cố này khắc cha lẫn mẹ, cho nên mấy năm nay không được cha mẹ yêu thương. Nhưng không ngờ bị sát thủ bắt còn có thể khiến Tổng tư lệnh vì cô ta mà mở nhà thờ tổ của nhà họ Hoắc, thật không biết đây là tốt số hay xấu số đây nữa.”

“Hừ, cô ta thì tốt số cái gì, chẳng qua chỉ là bà cô già ích kỷ. Lúc trước tôi còn nghĩ cô ta là người tốt, đầu năm nay tôi còn muốn nói với cô ta là làm vợ lẽ cho con trai út của tôi, bà Cố cũng đã đồng ý. Cô ta lại chết sống không chịu, nói là phải chờ người nào đó.”

“Không phải cô cả Cố này luôn chờ người hay sao? Người cô ta chờ là cậu cả nhà họ Mạnh, Mạnh Thư Hành. Lần này, cậu cả nhà họ Mạnh người ta về thì lập tức kết hôn ngay. Nhưng… mấy người có biết không? Tôi nghe người ta nói, tối qua cô cả Cố và cậu cả Mạnh tới khách sạn Duyên Lai thuê phòng.”

“Cái gì cái gì? Cũng sắp kết hôn rồi mà còn chạy đi thuê phòng? Thật hay giả thế.”

“Đương nhiên là thật rồi, tối qua không phải nói có tội phạm giết người trốn khỏi nhà giam hay sao? Quân chính phủ cử người đi tìm suốt cả đêm, có người tận mắt thấy cậu cả Mạnh và cô cả Cố khoả thân ôm lấy nhau, ngay tại phòng số sáu của khách sạn Duyên Lai.”

“Chuyện… chuyện này quá xấu hổ rồi ấy chứ. Cũng sắp kết hôn rồi, chỉ còn vài ngày mà không chờ kịp ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.