[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 34



Nhưng những gì anh nói rõ ràng có ý muốn bênh vực Cố Vãn, nếu không thì sao lại cho cô cơ hội nói chuyện?

Liên quan đến sự sống chết của hai nhà họ Cố và họ Mạnh, Cố Vãn cắn răng, bắt đầu nói: “Tôi là con cả của nhà họ Cố, tên Cố Vãn, cũng là con dâu cả mà vài ngày nữa nhà họ Mạnh sẽ cưới về, cũng sắp đến ngày kết hôn rồi, vốn nên ở nhà chờ lấy chồng, nhưng vì em gái tôi nói với tôi là người mà cậu cả nhà họ Mạnh thích vốn không phải là tôi, cũng không muốn cưới tôi… Tôi cũng thật sự không còn cách nào, mới muốn nhân cơ hội tới tiệc thọ của Tổng tư lệnh để hỏi cậu cả nhà họ Mạnh cho rõ ràng. Nếu anh ta thật sự không muốn cưới tôi, Cố Vãn tôi cũng không phải người mặt dày có chết cũng muốn làm mợ cả nhà họ Mạnh, nhưng… nhưng tôi thật không ngờ, tôi còn chưa kịp hỏi rõ chuyện này, họ lại làm chuyện như vậy tại đây.”

Nói tới đây, Cố Vãn quay đầu nhìn Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình, vẻ mặt đầy thất vọng và đau lòng: “Em gái Vũ Đình, lúc ở trong nhà, tôi đã nói rõ với em, chỉ cần tôi xác nhận Mạnh Thư Hành thật sự không muốn lấy tôi, tôi nhất định sẽ nhường anh ta cho em mà. Tại sao em vẫn còn làm ra chuyện như vậy chứ? Tối qua, em và Mạnh Thư Hành cùng nhau ngắm hoa đăng ban đêm vứt tôi lại một mình, tôi không trách em. Tôi ngã bị thương ở trán, còn chưa kịp về phủ thì em đã tố cáo tôi trước mặt cha mẹ, tôi cũng không trách em. Em nói tôi không xứng làm mợ cả nhà họ Mạnh, em mới xứng, tôi cũng không trách em. Nhưng cho dù có nóng lòng muốn gả cho Mạnh Thư Hành, em cũng không thể làm loạn ngay trong tiệc thọ của Tổng tư lệnh chứ. Em cũng không thể trốn vào nhà thờ tổ của nhà họ Hoắc mà cùng với Mạnh Thư Hành… làm loạn thế này.”

“Cố Vãn, con đang nói lung lung chuyện gì vậy?” Khương Thư Mỹ thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng: “Gì mà ngắm hoa đăng ban đêm? Con làm vậy rõ ràng là đang bôi nhọ Vũ Đình.”

“Tổng tư lệnh, các quý bà và cô chủ, mọi người đừng tin lời của Cố Vãn, cô gái hèn mọn chết tiệt này trước giờ đều có tâm tư ác độc, Vũ Đình và Mạnh Thư Hành làm… làm chuyện này chắc chắn là bị người ta hãm hại, người hãm hại họ chính là Cố Vãn!”

“Là Cố Vãn… là nó hạ thuốc hai đứa. Đúng, nhất định là Cố Vãn đã hạ thuốc cả hai.” Khương Thư Mỹ cảm thấy mình đã tìm được cái cớ vô cùng tốt cho Cố Vũ Đình thoát tội, bà ta kiên định nói: “Chúng tôi có từng xem số mệnh cho Cố Vãn từ nhỏ, mệnh nó cứng, khắc cha lẫn mẹ, cho nên chúng tôi đưa nó về quê gửi nuôi một khoảng thời gian. Gia đình kia làm dã lang trung, nó đi theo người ta học chút y thuật, ngày thường thích dùng thuốc độc hành người khác. Loại này là thuốc có thể khiến nam nữ hành… sự, chắc chắn nó cũng biết chế ra, chính nó muốn hại Vũ Đình… và cậu cả Mạnh.”

Bỗng dưng Cố Vãn trừng to mắt, cô không ngờ, lúc này Khương Thư Mỹ lại nói ra chuyện cô được nuôi ở dưới quê, còn đổi lý do thoái thác, không phải bị thất lạc mà là khắc cha lẫn mẹ?

Quả nhiên, bà ta còn đổ mọi tội lỗi lên người cô nữa! Chính giây phút này, cô nhìn sang Khương Thư Mỹ, chút mong chờ cuối cùng trong lòng cô cũng hoàn toàn chết sạch.

Người mẹ ruột như vậy, không cần cũng được.

Khương Thư Mỹ nói xong những lời này, hình như cảm thấy một mình bà ta nói thì không có sức thuyết phục, lại kéo thêm Triệu Hiểu Nga: “Bà Mạnh, bà nói xem có phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.