[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 44



"Cháu phải nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay cháu là vợ tương lai của Thiếu tướng, dù bước ra khỏi cửa nhà họ Hoắc hay trở về nhà họ Cố cũng không cần sợ. Ai dám ức hiếp bắt nạt cháu một, cháu cứ trả họ lại gấp ba, ai dám khinh thường cháu ba phần, cháu cứ trả lại họ gấp mười, nhà họ Hoắc sẽ chống lưng cho cháu!"

Ở ngoài cửa, Hoắc Tây Châu vừa đi vào trong viện đã nghe bà cụ Hoắc nói như thế với Cố Vãn. Trong mắt anh không khỏi hiện lên kinh ngạc: Cố Vãn thật sự có thể giải quyết xong bà nội và mẹ ư?

Khi Cố Vãn và bà cụ Hoắc, Bạch Chỉ Lan cùng nhau đi ra khỏi phòng thì thấy Hoắc Tây Châu đang đứng ở trong sân.

"Nhìn kìa, thằng nhóc này lại chạy tới đây nhanh như vậy!" Bà cụ Hoắc cầm chuỗi Phật chỉ về phía Hoắc Tây Châu, cười nói: "Mấy năm nay, con còn lo lắng nó ở nước ngoài sẽ ngày càng kén cá chọn canh không chịu lập gia đình, giờ thì có thể yên tâm rồi chứ? Một khi duyên phận đã đến, mọi thứ đều như nước chảy thành sông."

"Dạ, mẹ nói rất đúng." Trong mắt Bạch Chỉ Lan cũng không che giấu được ý cười.

Cuối cùng, con trai của bà ấy sắp kết hôn rồi!

Lúc đi ngang qua bên người Hoắc Tây Châu, Bạch Chỉ Lan có chút không yên tâm cẩn thận dặn dò: "Cố gắng nói chuyện với Cố Vãn đấy, đừng dọa con gái nhà người ta chạy mất!"

"Con biết mà mẹ!" Ngoài miệng Hoắc Tây Châu đồng ý, nhưng lại nghĩ thầm: Trông anh có hung dữ đến mức dọa người ta sợ bỏ chạy không hả?

Chẳng mấy chốc, trong viện chỉ còn lại Hoắc Tây Châu và Cố Vãn.

"Anh..."

"Cô..."

Hai người hơi lúng túng, mở miệng cùng một lúc.

Ngay sau đó cùng nhau im lặng, bầu không khí cũng khá hơn một chút.

"Cậu tư nói trước đi!" Cố Vãn nói.

"Vết thương trên trán cô xử lý xong chưa?" Hoắc Tây Châu hỏi, ánh mắt nhìn xuống trán Cố Vãn, sau đó bước lên phía trước, anh móc từ một lọ thuốc từ trong túi ra: "Tôi nghĩ mẹ và bà nội sẽ nhờ người khám vết thương trên trán chứ chưa đưa một loại thuốc. Đây là thuốc bôi tan máu bầm trên cổ, tôi mang từ nước ngoài về có công dụng rất tốt."

"Cảm ơn cậu Tư." Cố Vãn nói xong, duỗi hai tay ra chuẩn bị cầm lấy lọ thuốc.

Hoắc Tây Châu đột nhiên nhíu mày, kế đó nắm chặt lọ thuốc, tiện tay nắm tay Cố Vãn: "Trước tiên cô đi theo tôi."

"Đi đâu?" Cố Vãn vô thức hỏi một câu, nhưng bước chân vẫn đi theo.

"Đến phòng tôi." Hoắc Tây Châu trả lời.

Nhất thời, Cố Vãn không muốn đi nữa. Giữa ban ngày ban mặt, có rất nhiều khách khứa đang ngồi đầy trong phòng khách, cô lại chạy tới phòng của Hoắc Tây Châu, sao nghe thế nào cũng cảm thấy mờ ám?

Cô có thể không đi không?

Thế nhưng rõ ràng Hoắc Tây Châu không cho cô cơ hội từ chối, nắm tay cô bước nhanh về phía trước.

Dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh, ngược lại chẳng gặp bất kì ai, cứ thế đi thẳng vào viện của Hoắc Tây Châu.

Hoắc Tây Châu là Thiếu tướng của nhà họ Hoắc, nhưng không sống ở chỗ tốt nhất mà hơi trái ngược một chút. Vì mẹ anh Bạch Chỉ Lan thích yên tĩnh, để chăm sóc tốt cho mẹ, anh quyết định chọn một nơi ở gần mẹ nhất.

Vừa vào cửa, nhìn thấy quản gia trong viện. Cố Vãn lập tức cảm thấy da mặt mình hơi nóng lên.

Quản gia bước tới hành lễ, Hoắc Tây Châu chỉ nói một câu: "Đi làm việc đi!" Ngay sau đó dẫn Cố Vãn đi ngang qua người quản gia.

Bước vào trong, Cố Vãn nhận ra lúc này căn phòng của Hoắc Tây Châu trang trí kết hợp theo phong cách Trung - Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.