[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 47



“Tôi hiểu bà nội nhất, nhìn trông hòa ái, dịu dàng nhưng trên thực tế, mắt và tâm tư lại độc. Tôi có thể qua ải của bà cụ là khá tốt đấy!”

“Thật ra cũng không có gì.” Cố Vãn đáp: “Tôi chỉ nói với bà cụ là tôi đã biết chuyện bà cụ dùng máu chép kinh văn để cầu phúc cho bà và anh. Lại thêm tôi từng thấy bà cụ trong đám người, thế là tôi lợi dụng bà cụ một lần, để bà cụ nói chuyện giúp mình. Bà cụ hỏi tôi là nếu đã thành công thì vì sao còn phải nói ra, tôi bảo tôi biết trong mắt bà cụ, tôi chỉ là hạt cát, lòng toan tính riêng nhỏ nhoi đó nào gạt được ánh mắt người già. Bà cụ hỏi tại sao tôi lại xuất hiện ở đó, tôi trả lời do Mạnh Vân Tích và Cố Vũ Đình dẫn tôi tới, bảo muốn dẫn tôi đi gặp Mạnh Thư Hành. Nhưng thật ra lại lừa tôi đi vào trong Thạch Lâm, khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi đó đi lên đường kia… Còn cái khác thì tôi không nói.”

Hoắc Tây Châu trầm mặc một lát rồi khẽ cười: “Ngược lại, em biết cái gì nên nói và cái gì không nên.”

“Cũng dò xét đủ nhà họ Hoắc chúng tôi.”

Lòng của Cố Vãn chìm xuống, anh sẽ không vì thế mà cảm thấy lòng dạ cô rất sâu chứ?

“Tôi… chỉ cảm thấy người có chuẩn bị thì đạt được nhiều cơ hội hơn.” Cô giải thích một câu, lại cẩn thận lên tiếng: “Anh... anh đừng hiểu lầm, tôi không ham đồ của nhà họ Hoắc.”

“Ừm, tôi biết, em không ham đồ của nhà họ Hoắc, em chỉ tham con người của bổn thiếu, đúng không?” Hoắc Tây Châu cười nói: “Bổn thiếu sẽ không hiểu lầm, ngay từ đầu tôi cũng không hiểu lầm em.”

“Bổn thiếu thích sự chuẩn bị này của em.”

Trước giờ anh không biết sống chung với một người phụ nữ lại vui vẻ đến vậy. Đây chính là tình yêu ư? Cảm giác thật không tệ ha.

Mặt của Cố Vãn càng đỏ, đẩy Hoắc Tây Châu một cái, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng ‘xoẹt’ một cái, cô đơ người, cúi đầu nhìn thì phát hiện váy của mình đã bị rách ở dưới nách trái, kéo dài đến tận vùng eo.

Cô vội dùng tay che chỗ hở, bỗng dưng nhớ đến cảnh Cố Vũ Đình ở trên xe tiến đến gần cô. Hoá ra đường khâu trên váy của cô đã lặng lẽ bị tháo ra? Cũng may lúc nãy ở trước mặt nhiều người, quần áo không bị bung ra!

… Nhưng lại bung ra trước mặt Hoắc Tây Châu thì cũng rất là xấu hổ.

“Chuyện này… cậu Tư, thật là ngại quá, có thể cho tôi mượn kim, váy của tôi… phải khâu lại đã.” Cố Vãn nói có chút lắp bắp.

“Cậu Tư.” Có người đứng ngoài cửa, gõ cửa cha lần, kính cẩn lên tiếng gọi: “Quần áo của mợ Tư tương lai đã được đưa tới, bây giờ đưa vào trong hay sao ạ?”

Cố Vãn nhìn sang đó, vừa mới thấy quản gia đứng ngoài cửa, cô vội ngồi ngay ngắn, sửa sang bản thân một chút.

“Mang vào đây đi!” Hoắc Tây Châu ngưng cười.

“Dạ!” Quản gia quay người, nói với người phía sau: “Mấy người theo tôi vào trong.”

Hơn chục người nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người đều cầm một bộ quần áo mới, có một số còn treo trên mắc áo, phía trên có đồ đậy chống bụi, có một số được gấp gọn gàng, đặt trên khay có điêu khắc hoa văn. Thậm chí còn có hai người mang cả con ma nơ canh bằng gỗ vào đây, con ma nơ canh này mặc bộ váy tây vô cùng hoa lệ xa xỉ.

Mấy bộ quần áo này đều không khác gì nhiều với mấy bộ váy Cố Vãn mặc, nhưng mỗi bộ đều có đẳng cấp cao hơn mấy bộ váy tây mà Cố Vãn mặc trên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.