[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 8



Trong lòng Hoắc Tây Châu bỗng dưng xuất hiện một loại cảm giác xa lạ, là áy náy. 

Đây cũng là mục đích của Cố Vãn, nhưng cô không thể thể hiện ra quá rõ ràng được, vì thế lại nói thêm: “Cũng là vì để chứng minh mình trong sạch.”

“Mạnh Thư Hành nói đêm nay người làm loại chuyện đó.. với anh ta là tôi, nhưng mà người xông tới thấy người phụ nữ không hề bị gì cả. Tôi đã bàn bạc với chưởng quầy trong phòng khám xong rồi, nói vết thương này của tôi không cẩn thận bị trước khi đến quán trọ của họ, bọn họ làm ra những chuyện xấu xa đó thì nên gánh chịu hậu quả, tôi không thể để họ hất nước bẩn vào tôi được.”

“Tôi cho anh uống thuốc, sau đó băng bó lại vết thương cho anh. Tôi có mang theo một ít thảo dược gây tê, tuy không thể khiến anh hoàn toàn không đau nhưng có thể giúp giảm một phần nào đó đau đớn.”

Cố Vãn nói chuyện rất tự nhiên, sau đó còn dìu Hoắc Tây Châu đi lại.

Ánh mắt Hoắc Tây Châu lóe lên, đưa tay cầm súng lên đặt lên bàn tay nhỏ của Cố Vãn, cảm giác mềm mại lại hơi lạnh lẽo làm anh cảm thấy thỏa mãn.

Còn biết tự bảo vệ mình nữa, ừm, cô gái này còn rất thông minh.

“Anh à, anh có thể cởi khăn che mặt ra không, che mãi không thấy ngộp à?” Lúc Cố Vãn đang băng bó lại vết thương cho Hoắc Tây Châu thì bỗng nói.

Cô muốn sớm “Gặp mặt” Hoắc Tây Châu để có thể dễ ăn vạ anh hơn. 

“Cô muốn nhìn mặt tôi?” Giọng Hoắc Tây Châu trở nên lạnh lùng: “Cô không sợ sau khi nhìn thấy rồi sẽ bị tôi giết người diệt khẩu ư?”

“Sợ chứ!” Cố Vãn rất thật thà nói: “Cho nên nếu sau này có bị anh diệt khẩu thật thì xuống dưới gặp Diêm Vương cũng biết đường mà kêu oan.” Cô nói là sau này, có nghĩa là cô tin đêm nay anh sẽ không giết cô… Bởi vì nếu anh đã đợi cô đến thì sao có thể giết cô được.

Hoắc Tây Châu im lặng một lúc sau đó “A” một tiếng, cười nói: “Cô nhóc, nếu cô chắc chắn muốn nhìn mặt tôi thì tôi cũng có thể cho cô xem?”

“Tôi chắc chắn.” Cố Vãn bỗng dưng hơi do dự.

Anh gọi cô là cô nhóc ư, cô có còn nhỏ đâu chứ?

Hoắc Tây Châu đưa tay lên kéo mảnh vải đen che trên mặt xuống, ánh nến trong quán trọ chiếu lên khuôn mặt anh khiến nó hiện lên rõ ràng, trên đó thậm chí còn mang theo ý cười, tuy hơi tái nhợt nhưng không hề làm giảm sự điển trai. Cậu Tư Giang Thành, người đàn ông đẹp trai nhất Giang Thành, lúc không trở thành “Tứ Thiếu Sát thần ” ai nghe tên cũng sợ hãi thì vẫn là người tình trong mộng của biết bao cô gái! 

Cố Vãn nhìn gương mặt đã cách một đời kia không nói nên lời.

Hoắc Tây Châu cho rằng Cố Vãn sau khi nhìn thấy mặt mình thì ngạc nhiên quá đỗi rồi, hay là… Vui mừng quá đỗi rồi?

“Sao thế, không nhận ra tôi à?” Ánh mắt Hoắc Tây Châu sáng quắc nhìn thẳng vào mắt Cố Vãn: “Lúc nãy là ai nói người mình thích là cậu Tư nhà họ Hoắc, tuổi trẻ tài cao, ngoài lạnh trong nóng hả?”

Mặt Cố Vãn bỗng chốc đỏ bừng, lúc nãy là cô cố ý nói cho Hoắc Tây Châu nghe, lúc này lại chỉ cảm thấy xấu hổ.

“Hoắc... Tây Châu?” Cố Vãn cố gắng bình tĩnh lại, thể hiện ra như mình vừa ngạc nhiên vừa ngại ngùng.

“Ừm, sau này cứ gọi tôi là Tây Châu đi.” Hoắc Tây Châu cười nói.

Bắt đầu từ bây giờ anh đã quyết định… Nếu bên cạnh mình là cô gái này thì hình như cũng không đến nỗi nào. Chỉ có điều việc kia vẫn phải để lại tiếc nuối rồi…

Cố Vãn cảm thấy mắt mình cay cay, Hoắc Tây Châu cười lên rất trong sáng và ấp áp khiến người ta nhìn thấy mà rung động. Nhưng mà cô không nhớ nổi rằng kiếp trước Hoắc Tây Châu có từng cười hay không.

Là bởi vì kiếp trước anh đã thấy qua quá nhiều máu và chết chóc, hay là bởi vì lúc đó cô đã trở thành vợ nhỏ của anh mà lại luôn muốn chạy đi tìm Mạnh Thư Hành, hết lần này đến lần khác chọc anh tức giận cho nên khi gặp cô anh chưa bao giờ có sắc mặt tốt?

“Anh... Vết thương của anh tôi đã băng bó lại xong rồi, vậy anh tạm thời ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi… Tôi đi trước đây.” Cố Vãn vội vàng đứng dậy định bỏ đi.

Ban đầu cô muốn ‘làm quen’ anh sớm hơn, nhưng lại chưa suy nghĩ đến việc sau khi quen rồi thì sẽ ở chung với nhau như thế nào, cho nên bây giờ chỉ biết trốn tránh mà thôi.

Hoắc Tây Châu đột nhiên đưa tay ra nắm eo cô, sau đó kéo vào trong lòng mình: “Không phải thích tôi ư, sao lại muốn chạy rồi?”

“Lúc nãy những gì tôi nói chỉ là… Nói bậy mà thôi, anh đừng cho là thật.” Cố Vãn nói: “Anh... Buông tôi ra đi.”

Cố Vãn bị hơi thở của Hoắc Tây Châu bao vây khiến cho hít thở cũng không thông, chỉ có thể cố gắng cựa quậy tránh xa anh, không đụng đến cái chân bị thương của anh.

“Nhưng những gì tôi nói đều là thật.” Hoắc Tây Châu cúi đầu, kề môi sát vào lỗ tai Cố Vãn: “Vừa nãy lúc ở trong tủ, tôi nhìn thấy tư thế kia của Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình cũng được đấy, hay là, chúng ta thử xem sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.