Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 10: Treo cổ



Cố Kinh Hàn chuyển vào Dung gia ngay hôm đó.

Dung thiếu gia bị vụ nước tiểu đồng tử làm cho tức muốn bất tỉnh xách hành lý của Cố Kinh Hàn, thô bạo nhét vào phòng khách nằm sát vách phòng mình, tay chống lên khung cửa, chặn lại Cố Kinh Hàn không cao hơn mình bao nhiêu, xấu xa híp mắt cười: "Cố thiếu gia ở phòng này đi ha, tôi ở ngay cách vách, không có mộng du đâu."

"Mộng du cũng không sao," Cố Kinh Hàn thờ ơ nói, "Tôi không chê."

Nói xong, mở hành lý lấy đồ ngủ, bắt đầu tháo dây nịt, cởi quần áo.

Phần eo gầy và cứng cáp mới lộ ra tí tẹo mà đã bị Dung Phỉ kéo áo che lại.

Dung Phỉ nổi nóng trừng mấy cô đầy tớ đứng ở cửa: "Đứng ngơ ra đó làm gì, đóng cửa lại mau!"

Đám đầy tớ che miệng cười tủm tỉm, mấy đôi mắt to gan quét một vòng trên người Dung Phỉ và Cố Kinh Hàn rồi mới chịu đóng cửa lại, có giọng cười trêu ghẹo nói: "Thiếu gia chớ ầm ĩ muộn quá nha, chốc nữa có ăn khuya không ạ?"

Mặt Dung Phỉ hơi cứng lại, giả vờ như không nghe thấy. Chờ cửa khép lại hoàn toàn thì mới buông tay lui về sau một bước.

Nhưng bị ai đó tóm gọn.

Cầm lấy cổ tay Dung Phỉ, kéo người quay về, Cố Kinh Hàn cầm tay Dung Phỉ, từng bước tháo khóa chụp dây nịt, cởi nút quần.

Xúc cảm kim loại lành lạnh và ngón tay ấm áp quấn quít cùng một chỗ.

Hắn vừa cởi đồ, vừa hờ hững nói: "Tôi quen mặc kiểu quần này. Lễ phục ngày mai giao hết cho Dung thiếu đấy."

"Tôi chuẩn bị hết rồi," Dung Phỉ cảm giác tay không còn là của mình nữa, đầu ngón tay nóng hổi như bị lửa đốt, cậu khẽ cau mày, vẫn dửng dưng nói, "Ngày mai anh thử xem, nếu không vừa thì bảo thợ may sửa lại."

"Dung thiếu biết số đo của tôi sao?" Cố Kinh Hàn buông tay Dung Phỉ, cởi áo thay vào đồ ngủ.

Lồng ngực khỏe khoắn xẹt qua trước mắt, Dung Phỉ hận không thể bắn mắt tới, mơ màng trả lời: "Ôm chút là biết ngay, anh với tôi không chênh lệch nhiều lắm."

"Còn muốn ôm không?" Cố Kinh Hàn xoay người lại hỏi.

Dung Phỉ ngớ ra, hơi run rẩy: "Hả?"

Cố Kinh Hàn nói: "Hôm săn thú ấy, tôi có nói sẽ cho cậu ôm trở về."

Dung Phỉ sững sờ, lông mày chầm chậm giương lên, mỉm cười bước đến trước người Cố Kinh Hàn. Dung Phỉ duỗi tay vòng qua eo Cố Kinh Hàn rồi ra sức ghìm lại. Lồng ngực vô cùng thỏa mãn, có lẽ người đàn ông nào cũng sẽ yêu thích cảm giác đủ đầy này.

Hai nhịp tim chồng lên nhau, Dung Phỉ ngẩn ngơ, dường như Dung Phỉ muốn đập tan dục vọng ẩn giấu của Cố Kinh Hàn.

Mãnh liệt đến mức ngón tay run rẩy.

"Mơ đẹp nha, cục cưng."

Dung Phỉ đột nhiên buông tay, tay ấn vào giữa hai đầu lông mày, đè xuống cơn phấn khích gần như muốn nổ tung, ung dung xoay người bước đi.

Cửa phòng khách được đóng lại.

Cố Kinh Hàn đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới chậm rãi thu tầm mắt lại, thay xong đồ ngủ.

Ngoài cửa sổ, bóng đen đen như mực, thu càng đậm sương càng thêm nặng.

Cố Kinh Hàn cắt ngón tay, đến gần bức tường nằm kề phòng ngủ Dung Phỉ, vẽ lên đó một trận pháp phức tạp, hai tay kết ấn vỗ về phía trước một cái. Trận pháp máu chuyển động, chậm rãi ẩn vào trong tường, mặt tường lại trắng tinh như cũ.

Hắn vươn mình lên giường, đang muốn nhắm lại thì giọng nói của hũ tro chữ Lâm đột nhiên truyền đến, không còn đùa giỡn như mấy hôm trước mà vô cùng nghiêm túc: "Tiểu tử, sáng sớm nay ngươi có đấu phép với người ta hả? Trên người ngươi có mùi mà ta rất quen thuộc. Người đấu phép với ngươi có một khúc xương của ta."

Đôi mắt khép hờ của Cố Kinh Hàn bất thình lình mở ra.

Trùng hợp vậy? Hắn đang tìm kiếm nó, khéo sao lại có người đưa tới cửa.

Hũ tro chữ Lâm dừng một chút, tiếp tục nói: "Lão phu không có ký ức lúc còn sống, chỉ nhớ mình thiếu ba khúc xương, vừa khéo là ba khúc xương sườn của lồng ngực. Ba khúc xương này tượng trưng cho kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một người. Không tìm được nó, ta không thể đầu thai."

"Tiểu tử, nếu có thể giúp ta sẽ giúp hết, nhưng lão phu hi vọng mình không chọn lầm người."

Hũ tro thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Đôi mắt của Cố Kinh Hàn trở nên ảm đạm, nhìn vào một khoảng không tối đen trong chốc lát rồi mới nhắm mắt lại.

Vì để xem chừng tình hình Dung Phỉ ở bên kia nên Cố Kinh Hàn vẫn chưa ngủ, chỉ duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, cảnh giác không khí xung quanh.

Nửa đêm, góc chăn thòng xuống giường bị xốc lên một cách nhẹ nhàng.

Một cơ thể lành lạnh chui vào chăn, đầu áp vào hõm vai Cố Kinh Hàn, còn đôi chân dài thì gác thẳng lên người hắn. Dung Phỉ oán hận cắn lên cổ hắn một hồi, trán tựa vào cằm hơi nhú râu, cực kì suồng sã cắn răng nói khẽ: "Đêm nay ngủ sát con hồ ly tinh nhà anh, để xem anh còn dụ dỗ được ai."

Một đôi tay lạnh luồn vào vạt áo ngủ của Cố Kinh Hàn, lướt lên tới ngực. Lúc này, Dung thiếu gia mới thỏa mãn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

Tiếng ngáy nhỏ vang lên ở bên tai.

Cố Kinh Hàn nhắm mắt cong môi, cánh tay vòng qua gáy Dung thiếu gia, ôm chặt người thêm một chút.

Đêm hết trời sáng.

Khi tỉnh giấc, trên giường đã sớm không còn bóng dáng của Dung thiếu gia. Nếu không phải chỗ bên cạnh còn sót lại hơi ấm thì Cố Kinh Hàn đã ngờ rằng đêm qua mình không kiềm chế nổi mà nằm mơ.

Thay xong quần áo, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Kinh Hàn mở cửa, liền thấy quản gia La cười híp mắt, tay bưng đồ rửa mặt đứng ở ngoài, không hề có bóng dáng của một cô giúp việc.

Rõ ràng Dung thiếu gia đã uống giấm thay điểm tâm sáng rồi.

E rằng nếu cưới xong, Cố Kinh Hàn sống dài lâu ở Dung gia, thì dù chỉ có một con chuột cái ở trong nhà này, nó cũng sẽ bị Dung thiếu gia tiêu diệt sạch sẽ.

Sau khi rửa mặt, Cố Kinh Hàn đi xuống lầu.

Hôm nay, Dung Phỉ mặc áo ghi lê chiết eo tôn lên cái eo nhỏ, rắn rỏi và mạnh mẽ.

Giày bốt bao lấy đôi chân thon dài, đứng ở cạnh cầu thang, xoay người nhướng mày, khí chất vừa sắc bén riêng biệt, vừa mang theo một luồng khí phách chỉ có ở Dung Phỉ, đẹp trai bức người.

"Đến đây." Dung Phỉ đưa tay về phía Cố Kinh Hàn đứng trên cầu thang, nhíu nhíu mày.

Bàn tay mạnh mẽ của Cố Kinh Hàn nắm lấy tay Dung Phỉ, ngón tay trượt xuống dưới, vân vê cổ tay cậu, hài lòng khen ngợi: "Đẹp lắm."

"Anh mặc vào thử xem."

Dung Phỉ kéo Cố Kinh Hàn, vẫy tay bảo thợ may cầm đến một bộ lễ phục màu trắng.

Cố Kinh Hàn chỉ mặc áo sơ mi nên rất tiện cho Dung Phỉ.

Dung Phỉ giúp Cố Kinh Hàn mặc áo vào, thắt thêm một chiếc nơ xanh nhạt quanh cổ rồi mới thu tay về. Sau đó, kéo người đến trước mặt, vuốt cằm xoay một vòng, cười đến rạng rỡ: "Quả nhiên rất vừa. Anh đó, đẹp trai mà ngày nào cũng ăn mặc như một ông già."

Cố Kinh Hàn chuyển mắt, nhìn thấy hai người đứng sóng vai ở trong gương.

Một tĩnh một động, một lạnh một nóng.

Gương mặt sáng bừng như lửa của Dung Phỉ gần trong gang tấc, mắt híp đào hoa, tỏa sáng rực rỡ.

"Cám ơn Dung thiếu," Cố Kinh Hàn nhìn Dung Phỉ, "Sau khi ăn sáng xong, Dung thiếu có thể đi với tôi đến hiệu thuốc Tây Hà được không?"

Một vệt âu lo sượt qua ấn đường của Dung Phỉ: "Sao vậy? Anh bị ốm hả?"

Cố Kinh Hàn rủ mắt, hờ hững chỉnh sửa cổ tay áo, nói: "Ngáy là một chứng bệnh, không thể thờ ơ. Tôi có hai bài thuốc dân gian, vừa khéo có thể để Dung thiếu thử xem. Đêm qua, Dung thiếu ngáy ghê thật, cách một bức tường mà như ở bên tai."

Dung thiếu gia đang chỉnh nơ cho Cố Kinh Hàn thì suýt nữa sẩy tay siết một cái, siết chết cái người bụng dạ xấu xa này.

Chuyến đi đến hiệu thuốc Tây Hà cuối cùng cũng không thành, hai người dùng xong điểm tâm rồi đi đến biệt viện ngoại thành.

Người của Dung gia đã đến sắp xếp từ sớm, chờ đến lúc Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đến nơi, mọi thứ đã gần hoàn thiện.

Căn biệt viện này vốn được dùng để tổ chức tiệc rượu và vũ hội. Một tòa kiến trúc mang phong cách Châu Âu, xung quanh gắn đầy đèn thủy tinh, khi bóng đêm kéo đến, đèn đuốc rực rỡ, lấp lánh như ngân hà.

Cố Kinh Hàn đi một vòng trong biệt viện, chọn ra bốn phương vị. Tiếp đó, hắn tìm bốn cọc gỗ, gọt thành bốn người đầu gỗ đại khái, dán bùa lên, quấn ba vòng dây đỏ. Cuối cùng, hắn cắt rời một đoạn chỉ, cột vào ngón tay của mình, vùi bốn người đầu gỗ vào bốn phương vị được chọn, thế là một tứ phương trận đơn giản đã được hoàn thành.

Tuy hắn có linh tính đêm nay có thể sẽ giao chiến với người làm phép, nhưng do vũ hội nhiều người, khí tràng hỗn tạp, cho dù có bày thêm trận pháp thì cũng công dã tràng.

"Tôi đã điều tra thanh hồ nhuyễn hương kia rồi," Dung Phỉ đi từ ngoài vào, cau mày nói, "Đã tìm thấy điều hương sư. Ở phía Nam Hải thành có một con hẻm nhỏ, tôi đã phái người đi tra xét. Điều hương sư kia tạm thời vẫn bình thường, trái lại cô bạn tốt của em gái anh, Lâm Tĩnh Huyên, đêm qua nhà cô ta lại chết thêm một đầy tớ, tháng này đã là người thứ ba rồi."

Giọng của Dung Phỉ dần nhỏ lại, có chút lạnh lẽo sởn tóc gáy, "Ba cô đầy tớ kia đều chết vì bị mất máu... da mặt bị lột, y như một bộ xương khô, treo lủng lẳng phía trên giường Lâm Tĩnh Huyên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.