Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 38: Diễm quỷ



Nến đỏ trên cao, quầng sáng vàng sẫm.

Cách bố trí của phòng tân hôn ấm cúng và rực rỡ hơn bên ngoài rất nhiều.

Thảm trải sàn mềm mại, sẫm màu kéo dài từ mép cửa đến trước giường, mùi hương ấm áp dìu dịu xen lẫn hương thơm lành lạnh quen thuộc, ám muội và thanh ngọt.

Dung Phỉ loạng choạng bước vào, cánh cửa kêu một cái ầm sau lưng Dung Phỉ.

Dung Phỉ còn chưa kịp quan sát xung quanh thì đã bị một cánh tay túm lấy eo kéo tới, vai đập vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp.

"Cục cưng ơi..."

Dung thiếu gia bắt đầu ôm ấp sờ soạng liên hồi, hệt như quỷ háo sắc mà cắn lấy trái cổ vẫn còn đỏ sẫm của Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn hơi khô họng, hơi ngửa cổ lên, dung túng con mèo to xác ngang ngược kia phát điên, bóng tối vô tận tràn ra trong mắt.

Hắn dùng một tay đỡ Dung Phỉ đang ngả nghiêng trên người mình, một tay vứt ra một lá bùa, lá bùa bay thẳng lên cửa phòng.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, cửa phòng đóng kín mít.

Chiếu theo công hiệu của lá bùa này thì sau mười hai canh giờ, cánh cửa này mới mở ra được, âm thanh trong và ngoài mới thông suốt. Trong vòng mười hai canh giờ, cho dù Dung thiếu gia phá nát cửa thì cũng không bước ra được.

Hài lòng liếc nhìn lá bùa tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, Cố Kinh Hàn ghì lại gáy Dung Phỉ, cắn lên hai cánh môi đang làm loạn kia, bưng cái bát trên bàn tới, "Canh giải rượu."

Dung Phỉ nửa tỉnh nửa mê, mắt đào hoa đâu có thấy cái bát trong tay Cố Kinh Hàn. Trong ánh mắt ướt át chỉ có mỗi người trước mắt, Dung Phỉ duỗi lưỡi khiêu khích môi của hắn, "Em không uống đâu... nhưng mà... nếu như Cố đại thiếu chịu lột hết đồ ra, bất cẩn... làm đổ canh lên người... nói không chừng, em sẽ uống ngay đó..."

Có xúc cảm tinh nghịch ẩm ướt lướt nhẹ trên khóe môi, Cố Kinh Hàn ngậm lấy rồi mút một cái, thấp giọng nói: "Dung thiếu... thích liếm anh như vậy à?"

"Thích..."

Mặt Dung thiếu vốn hơi ửng đỏ vào giờ phút này lại càng đỏ hơn, "Vậy có cho em liếm không, Cố đại thiếu?"

Bàn tay nhiệt tình có toan tính riêng trượt xuống giường.

Cố Kinh Hàn đè tay Dung Phỉ lại, tự mình uống một hớp canh giải rượu, sau đó hôn Dung Phỉ đang hết hồn, đút canh bằng miệng cho cậu.

Môi ướt nước, đỏ hồng mềm mại.

Ngón tay cái sượt qua cánh môi Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn nhìn sâu vào đôi mắt ướt át kia, đột nhiên bật cười, trong mắt mang theo chút cay đắng vì tự mình làm bậy: "E là không được."

"... Hả?"

Dung Phỉ say ngất vì nụ cười của hắn, tay níu lấy cổ tay hắn, "Anh vừa... nói gì thế?"

Cố Kinh Hàn ngồi vào cái ghế bên cạnh bàn, ôm lấy Dung Phỉ nhào vào người mình, đặt cậu ngồi lên đùi mình, vừa hưởng thụ cái cọ xát vuốt ve của Dung Phỉ, vừa nói: "Em còn nhớ những gì anh từng nói với em không? Anh vẫn luôn uống thuốc."

Dung thiếu gia dừng lại hết những gì đang làm.

Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn, ánh mắt chợt tỉnh táo và sắc lạnh.

"Trong cơ thể anh có rất nhiều khí âm," Cố Kinh Hàn nói, "Không loại bỏ sạch sẽ thì không thể làm chuyện giường chiếu với người khác. Bởi vì người nhận được khí âm của anh sẽ bị giảm thọ rất nhiều và gặp phải bất trắc, vì thế..."

"Ngoài việc đó ra thì còn tác hại nào không? Có ảnh hưởng gì tới anh không? Tuổi thọ của anh thì sao?" Dung Phỉ nhanh chóng ngắt lời Cố Kinh Hàn, vẻ lo lắng lộ rõ trong mắt.

"24 tuổi," Cố Kinh Hàn nói, "Nếu qua thì ổn, còn không qua, Dung thiếu phải ở vậy thôi."

Dung Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau lại ôm chặt cổ Cố Kinh Hàn, hơi thở nóng bừng: "Nhưng em cảm thấy anh... phải lập tức ở góa rồi! Em... em sắp nghẹn chết rồi đây này..."

Cố Kinh Hàn ngớ ra, ngón tay quẹt qua bụng dưới của Dung Phỉ rồi lập tức dở khóc dở cười: "Em uống thuốc hả? Chí Dương hoàn... Dung thiếu, em muốn để anh chết trên người em sao?"

"Anh..."

Dung Phỉ nén chịu rên một tiếng, túm lấy tay Cố Kinh Hàn giơ lên bên môi, lưỡi duỗi tới, đôi mắt đào hoa ướt đẫm nhìn Cố Kinh Hàn chằm chằm, "Dùng... cái này đi."

Đầu ngón tay cạy ra bờ môi, Cố Kinh Hàn run rẩy.

Dung Phỉ nói năng không rõ, cơ thể cọ tới cọ lui, giọng nói khẽ khàng rót vào trong tai Cố Kinh Hàn: "Anh Hàn, dùng tay..."

Như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Cố Kinh Hàn cử động.

Sắc đỏ ướt bay loạn lan tràn, từng giọt sáp nến rơi chồng lên nhau, cuối cùng lặng yên tắt ngúm trong bầu không khí không ngừng nóng lên.

Bóng đêm vô tận, ngày đến đêm đi.

...

Cố Kinh Hàn bị cắn tỉnh.

Chợt cảm thấy cổ tay đau nhói, hắn mở mắt nhìn, chỉ thấy Dung thiếu qua ngọ nguậy trong chăn, như một con chó săn con gặm lấy cổ tay hắn, bò lên người hắn. Khi nhận ra tầm mắt của hắn, ánh mắt hung dữ kia chợt trở nên ai oán và đau khổ.

"Chẳng trách anh lại đắc chí khi nói từng dùng qua tay như vậy..." Sắc mặt Dung thiếu gia tái nhợt, "Mẹ kiếp, tay anh vốn không phải tay người!"

Cố Kinh Hàn dùng một bàn tay khác kéo Dung thiếu gia tới, giọng nói khàn khàn và lười nhác, "Ừ" một tiếng, "Sau này, em cũng có thể đắc chí."

"Anh lại nói mấy lời nhảm nhí hửm, ông đây đè chết anh..."

Dung Phỉ ngồi phịch lên người Cố Kinh Hàn, cắn mút xương quai xanh gồ lên của hắn, ậm ờ nói: "Đói bụng quá... Mấy giờ rồi?"

Cố Kinh Hàn nghiêng đầu liếc nhìn lá bùa vàng dán trên cửa phòng mất hiệu lực bay xuống đất, lại quét mắt sang đồng hồ thạch anh trên tường, nói: "Bảy giờ tối ngày hôm sau."

Nói xong, hắn ôm eo Dung Phỉ ngồi dậy, trông như một con gấu con bám người, mang theo cậu dịch đến bên giường, lấy tới quần áo mới được chuẩn bị từ hôm qua đang đặt trên ghế, lần lượt tròng vào cho Dung thiếu gia.

Dung Phỉ hừ một tiếng: "Đây là chỗ tốt khi cưới vợ hả?"

Cố Kinh Hàn cài lại nút áo sơ mi cho Dung Phỉ, rồi tự mặc quần xuống giường, khom lưng nắm lấy chân Dung Phỉ, thay cậu mang tất vào, bình đạm nói: "Đây là chỗ tốt khi lấy chồng."

Sau đó, hắn đứng dậy sờ gáy Dung thiếu gia: "Ôm em?"

"Không cần," Dung Phỉ cảm thấy Cố đại thiếu đã coi cậu như một người bại liệt, lập tức nhét chân vào giày, đứng lên, "Em tự làm. Anh càng chiều em càng lười đấy..."

Dung Phỉ ngáp một cái, cầm lấy cái áo bông cao cổ màu cà phê do cậu lén lút đi lựa chọn tỉ mỉ mặc vào cho Cố Kinh Hàn, cậu phải đảm bảo cảnh "xuân" của cục cưng nhà mình không thể lọt ra ngoài dù chỉ một teo, sau đó mới đập tay, xoay người đi ra cửa.

Đi được hai bước, Dung thiếu gia chợt dừng bước, vẻ mặt kì lạ quay đầu, nói với Cố Kinh Hàn, "Má... Tại sao em cảm thấy... có hơi lọt gió nhỉ..."

Cố Kinh Hàn bình tĩnh chìa tay che lại mông Dung Phỉ: "Hay là anh giúp em che ha?"

"..."

Dung thiếu gia chính nghĩa nghiêm trang từ chối lời đề nghị của chồng mới cưới, ung dung đi xuống lầu.

Trong phòng ăn dưới lầu, quản gia La vừa nhìn thấy Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đi xuống, lập tức bảo người dọn thức ăn được chuẩn bị từ sớm lên bàn.

Thức ăn nhiều đến mức bàn lớn không chứa nổi, phải khiêng tới hai cái bàn nhỏ thì mới coi như ổn thỏa.

"Thiếu gia, lão gia và phu nhân đã đến cửa tiệm, vẫn chưa quay về." Quản gia La nói.

Dung Phỉ hờ hững gật đầu.

"Ngày mai là ngày lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới) của Cố thiếu gia, quà biếu đã chuẩn bị tốt, đêm nay..." Quản gia La lúng túng ho khụ khụ, "Hai cậu... kiềm chế một chút nhé."

Bầu không khí chợt im phăng phắc.

Dù cho Dung thiếu da mặt dày nổi tiếng khắp Hải thành nhưng vẫn có hơi xấu hổ.

Ngay sau đó, khi hai người đi một vòng rửa mặt ăn cơm quay về phòng thì phòng đã được dọn dẹp ngăn nắp, cả hai vô cùng ngoan ngoãn lấy áo ngủ ra.

Thời gian vẫn còn sớm.

Dung Phỉ mở máy quay đĩa, ngồi tựa vào người Cố Kinh Hàn ở trên thảm, xem một vài quyển sách ngoại văn.

Xem được một lúc, có lẽ do bầu không khí quá mức an nhàn và tĩnh lặng, mí mắt của Dung Phỉ dần dần khép lại, vô thức ngủ mất tiêu. Đầu ngả về phía sau, đúng lúc được Cố Kinh Hàn đưa tay giữ lại, sau đó ôm người lên, đỡ tới bên giường.

Tiếng nhạc trầm, như lời thì thầm của năm tháng.

Cố Kinh Hàn sờ mặt Dung Phỉ, vươn người nằm xuống, lại ôm người vào lòng.

Giọng nữ khàn khàn, trầm ấm và đầy nội lực.

Đột nhiên, tiếng ca nhỏ dần.

Một tia khói đỏ sậm không biết bay tới từ đây, chập chờn thong thả trèo lên đầu giường, lặng yên phủ xuống ấn đường của Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ.

Hai mắt đóng chặt của Cố Kinh Hàn chợt mở toang.

Một tràng cười chợt vang lên: "Ngươi phải giúp ta, thế thì nên nhìn trước chấp niệm của ta nhỉ? Chỉ là một giấc mộng mà thôi..."

Huyết khế chập chờn truyền đến, Cố Kinh Hàn thả lỏng mày, "Chữ Giả?"

Ba hũ tro Lâm, Binh, Đấu thuộc về chữ Lâm đã ở trong huyết mộ. Đại quỷ thứ hai thức tỉnh lúc này hẳn là chữ Giả đồng dạng chiếm giữ ba hũ tro cốt.

"Là ta."

Hai chữ này vừa dứt, trước mắt Cố Kinh Hàn tối sầm, một làn sương mù chợt ập tới. Sau đó, một cơ thể mát rượi ào vào trong lòng hắn, vô cùng quen thuộc.

"Em nhớ anh muốn điên lên rồi..."

Dung Phỉ sửng sốt chớp mắt, lập tức mỉm cười bưng mặt Cố Kinh Hàn, "Có thể ngày nào cũng mơ thấy anh được không?"

"Không thể." Cố Kinh Hàn nắm tay Dung Phỉ.

Dung Phỉ ngẩn ra, chợt cau mày: "Chờ chút, anh..."

"Chúng ta đã đi vào cảnh mộng của chữ Giả, hoặc là nói là chấp niệm của chữ Giả." Cố Kinh Hàn giải thích.

"Chữ Giả tỉnh rồi ư?" Dung Phỉ vui ra mặt.

Giải quyết sớm một chút thì Cố Kinh Hàn sẽ bước qua lằn ranh 24 tuổi kia sớm một chút, cậu dĩ nhiên sẽ vui hơn rồi.

Trong lúc nói chuyện, sương mù bốn phía đã tan dần, một đạo quán nhỏ xập xệ xuất hiện ở phía trước.

Thời tiết rét đậm, tuyết rơi nặng hạt, những ngọn núi được phủ lên một lớp áo bạc lấp lánh.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đạp lên tuyết, đi về phía cửa.

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ không tránh đi mà đứng ngay trước đạo quán. Hai người nhìn thấy một đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú khoác một thân áo tơi mũ vành hơi cũ, cầm chổi đi tới, đưa mắt nhìn quanh rồi bắt đầu quét tuyết.

Từ cửa đến bậc thềm, rồi tiếp tục quét dọc theo đường núi cho đến khu rừng trúc mới dừng tay.

Đạo sĩ trẻ tuổi ngồi xuống tảng đá nghỉ mệt, sau đó đứng dậy trở về đạo quán.

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đi theo đạo sĩ.

Bên trong đạo quán rất quạnh quẽ, rõ là một đạo quán nhỏ vắng khói hương. Tuyết trong sân đã được dọn sạch, không một bóng hoa thơm cỏ dại, chỉ có một gốc ngân hạnh (cây rẻ quạt hay còn gọi là bạch quả) cao lớn, giờ chỉ còn trơ lại cành khô.

Đạo sĩ trẻ tuổi làm tan chút tuyết trong sân rồi dùng nó để rửa tay.

Bàn tay bị đông cứng đến đỏ chót nhưng đạo sĩ không quan tâm, cởi áo tơi và nón, sau đó đi vào một gian phòng lưu trữ sách kinh.

Mới vừa bước vào, người còn chưa đứng vững, đạo sĩ trẻ tuổi đã bị một tấm vải đỏ buông xuống từ trên xà ngang phủ lên mặt, đạo sĩ theo bản năng lùi về sau một bước, tựa vào khung cửa.

"Lại dùng nước lạnh rửa tay hả?"

Một bàn tay đẹp đẽ nhưng trắng bợt duỗi ra từ sau tấm vải đỏ, nắm lấy bàn tay đỏ chót giấu trong tay áo của đạo sĩ.

Chất giọng nam trong vắt ẩn chứa quyến rũ tận xương nhẹ nhàng vang lên, trêu chọc màng tai ngưa ngứa.

Đạo sĩ bị một luồng hơi lạnh thổi sát ngay bên cổ, bèn nghiêng đầu qua một bên, đối diện với gương mặt quyến rũ yêu nghiệt.

Chủ nhân của gương mặt kia buông đôi mắt hơi xếch nhìn đạo sĩ. Gương mặt rõ dịu dàng nhưng khí thế lại áp bức, làm cho đạo sĩ phải dời mắt, cười nhạt một tiếng: "Không lạnh."

"Lại đi làm người tốt chứ gì? Quét tuyết gì mà quét tận tới chân núi..."

Thả tay đạo sĩ ra, người nọ tựa vào người đạo sĩ, giọng nói buông thả, "Ta đói rồi, ngươi không trở lại thì ta phải xuống núi gieo vạ người đấy. Vân đạo trưởng... muốn trấn áp ta thế nào đây?"

Người tựa trên người chỉ mặc một thân áo đỏ phong phanh, làn da sắc tuyết nhợt nhạt lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng Vân Chương cũng chẳng lay động, hơi nhướng mày, giọng nói răn dạy: "Diễm quỷ... trước đó chúng ta đã nói thế nào? Nếu ngươi lại nảy ra suy nghĩ đó, thì cho dù ta phải mất cái mạng này, cũng sẽ không để ngươi bước ra khỏi nơi này nửa bước."

"Đạo sĩ thối mới tu hành vài năm mà dám mạnh miệng thế sao?"

Một tiếng cười nhạo, hơi thở ấm ngọt quấn quanh Vân Chương, "Ngươi cũng biết ta là Diễm quỷ, hút tinh khí người để sống. Ngươi không cho ta ăn cơm, nhưng cũng không thể mặc ta chết đói chứ? Chẳng phải ngươi luôn nói chúng sinh bình đẳng hay sao? Ngươi còn nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục... Vân đạo trưởng, không cho ta ăn thật à?"

Diễm quỷ ngưng tụ thành một thân thể lạnh lẽo.

Hai cánh tay mảnh khảnh cũng lạnh ngắt, như một con rắn trườn vào trong đạo bào của Vân Chương.

Vân Chương thở dài, siết lấy cổ tay Diễm quỷ, hất người lên bồ đoàn, "Ngồi thiền. Tĩnh khí ngưng thần."

Nói xong, Vân Chương khoanh chân ngồi xuống đối diện Diễm quỷ, ngón tay điểm vào lòng bàn tay lật ngửa của Diễm quỷ.

Tinh khí cuồn cuộn không ngừng truyền đến.

Sương mù đỏ mang theo mùi hương quyến rũ tỏa ra từ người Diễm quỷ, bay lãng đãng quanh đạo sĩ.

Diễm quỷ lặng lẽ mở mắt, nhìn đạo sĩ nhắm mắt vận công ở đối diện, khóe môi cong lên, điều khiển màn sương mù đỏ bay tới bên môi đạo sĩ.

"Ngưng thần."

Vân Chương đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào Diễm quỷ, ánh mắt trong vắt sáng ngời.

Diễm quỷ ngẩn ra, sau đó rút tay về, dáng người xinh đẹp đứng lên, vẫy vẫy ống tay áo: "Đi ngủ trước đây. Tinh khí của đạo trưởng vẫn là ngọt nhất, ngọt hơn cả bánh quế hoa dưới chân núi nữa..."

Cửa phòng mở ra đóng lại, gió tuyết bên ngoài lùa vào rồi tan biến trong chớp mắt.

Vân Chương quấn đạo bào bông vá chằng vá đụp trên người, ngồi trên bồ đoàn một chốc, sau đó đứng dậy rút ra một quyển kinh thư.

"Chữ Giả lúc còn sống làm cùng nghề với anh hả?" Dung Phỉ nhìn Vân Chương, nhỏ giọng hỏi.

Không chờ Cố Kinh Hàn trả lời, đã có một giọng nói trầm thấp truyến đến từ trong hư không: "Cùng nghề cái gì... là khắc tinh mới đúng. Vợ nhà họ Cố đừng có nhìn chằm chằm tiểu đạo trưởng nhà ta, ta sẽ ghen đấy."

Dung Phỉ vừa nghe giọng nói này, lông mày nhướng lên: "Diễm quỷ? Chứ không phải là ác quỷ hả?"

Trong hư không, giọng chữ Giả tĩnh lặng, qua một lát mới nói: "Xem xong sẽ biết."

Giọng của Diễm quỷ chứa dựng mấy phần đắng cay, nặng nề than thở: "Người và quỷ không thể chung một con đường... Không phải ai cũng may mắn giống như ngươi, có can đảm như vậy..."

Dung Phỉ nghe xong cũng không nghĩ nhiều. Bất thình lình, cảnh tượng trước mặt biến đổi, làm cho Dung Phỉ lỡ mất vẻ mặt chợt biến hóa của Cố Kinh Hàn.

Trận tuyết lớn này kéo dài rất lâu.

Cuộc sống của Diễm quỷ và Vân Chương vẫn không có gì thay đổi.

Ngày nào Vân Chương cũng quét tuyết, Diễm quỷ lười nhác không đi, nhưng vẫn lặng lẽ bám theo sau; một bên mắng cứ đi quét tuyết mà không đốt hương, mệt chết đáng đời đạo sĩ thối; một bên lại không nhịn được lén thổi chút gió, để lớp tuyết tan đi một chút, cho Vân Chương thêm chút lực.

Vân Chương không cho tinh khí mỗi ngày mà là cách vài ngày một lần. Tuy Vân Chương là người tu hành, tinh khí rất nhiều nhưng không thể tiêu pha. Còn Diễm quỷ cũng không nhất định phải ăn được những tinh khí kia, hắn chỉ muốn xem Vân Chương vừa bất đắc dĩ vừa dung túng vỗ về hắn, răn dạy hắn, nghe Vân Chương nói thêm vài câu với hắn mà thôi.

Chờ phá người đủ rồi, Diễm quỷ sẽ cắp đít bỏ đi, sau đó bí mật quay lại, nằm nhoài trên nóc nhà hoặc xà ngang, vừa lau nước miếng vừa nhìn nửa bên mặt sạch sẽ của Vân Chương. Hắn nhiều lần muốn lột sạch đạo bào của Vân Chương, nhìn Vân Chương đỏ mặt, luống cuống và trầm luân vì hắn.

Nhưng hắn là quỷ, Vân Chương lại là đạo sĩ.

Vân đạo trưởng là một người ôn hòa như quân tử, có nguyên tắc, một thân đoan chính. Nói theo Diễm quỷ thì chính là một tên chậm chạp và cổ hủ, cho một mồi lửa là có thể đốt sạch sành sanh.

Diễm quỷ chưa từng nghĩ sẽ nhóm lên ngọn lửa này, bởi vì hắn thích Vân Chương hiện tại, cũng hi vọng Vân Chương sẽ vĩnh viễn thanh khiết đứng trên tuyết trắng bao la như vậy, lắc đầu thở dài siết lấy tay hắn, ánh mắt trách cứ nhưng cũng dịu dàng nhìn hắn.

Diễm quỷ nghĩ, mình là quỷ, tuổi thọ Vân Chương lại dài, đủ để mình ở bên Vân Chương cả đời này. Cứ thế này có gì mà không tốt.

Chỉ là, Diễm quỷ không muốn nhóm ngọn lửa này, nhưng có người lại muốn.

Đó là một ngày trời quang sau mấy ngày tuyết lớn liên tiếp.

Diễm quỷ vẫn như cũ bám theo đạo sĩ, vừa ngáp dài vừa trộm phất tay áo dọn tuyết trên đường. Vì không để Vân Chương phát hiện, hắn đi sớm hơn Vân Chương một đoạn, thổi tan một lớp tuyết đọng.

Ngày hôm đó, hắn mới vừa phất tay áo, lập tức nhìn thấy trong màn tuyết mỏng bay bay, có một người đang đi trên sườn núi.

Đó là một thư sinh trẻ tuổi, ước chừng nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi thời xưa), mắt kiếm mày sao, vô cùng tuấn lãng.

Sau lưng thư sinh cõng một hòm sách, đi lại khó khăn, vừa đi vừa nhìn phía trên, không biết đang nhìn gì.

Thư sinh rất nhanh đi tới trước mặt Diễm quỷ, vừa ngẩng đầu liền sững sốt: "Cô, cô nương... trời đông gió rét, nàng... nàng có lạnh không?"

"Cô nương?"

Diễm quỷ buồn cười, nhảy xuống từ trên cây, đi tới gần thư sinh, "Có cô nương nào mà lại ăn mặc đồi phong bại tục thế này không? Còn biết che mắt nữa à, tiểu thư sinh? Đều là đại nam nhân mà ngươi sợ cái gì? Có phải... sợ ta là quỷ không?"

Thư sinh bị áp sát đến lùi về sau một bước, chân trượt một cái, té ngồi trên đất, hòm sách cũng rơi xuống, "Công, công tử, tiểu sinh... tiểu sinh..."

Diễm quỷ xoay cổ tay, đang muốn vỗ một chưởng đánh bay thư sinh phá vỡ thế giới hai người của hắn và Vân Chương xuống núi, thì nghe thấy một tiếng quát truyền đến từ phía sau: "Dừng tay!"

Bàn tay vừa nâng lên bị túm lấy, Diễm quỷ còn chưa kịp nổi nóng thì đã bị một cái áo choàng dày nặng quấn kín người.

Theo sau áo choàng là một cơ thể ấm áp khác xa với cơ thể lạnh lẽo của hắn. Hắn được một cánh tay vừa dịu dàng vừa không cho kháng cự ôm lấy, gò má lướt qua làn da hơi lạnh.

"Nội tử (vợ) nói đùa, xin thứ lỗi cho." Vân Chương dịu dàng nói.

Song song đó, Vân Chương đưa tay tới, nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc mai rối của Diễm quỷ, lại bọc người kín thêm một chút, rồi thấp giọng nói: "Lại lẫy với ta... trời lạnh mà sao không biết mặc nhiều một chút?"

Diễm quỷ thoắt cái trống rỗng.

Hắn ngơ ngác được Vân Chương ôm về đạo quán, đợi tỉnh táo lại thì thấy thư sinh kia đã vào tới nhà, an tọa trên bồ đoàn, luận chuyện với Vân Chương.

"Tiểu sinh là Quý Tồn Quang, là người Cô Tô. Lần này vào kinh đi thi, nhưng chẳng ngờ lại tiến vào địa giới lĩnh Bắc, gặp phải tuyết lớn nên lạc đường đi tới chỗ này. Đạo trưởng nói ngọn núi này gọi là núi Trường Thanh ư? Không biết nơi này cách kinh thành xa hay gần? Bây giờ trời lại bắt đầu đổ tuyết, chẳng hay... tiểu sinh có thể tá túc hai ngày hay không?"

Thư sinh gặp được Vân Chương, rõ ràng nói nhiều hơn, vẻ mặt phấn chấn mang theo chút ngại ngùng.

Vân Chương nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ mở phân nửa, quả nhiên tuyết vừa ngừng lại bắt đầu rơi, còn có chiều hướng nặng hạt hơn.

Vân Chương vuốt cằm, nói: "Được chứ. Chỉ là đạo quán đơn sơ, ủy khuất Quý huynh rồi."

"Có nhà tranh che thân đã là vạn hạnh, huống chi lại là đạo quán của đạo trưởng? Vận khí này tiểu sinh ngàn lần không dám nghĩ tới." Quý Tồn Quang cười tươi nói.

Vân Chương kéo theo Diễm quỷ đi dọn dẹp phòng khách cho Quý Tồn Quang. Ngay khi tiến phòng phách, Vân Chương ấn Diễm quỷ lên tường.

"Đừng có ý đồ gì với Quý huynh." Vân Chương nhắc nhở.

Tâm trạng vui vẻ được Vân Chương chăm nom ôm ấp lập tức tan thành mây khỏi. Diễm quỷ cười như không cười nhìn Vân Chương, nửa dựa vào người Vân Chương, nói: "Ta ở trong mắt ngươi là thứ thấp hèn đến vậy sao, gặp người là ngủ?... Ơ kìa, đừng có mà dỗ dành ta, Vân đạo trưởng yên tâm, gã đâu có ngon miệng như ngươi, ta thích ngươi thế mà."

Hắn buông ngón tay đè lại môi Vân Chương, rồi hôn ngón tay kia một cái, sau đó hóa thành một làn khói đỏ, lặn mất dạng.

Vân Chương nhìn quanh, lông mày dần dần cau lại.

Tìm Diễm quỷ không khó, nhưng một khi ra tay sẽ khó tránh khỏi tổn thương, vì thế Vân Chương đành phải nhìn Diễm quỷ rời đi.

Vân Chương có lẽ không hay, nhưng từ chỗ Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ nhìn lại, Diễm quỷ không hề rời khỏi căn phòng này, mà nhảy vụt lên xà ngang, vẻ mặt rối rắm nhìn Vân Chương.

Từ nhỏ, Vân Chương đã sống một mình trong đạo quán, tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng dọn dẹp phòng khách gọn gàng. Nhưng sau khi xong xuôi, Vân Chương không rời đi ngay mà móc ra vài lá bùa chú từ trong tay áo, chia ra dán lên bốn vách phòng khách, tiếp đó lại bày ra trận pháp ngăn chặn quỷ quái ở bên trong phòng.

Diễm quỷ bỗng nhiên lui ra, đứng trong trời tuyết bên ngoài phòng.

Vân Chương rời đi sau khi bố trí trận pháp, Diễm quỷ cũng đứng bên ngoài hồi lâu, mãi đến khi sắc trời tối sầm, tuyết quét sạch ban sáng lại tích tụ mấy lớp, che khuất mắt cá chân hắn, hắn mới cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi tới trước cửa phòng khách, đặt tay lên cửa.

Trận pháp có chứa hiệu quả công kích, bàn tay của hắn nhanh chóng bị đốt cháy sém.

"Ngươi vẫn không tin ta..." Diễm quỷ cười, xoay người rời đi.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, hình như đạo quán đã có chút thay đổi.

Diễm quỷ chiến tranh lạnh với Vân Chương, không còn quấn quít si mê Vân Chương đòi thứ này thứ nọ, cũng không trêu chọc Quý Tồn Quang. Trái lại, hắn ngày ngày uể oải nằm bò trên xà ngang, thỉnh thoảng Vân Chương gọi hắn thì hắn mới xuất hiện, cùng Vân Chương sắm vai tiểu phu thê đằm thắm giả tạo.

Có khi hắn nghĩ chẳng lẽ Vân Chương bị đần à? Nào có đạo sĩ không tuân theo giới luật, nói với người khác ta đây cưới vợ, lại còn là nam nhân nữa?

May thay, Quý Tồn Quang không phải một kẻ cổ hủ, bằng không đã mắng Vân Chương té tát rồi.

Vân Chương bị Diễm quỷ lạnh nhạt, dần dần cũng ngộ ra, thế nhưng Diễm quỷ lại không muốn ở một mình với y. Mấy lần muốn mở miệng thì đều bị Quý Tồn Quang cắt ngang, lâu dài Vân Chương cũng quẳng chuyện này ra sau đầu.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người cãi nhau, trong lòng hiểu ngầm chỉ cần đợi tuyết ngừng rơi, Quý Tồn Quang xuống núi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Song, Diễm quỷ nào có ngờ rằng cái ngày đó lại khác một trời một vực với suy nghĩ của hắn.

Một ngày không lâu sau đó, Diễm quỷ bấm ngón tay tính toán, sắp đến sinh thần của Vân đạo trưởng rồi. Đồng thời cũng là năm thứ ba hắn tới đạo quán đổ nát, sứt đầu mẻ trán với tên đạo sĩ thối này.

Ở năm đầu tiên khi hai người mới quen biết nhau, hắn mưu toan dụ dỗ đạo sĩ chính trực này, kết quả lại bị tên đạo sĩ thối này dụ ngược lại, theo y vào núi. Năm thứ hai, trời cũng đổ tuyết lớn như bây giờ, hắn khăng khăng phải xuống núi, Vân Chương không cho, thế là hai người đánh nhau trời long đất lở. Cuối cùng, hắn bị Vân Chương phong ấn, nằm sấp trên lưng Vân Chương què một chân, được Vân Chương cõng xuống núi mua rất nhiều đồ chơi bằng đường, và lần nào cũng nặn thành hình đạo sĩ.

Cho tới năm thứ ba này...

Diễm quỷ trượt khỏi nóc nhà, chuẩn bị đi tìm Vân Chương xin phép cho xuống núi mua một ít đồ.

Tìm một vòng nhưng cũng không thấy bóng dáng Vân Chương đâu. Cuối cùng, Diễm quỷ đi tới phòng khách của Quý Tồn Quang, nghe thấy từng tràng nói cười truyền ra từ bên trong. Diễm quỷ nở một nụ cười yếu ớt, xoay người viết một hàng chữ trên nền tuyết trắng, sau đó vội xuống núi.

Những gì trong giấc mộng này đều là ký ức của Diễm quỷ.

Hắn không giống chữ Lâm, hắn đã quên hết tất cả, chỉ nhớ mang máng chấp niệm của bản thân.

Nhưng bởi vì đây là ký ức của Diễm quỷ, cho nên sau khi hắn xuống núi, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ không còn nhìn thấy cảnh tượng trong đạo quán nữa, mà chỉ có thể theo Diễm quỷ đi loanh quanh trong khu chợ dưới chân núi.

Tuy chỉ là chợ của thôn nhỏ nhưng lại vô cùng náo nhiệt.

Sau khi xuống núi, Diễm quỷ thay đổi xiêm y thành đạo bào gọn gàng, vẻ lẳng lơ giữa lông mày cũng thu lại khá nhiều, mái tóc đen hơi rối được vuốt lại gọn gàng.

Có lẽ chính Diễm quỷ cũng không nhận ra rằng, trong vô thức, trên người hắn lại thấp thoáng bóng dáng của Vân Chương.

Hắn lại đến sạp hàng mua đồ chơi bằng đường. Chủ sạp năm rồi vẫn còn nhớ hắn: "Ơ kìa đạo trưởng, chân đạo trưởng lành rồi sao? Bằng hữu của đạo trưởng đâu rồi? Giờ còn thích đồ chơi bằng đường không?"

Chủ sạp nói nhiều nhưng lại nhiệt tình.

Diễm quỷ không phải kẻ tao nhã hữu lễ, hay giỏi nói chuyện như Vân Chương, nên chỉ ậm ờ đáp lời, sau đó móc tiền mua vài cái kẹo, "Lành lâu rồi... hắn... hắn ở trên núi, tuyết lớn nên không xuống."

"Vậy à."

Chủ sạp thở dài, "Tuyết năm nay lớn thật, chẳng biết khi nào mới dừng. Mấy năm rồi có đổ tuyết vậy đâu... cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa."

Diễm quỷ không hiểu vì sao chủ sạp lại thở dài, chỉ cầm lấy đồ chơi rồi đi ngay.

Đi thêm một vòng, Diễm quỷ chọn mua một cây trâm ngọc trắng trong, tự mình dùng móng tay bén dài khắc lên vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ở một chỗ khó nhìn thấy nhất.

Mua đồ xong thì sắc trời cũng đã tối.

Diễm quỷ chạy về, tuyết lại rơi nặng hạt hơn.

Tuy gió tuyết chẳng cản được Diễm quỷ, song gần đây do không được hấp thụ tinh khí từ chỗ Vân Chương nên yếu đi một chút, hành trình cũng chậm đi ít nhiều. Có điều, tính tới tính lui thì đều có thể chạy về trước giờ Tý.

Một mặt nghĩ đến lúc ném cây trâm này cho tên chậm tiêu kia và vẻ mặt của tên kia; một mặt vội vàng di chuyển, nụ cười trên mặt Diễm quỷ vẫn không vụt tắt.

Thế nhưng, chờ đợi Diễm quỷ lại chẳng phải là nụ cười băng chảy tuyết tan của Vân Chương.

"Đạo trưởng, ta ái mộ ngươi! Ta biết... hiện tại rất đường đột, ta cũng không biết mình... mình phạm phải tà ma gì, nhưng ta thật sự ái mộ đạo trưởng, đạo trưởng... chờ ta vào kinh thi xong trở về, lên núi cưới ngươi có được không? Ta sẽ không nói ra bí mật của ngươi, chúng ta đêm nay..."

"Quý Tồn Quang! Ngươi muốn chết hả!"

Diễm quỷ gần như muốn bóp nát cây trâm trong tay, mặc kệ trận pháp thiêu đốt mà vọt vào phòng khách.

Hình ảnh trước mắt châm đỏ đôi mắt của hắn.

Vân Chương bị Quý Tồn Quang đè trên đất, xiêm y xộc xệch, Quý Tồn Quang vội vàng bày tỏ tâm tư, Vân Chương cau mày, nhưng không ngắt lời gã, cũng không đẩy gã đi.

"Vân đạo trưởng, ngươi chết rồi hả?!" Diễm quỷ giơ tay phóng ra một sợi xích đỏ, nện mạnh về phía Quý Tồn Quang.

Nhưng bị một bàn tay cản lại.

Vân Chương đột nhiên đẩy Quý Tồn Quang ra, túm lấy Diễm quỷ, "Bình tĩnh chút!"

Khi đến gần, sắc mặt Vân Chương chợt biến đổi, nhìn Diễm quỷ chằm chằm, "Ngươi xuống núi ư?"

Lòng đố kị và cơn tức giận của Diễm quỷ tắt ngúm chỉ vì câu nói này.

Hắn nhìn vào mắt Vân Chương, nhẹ nhàng cười nói: "Đạo trưởng không muốn giao hợp với ta, nhưng lại có biết bao phàm nhân muốn mà chẳng được... chỉ bỏ chút tinh khí là có thể có được giai nhân, ai có thể từ chối cơ chứ? Đạo trưởng, ngươi tức giận cái gì?"

Vân Chương im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi thở dài, quay đầu nhìn Quý Tồn Quang: "Ngươi xuống núi đi, bí mật của ta tùy ý ngươi."

Sắc mặt của Quý Tồn Quang biến hóa mấy độ, cuối cùng định thành một nụ cười lạnh: "Ngươi đừng có hối hận."

Vân Chương không để ý tới gã, chỉ lo dùng bùa chú kiềm chế Diễm quỷ giãy dụa, mang về phòng ngủ của mình. Bùa chú phong ấn hành động của Diễm quỷ, cũng giúp hắn tránh khỏi thương tổn đến từ trận pháp.

Trở về phòng ngủ, Vân Chương không gỡ bùa chú, mà là cởi xiêm y của Diễm quỷ, đè người quay lưng về phía mình.

"Ngươi không ti tiện."

Vân Chương siết chặt cổ tay Diễm quỷ, chậm rãi phủ người lên, giọng nói khàn khàn: "Kẻ ti tiện chính là ta. Ta tu đạo gần hai mươi năm, hiểu rõ quỷ thoại liên thiên, Diễm quỷ vô tâm, nhưng vẫn phá giới, muốn giam ngươi bên người, để ngươi vĩnh viễn không ra khỏi cánh cửa này, chỉ có thể nhìn thấy ta, chỉ có thể nhớ tới ta..."

Lửa nóng dấy lên, giọng nói thâm trầm của Vân Chương rơi vào trong tai Diễm quỷ: "Ôn Dương, ta muốn kết minh hôn với ngươi."

Khóe miệng cưỡng chế của Diễm quỷ không nhịn được cong lên: "Đạo sĩ thúi, ngươi... dỗ ta thật đấy à..."

Người và quỷ không thể chung một đường, nhưng ta nguyện đi cùng một đường với ngươi.

Sau ngày hôm đó, Diễm quỷ và Vân Chương đắm chìm trong những ngày tháng đường mật.

Diễm quỷ không che che giấu giấu nữa mà có thể quấn lấy Vân Chương bất cứ lúc nào, trâm bạch ngọc cũng được cài lên tóc Vân Chương. Diễm quỷ còn đi vào núi rừng gọi đến rất nhiều tiểu quỷ, huấn luyện cả ngày, dự định đợi tới minh hôn ngày ấy sẽ làm thật lớn.

Vân Chương dẫn Diễm quỷ xuống núi sắm sửa, mua rất nhiều lụa đỏ.

Trên đường trở về, ở đường núi kéo dài, Diễm quỷ đi phía trước, lải nhải liên hồi rằng mình đã chuẩn bị hết rồi, Vân Chương ôm vải vóc đi phía sau thì dịu dàng mỉm cười nhìn người phía trước. Trong tiếng cười vui sướng, Vân Chương hơi cúi đầu, giơ tay lên, vội vàng lau khóe miệng.

Có một chút đỏ thẫm thấm vào lụa đỏ trong lồng ngực.

Dung Phỉ nhìn thấy, nhất thời ngẩn ra: "Cái này..."

"Ngạc nhiên không? Y sắp chết," giọng nói trầm thấp của chữ Giả vang lên sau lưng Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ, "... Là ta giết y đấy."

Hết chương 38

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.