Đan Thần

Chương 278: Bảy trận định thắng bại




Bản thân Vũ Thân Vương cũng rất chú ý, từ lúc hắn chọn địa điểm ước đấu là Vọng Xuân Đình thì có thể nhìn ra, nhưng vừa tới nơi, ngửi thấy trong không khí đầy mùi rượu làm hắn rất khó chịu, mặc dù trong lòng của hắn cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng nghe người chung quanh nghị luận, tức giận trong nội tâm trong lúc bất tri bất giác cũng đang gia tăng, chỉ là lý trí cường hành áp chế.

- Ọe. . .

Ngay lúc này, một người đẩy Bàn Tử, Bàn Tử vừa vặn quay người lại, trực tiếp nôn lên mình người kia.

Mà ngay cả những người như Kim Sát, Ngân Sát vì giết người có thể ở trong ao đầm che dấu mấy ngày mấy đêm, nhưng thấy một màn như vậy, đều cảm giác dạ dày bốc lên, chớ đừng nói chi là Vũ Thân Vương. Vũ Thân Vương cảm giác dạ dày mình dâng trào, mùi gay mũi này còn khó ngửi hơn bất kỳ loại độc dược nào.

- Dùng nước, giội tỉnh bọn hắn dậy.

Vũ Thân Vương lấy tay che mũi, ghé mắt nhìn về một bên, tức giận hạ lệnh.

Ngày hôm qua đám người Trình Cung ở nơi này tuyệt đối là chúc mừng lớn, có đầu bếp chuyên môn làm đồ ăn, tự nhiên không thể thiếu nước, lập tức có mấy người dùng chậu múc nước tới, trực tiếp giội lên đám người nằm trên mặt đất.

Nhất là người vừa rồi bị Bàn Tử ói lên mình, thì như có được cơ hội phát tiết, trực tiếp lấy một cái bồn nước lớn, quán chú lực lượng giội về phái Bàn Tử.

Trong lòng tự nhủ, mịa nó, Bàn Tử chết bầm, con mẹ ngươi dám oi lên người ta, ác tâm như vậy, con mẹ nó giội chết ngươi.

- Giết.

Thùng nước vừa dội xuống, Bàn Tử mãnh liệt nhảy dựng lên, bàn tay khổng lồ kia đánh ra một chưởng, có một khí thế trấn áp quần hùng.

Gia hỏa dội nước vào Bàn Tử là Siêu Phàm kỳ có được pháp lực, nhưng hắn vốn không nghĩ tới Bàn Tử sẽ ra tay, hơn nữa lăng lệ ác liệt như thế, đã bị Bàn Tử đập bay ra ngoài.

- Bành bành. . .

Ngay lúc đó, mấy phương hướng khác cũng có bốn người bị đánh bay ra ngoài.

Người bị đánh bay ra ngoài rõ ràng truyền tới thanh âm xương vỡ vụn, trong miệng phun máu, người ở giữa không trung đã hôn mê, hít vào nhiều thở ra ít, bị thương vô cùng nghiêm trọng, cho dù lập tức phục dụng đan dược cứu trị, về sau cũng phế đi.

- Lớn mật, bảo hộ Vương gia, bắt lấy bọn hắn.

Kim sư huynh thấy thế, lập tức nộ quát một tiếng, hơn trăm người Vũ Thân Vương bên này lập tức đằng đằng sát khí muốn xông lên.

- Chuyện gì xảy ra, chiến tranh a, có chiến tranh tại sao không gọi ta?

Mãnh Hổ khoát tay, bên trên Lôi Mộc Thương lóe ra hào quang lôi điện cắm trên mặt đất.

- Làm gì, cái gì vậy?

- Sát khí, bảo hộ đại thiếu?

- Ai?

Thoáng cái, người Trình Cung bên này cũng toàn bộ loạn xạ, có một chút mơ mơ màng màng, nhưng mà mỗi người đứng dậy liền làm xong tư thế chuẩn bị chiến đấu, chỉ một tư thế liền cho người ta biết, lúc này khởi xướng trùng kích cùng công kích, tuyệt đối lấy không được chỗ tốt gì.

- Trình Cung, ngươi còn muốn trang bức tới khi nào, ngươi là muốn ước đấu biến thành sinh tử đấu không chết không ngớt sao?

Sắc mặt Vũ Thân Vương âm trầm, rốt cục nhịn không được nhìn về phía Trình Cung đang tựa vào cây cột ở giữa Vọng Xuân Đình mở miệng. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ah. . .

Trình Cung duỗi cái lưng mỏi đứng dậy, nhìn nhìn tư thế người hai bên giương cung bạt kiếm, sau đó nhìn về phía Vũ Thân Vương:

- Hoang sơn dã địa, tùy ngươi đại tiểu tiện, ngươi có ý gây rối còn nói ra những lời kia, ta còn không có tìm ngươi tính sổ. Rất ngon sao, ngươi còn dám uy hiếp ta, đến đây đi, bản đại thiếu phụng bồi đến cùng.

- Trình Cung, bản vương đã sớm nghe nói ngươi ở Vân Ca Thành hung hăng càn quấy bá đạo, thủ đoạn làm việc càng là lưu manh thêm vô lại, nhưng ngươi cho rằng những cái này dùng được với bản vương sao. Bản vương ước đấu với ngươi đã tính toán cho ngươi mặt mũi, vậy mà ngươi dám chơi chiêu ấy cùng bản vương, ngươi cho rằng tất cả mọi người ở đây đều mù hết sao, nhìn không ra ngươi đang làm những gì sao?

Giờ phút này Vũ Thân Vương lửa giận bành trướng, hận không thể tự mình động thủ giết chết Trình Cung.

Mấy lần trước hắn còn có thể tỉnh táo đối đãi, nhưng chuyện lần này làm cho hắn thực đang tức giận nén giận, Trình Cung ngươi coi Vũ Thân Vương ta trở thành cái gì, trở thành những người khác sao. Ngươi cho rằng loại người dùng thủ đoạn vô lại như ngươi, có thể dùng trên người bản vương sao.

- Làm cái gì?

Trình Cung buông tay nói:

- Con mẹ nó chứ cho ngươi mặt mũi, trước thời gian ở chỗ này chờ, ngươi trang bức đòi ước đấu ở Vọng Xuân Đình, ta sợ muộn mang thủ hạ tới nơi này chờ ngươi. Nơi này không phải là nhà của ngươi a, lão tử làm cái gì ngươi không quản được? Nhưng mà, ta ngược lại là muốn hỏi Vũ Thân Vương ngươi, ngươi dựa vào cái gì để cho người của ngươi cầm nước giội tỉnh người của ta, nếu ngươi đang ngủ bị người dùng nước lạnh giội tỉnh, ngươi sẽ làm cái gì, ta đoán chừng ngươi đã sớm giết người. Con mẹ nó chứ những thủ hạ này của ta xem như tốt, không có hạ sát thủ, kia là đã cho mặt mũi Vũ Thân Vương ngươi, như thế nào, ngươi còn muốn tính sổ cùng ta, ngươi nói một chút, ngươi theo ta tính toán cái gì.

Người chung quanh đều cho rằng cái này xảy ra đại sự, ước đấu sẽ không thay đổi thành sinh tử đấu, mà có khi còn đánh thành một đoàn.

Nhưng bây giờ nghe Trình Cung nói, tất cả mọi người ý nghĩ một chút, Trình Cung nói có lý a, Vũ Thân Vương ngươi dựa vào cái gì dùng nước lạnh giội tỉnh người khác.

- Trình Cung này rõ ràng cái gì cũng biết, vừa rồi cố ý giả bộ ngủ.

- Người ta giả bộ ngủ ngươi quản được sao, nhưng mà bất kể là hắn giả bộ ngủ, dùng nước giội đối phương chính là không có lý.

- Bà mẹ nó, Trình đại thiếu hiện tại càng ngày càng dữ tợn, ngay cả Vũ Thân Vương cũng dám mắng.

Vũ Thân Vương cũng ngẩn người, hắn đã sớm quen làm tất cả sự tình dựa theo ý đồ mình quyết định mà tiến hành, căn bản không cần cân nhắc tới vấn đề có lý hay không có lý, chỉ cần hắn hạ mệnh lệnh quyết định là được. Nhưng hiện tại, Trình Cung không chút nào sợ tranh chấp cùng hắn mà nói, vừa rồi chuyện kia thoáng cái sẽ không sửa lại. Khi đại quân Vũ Thân Vương trở về, Trình Cung quấy rối hắn còn có thể bảo trì tâm tính cao cao tại thượng, nhưng mà bây giờ không có biện pháp, bởi vì Trình Cung đã đứng ngang cùng hắn.

- Nhiều người như vậy chứng kiến, ngươi cố ý giả bộ ngủ chơi chiêu ấy cùng bản vương đúng không?

Nghe thanh âm lạnh như băng của Thân Vương mà rùn mình.

Kim sư huynh ở một bên biết rõ, Vũ Thân Vương thật sự tức giận.

- Ngươi muốn nghĩ như vậy ta cũng không có biện pháp, nhưng mặc kệ ta có phải giả bộ hay không, thủ hạ của ngươi dùng nước giội người của ta, bị đánh đáng đời, đánh chết không oán, chuyện này cho dù đánh tới hoàng cung ta cũng phụng bồi đến cùng.

Trình Cung nhìn Vũ Thân Vương, hoàn toàn là một bộ lão tử chơi ngươi rồi, âm ngươi rồi, ngươi làm gì được ta, muốn cắn ta sao.

- Tốt, tốt, Trình gia có ngươi, tuyệt đối sẽ lưu tên sử sách.

Vũ Thân Vương thật sự rất nổi giận, giờ phút này hắn đã có ý nghĩ sử dụng lực lượng che dấu của mình tiêu diệt Trình gia.

- Cái này không cần ngươi nói, mọi người đều biết, hôm nay Vũ Thân Vương tới không phải là nói chuyện phiếm cùng ta a, nếu như không có chuyện gì chúng ta bắt đầu đi. Ý của ta rất đơn giản, một câu nói của Vũ Thân Vương có thể làm rất nhiều Phạt Mạch kỳ đỉnh phong chặt tay, làm cho lòng người sợ hãi ah! Nói thật, hôm nay ta nhớ lại mà trong nội tâm còn đang run rẩy. Ta nghĩ Vũ Thân Vương đã có nhiều thủ hạ Phạt Mạch kỳ như vậy, không bằng chúng ta đọ sức chiến trận, ta và ngươi mỗi một bên cho ra năm mươi đến một trăm tên Phạt Mạch kỳ, rồi lại để cho bọn họ đọ sức thoáng một phát. Chủ yếu là ta nghe nói Vũ Thân Vương ở hải ngoại bình định trên trăm đảo quốc, dụng binh như thần, bản đại thiếu ta cũng được xưng quân thần tuổi trẻ bên trong Vân Ca Thành, cũng từng chỉ huy mười vạn đại quân bình định Mã bang hung hãn, còn dẫn đầu thủ hạ tung hoành thảo nguyên, làm Thảo Nguyên Vương Đình sợ tới mức nhượng bộ lui binh.

Trình Cung càng nói càng hưng phấn, nhất là thời điểm nói đến chiến tích của mình.

Mà nghe được Trình Cung nói mình là quân thần bên trong trẻ tuổi một đời, ngay cả đám người Bàn Tử cũng lấy tay che mặt.

Đám người Huyết Y Lão Tổ, Tô Liệt càng là ngực phập phồng, trong lòng tự nhủ ngươi mà cũng dám nói mình là đệ nhất quân thần Vân Ca Thành, con mẹ nó, để cho ai lĩnh mười vạn đại quân, có hung thần Bạch Khải Nguyên làm đại tướng quân, vậy thì ai cũng có thể tiêu diệt Mã bang, hiện tại sao da mặt thằng này càng ngày càng dầy, lời không biết xấu hổ như vậy cũng dám nói.

Vũ Thân Vương nghe xong thì trong lòng buồn cười, chỉ bằng ngươi, cũng muốn cùng bản vương đọ sức hành quân bày trận.

- Mặc dù nói nhân số ít một chút, nhưng chủ yếu là xem năng lực dụng binh của hai người chúng ta, bao nhiêu binh không thành vấn đề. Ngoại trừ trận Phạt Mạch kỳ này ra, mặt khác Siêu Phàm kỳ ba trận, Thoát Tục kỳ ba trận, bảy cuộc tỷ thí định thắng bại, Vũ Thân Vương thấy thế nào?

Sau khi nói khoác thành tích của mình xong, Trình Cung mới đi vào trọng tâm, trực tiếp đưa ra bảy cuộc tỷ thí định thắng bại.

Mới vừa rồi còn chửi ầm lên, giương cung bạt kiếm, tùy thời có bộc phát chém giết sinh tử, lúc này lại hòa hoãn trở lại, giống như là người nhà luận bàn với nhau vậy.

Đề nghị này của Trình Cung, Vũ Thân Vương cảm giác không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là hắn cảm giác có chút không đúng, Trình Cung này cũng không phải là người tốt lành gì, khi nói chuyện với hắn phải thời thời khác khắc đề phòng mới được.

- Lần này đội thân vệ của bản vương không mang nhiều như vậy, tối đa chỉ có thể ra sáu mươi người, bất quá thi đấu có thể tăng thêm một ít, ta xem Trình đại thiếu ngươi cũng dẫn theo không ít người, Siêu Phàm kỳ ba trận, Thoát Tục kỳ ba trận sao đủ cho thủ hạ phát huy, không bằng Siêu Phàm kỳ năm trận, Thoát Tục kỳ cũng năm trận, cộng thêm ta và ngươi chỉ huy trận chiến đấu nhỏ này, tổng cộng mười một trận định thắng bại, ván cục nhiều một ít cũng để cho thủ hạ có cơ hội phát huy.

Trình Cung trở nên hòa hoãn, Vũ Thân Vương thân là hoàng tử càng thêm quen thuộc phương diện này, giống như là sự tình vừa rồi hoàn toàn không có phát sinh.

Vũ Thân Vương cũng đã nhìn ra, đám Huyết Chiến sau lưng Trình Cung không giống bình thường, mặc dù lĩnh đội chính là Trình Trảm cùng Trình Lập, nhưng mà trong lòng hắn, có thể một lần xuất động nhiều Phạt Mạch kỳ đỉnh phong như vậy, chỉ có Huyết Chiến tinh anh nhất của Trình lão gia tử mới có thực lực như thế, xem ra Trình Cung này cũng cầu viện với Trình Tiếu Thiên. Nhưng dù những người này là tinh nhuệ, Vũ Thân Vương cũng có lòng tin tiêu diệt bọn hắn, mặc dù chỉ là sáu mươi người chiến đấu, nhưng không gian phát trong này huy cũng rất lớn.

Về phần đưa ra mười một trận định thắng bại, bất quá là không muốn cái gì cũng đi theo Trình Cung, tránh cho hắn đưa ra nhiều điều điên cuồng, đồng thời cũng là tận lực mượn cơ hội này tiêu hao lực lượng Trình gia.

- Mười một trận, không được, không được.

Trình Cung nghe xong lập tức mãnh liệt lắc đầu, chỉ chỉ Bàn Tử trước người nói:

- Ngươi xem tựa như Bàn Tử chết bầm này, loại mặt hàng này, đều uống tới như vậy, ở chiến đấu như thế này, cho dù ta phái hắn đi ra ngoài hắn cũng không có đảm lượng nghênh chiến, vạn nhất đến lúc đó không thể khống chế đại tiểu tiện, cái kia thật mất mặt ah. Bảy trận ta đã rất miễn cưỡng, ta không giống Vũ Thân Vương ngươi, ngươi có thể mượn người từ bệ hạ, ta lần này thi đấu với ngươi là gạt người trong nhà, vụng trộm mang đến, mấy thủ hạ này của ta ngươi cũng biết, có thể lên sân khấu là quá tốt rồi, tối đa bảy trận, nếu như nhiều hơn nữa ta trực tiếp đầu hàng nhận thua.

Đại thiếu, ca a, ta không có thảm như vậy a, Bàn Tử quay đầu đáng thương nhìn qua Trình Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.