Đan Thần

Chương 408: Chết không nhắm mắt




Phùng Lăng thật sự chết không nhắm mắt, chết không cam tâm. Gã nghĩ không thông tại sao một Thoát Tục Kỳ như Trình Cung, lại sức mạnh dữ tợn đến thế, trong cơ thể cũng toát lên pháp lực hung hãn vô cùng, tiêu hao hết hơn nửa phần công lực của mình, vậy mà hắn chẳng bị sao cả.

Hắn còn là người sao? Cứ coi như là yêu thú nghịch thiên đi nữa, cũng đâu có khủng bố đến thế!

Càng không hiểu nỗi, một tên Thoát Tục Kỳ Tồn Tại, sao có thể vận dụng thần thông đến trình độ này, uy lực cuối cùng của Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn chẳng thua sức tấn công của Nguyên Anh Kỳ tầng bốn là bao, đây quả thực quá kinh khủng.

Cho dù là Thoát Tục Kỳ Bán Bộ Thần Tiên, có được linh khí trung phẩm mà ngay cả Nguyên Anh Kỳ Lục Địa Thần Tiên cũng chưa từng có được, vậy cùng lắm chỉ có thể đối chọi được với Lục Địa Thần Tiên thôi, sao có thể giết chết một Lục Địa Thần Tiên có Nhân Anh Kỳ vượt quá tầng ba được, thế mà tên Trình Cung lại làm được.

Hơn nữa pháp lực độ ngưng tụ của Trình Cung tuy không bì kịp với Anh Nguyên chi khí của mình, nhưng bản chất không ngờ còn khoa trương hơn cả pháp lực Lục Địa Thần Tiên Nguyên Anh Kỳ tầng năm của mình nữa, điều này càng khiến người ta khó mà tin nỗi, không thể tưởng tượng được.

Hết thẩy mọi điều khó tin sao cứ tập trung xảy ra trên người Trình Cung, lại bị mình đụng độ phải nữa!!

Đường đường là một Đại Trưởng Lão của Phong Vân Kiếm Tông, sau khi đột phá Lục Địa Thần Tiên thành công lại có thêm sự tương trợ của Thái Thượng Trưởng Lão, không những gia tăng tốc độ nhảy qua kỳ suy yếu, có được tu vi của Nhân Anh Kỳ tầng năm, năng lực thế này vậy mà chết dưới tay tên Trình Cung phá hoại này, Phùng Lăng tới chết cũng không cam tâm.

Vì thế đến lúc chết, gã vẫn cứ kêu lên "không cam tâm".

-Bùng!

Tiếng động thân xác Phùng Lăng vỡ nát vốn không lớn lắm, nhưng ngay lúc Nguyên Anh bị bùng nổ, tiếng nổ khổng lồ lại thật kinh trời lở đất. Nếu không phải vừa rồi Phùng Lăng sử dụng lượng lớn Nguyên Anh chi khí, đến phút sau cùng, nếu như gã thà rằng bỏ mặc thân xác, dùng Nguyên Anh liều mình bỏ chạy chắc vẫn còn có cơ hội. Chỉ có điều bản thân Phùng Lăng đạt đến Nguyên Anh Kỳ không bao lâu, thật sự sát lá cà với Lục Địa Thần Tiên Nguyên Anh Kỳ đây là lần đầu tiên, cho nên căn bản không có ý thức được chuyện này, đến lúc chết gã vẫn chưa nghĩ ra chuyện này đã bị Trình Cung trực tiếp tiêu diệt sạch sẽ cả thân xác lẫn nguyên anh của gã

.

- Trình Cung, ngươi …..ngươi giết Đại trưởng lão rồi ư….Trình Cung….bổn trưởng lão liều mạng với ngươi, thịt nát xương tan.

Đang quyết chiến cùng Man Ngưu Vương Lý Hằng, gã Bành Dũng cũng sắp tới giai đoạn cuối này trông thấy Phùng Lăng bị giết, cả người và tâm trí ngay tức thì chìm vào trạng thái điên loạn.

Gã chơi bời trước kia chẳng bằng con kiến trong mắt mình, không ngờ có thể tận tay giết chết Đại trưởng lão, Đại trưởng lão là Lục Địa Thần Tiên thật thụ cơ mà.

Lúc này gã thôi thúc sức mạnh đến đỉnh điểm, cũng đã tương đương với sức mạnh Nguyên Anh Kỳ tầng ba rồi, nhưng bản thân gã cũng hiểu rõ, sức mạnh này của gã chẳng qua loại sớm ở chóng tàn thôi.

Tên Trình Cung này giết chết Đại trưởng lão Phùng Lăng, bản thân mình khẳng định khó tránh khỏi bị tổn thương, Bành Dũng bất thình lình vùng thoát khỏi Man Ngưu Vương Lý Hằng, trong nháy mắt đã xông về phía Trình Cung.

Trong lúc lao về phía Trình Cung, cơ thể của gã không ngừng bành trướng, sức mạnh trong cơ thể cũng không ngừng cuồng bạo, va chạm, gã đã triệt để biến sức mạnh mà Thái thượng trưởng lão Âm Trường Túc đánh vào cơ thể gã, trở thành một loại thuốc nổ, lấy sinh mạng làm ngòi dẫn, châm ngòi bùng phát luồng sức mạnh này.

- Đại Thiếu, cẩn thận….

Man Ngưu Vương Lý Hằng lửa nóng công tâm, vừa rồi y cố tình tiêu hao sức mạnh của Bành Dũng, chính là lo sợ gã sẽ thế này. Nên biết rằng, người đạt đến cấp độ thế này, nếu không tiếc tất thẩy tự thân bùng nổ, uy lực đó thật sự khá kinh hoàng đó, huống hồ vừa rồi Đại Thiếu đã giết một tên Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa còn là một vị Lục Địa Thần Tiên vượt ra ngoài cảnh giới thông thường, cường đại đến nỗi Man Ngưu Vương Lý Hằng vừa trông thấy đã muốn co giò bỏ chạy, nên giờ phút này ắt hẳn Đại Thiếu đang suy yếu nhất.

Trong lòng lo lắng, hoang mang. Man Ngưu Vương Lý Hằng bất chấp tất cả thôi thúc vận dụng Man Vương Phủ, tít tốc dung hòa cơ thể cùng Man Vương Phủ làm một, hóa thành một đạo rìu quang truy kích Bành Dũng. Sớm biết gã này sẽ liều mạng với Đại Thiếu, hành động vừa rồi chính là liều chết cũng phải đuổi theo giết chết gã này, không để gã có cơ hội ra tay. Giờ chỉ hy vọng còn kịp, hy vọng Đại Thiếu có thể tránh được.

Chỉ cần tranh thủ thêm ít thời gian, bản thân sẽ đuổi kịp.

- Móa, ngươi chết thì không cam tâm, không lẽ chỉ có ngươi giết người ta thì ngươi mới cam tâm sao, hàng dõm.

Trông thấy Phùng Lăng hô hào mấy từ " không cam tâm" rồi bị vỗ chết, Trình Cung buông lời nói khinh miệt, lúc này, chính là lúc Bành Dũng gầm thét lao về phía hắn muốn ôm nhau cùng chết, thịt nát xương tan. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.xyz

- Biến!

Trình Cung vừa giơ tay, một Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn khổng lồ trực tiếp xuất hiện trên không, một tay bắt lấy tên Bành Dũng đang liều mình xông tới.

- Bùm!

Cơ thể bành trướng của Bành Dũng còn chưa kịp đạt tới mức cực hạn, đã trực tiếp bị Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn bóp nát nổ tung, nhưng không ngờ là uy lực của sự bùng nổ lại hoàn toàn bị khống chế bởi Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn, xung quanh chỉ có nguyên khí xao động dập dìu một lúc rồi tất cả liền tiêu biến đi hết.

Man Ngưu Vương Lý Hằng lúc này đang toàn lực xông tới cứu hộ, ai ngờ phải thắng gấp đột ngột lại, miễn cưỡng ngừng lại ngay trước Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn khổng lồ kia, suýt chút nữa là va vào nó rồi.

Man Ngưu Vương Lý hằng tay cầm Man Vương Phủ, nhưng miệng thì há hốc, mắt thì trợn tròn, trước đó thấy Trình Cung thi triển Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn, y còn chưa có cảm giác gì mấy. Nhưng lúc này y đã hoàn toàn bị kinh sợ đến ngẩn người, bởi vì y vừa chiến đấu với Bành Dũng xong, biết được mạnh yếu của gã, cho nên càng hiểu rõ uy lực mà gã liều mình xông tới nó mạnh đến mức nào, thậm chí y còn một phen lo sợ, ai ngờ Bành Dũng kia lại như một con ruồi nhặng, tùy tiện bị người ta bóp chết.

Đây quả thật quá kinh dị đi, Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn này mạnh cỡ nào chứ, chẳng lẽ vừa rồi những bàn tay Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn kia, thiếu gia cứ điên cuồng đập lia lịa như khỏi tiền cũng mạnh mẽ đến cực điểm như vậy sao? Ôi, sao mà khủng thế này, đây cần có bao nhiêu sức mạnh khổng lồ mới có thể duy trì được đây.

Man Ngưu Vương Lý Hằng tuy biết Trình Cung khá mạnh, cũng từng thấy qua hắn dùng Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn để giết Lang Vương, tấn công điên cuồng giữa triệu con yêu thú. Nhưng sức mạnh đó vẫn còn nằm trong phạm vi hiểu biết của Lý Hằng. Nhưng lúc này, Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn này quá uy lực, khiến Man Ngưu Vương Lý Hằng lập tức cảm thấy khủng hoảng, run sợ. Thời gian mới qua có bao lâu, lần này Đại Thiếu ra ngoài rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, Đại Thiếu đã đạt tới Nguyên Anh Kỳ, trở thành Lục Địa Thần Tiên rồi sao?

Nếu không phải vậy, Man Ngưu Vương Lý Hằng nghĩ nát óc cũng không tài nào hiểu nỗi, người có cấp độ dưới Lục Địa Thần Tiên thì làm sao bùng phát sức mạnh ghê gớm nhường này được, sao có thể có được pháp lực vô biên khổng lồ như vậy chứ.

Nếu như Lý Hằng biết rằng, trước đó không lâu Bành Dũng đã dẫn người đến truy sát cả nhà Trình Gia tại Vân Ca Thành, lúc đó Trình Cung đã phải dốc hết toàn lực mới có thể chống đỡ nổi, thậm chí lúc bấy giờ hắn còn không phải đối thủ đấu tay đôi với Bành Dũng nữa, nếu biết được điều này chắc y sẽ thật sự bị Trình Cung dọa đến ngất đi mất.

- Phong Vân Kiếm Tông, đây đã là lần thứ hai rồi, bổn Đại Thiếu sẽ không cho các người thêm cơ hội nào nữa, lần sau phải đến bổn Đại Thiếu ta đi tìm các ngươi.

Hai lần bị Phong Vân Kiếm Tông tìm tới tận cửa, Trình Cung thầm hạ quyết tâm, một khi chuyện bên này thu xếp êm xuôi, lập tức liên hệ Nguyên Thủy Ma Tông bắt đầu thu thập Phong Vân Kiếm Tông này là vừa.

- Ầm…

Im lặng bình yên, mải đến khi tin Trình Cung dùng Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn bóp chết Bành Dũng dần dần lan đi, đột nhiên phía hạ phương truyền đến tiếng hô hào kinh trời.

- Đại Thiếu uy vũ, Đại Thiếu vô địch.

- Đại Thiếu người quá oai phong.

- Lục Địa Thần Tiên, gã đó là Lục Địa Thần Tiên, không ngờ ngay cả Lục Địa Thần Tiên mà Đại Thiếu cũng hạ gục được, thế chẳng phải Đại Thiếu còn lợi hại hơn cả Lục Địa Thần Tiên à?

- Trước đó nghe nói Đại nguyên soái nổi giận, ngay cả Chấn Quốc Thần Tiên của đế quốc cũng bị dọa đến không dám lên tiếng, không ngờ đến lượt Thiếu Soái lại có thể giết luôn cả Lục Địa Thần Tiên, Đại Thiếu người tuyệt đối là một bậc anh tài, văn võ song toàn nha.

- Một câu nói của Đại Thiếu, đám người Man bị dọa đến rút đi sạch trơn, giơ tay lên là giết được Đại trưởng lão của Phong Vân Kiếm Tông, đỉnh quá đi thôi.

- Đại Thiếu mạnh như vậy, chẳng trách người có lòng tin đứng vững trên mảnh đất Nam Hoang Bách Chiến kia, cho dù có "sóng triều bách niên yêu thú" ập đến cũng chẳng sợ nữa.

…………………………………………� � � �………….

Câu đầu tiên "Đại Thiếu uy vũ, Đại Thiếu vô địch" là bọn Hung Thần Kỳ Binh la lên, tiếp đó là lão bộ hạ của Trình Lão Gia Tử, còn có đám người bên khu mẹ góa con côi chạy đến. Đám người này còn chưa qua đào tạo chính quy, sức mạnh cá nhân lại lợi hại như người trong quân đội tinh nhuệ, chỉ là chưa có kỷ cương nề nếp rõ ràng. Không giống bọn Hung Thần Kỳ Binh, lớn tiếng hô hào vài câu liền im lặng không phát ra tiếng nữa, đám người này ai nấy hưng phấn vô cùng, kích động dữ dội, lớn tiếng tung hô như sóng triều, đều đang hưng phấn bàn ra tán vào.

Đám người này là chỗ thân thiết của Trình Gia, bọn họ từ nhỏ đã bị các bậc trưởng bối nhồi nhét tín niệm: sống làm lính Trình Gia, cho nên mặc dù tất cả đều biết Trình Cung tuyên bố không di tản trước "triều bách niên yêu thú", nhưng bọn họ vẫn không nề hà mà kéo đến.

Cứ như là quân lệnh xung phong từ trên ban xuống, phía trước có núi đao cũng phải bò qua, là biển lửa cũng phải xông vào, là sông thì nào sợ dùng mạng lắp đầy nó mà cứ thế xông tới.

Phần lớn bọn họ kéo đến với tín niệm một đi không trở về, nhưng hôm nay thấy vài câu nói của Trình Cung đã đẩy lùi được người của Man Thần Giáo, đánh bại Lục Địa Thần Tiên, sau đó còn bóp chết Bành Dũng như bóp chết một con ruồi nhặn. Trong nháy mắt hình tượng của Trình Cung trong lòng bọn họ ngày càng to lớn hơn, cứ như một hình tượng vô địch vậy.

Cũng chính bởi thế, bọn họ mới kích động nhường này, hưng phấn nhường này, dù gì có thể sống sót thì ai mà muốn chết nữa chứ. Trình Cung trước đó lấy được danh trạng nguyên, từ sớm đã bị xem là Văn Khúc Tinh giáng thế, nay lại biểu hiện võ lực siêu cường, bọn họ cảm thấy có thể đi theo một người như vậy là điều rất đáng tự hào.

- Ối *** , cơ hội tốt nha Đại Thiếu, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ cơ hội này, nghĩ cách làm ra chút động tĩnh đi, đây là cơ hội tốt để tạo thần đấy.

Lúc này, trong đầu Trình Cung truyền đến giọng nói của Sắc Quỷ, tiếp theo đó một luồng sáng chói nhá lên từ đằng xa, Sắc Quỷ đã xuất hiện ở cách đó mấy dặm. Phát hiện tình hình bên này, tuy chưa biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng gã rất lanh trí liền ý thức được đây là cơ hội tốt.

Nếu như trong lòng thủ hạ của mình, có thể có được địa vị như một vị thần, bọn họ sẽ trở thành tín đồ chung thành nhất, đến lúc đó đội quân này sẽ tùy ý ta uốn nắn, có được sức mạnh bùng phát vượt xa khỏi tưởng tượng. sức mạnh của tín ngưỡng vô cùng vô tận, có thể khiến người ta chẳng sợ chết, bất chấp hết thẩy.

Lúc này trong đầu Trình Cung đang nghĩ đến chuyện của Phong Vân Kiếm Tông và Man Thần Giáo, dù sao đây cũng là hai thế lực siêu cấp cường đại đứng nhất đứng nhì cả cái Nam Diêm Bộ Châu. Vì thế cho dù hôm nay giành được thắng lợi, Trình Cung cũng cảm giác có điều không vui, nhất là bên phía Man Thần Giáo chỉ lừa được nhất thời mà thôi, may mà căn cứ theo tin tức Sắc Quỷ điều tra được, cho dù là người trong Man Thần Giáo cũng khó lòng gặp được thần linh của bọn họ. Vì thế Trình Cung cũng không lo lắng trong thời gian ngắn sẽ xảy ra vấn đề gì, bởi vì lệnh bài kia là lệnh bài Man Thần thứ thiệt, phỏng chừng cũng chỉ có vị thần linh kia của Man Thần Giáo xem qua rồi mới biết thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.