Đan Thần

Chương 720: Bóp vỡ (1)




- Nên tha thì tha, không nên tha thì phải giết...

Đông Phương Suất ngẫm lại, hắn có cảm giác mình đôi khi kiềm chế đấu tranh trong gia tộc quá nhiều, luôn suy nghĩ quá nhiều.

Lại ngẩng đầu nhìn Trình Cung, lại nhìn Đông Phương Linh Lung đứng bên cạnh Trình Cung, cùng với mập mạp, sắc quỷ, Túy Miêu những người này, đột nhiên Đông Phương Suất có cảm giác xúc động, nếu như mình năm đó được như vậy thật tốt. Nhưng dù không thể theo bọn họ lưu lạc bên ngoài, không thể tùy ý như vậy, nhưng Đông Phương gia tộc đúng là cần cải biến, nếu không tất cả ngọn núi kéo bè kéo cánh, làm theo ý mình, đến cuối cùng khó mà ngưng tụ ra lực lượng chính thức của gia tộc, lúc này nếu không có Trình Cung, hỏa long của Đông Phương gia tộc đã bị người ta rút ra, Đông Phương gia tộc cũng sụp đổ triệt để rồi.

- Sắp tới ngày ngươi ước chiến với Côn Bằng thái tử rồi, ta sẽ dẫn người qua xem cuộc chiến.

Thoáng trầm mặc một hồi, Đông Phương Suất mới mở miệng nói ra.

Tất cả mọi người rất vui vẻ, thậm chí biểu lộ trên mặt Đông Phương Linh Lung trong trẻo lạnh lùng, cũng xuất hiện cảm xúc vui mừng, bởi vì Đông Phương Suất nói câu này đại biểu cho Đông Phương gia tộc toàn lực ủng hộ Trình Cung, đây cũng không phải ủng hộ đơn phương của một mình Đông Phương Suất.

- Gia chủ, Trình đại thiếu đúng là có ân với Đông Phương gia tộc ta, nhưng kính xin gia chủ nghĩ lại mà làm. Chúng ta có thể duy trì hắn, nhưng cũng cân nhắc tình huống thực tế một chút, ta thấy nên phái người bảo vệ hắn không có vấn đề gì mới tốt, không được thì còn có thể mang hắn trở về, dù sao chúng ta đang khai chiến với Bắc Minh gia tộc, thật sự không có biện pháp chiếu cố quá nhiều. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cơ hồ theo quán tính, một gã Thái Thượng trưởng lão bình thường cũng trực tiếp xen vào việc dang nghị sự.

Không chỉ hắn, ngay cả những Thái Thượng trưởng lão khác một mực yên lặng nghe Đông Phương Suất nói lời này, cũng đều muốn mở miệng. Những lời vừa rồi của Trình Cung đã làm cho nhiều người Đông Phương gia tộc cau mày, nếu không phải xem mặt mũi Trình Cung vừa mới cứu Đông Phương gia tộc, lại thấy hắn là nữ tế của Đông Phương Suất, Đông Phương Linh Lung cũng đứng bên cạnh hắn, chỉ sợ bọn họ đã sớm răn dạy.

Mà vào lúc này, Đông Phương Suất lại quyết định gọn gàng như thế, bọn họ có cảm giác phi thường không ổn, dù sao đây là chuyện liên quan tới gia tộc, cần phải thương nghị mới quyết định được. Phải biết rằng Trình Cung đắc tội cũng không phải một hai người, mà đắc tội với thế lực mạnh nhất trên Cửu Châu đại địa đó là Yêu tộc, Yêu tộc còn có một người chưa rời khỏi Cửu Châu đại địa bao lâu, Côn Bằng Đại Đế vừa tiến vào linh sơn không bao lâu, thế như mặt trời ban trưa không nói, càng có Bà La Đa Thần Miếu, Thất Âm Cầm Cung, Phù Văn Tông là các thế lực lớn.

Đông Phương gia tộc hiện giờ đang đối kháng với Bắc Minh gia tộc, lại bị Đông Phương Thiên Báo làm tổn thương nguyên khí, bây giờ lại đi gây vào các thế lực lớn khác, chẳng phải tự đi tìm phiền toái hay sao. Tuy tên Trình Cung này là nữ tế của gia chủ Đông Phương Suất, nhưng cũng không thể đem toàn bộ gia tộc áp vào.

- Nhưng, nhưng cái gì, ta nhìn các ngươi mà nhức trứng dái, đại thiếu chúng ta là người nào chứ!

Mập mạp vô cùng khó chịu mắng người.

Sắc quỷ liếc nhìn mập mạp, sau đó nhìn về phía Đông Phương Linh Lung nói:

- Tẩu tử a, tên mập mạp chết bầm này, hắn có thể nói tiếng người, nhưng mỏm chó không mọc được ngà voi.

- Xéo đi, ta cũng không phải nói tẩu tử, ta khó chịu đám gia hỏa này, vừa rồi đối mặt Cửu Âm Ma Đế sao không thấy bọn chúng ra mặt, hiện tại thì mới nói ra, làm cái quái gì thế!

Mập mạp đã không nhịn được, nhìn đám gia hỏa này mà cảm thấy tức giận, đều nói nửa nữ tế, đại thiếu tốt như vậy đi đâu mà tìm, huống chi vừa rồi còn cứu Đông Phương gia tộc các ngươi, người ta nhạc phụ ủng hộ nữ tế, đám gia hỏa không có bổn sự các ngươi nhức trứng dái lên tiếng làm gì, giả bộ trâu bò à.

- Tiểu oa nhi, nói không ngượng miệng, Cửu Âm Ma Đế sợ hãi thái tôn của Đông Phương gia tộc chúng ta nên mới bỏ chạy.

- Không ngượng miệng, nếu như không phải xem mặt mũi của gia chủ, ít nhất ta sẽ cho các ngươi diện bích mười năm rồi.

- Trình đại thiếu đúng là có giúp Đông Phương gia tộc, Đông Phương gia tộc chúng ta cũng không quên ân tình này, đến lúc đó nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của hắn.

- Cửu Âm Ma Đế kia làm việc đúng là cũng được, nhưng nếu khai chiến chính thức, nàng chắc chắn phải chết. Dù sao nàng chỉ dùng thần niệm xuát hiện, thái tôn và truyền thừa đan đỉnh của Đông Phương gia tộc chúng ta đủ sức tiêu diệt nàng ta, nếu quả thật náo lớn, chấp pháp giả sẽ xuất hiện.

- Trên thực tế chấp pháp giả cũng vừa liên hệ, nếu như Cửu Âm Ma Đế kia không bỏ trốn, giờ phút này đã bị bắt lại rồi.

- Nơi này là Cửu Châu đại địa, cũng không phải là U Minh Luyện Ngục, nếu không phải tên phản đồ Đông Phương Thiên Báo kai, cho dù chân thân Cửu Âm Ma Đế xuất hiện cũng không dám hung hăng càn quấy như thế.

Đông Phương gia tộc truyền thừa mấy vạn năm, hơn nữa còn là thế gia luyện đan tôn quý nhất trên Cửu Châu đại địa, địa vị phi thường cao. Bất luận là thời điểm Thiên Cung Thần Điện cường thế, hay là Yêu tộc hiện giờ, đối với Đông Phương gia tộc là thế gia luyện đan cũng rất hữu hảo, dù sao cao tầng hợp tác rất nhiều lần.

Mà người của Đông Phương gia tộc đã sớm dưỡng thành thói quen cao cao tại thượng, nhất là những người bế quan nhiều năm, tuy Đông Phương gia tộc vừa mới trải qua kiếp nạn sinh tử, nhưng tuyệt đối không cho rằng không có Trình Cung giúp thì Đông Phương gia tộc sẽ diệt vong, ít nhất là vào lúc này bọn họ có thể tùy tiện tìm ra một trăm cách nói khác nhau.

Nghe xong lời này làm mập mạp nổi trận lôi đình, tức muốn nổ phổi, bọn này thật đáng khinh, chuyện này bọn chúng tận mắt nhìn thấy mà có thể trợn tròn mắt bịa đặt nói dối, mẹ kiếp, chưa từng gặp tên vô sỉ nào vô sỉ như thế, cũng chưa từng gặp kẻ nào không biết xấu hổ tới như thế. Còn lời lẽ khí thế hùng hồn, giống như mình trâu bò lắm, các ngươi trâu bò như thế tại sao không đi trâu bò với Cửu Âm Ma Đế đi, hiện tại còn lên mặt.

Tử Kim Bàn Long Thương Túy Miêu cầm trong tay, lôi quang trên đó chớp động, hắn cũng mặc kệ nơi này là nơi nào, chỉ cần đại thiếu ra lệnh một tiếng thì hắn sẽ chiến đấu.

Nói đi cũng nói lại, ngay cả Trình Cung, Đông Phương Suất cũng không có cơ hội chen lời vào, hào khí đã sinh ra biến hóa nghiên trời lệch đất.

- Các ngươi có xấu hổ hay không, ta không ngờ các ngươi lại có thể nói ra loại lời này.

Lần này không đợi mập mạp nói tiếp, Đông Phương Ngọc Sanh ở bên cạnh đã bạo phát, chỉ vào sau lưng Đông Phương Suất, đó là hai hàng Thái Thượng trưởng lão, trưởng lão, nổi giận mắng:

- Các ngươi cho rằng nói như vậy thì có tôn nghiêm sao, các ngươi cho rằng nói như vậy thì có thể làm cho Đông Phương gia tộc manh hơn sao, không cần người ngoài trợ giúp?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.