Không chỉ là sự ràng buộc của máu, mà còn là tình yêu say đắm sâu tận xương tủy…
“Em đến rồi.” – Đôi mắt say lòng, hắn mỉm cười bình tĩnh. Không hề kinh ngạc, vốn là đang kể một sự thật ngay trước mặt.
“Ah.” – Thiếu niên dựa người bên song cửa sổ, cúi đầu ậm ừ. Gió rào rạt bên ngoài thổi bay tà áo, thổi tung lọn tóc bạc trên vầng trán thiếu niên, lộ ra một đôi pha lê tím nhạt sóng sánh sáng ngời, trong veo không tỳ vết.
“Ta vẫn luôn chờ em.”
“À.” – Vẻ lơ đãng không che giấu được sự ngượng ngùng của cậu. – “Đừng nói như thể tất cả đều là chuyện đương nhiên như thế!”
Kaname Kuran từ từ đến gần cửa sổ, nâng niu gò má hao gầy của cậu, dịu dàng in một nụ hôn lên cái miệng nghĩ một đằng nói một nẻo ấy. Hắn khẽ chạm vài cái rồi dừng lại.
“Hừ!” – Đẩy ngón tay mảnh khảnh trên mặt mình ra, Zero Kiryuu nhảy xuống từ cửa sổ, dẫm mạnh lên thảm trải nhà nhưng không phát ra bất cứ tiếng động nào.
“Đầu sỏ gây chuyện mà còn dám nói?!” – Liếc nhìn cánh tay quấn quanh eo mình, Zero dứt khoát ngả vào khuôn ngực ấm áp của Kaname, ngón tay linh hoạt phác thảo nút thắt cà vạt xinh đẹp, thoải mái kéo. Đột nhiên cậu dừng lại, hỏi hắn, “Không muốn biết vì sao tôi tìm tới được?”
“Ta biết em nhất định sẽ.” – Kaname lắc đầu, chạm vào ngón tay đang không an phận mà cởi bỏ móc gài của cậu, nắm chặt, mười ngón đan xen. Sau đó, môi lưỡi hôn lên cần cổ trắng ngần của đối phương, nhẹ nhàng liếm cắn. Cơn tê dại truyền từ cổ đến đầu ngón tay.
“Huhm….” – Tiếng rên rỉ du dương gợi cảm mang theo lời mời mọc vô hình. Zero Kiryuu bất mãn với âm điệu của chính mình, quay mặt đi oán hận, “Đáng chết, đồ quái vật gian xảo!”
“Để em dễ dàng đạt được mục đích thì còn gì vui nữa?” – Kaname bật cười, nhìn ngắm vầng trăng đang treo đầu cành, chỉ, “Đêm hẵng còn dài…”
“…”
“Sao mà nhìn không cam lòng như thế?” – Cởi cái áo khoác gió rộng thùng thình của Zero ra, Kaname cẩn thận ôm cậu đặt lên chiếc giường mềm mại, mỉm cười trêu chọc. Hắn đặt một ngón tay lên bờ môi của Zero, “Nhưng thôi… một chút cũng không sao đâu nhỉ.”
Bị hắn nhìn thấu, Zero cũng lười giải thích. Nếu giờ mà còn giận dỗi thì chỉ rước lấy sự giễu cợt của đối phương, khiến cậu càng trở nên bị động. Khẽ liếm ngón tay đang đặt trên môi mình, Zero thoải mái nhe răng, cắn rách, đầu lưỡi nhanh nhẹn cuốn lấy da thịt bị thương, mút vào.
“Vẫn chẳng hiểu phong tình gì hết.” – Rút ngón tay lại, đúng như dự đoán, đôi mắt tím nhạt trong trẻo lạnh lùng lưu luyến nhìn theo đường đi của ngón tay, sa vào cặp ngươi màu rượu đỏ, không thể dứt ra. Cùng lúc đó, môi kề môi, răng nanh chạm phải nhau vang ra tiếng, đôi mắt tím nhạt hốt hoảng rụt lại mà vẫn không trốn được sắc đỏ mê hoặc đậm ý cười.
Kaname khẽ liếm môi cậu, đầu lưỡi trơn ướt dây dưa cùng múa, từ từ xâm nhập khám phá tất thảy khoang miệng, để lai dư âm là tiếng tim đập thình thình. Tựa như không chống lại được nụ hôn dai dẳng mà ngọt ngào của hắn, Zero Kiryuu đóng đôi mắt pha lê lại, vươn hai tay bám vào cổ hắn, thở dốc.
“Kuran…”
“Ừm…” – Hắn cúi người, kéo quần áo trên người Zero xuống, ngón tay trượt từ cơ ngực xuống da thịt mịn màng, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng.
Đôi mắt màu rượu lóe sáng tinh quái, tay vẽ vòng tròn ở bụng cậu rồi lại trượt lên ngực.
“A?” – Nghi hoặc mở mắt ra, Zero ngay lập tức hiểu được ý đồ của đối phương. Cậu tránh nhìn vào mắt hắn, gò má phớt đỏ. Zero lấy tay giật áo Kaname ra, cúc áo như trân châu tuột dây vung vãi khắp sàn nhà.
Hắn giữ chặt cái tay chỉ biết gây chuyện của cậu, khẽ khàng liếm, “Cần gì phải thô lỗ như vậy?”
“Vết thương còn chưa lành…” – Không quan tâm đến sự trêu chọc của đối phương, Zero chạm tay vào vết sẹo trên ngực Kaname. Thịt non bốn phía đã kéo lên nhưng vẫn không thể che đi được vết trũng ở giữa, đây là vết thương do bị súng bắn xuyên qua cơ thể.
“Vì là Zero bắn nên cứ để làm kỷ niệm cũng được.”
“… Nói vớ vẩn gì đó, đồ ngốc!”
Ngày đó vẫn là hồi ức rõ ràng không thể quên. Đêm ấy, máu nhuộm đất hoang. Zero biết, đấy là máu của Kaname.
Cái người vẫn luôn bày mưu tính kế, ám dạ vua chỉ biết đem người khác ra làm quên cờ, vậy mà cũng có một ngày phải chật vật đến thế.
“Zero, đừng đến gần!” – Cho dù tầm mắt trở nên mơ hồ vì mất máu quá nhiều, Kaname Kuran vẫn cố gắng nhắc nhở cậu.
“Ồ! Chú chim non đáng yêu, hoan nghênh cậu tham dự thịnh yến Phục Sinh. Ta thật sự rất muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào trong máu cậu!”
Xúc tu đỏ máu tách ra, tỏa về hai hướng.
“Ichiru!” – Chờ khi Zero nhìn rõ bóng dáng màu bạc đang nằm bất động trên mặt đất, cậu không chút do dự vứt bỏ việc tránh đòn, liệu lĩnh chạy về phía đối diện.
“Chậc, loại tình cảm nhàm chán này thật ngứa mắt!” – Rido Kuran vừa nói vừa chậm rãi tiếp cận, “Đến giờ dùng bữa rồi!”
Máu ấm nóng bắn lên mặt Zero. Cậu vốn tưởng phen này khó sống, ai dè đau đớn mãi chẳng thấy đâu.
“Kuran…”
“Cậu ta không sao đâu, ta đã bày kết giới xung quanh rồi.”
Bàn tay vấy máu ở một giây cuối cùng đã hoán đổi vị trí của hai ngươi, ‘đức vua’ tối thượng cũng có lúc đi bảo vệ cho một quân cờ.
“Vậy, có lẽ ‘sự đáo lâm đầu, vương xa dịch vị’ là một ý kiến hay?” – Thực sự phải làm đến bước này. Quân cờ màu bạc mà ta yêu nhất, em có hài lòng không?
“Người có sao là anh đấy!?” – Ôm chặt cơ thể lạnh buốt của hắn, Zero cắn môi thì thầm.
Trong quá trình thuần chủng quyết đấu, thực lực tương đương sao có thể phân tâm. Hắn lấy thời gian ở đâu để tạo ra kết giới?
“Huhm. Cuối cùng… vì không muốn mất em…”
Cho nên bây giờ mới muốn tôi mất anh?
“Zero.” – Kaname nhẹ nhàng đặt Bloody Rose vào tay cậu, sau đó kề họng súng vào ngực mình. “Bình tĩnh, chúng ta chưa thua, đây là cơ hội cuối cùng!”
“Anh tin tôi? Lỡ may bắn trúng tim thì phải làm sao?”
“Chỉ cần em sống là tốt rồi.”
“Kuran…” – Ngốc nghếch đến gần hắn, ngượng ngùng hôn hắn.
.
Tảng sáng, Kaname tỉnh dậy, theo bản năng sờ chỗ nằm bên cạnh. Vẫn còn ấm. Hắn mỉm cười.
Bởi vì không buồn ngủ nên Kaname đi xuống lầu, bắt gặp Hanabusa đang ôm tay ngồi trên ghế salon một mình.
“Cậu ta đi trước rồi?” – Không biết vì sao lại hờn dỗi, cậu nhóc tóc vàng lẩm bẩm hỏi, tựa như chỉ đang thì thầm.
“Ừ, mới vừa đi.”
“Kuran-sama!” – Hanabusa có phần kích động vì giọng điệu quá mức bình tĩnh của hắn. – “Vì sao ngài không giữ cậu ta lại. Hai người… đều đã yêu nhau như thế!”
Không. Hắn mở cửa sổ ra, một cơn gió mát phả vào mặt hắn, mang theo mùi hương sạch sẽ của cỏ cây, khẽ khàng lùa cho bức màn nhung rung động.
Hắn nói: “Aidou, cậu đã từng thấy gió sẽ đứng mãi ở một nơi bao giờ chưa?”
“…”
“Nếu muốn giam giữ một cơn gió thì có khi sẽ chẳng chiếm được gì.”
Nói rồi, hắn đóng cửa lại, căn phòng yên ả như cũ.
“Nhưng mà, chỉ cần ta chờ đợi ở đây, chỉ cần ta có lòng kiên nhẫn, gió sẽ luôn tìm về trước cửa sổ này.”
“Thứ chúng ta có nhiều nhất, chẳng phải chính là thời gian sao?”