Yêu Thú Sơn Mạch, sương mù khắp nơi, trong Linh Dược cốc bí ẩn, Tần Phàm ôm Kỷ Huyên Nhi đi trên đường mòn Linh Dược.
Tần Phàm cúi đầu nhìn nhìn Kỷ Huyên Nhi trong ngực, phát hiện thiếu nữ bình thường lạnh lùng mà kiên cường này, hiện giờ khuôn mặt tuyệt sắc nhắm chặt, khẽ cau mày, thần sắc xuất hiện một tia kinh sợ, lộ ra thập phần yếu ớt, phảng phất giống như trong mộng trải qua chuyện gì đó thống khổ vậy.
- Cha... Mẹ... Chớ đi, đừng bỏ Huyên Nhi...
Tần Phàm vào lúc này bỗng nhiên nghe thấy thiếu nữ trong ngực khủng hoảng kêu lên, giống như đang nhớ lại chuyện cũ thống khổ vậy.
Tần Phàm nao nao, đứng ở tại chỗ, sợ mình đi lại sẽ kinh sợ thiếu nữ trong ngực, hắn biết rõ vào lúc này nếu Kỷ Huyên Nhi đột nhiên bừng tỉnh thì đối với nàng mà nói chưa chắc là chuyện tốt.
- Ca...
Kỷ Huyên Nhi lại nhẹ giọng kêu to, thanh âm lộ ra bất lực như thế.
Tần Phàm lắc đầu, hắn biết rõ ca ca của nàng vừa tiến vào Yêu Thú Sơn Mạch không lâu đã bị người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn giết chết, mà nàng vì báo thù đã chịu không ít đau khổ, chẳng qua giờ Phương Trọng đã chết, Thanh Ưng mạo hiểm đoàn cũng đã diệt, nàng cuối cùng cũng báo được thù rồi.
- Ô ô...
Kỷ Huyên Nhi vào lúc này tựa hồ đang khóc ồ lên trong mộng, Tần Phàm đang ôn nàng cũng có thể cảm giác được thân thể nàng run nhè nhẹ.
Tần Phàm lại cúi đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt Kỷ Huyên Nhi đã trắng như tờ giấy, yếu ớt như tơ, dung nhan vốn thanh lệ, hai mắt đóng chặt chảy ra nước mắt lạnh buốt, chậm rãi chảy xuôi xuống, khuôn mặt lê hoa đái vũ, thương tâm phong tình, nhưng lại động lòng người như thế.
Rất lâu sau đó, Kỷ Huyên Nhi tựa hồ mới ngừng khóc, sau đó lại trầm mê.
Tần Phàm hơi than nhẹ một tiếng, sau đó lại đi về phía thạch thất. Vừa rồi qua lời Kỷ Huyên Nhi nói trong mộng, hắn cũng biết thân thế thiếu nữ đáng thường này, nàng đã từng chịu rất nhiều cực khổ. Nàng bình thường biểu hiện lạnh lùng như thế kỳ thật cũng là do thiếu cảm giác an toàn, muốn bảo vệ mình thôi.
Kỷ Huyên Nhi vốn sinh trưởng ở một thị trấn nhỏ xa xôi tên là "Kỷ trấn", trong nhà tuy rằng không phải Chân Vũ thế gia, nhưng nhiều thế hệ doanh thương, gia cảnh coi như giàu có, ít nhất không lo chuyện cơm áo, trên có cha mẹ sủng ái, dưới có huynh trưởng che chở, vốn là một sinh hoạt vô cùng hạnh phúc. Nhưng có một ngày, một đám người không rõ thân phận lại đến phá hư thị trấn nhỏ yên lặng, cũng hủy luôn gia đình hạnh phúc của nàng!
Những khách không mời này đều cưỡi tuấn mã màu đen, mặc áo giáp màu đen, đầu đội mũ sắt, bị Kỷ Huyên Nhi gọi là "Hắc Ác Ma". Những người này sau khi tiến vào Kỷ trấn gặp người liền giết, bọn họ muốn tàn sát toàn bộ Kỷ trấn, mà Kỷ Huyên Nhi và ca ca của nàng bị cha mẹ giấu trong một cái giếng cạn nên tránh được một kiếp về sau vì tránh né đuổi giết, trong lúc cuống quít ca ca của nàng mang theo nàng trốn vào trong Yêu Thú Sơn Mạch, nhưng vào lúc này lại gặp phải Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.
Ca ca Kỷ Huyên Nhi gọi là Kỷ Quân, thiên phú vô cùng tốt, năm đó gần 16t đã là Võ Giả cửu cấp, nhưng gặp phải đám người Phương Trọng vây giết, song quyền nan địch tứ thủ, hắn vì bảo hộ Kỷ Huyên Nhi đào tẩu nên cuối cùng đã chết.
Giờ cả Kỷ trấn, chỉ sợ chỉ còn lại mình Kỷ Huyên Nhi sống sót.
- Cũng không biết những người này sao phải đồ sát trấn nhỏ vô tội kia.
Tần Phàm thông qua lời nói mờ của Kỷ Huyên Nhi về cơ bản đã hiểu rõ chuyện cũ của nàng.
Bế Kỷ Huyên Nhi vào thạch thất, Tần Phàm xoay nhẹ đặt thân thể mềm mại kia lên giường đá.
Nhưng vào lúc này, Tần Phàm vừa đặt Kỷ Huyên Nhi xuống thì cả người nàng liền vặn vẹo, tiếp theo run rẩy một hồi, vậy mà đột nhiên lần nữa nhào vào ngực hắn, chăm chú ôm lấy hắn.
Tần Phàm còn chưa kịp cảm thụ cảm giác mỹ diệu do thân thể Kỷ Huyên Nhi mang đến thì đã có một cỗ khí tức cực kỳ lạnh giá phát ra từ trong ngực, cơ hồ như muốn trong nháy kết hắn thành khối băng vậy.
- Lạnh...
Kỷ Huyên Nhi phát ra thanh âm suy yếu, thân thể dính sát một chỗ với Tần Phàm, càng ôm càng chặc, tựa hồ như muốn dung nhập cả người vào thân thể đối phương vậy. nguồn TruyenFull.vn
- Cái này...
Tần Phàm vất vả lắm mới thở ra được vài hơi, cảm giác của hắn lúc này giống như ôm phải một khối băng thật lớn. Tuy lúc này Kỷ Huyên Nhi thập phần động lòng người nhưng hắn ngay một chút khinh niệm cũng không có.
- Này, uy...
Tần Phàm thử kêu lại vài tiếng, lúc này thì tay chân của hắn cũng có chút cứng ngắc rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn cũng không biết mình có thể duy trì được không nữa.
Nhưng Kỷ Huyên Nhi tựa hồ ôm chặt hơn nữa.
Tần Phàm lộ ra nụ cười khổ, chỉ đành vận khởi võ khí trong cơ thể để chống lại cỗ hàn khí này, may mắn là trong cơ thể của hắn có một đạo năng lượng nóng rực nên có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Vận chuyển năng lượng nóng rực từ võ khí bí mật trong cơ thể ra, nhiệt độ thân thể Tần Phàm dần dần khôi phục lại bình thường nhưng hàn khí trên người Kỷ Huyên Nhi vẫn không giảm bớt chút nào.
- Tu luyện Lãnh Nhiệt cực hạn chi đạo này thì uy lực lớn nhưng nguy hiểm cũng lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì huyết dịch của nàng có khả năng bị đông lại, đến lúc đó...
Tần Phàm nhìn thoáng qua người ngọc trong ngực mình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Thân thể Kỷ Huyên Nhi vốn đã đủ đau khổ rồi, hôm nay lại bị giày dò lớn như vậy, tuy ý chí Tần Phàm sắt đá nhưng trong lòng cũng không khỏi dâng lên một tia thương tiếc.
Ở chung với Kỷ Huyên Nhi lâu như vậy, Tần Phàm rất có hảo cảm với nữ hài bề ngoài nhìn lạnh lùng hưng kỳ thật tâm địa rất thiện lương này, hơn nữa nàng còn tặng hắn cả Linh Dược cốc nên trong nội tâm hắn còn có phần cảm kích nàng, cũng vì vậy mà hắn không muốn nàng phải chịu cực khổ.
Nếu như có thể mà nói thì Tần Phàm tình nguyện ngừng tu luyện công pháp nguy hiểm này.
Nhìn mái tóc dài đen nhánh của Kỷ Huyên Nih đã kết một tầng băng sương màu trắng, trong lòng Tần Phàm càng thêm lo lắng, cúi đầu trầm ngâm một hồi, cuối cùng hắn quyết định vận chuyển năng lượng nóng rực trong cơ thể hắn thử xem có thể tạm thời ngăn khí lạnh như băng này lan tràn hay không.
Tần Phàm cắn răng, gian nan khống chế đạo năng lượng nóng rực hút từ trong Vũ Điền ra, vốn đạo năng lượng này không cách nào khống chế được, chỉ có thể hỗn tạp cùng một chỗ với võ khí công kích địch nhân nhưng hắn đương nhiên không dùng phương thức đó đưa năng lượng tiến vào trong cơ thể Kỷ Huyên Nhi. Sau khi hắn tranh đấu ý chí tinh thần với Thủy Kỳ Lân, lực lượng tâm thần tăng nhiều, hiện giờ đã có thể miễn cưỡng khống chế đạo năng lượng này rồi. Bất quá thời gian khống chế lại rất ngắn, hơn nữa mỗi lần như vậy thì sẽ mang lại cảm giác đau nứt, thống khổ vô cùng.
Nêu như không phải Kỷ Huyên Nhi trước mặt hắn đang gặp nguy cơ thì hắn cũng không có ý định vận dụng đạo năng lượng này.
Tụ tập đạo năng lượng về phía lòng bàn tay, Tần Phàm cẩn thận bắt chưởng, áp vào trái tim của Kỷ Huyên Nhi, sau đó vô cùng gian nan khống chế đạo năng lượng này truyền khắp tâm mạch toàn thân nàng.