Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1252: Quy Tắc Tuyển Bạt Thảm Thiết (1)




Cho dù thay đổi là hắn ở trạng thái mạnh nhất, cũng chưa chắc có thể kháng được công kích như vậy.

Cái này vẫn là một kích tiện tay của Bát Kiếp Bán Thần kia mà thôi, còn không biết có sử dụng một thành thực lực hay không! Càng không có sử dụng đến vũ kỹ! Hắn bái kiến phụ thân của Mộ Thanh Thanh, cũng chính là sư huynh hắn, Hoàng Hôn Thành thành chủ Thất Kiếp Bán Thần Mộ Chấn ra tay, nhưng mà xa xa không tới trình độ này.

- Đã đến mấy cảnh giới đằng sau, quả nhiên mỗi khi tăng lên một cảnh giới đều là chênh lệch cực kỳ khủng bố.

Lúc này trong nội tâm Tần Phàm âm thầm thở ra một hơi. Mặc dù hắn biết mình bây giờ ở Tứ kiếp Bán Thần có thể đối kháng Lục kiếp Bán Thần, vượt qua hai cảnh giới, nhưng hắn tin tưởng cho dù là chờ hắn trở thành Lục kiếp Bán Thần, y nguyên không phải là đối thủ của Bát Kiếp Bán Thần.

- Mà thực lực của ta bây giờ, cho dù là đã lấy được danh ngạch Mạc Lợi Thần Đảo đi ra ngoài, xem ra dùng thực lực như vậy muốn đi tìm Bạch Hổ Ma chủng vẫn là không quá dễ dàng. Ta phải nghĩ biện pháp sớm ngày luyện hóa lực lượng trong Long Thần Nguyên Giới cho mình dùng mới được.

Sau đó hắn mịt mờ nhìn về phía ba lão giả Bát Kiếp Bán Thần kia, trong lòng có suy nghĩ.

Cái này là lần thứ nhất hắn chứng kiến Bát Kiếp Bán Thần ra tay, cho nên trong nội tâm nhận lấy rung động. Hắn biết Thiên Địa bên ngoài nhất định sẽ càng lớn, hắn cảm giác được thực lực của mình có chút không đủ dùng.

Ở phía trước, sau khi Hoàng y Đại Hán kia bị giết chết, thi thể rất nhanh liền bị mang đi.

Mọi người ngoại trừ những người bản thân có bí mật kia, đại bộ phận đều là thần sắc lạnh lùng, tựa hồ cũng không có bao nhiêu người đem một người chết để ở trong lòng. Nhân mạng, cho dù là một thiên tài không nhỏ, ở chỗ này y nguyên lộ ra tiện như cọng rơm cái rác.

- Những người khác phàm là cách 30 tuổi chưa đủ nửa năm thời gian, kỳ thật đều cần phải ly khai, bởi vì Thần Đảo Thiên Tài Chiến phải ở nửa năm sau mới chính thức bắt đầu, cho nên dù tính toán các ngươi thông qua được tuyển bạt thi đấu cũng không cách nào đi tham gia.

Một gã hoa phục lão giả lúc này lại lạnh lùng nói:

- Bất quá, người như vậy tạm thời còn không cần cưỡng chế ly khai, chỉ là đến lúc đó cho dù các ngươi thông qua được tuyển bạt thi đấu, y nguyên vẫn là bị loại bỏ.

- Chính các ngươi có thể hiểu rõ ràng, lúc này đây tuyển bạt hành hương vô cùng hung hiểm. Nếu như không có tư cách đại biểu Mạc Lợi Đảo chúng ta tham gia Thiên Tài Chiến, các ngươi thông qua tuyển bạt thi đấu cũng không có bất luận ban thưởng gì, lại sẽ tùy thời khả năng đánh mất tánh mạng, có đáng giá tham gia hay không tự mình quyết định.

Sau đó một Hắc Bào Lão Giả khác thì là ánh mắt đảo qua toàn trường nói, lời nói nghe thoáng ôn hòa đi một tí.

- Không có thay Mạc Lợi Đảo tham gia Thiên Tài Chiến thì không có bất kỳ ban thưởng nào?

Lão giả này nói đưa tới một ít người thấp giọng nghị luận.

Không thể nghi ngờ, rất nhiều người cũng biết thông qua được tuyển bạt thi đấu có giải thưởng rất lớn, lúc này mới vót nhọn đầu muốn tới tham gia. Nếu không có ban thưởng, thì sẽ mất đi một ít lực hấp dẫn, dù sao mỗi người cũng biết tuyển bạt thi đấu này là kỳ ngộ và nguy hiểm thật lớn cùng tồn tại đấy.

Một lát yên lặng, có hơn mười người không cam lòng rời đi.

Những người này đều là cách 30 tuổi chưa đủ nửa năm thời gian.


Bất quá Tần Phàm biết rõ, khẳng định y nguyên vẫn có một ít người không phù hợp ở lại. Bởi vì mặc dù không có ban thưởng, nhưng dù sao tuyển bạt thi đấu này coi như là siêu cấp thịnh hội trên Mạc Lợi Đảo, rất nhiều người cảm thấy có thể tham gia trận đấu thiên tài tụ tập như vậy, chết cũng không tiếc.

Hơn nữa người dự thi còn có cơ hội vì vậy mà dương danh toàn bộ Mạc Lợi Đảo, đối với rất nhiều người mà nói cũng là cơ hội khó được.

- Đã như vầy, hi vọng tương lai các ngươi sẽ không hối hận.

Một lát sau, mấy lão giả thấy không có người rời đi nữa, lão giả áo bào tím ban đầu giết người kia thì là trên mặt nổi lên một tia cười lạnh nói.

Mà lúc này, tên Mạc gia Hắc Bào Lão Giả kia đi ra phía trước, thần sắc nghiêm túc và trang trọng nhìn mọi người chung quanh, sau đó mở lời nói ra:

- Kế tiếp, là do Mạc gia Mạc Hà ta đến tuyên bố quy tắc tuyển bạt thi đấu lần này. Những quy tắc này không chỉ có quan hệ đến các ngươi có thể đạt được danh ngạch tham gia Thiên Tài Chiến hay không, hơn nữa thậm chí liên quan đến tánh mạng mỗi người các ngươi, cho nên các ngươi phải hảo hảo nghe rõ ràng, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Nghe lão giả trịnh trọng như thế, lúc này mỗi một thiên tài ở đây đều tập trung tinh thần lên, ánh mắt đều quăng hướng đài cao kia, nghiêm túc nghe giảng, không dám bỏ sót bất cứ một từ nào mà hắn nói.

Thấy vậy, lúc này Mạc Hà kia mới thoả mãn gật gật đầu, tiếp tục tuyên bố nói ra:

- Đầu tiên, lúc này ta tuyên bố người dự thi thông qua được Thiên Tài Kim Bia khảo thí, tổng cộng có 3065 người, trừ vừa rồi ly khai và chết mười lăm người, còn thừa lại 3050 người. Lúc này đây nhân số người dự thi rất đông, thiên tài cũng coi như không ít, nhưng chính thức có thể đại biểu Mạc Lợi Đảo chúng ta đi tham gia Tân Thế Giới Thần Đảo Thiên Tài Chiến, tối đa chỉ có năm danh ngạch mà thôi!

- Nói cách khác, trong các ngươi ít nhất sẽ có 3045 người, thậm chí càng nhiều người hơn nữa sẽ bị loại bỏ!

Thanh âm của hắn vừa rơi, lập tức ở trong đám người nhấc lên sóng to gió lớn.

- Chỉ có năm danh ngạch?

- Đây là có chuyện gì? Vì cái gì danh ngạch ít như vậy? Trước đó không phải nói có vài chục danh ngạch sao?

- Đúng vậy a, tuyển bạt thi đấu trước đó nghe nói còn có hơn ba mươi người đại biểu Mạc Lợi Đảo chúng ta xuất chiến.

Nghe xác suất thông qua thấp như vậy, tuy sớm có chuẩn bị, nhưng không ít người dự thi vẫn là không khỏi hít một hơi khí lạnh, ẩn ẩn có chút cảm thấy khẩn trương, có ít người thì thấp giọng nghị luận. Chỉ có ba gã Lục kiếp Bán Thần ở phía trước nhất kia là khí định thần nhàn, tựa hồ như đã tính trước.

Hơn ba nghìn người gần kề chỉ tuyển ra năm danh ngạch, lần tuyển bạt thi đấu này cạnh tranh kịch liệt có thể nghĩ!

- Muốn đạt được một danh ngạch khó như vậy sao.

Dù là Tần Phàm, lúc này cũng không khỏi nhướng mày, nhìn thoáng qua Kỷ Huyên Nhi bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng. Hắn đối với mình ngược lại là có chút tin tưởng, nhưng hắn lo lắng Kỷ Huyên Nhi không thể thông qua. Bất quá nàng ngược lại là biểu hiện ra thần sắc rất bình thường.

- Toàn bộ yên lặng!

Cũng vào lúc này, thanh âm của một gã Hoa phục lão giả ở trong hội trường chấn động đi ra, đem tất cả thanh âm ầm ĩ đều trấn áp xuống, rất nhanh lại không có một người dám phát ra tiếng vang.

Tần Phàm cũng quay đầu, tiếp tục nghe tuyên bố quy tắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.