Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1351: Thiên Mệnh Chi Độc



- Tiền bối quá khen, tại hạ may mắn đạt được địa đồ truyền thừa của tiền bối, không đành lòng truyền thừa lạc mất, cho nên mới cả gan tiến đến thử xem một lần, hi vọng được tiền bối vui lòng chỉ đạo.

Tần Phàm khiêm tốn tiếp tục nói.

- Ha ha, không tệ, kỳ thật ngươi có thể đến nơi đây, vận khí thập phần trọng yếu, nếu như ta và ngươi vô duyên, như vậy ngươi sẽ không có cơ hội tìm được truyền thừa của ta.

Các Bản cười sang sảng, nói xong tựa hồ hơi có chút mất mát.

- Vận khí xác thật rất trọng yếu, nếu không phải vận khí không tốt, ta cũng không rơi xuống tình trạng này, năm đó ta trúng Thiên Mệnh Độc, nhưng chỉ cần ta đạt tới cảnh giới cao nhất trong đan đạo, ta sẽ có thể luyện chế ra đan dược giải độc. Ta đã hợp thành chín ngàn chín trăm chín mươi chín đan mạch, cách đỉnh cấp đan đạo chỉ còn một bước mà thôi.

Tần Phàm lẳng lặng đứng yên tại đó, hắn cũng không vội đòi tiếp nhận truyền thừa, chỉ lắng nghe Cát Bản đang kể lại chuyện cũ.

Nghe được vận khí của Cát Bản đúng thật là không quá tốt, nghe nói có được một vạn đan mạch hợp lại thì có thể đập vào cảnh giới cao nhất trong đan đạo, nhưng chỉ còn kém chút nữa thì bị độc phát mà chết.

- Ha ha, ngươi sẽ không ghét bỏ lão đầu tử này quá dông dài đi?

Cát Bản kể xong chuyện của mình, sau đó mỉm cười hỏi Tần Phàm.

- Sẽ không, nhưng vãn bối muốn biết Thiên Mệnh Độc là loại độc dược gì? Ta nghĩ trước kia tiền bối cũng là một cường giả tột cùng, chẳng lẽ cũng không cách nào đem độc dược kia luyện hóa được sao?

Tần Phàm lắc lắc đầu, nghi hoặc hỏi.

- Ngươi đoán không sai, năm đó tuy rằng đan đạo của ta còn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất, nhưng võ đạo cảnh giới của ta đích xác không thấp, đã đạt tới cửu cấp bán thần đỉnh phong, thậm chí rất có thể đập vào nhân thần cảnh giới, đáng tiếc phóng thích Thiên Mệnh Độc đối với ta chính là thiên thần!

Cát Bản bất đắc dĩ thở dài một hơi nói.

- Thiên thần?

Thân thể Tần Phàm không khỏi chấn động.

Từ khi hắn ở chỗ Long Thần nghe được chuyện giữa thiên thần cùng nhân thần, hắn vẫn luôn một mực tự hỏi, hắn muốn biết được tình huống đấu tranh giữa thiên thần cùng nhân thần ở thời xa xưa, còn có nguyên nhân vì sao Huyền Hoàng đại thế giới lại đổi tên thành Tân Thế Giới.

Mà căn cứ theo lời nói của Cát Bản, thực lực của hắn có thể đập vào cảnh giới nhân thần, ý nghĩa chính là có thể so sánh được với Long Thần!

Như vậy Cát Bản biết được tin tức hẳn là không ít.

- Không sai, chính là thiên thần luôn xem nhân loại chúng ta như con kiến, bọn hắn sẽ không cho phép chúng ta trở thành nhân thần, khi chúng ta đột phá thực lực bọn hắn sẽ tìm cách chèn ép, mà ta chính là bị một thiên thần trong đó phóng ra Thiên Mệnh Độc!

Cát Bản mang theo thần sắc bi thương nói:

- Thiên Mệnh Độc nghiêm khắc mà nói kỳ thật không phải là độc dược, mà là một loại nguyền rủa đem thiên địa luân hồi nhốt đánh vào trong cơ thể chúng ta, trúng phải loại nguyền rủa này, chúng ta sẽ lập tức bị xói mòn tuổi thọ rất nhanh, thẳng đến cuối cùng chết già như nhân loại bình thường.

- Ở trước mặt Thiên Mệnh Độc, nhân loại không thể phản kháng, trừ phi đã đạt tới cảnh giới cao nhất trong đan đạo, sau đó luyện chế ra Nghịch Mệnh Thiên Đan!

- Nhưng cuối cùng ta vẫn bị thất bại, chỉ còn kém một bước…

Nói đến cuối cùng, thanh âm Cát Bản dần dần hạ thấp, thương cảm cơ hồ nói không nên lời.


Mà Tần Phàm thì giật mình, rung động, biến sắc.

Thiên thần chèn ép, nhân thần phản kháng!

Lẫn nhau phát sinh mâu thuẫn, làm ra đại chiến!

Có sự tồn tại của thiên thần, người không thể thành thần, nhưng còn bị nắm trong tay của thiên thần, thật giống như là con kiến.

Vào thời thượng cổ cuộc đấu tranh chẳng khác gì bức họa hiện ra trước mặt hắn, hắn giống như cảm nhận được một loại bi tráng thảm thiết đập vào mặt mà đến, làm huyết mạch trong người hắn run rẩy lên, bất khuất cùng cộng hưởng.

- Không sai, trên thân của ngươi cũng có được dòng máu nhiệt huyết của nhân loại chúng ta, nhưng lấy thực lực của ngươi còn chưa đủ đối kháng được thiên thần, ta nói nhiều với ngươi chỉ là vô dụng. Ở trên thân của ngươi có lẽ còn tồn tại sứ mạng, nhưng ta đã sớm vẫn lạc, vận mệnh của nhân loại ta đã không còn cách nào nhúng tay!

Thấy biến hóa của Tần Phàm, ý cười trên mặt Cát Bản càng thêm ý vị thâm trường, cuối cùng nói.

Lúc này Tần Phàm siết chặt nắm tay, nhưng không nói gì. Trên thực tế chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có phản ứng như vậy, đặc biệt khi nghe được mấy chữ Thiên Mệnh Độc thì trong người giống như có thứ gì đó bị xúc động tới.

Tuy rằng hắn luôn nghe nói qua về cảnh giới cao nhất trong đan đạo, cảnh giới kia lấy thiên địa là lô đỉnh, thậm chí không cần linh dược là có thể tiến hành luyện chế đan dược, cảnh giới kia thật sự làm lòng người hướng tới, nhưng hắn cũng biết người đạt tới cảnh giới này cực nhỏ.

Nghe nói trong vòng ngàn năm tại Tân Thế Giới chỉ có ba người đạt tới mà thôi.

- Tuy rằng lúc đó thực lực của ta không tệ, nhưng khi đối kháng Thiên Mệnh Độc đã bị tiêu tán hơn phân nửa, còn lại cũng biến mất trong dòng sông dài của thời gian. Cho nên ta để lại cho ngươi chỉ có một ít đồ vật trong đan đạo, đến nỗi lấy được nhiều ít phải xem thiên phú cùng cơ duyên của ngươi.

Thấy Tần Phàm không nói gì, Cát Bản mỉm cười nói tiếp.

- Vậy xin hỏi vãn bối làm sao mới lấy được truyền thừa của tiền bối?

Tần Phàm bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Cát Bản mở miệng hỏi.

- Rất đơn giản, chỉ cần ngươi dựa theo đan phương ta cấp cho luyện chế ra một đan dược, sau đó đặt lên lỗ nhỏ trên tấm bia đá, tấm bia sẽ dựa theo dược hiệu của viên đan dược ngươi luyện chế mà truyền thừa đan mạch cho ngươi, có lẽ ngươi nhận được một ngàn điều, hai ngàn hay ba ngàn…đương nhiên, ta cũng hi vọng ngươi có thể đạt được toàn bộ.

Cát Bản chỉ chỉ tấm bia đá nói.

- Luyện đan?

Nghe vậy hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, thật hứng thú nhìn tấm bia đá.

Cho tới nay trong đan đạo Tần Phàm luôn có đầy đủ tự tin.

Mà đạt được truyền thừa của Ẩn Thế Đan Môn, trở thành luyện đan sư thiên tài trẻ tuổi nhất trên địa cầu, lại đạt được danh hiệu Kỳ Tích Đan Vương trên Vũ Thiên đại lục, cho tới khi đi vào Tân Thế Giới, có thể ở trong thời gian ngắn trở thành trung cấp luyện đan sư, mỗi bước của hắn đã chứng minh được thực lực của chính mình.

Cho nên lúc này nghe được Cát Bản nói cần dùng dược hiệu đan dược mà hắn luyện chế quyết định truyền thừa, hắn liền lộ ra chút ý cười.

Chỉ cần Cát Bản không buộc hắn luyện chế loại đan dược mà với cảnh giới hiện tại của hắn còn chưa thể luyện chế, hắn tin tưởng phẩm chất đan dược mà mình luyện được tuyệt đối sẽ không kém.

- Nhưng ngươi có thể yên tâm, ta tự nhiên sẽ không để cho ngươi luyện chế loại đan dược mà năng lực của ngươi còn chưa thể luyện được, trên thực tế, chỉ cần ngươi có thể cảm ứng được đan mạch, ngươi có thể luyện chế được rồi. Ta nhìn ra được ngươi hẳn đã đạt tới cảnh giới bán thần luyện đan sư trung cấp, tuyệt đối có được năng lực luyện chế được loại đan dược này.

Kế tiếp lời nói của Cát Bản càng làm tự tin của Tần Phàm thêm vững chắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.