Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1370: Quay về Mạc Lợi thành (2)



Trình độ như vậy liền có thể biết sự kịch liệt của cuộc chiến thiên tài thần đảo là như thế nào.

Nhưng Tần Phàm cũng không quan tâm, trải qua cuộc chiến với Vân Chi Hạo, ở dưới tay cự đầu cường giả mà hắn vẫn có thể sống sót, hắn đối với thực lực hiện tại của mình càng thêm có tự tin, hơn nữa lần này hắn cũng muốn chứng kiến xem những thiên tài của Tân Thế Giới yêu nghiệt tới mức độ nào.

Quay trở lại khách sạn, Tần Phàm một lần nữa đầu nhập vào việc tu luyện cùng chế luyện đan dược.

Trong đoạn thời gian này, khi hiểu biết của hắn càng thêm thâm sâu với truyền thừa của Cát Bản, phẩm cấp đan dược mà hắn luyện chế tự nhiên càng ngày càng cao.

Rất nhanh hắn đã luyện chế được cực phẩm Thái Hư Chân Đan, mặc dù còn kém hơn Thái Hư chân nhân một khoảng cách, nhưng bởi vì cuộc chiến thiên tài càng ngày càng đến gần, hắn vội vã tăng nhanh thực lực, cuối cùng chỉ lựa chọn tuyệt phẩm đan dược sử dụng, làm cho thực lực đạt tới ngũ kiếp bán thần đỉnh phong cảnh giới.

Đương nhiên, cùng lúc đó Tần Phàm luyện chế ra đủ loại đan dược, hắn đã mua đan phương cơ bản trong hội đấu giá, sau khi tiến hành nghiên cứu luyện chế ra vài loại đan dược, giúp Kỷ Huyên Nhi cũng đạt tới tứ kiếp bán thần đỉnh phong cảnh giới, chỉ còn cách ngũ kiếp bán thần một đường mà thôi.

Về phần Mộ Thanh Thanh, Tần Phàm cũng đem Thái Hư Chân Đan luyện xong giao cho nàng, dù sao lần này không có Mộ Chấn chạy tới cứu giáp, hắn nhất định đã chết trên tay Vân Chi Hạo. Với tính khí của Mộ Thanh Thanh đương nhiên không chịu nhận lấy đan dược của Tần Phàm không công, lại đem cảm ngộ của mình về Đại La Diệt Ma Kiếm biểu diễn cho hắn xem qua.

Điều này cũng giúp cho Tần Phàm gia tăng thêm uy lực của Đại La Diệt Ma Quyền không ít.

Trong một tháng mấu chốt cuối cùng, Tần Phàm đều làm cho thực lực của mình tiến thêm được một bậc thang.

Ngoài ra trước khi năm người đại biểu Mạc Lợi thần đảo tham dự cuộc thi cần rời khỏi trước một đêm, trong Mạc Lợi chủ thành lại có người tăng lên tới lục kiếp bán thần cảnh giới. Mà lúc người này đột phá, nghe nói còn nương theo một tiếng đàn du dương nhưng tràn ngập khí thế sát phạt, làm cơ hồ phân nửa nhân khẩu trong Mạc Lợi thành đều có chút khó ngủ thâu đêm.

Tần Phàm tự nhiên không có nỗi phiền não này.

Ngày hôm sau.

Chính là ngày bọn họ sắp đi theo sự dẫn dắt của Mạc Lợi đảo chủ rời khỏi Mạc Lợi thần đảo.

Khi mặt trời vừa dâng lên, trong phòng của Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi, lúc này Tần Phàm đang ngồi xếp bằng tu luyện chợt mở mắt ra, tuy rằng một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn đầy đủ sung túc.

Mà lúc này Kỷ Huyên Nhi vẫn đang ngồi trên giường tu luyện, trên gương mặt tuyệt sắc vô cùng bình tĩnh, quang mang hồng lam oánh oánh chậm rãi xoay tròn bên người nàng, mỹ luân xa hoa.

- Đi thôi, chúng ta đã tới thời điểm xuất phát!

Tần Phàm quay đầu nhìn nàng hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, mỉm cười ôn nhu nói.

- Ân!

Nghe vậy Kỷ Huyên Nhi cũng dừng việc tu luyện, chậm rãi mở mắt trả lời.

Tuy rằng giữa hai người họ đã có quan hệ thân mật, nhưng cả hai đều là người ít lời, huống hồ tính cách Kỷ Huyên Nhi vốn luôn như thế, cho nên hai người cũng không thường trò chuyện, nhưng có rất nhiều thứ không cần nói nhiều lời, đều hiểu rõ tâm ý lẫn nhau.

Đẩy cửa ra, đã thấy Mộ Thanh Thanh cũng đang chờ bên ngoài.

Tần Phàm nhìn nàng mỉm cười, thật nhanh ba người hướng quảng trường Mạc Lợi thành đi tới…

Khi ba người Tần Phàm đi tới quảng trường Mạc Lợi thành, đã nhìn thấy Lăng Cầm cùng Mạc Thiên Dương có mặt nơi đó.

Lăng Cầm trong bộ y phục màu vàng nhạt, sau lưng mang chiếc đàn cổ thật dài, sắc mặt hờ hững đứng thẳng, không nói tiếng nào, im lặng như một đóa hoàng bách hợp cao quý.

Mạc Thiên Dương mặc hắc bào, thần sắc có vẻ không được tự nhiên, rõ ràng là vừa bắt chuyện với Lăng Cầm mà không được đáp lại. Thậm chí hắn vốn là lục kiếp bán thần duy nhất trong năm người, nhưng nhìn ra được đứng bên cạnh Lăng Cầm lại cảm thấy có áp lực khá lớn, khi thấy ba người Tần Phàm đi tới mới âm thầm thở ra một hơi, vội vàng tiến lên nghênh đón bọn họ.

Nhưng khi nhìn thấy thanh y nam tử đi giữa hai tuyệt sắc mỹ nữ, lúc này Mạc Thiên Dương cảm nhận được trong lòng nảy sinh cảm khái, nhớ tới trước ngày thi đấu vòng loại từng gặp nhau tại trà lâu, khi đó hắn cùng La Phong và Vân Thiên vốn là ba lục kiếp bán thần đang được muôn người nhìn chăm chú.

Nhắc tới tuy rằng khi đó hắn mở miệng kết minh trên đầu lưỡi với Tần Phàm, nhưng trên thực tế lúc đó hắn đối mặt với Tần Phàm cũng dùng tư thái trên cao nhìn xuống, trong lòng ít nhiều đều cảm giác mình giống như là hạ mình kết giao.

Tới hiện tại tâm tính của Mạc Thiên Dương đã hoàn toàn thay đổi. Khi hắn đối mặt với Tần Phàm, thậm chí còn mơ hồ có chút ý lấy lòng, bởi vì hắn biết cho dù mình là lục kiếp bán thần, nhưng thực lực kém hơn ngũ kiếp bán thần trước mặt thật không ít.

Kỳ thật trong nửa năm nay hắn cũng có chút tăng lên, nhưng sau khi gặp lại Tần Phàm hắn mới phát hiện chênh lệch giữa đôi bên chẳng những không hề thu nhỏ lại, mà lại có cảm giác càng kéo lớn hơn.

- Tần huynh, ngươi rốt cục đã tới. Còn có Mộ tiểu thư cùng Kỷ tiểu thư!

Lúc này Mạc Thiên Dương chủ động tiến lên nghênh đón Tần Phàm, mang theo ý cười trên mặt nói.

- Mạc huynh, đã lâu không gặp!

Tần Phàm cũng mỉm cười đáp lại, đối với Mạc Thiên Dương hắn thật sự cũng không hề có cảm giác gì chán ghét.

Mộ Thanh Thanh lễ phép gật đầu thăm hỏi, mà Kỷ Huyên Nhi chỉ đứng bên cạnh Tần Phàm không nói một lời.

- Không thể tưởng được chỉ một thời gian không gặp, thực lực của Tần huynh càng sâu không thể lường. Lần này cuộc chiến thiên tài thần đảo toàn bộ phải nhờ vào ngươi.

Mạc Thiên Dương đã sớm hiểu được tính cách của Mộ Thanh Thanh cùng Kỷ Huyên Nhi, thật sự không để ý, chỉ nhìn Tần Phàm tiếp tục nói.

- Mạc huynh nói đùa, thực lực của Mạc huynh trong nửa năm nay đã tăng lên không ít, đến lúc đó nhất định là nổi bật tỏa sáng!

Tần Phàm khách khí nói.

- Ha ha, lời khách khí chúng ta cũng không cần nói nhiều, dù sao lần này cuộc chiến thiên tài thần đảo năm người chúng ta đại biểu Mạc Lợi thần đảo xuất chiến, hi vọng đến lúc đó chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau!

Mạc Thiên Dương cười nói.

- Vậy không biết Mạc huynh đối với cuộc chiến lần này biết nhiều ít?

Nghe vậy Tần Phàm nhìn đối phương hỏi, hắn biết Mạc Thiên Dương dù sao đến từ đảo chủ thế gia, biết được tin tức tự nhiên là nhiều hơn hắn.

- Ha ha, chuyện về cuộc chiến thiên tài thần đảo xưa nay luôn bí ẩn, kỳ thật ta biết được cũng không nhiều lắm, chỉ có thể thông qua mấy lần trước mà suy đoán ra được một phần.

Mạc Thiên Dương hạ giọng nói.

Lúc này Mộ Thanh Thanh, Kỷ Huyên Nhi kể cả Lăng Cầm đều bị lời nói của Mạc Thiên Dương hấp dẫn, tựa hồ cũng hữu ý vô ý lắng nghe.

Mạc Thiên Dương chứng kiến hiệu quả như vậy, tựa hồ hết sức hài lòng, lúc này mới khẽ cười nói:

- Trước kia căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, cuộc chiến thiên tài thần đảo luôn được cử hành trên một địa phương được gọi là Thiên Tài Đảo. Bình thường Thiên Tài Đảo là một hòn đảo không bóng người, không có đảo chủ, chỉ được mở ra mỗi khi cử hành cuộc chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.