Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1396: Vậy ngươi ở lại chỗ này cho ta đi!



- Không có việc gì, vậy Diệp huynh ở một bên nghỉ ngơi một chút đi, chuyện kế tiếp giao cho ta sẽ tốt hơn!

Nhưng Tần Phàm lại không chút nào để ý, làm như không có việc gì mỉm cười nói với Diệp Nhâm:

- Đương nhiên, ngươi phải cẩn thận có người khác nhân cơ hội đánh lén ngươi!

- Tần huynh, ngươi muốn một mình đối chiến với Âu Dương Không?

Lúc này Diệp Nhâm không khỏi ngẩn ra, hắn thi triển bí pháp cũng không phải đối thủ của Âu Dương Không, hắn khó thể tưởng tượng Tần Phàm có thể đối phó được đối phương.

- Giao cho ngươi? Chẳng lẽ tới lúc này ngươi còn cho rằng mình có cơ hội sao?

Chứng kiến hai người nói chuyện, trên mặt Âu Dương Không lộ ra vẻ trào phúng.

Ở trên thần tọa của bảy mươi hai đảo chủ.

- Vừa rồi khi Diệp Nhâm còn sức chiến đấu mà Tần Phàm không động thủ, hiện tại hắn đã bị trọng thương khó thể giúp đỡ thì Tần Phàm mới chạy tới, đây không phải có ý định muốn tìm chết sao? Vốn hai người bọn họ đều có thể tiến vào trước ngàn danh, bây giờ nói không chừng phải chết ở đây!

Nhìn thấy tình huống bên dưới, sắc mặt Thái Hư đảo chủ có chút khó xem.

- Thái Hư huynh đừng gấp gáp, tiếp tục xem đi, với sự hiểu biết của ta về Tần Phàm, hắn rất ít làm những chuyện mà hắn không nắm chắc. Hắn dám đi tìm Âu Dương Không đơn độc quyết đấu, nhất định là có chút tin tưởng!

Mạc Lợi đảo chủ trầm giọng nói.

Nhưng trong lòng hắn kỳ thật cũng có chút lo lắng cho Tần Phàm. Dù sao thực lực của Âu Dương Không bọn họ hiểu rất rõ, ngay cả Diệp Nhâm thi triển bí kỹ cũng không phải là đối thủ, có thể nghĩ ra trình độ của hắn lợi hại ra sao.

Nhưng khi nghĩ tới biểu hiện ngoài dự đoán của Tần Phàm trong cuộc thi vòng loại tại Mạc Lợi thần đảo, hắn vẫn mơ hồ có điều chờ mong.

- Chỉ hi vọng như thế, nếu không cả hai thần đảo chúng ta đều bại dưới tay Âu Dương Không kia, như vậy ngày sau chúng ta càng không thể nào ngẩng đầu được trước mặt Ngao Lang!

Thái Hư đảo chủ có chút hờn giận nói, nhìn nhìn qua Ngao Lang đảo chủ, vẻ mặt tự mãn của người kia chẳng những không giảm thấp ngược lại còn biến thành không chút kiêng nể, làm cho hắn oán hận đến ngặp nghiến răng.

- Hắn cũng vui vẻ không được bao lâu, cho dù lần này thực sự để Âu Dương Không thông qua, nhưng tin tưởng ở trước mặt những thiên tài của đại thần đảo hắn cũng không đáng gì, ngươi xem đặc biệt là những người dự thi của mười thần đảo đứng đầu, chiến trường của bọn hắn luôn chấm dứt trong khoảng thời gian ngắn nhất. Một khi gặp phải họ Âu Dương Không cũng hết cách.

Mạc Lợi đảo chủ an ủi hắn.

- Tuy là nói như vậy, nhưng nếu thật sự Tần Phàm cũng thua trong tay Âu Dương Không, vậy cũng đủ cho tên Ngao Lang kia đắc ý thật lâu.

Thái Hư đảo chủ có chút bất đắc dĩ nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bên trong chiến trường.

- Động thủ đi!

Tần Phàm cũng không muốn nhiều lời với Âu Dương Không. Hắn nhìn thoáng qua chiến trường, thản nhiên nói:

- Sau khi giải quyết ngươi, nhân số đào thải cũng đã đủ, ta còn phải vội vàng đi tới chiến trường kế tiếp đâu!

- Cuồng ngôn!

Trên mặt Âu Dương Không càng thêm lạnh lẽo, nói:

- Một khi đã như vậy, vậy ngươi cũng bồi Diệp Nhâm ở lại đây đi, ta đã nói phải báo thù cho Hàn Bân, hôm nay xem như giải quyết cho xong!

Nói xong hắn giẫm mạnh một bước, cây thước màu đỏ trong tay vừa chuyển, cả người như cơn lốc xoáy hướng Tần Phàm phóng tới.

Nơi thân ảnh hắn đi qua, từng đạo không gian ba động đẩy mạnh, Âu Dương Không thoạt nhìn như thật nhẹ nhàng, quỹ tích công kích làm người khó thể nắm lấy, mà không gian ba động mang theo năng lượng dao động thật khủng bố, tựa hồ đang quay cuồng từng vòng hướng Tần Phàm thổi quét tới.

Xuy…

Một tiếng xé gió chói tai truyền đến, thân ảnh Âu Dương Không đã đi tới trước mặt Tần Phàm, cây thước màu đỏ trong tay mang theo khí tức hủy diệt xẹt qua, mặt đất nhất thời đổ sụp xuống.

Uy thế hung hung, như muốn trực tiếp đâm thủng lồng ngực Tần Phàm.

Đối diện công kích, Tần Phàm có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa lực lượng mạnh hơn những lục kiếp bán thần mà hắn từng gặp trước đó, cũng không thể trách Diệp Nhâm không phải là đối thủ của người này.

Ông!

Kỳ Lân ma thân!

Cũng ngay lúc này hai tay hắn siết chặt, rốt cục kích phát lá bài tẩy kế tiếp. Khi Kỳ Lân ma giáp băng sương bao trùm toàn thân, lực lượng trong cơ thể lập tức tràn lên, nguyên giới lực hỗn hợp ma chủng lực làm công kích lẫn phòng ngự của hắn đều tăng lên thật lớn.

Hơn nữa lần này tăng lên làm hắn rõ ràng cảm giác được trạng thái của Kỳ Lân ma thân mạnh hơn trước kia rất nhiều, ba ngày hai đêm cảm ngộ thăng lên ngũ kiếp bán thần đỉnh phong làm năng lực ma chủng càng thêm kích phát.

Oanh!

Tần Phàm trực tiếp oanh ra một quyền, thẳng tắp va chạm cùng cây thước màu đỏ, thanh âm kinh thiên động địa vang lên, có thể chứng kiến được địa phương kia xuất hiện một hắc động năng lượng lan tràn ra xa.

Hai người đồng thời thối lui vài chục bước mà có thể đứng vững thân thể.

- Tần Phàm, ngươi quả nhiên có cậy vào, chẳng thể trách dám một mình khiêu chiến ta!

Âu Dương Không ngẩng đầu lên, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng, hắn làm sao cũng không nghĩ đến thực lực của Tần Phàm lại tăng lên nhiều như vậy.

- Quá khen!

Tần Phàm biểu hiện thập phần bình tĩnh.

- Bất quá ngươi cũng đừng hòng đắc ý, nếu ngươi cho rằng chỉ như vậy thì đã đánh bại ta, thì ngươi sai rồi!

Nhìn thấy bộ dáng của Tần Phàm, Âu Dương Không lập tức nảy sinh tức giận, miệng lạnh lùng nói.

- Không phải chỉ có ngươi mới có bí kỹ, ta cũng có! Vốn ta dự định sử dụng khi tiến vào trăm danh, nhưng nếu ở trong này gặp ngươi, cho ngươi biết trước một chút tốt lắm!

Tiếp theo hai tay hắn chậm rãi nắm chặt cây thước màu đỏ trong tay.

Long long long…

Cây thước phát ra tiếng chấn vang, sau đó lại xông lên hồng quang tận trời, hào quang chợt lóe khiến đôi mắt Âu Dương Không giống như thiêu đốt, khí thế ngưng tụ, biến thành hung mãnh.

- Phải, không phải chỉ có ngươi mới có bí kỹ, ta cũng có…

Thấy một màn như thế, Tần Phàm lại cười nhạt một tiếng, đôi tay siết chặt, tinh thần lực ngưng tụ, hóa thành tinh thần mầm móng tiến nhập vào bên trong nguyên giới.

Kích phát Phần Thần bí kỹ!

- Làm sao có thể!

Chứng kiến Tần Phàm lại kéo lên khí thế, trên mặt Âu Dương Không hiện vẻ động dung, hắn vốn nghĩ tới Kỳ Lân ma thân là bí kỹ của Tần Phàm, không tưởng được hiện tại Tần Phàm còn có thể kích thích bí kỹ, điều này làm cho hắn cảm giác có chút khó tin.

- Đây là ta dự tính sử dụng tiến vào trăm danh, nhưng nếu ở trong này gặp ngươi, vậy cho ngươi biết một chút về nó tốt lắm!

Tần Phàm siết chặt hai tay, cảm giác lực lượng đang không ngừng kéo lên, tin tưởng càng tăng, trên mặt mỉm cười lặp lại lời nói của Âu Dương Không.

- Đáng hận!

Sắc mặt Âu Dương Không càng thêm khó xem, miệng lạnh lùng nói:

- Nhưng ngươi đừng đắc ý, cho dù là thế ta vẫn có thể giết được ngươi!

Tiếp theo hắn không nhịn được nữa, cây thước trong tay vũ động, vung về phía trước.

Thâm Hồng Trảm Ma Xích!

Đây là một chiêu cực mạnh nhất của hắn, tu luyện tới chung cực cấp, vừa ra tay, gió lốc thâm hồng sắc bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên trong hư không, chiếm cứ giữa không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.