Đan Vũ Càn Khôn

Chương 536: Khoản nợ năm trước, hôm nay trả (2)



Đồng thời, hắn cũng biết rõ lúc này đây sẽ là cơ hội duy nhất của hắn!

Vốn Tần Húc xem năm năm ước hẹn là chê cười, ở thời khắc này trong mắt Tần Húc hắn lại biến thành ma chú khủng bố!

Nếu như hôm nay không thể đánh chết Tần Phàm, về sau người này vẫn có tốc độ phát triển khủng bố như vậy, tiếp qua bốn năm sau, đối với Càn Kinh Tần gia hắn mà nói nhất định là một tai nạn!

- Tuy ngươi thiên tư tung hoành như thế nào, cơ duyên nghịch thiên như thế nào, một năm thời gian trở thành Võ Tôn, nhất định cũng sẽ xuất hiện căn cơ bất ổn!

- Tuyệt đối không có người có thể không giao ra một cái giá lớn gì liền dễ dàng trở thành Võ Tôn như vậy! Không có khả năng!

Tần Húc cắn răng, liều mạng già đem tất cả nguyên khí mà mình có khả năng khống chế, dốc sức đanh ra.

Lúc này trong lòng của hắn chỉ có một tín niệm, cái kia chính là chết, cũng nhất định phải trước giết chết thiếu niên áo xanh khủng bố trước mắt này! Vì Càn Kinh Tần gia gạt bỏ thiên đại uy hiếp này!

Bành!

Nháy mắt sau đó, Nộ Long nguyên khí cường đại mà Tần Húc phát ra kia rốt cục đâm vào phía trên nguyên khí tráo mà Tần Phàm khởi động, lập tức cái nguyên khí tráo kia kịch liệt chấn động, ở trong phương viên không gian kia, không khí đều bị xé nứt, tiếng nổ truyền khắp cả tòa sơn mạch.

Nhưng mà, đợi bụi mù kia tán đi, Tần Húc lại lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ đến không dám tin, nguyên khí tráo kia của Tần Phàm, vậy mà ở dưới công kích phía như vậy còn không có nghiền nát!

- Điều này sao có thể!

Hắn chớp mắt lần nữa, sắc mặt Tần Húc trở nên như tro tàn.

Kỳ thật vừa rồi lúc công kích của hắn rơi vào phía trên nguyên khí tráo của Tần Phàm, hắn liền có cảm giác công kích yếu bớt, nhưng hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, một cái vừa mới đột phá Võ Tôn, làm sao có thể có năng lực điều khiển nguyên khí mạnh như vậy!

Hơn nữa người này vẫn chỉ là bỏ ra một năm thời gian từ Tam cấp Linh Vũ Sư đột phá đến Võ Tôn, không chỉ có căn cơ không cho thấy dấu hiệu bất ổn chút nào, hơn nữa so với Võ Tôn cấp ba như hắn còn muốn vững chắc!

Cái này hoàn toàn phá vỡ hắn thưởng thức!

- Con rùa già, một năm không thấy, không thể tưởng được ngươi còn không có chút tiến bộ nào.

Thanh âm trêu tức của Tần Phàm cũng vào lúc này truyền ra, một năm trước, Tần Húc cùng với mình so đấu qua một chiêu Nộ Dương Phá này, khi đó hắn nương theo Bạo Huyết Kỳ Lân đánh bại trọng thương Tần Húc.

Hôm nay, một chiêu này của Tần Húc, thậm chí ngay cả thân thể của Tần Phàm cũng còn không có đụng tới!

Tần Phàm trảm Nghịch thành Tôn, hắn đối với nguyên khí có khống chế tuyệt đối, hắn khống chế nguyên khí vô cùng tinh thuần, giống với hắn có thể đem nguyên khí trong phạm vi trăm mét đều dạy dỗ thành tinh binh, có được năng lượng vô cùng cường đại.

Mà Tần Húc chỉ là Võ Tôn bình thường, thậm chí ngay cả Chân Vũ Thánh Địa cũng không có đi vào, tuy có thể mượn nguyên khí phạm vi 300m, nhưng mượn tới cũng chỉ là đám ô hợp mà thôi!

Làm sao có thể là đối thủ của Tần Phàm!

Tần Phàm đoán chừng, nguyên khí loại trình độ như Tần Húc này, ít nhất cũng phải mượn phạm vi 500m mới có thể đánh bại phòng ngự của mình! Nói cách khác, Võ Tôn dưới cấp năm bình thường, không phải là đối thủ của hắn!

Võ Tôn cường giả Tần Húc một năm trước thậm chí thiếu chút nữa đẩy hắn vào chỗ chết, hiện tại đối với Tần Phàm mà nói… quá yếu!

- Tần Húc, Càn Kinh Tần gia ngươi đối với ta cùng Nam Phong Tần gia làm những chuyện như vậy ta đều nhớ kỹ, hôm nay, tánh mạng của ngươi coi như là tiền lãi!

Kế tiếp, Tần Phàm nhìn Tần Húc đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, sắc mặt lạnh nhạt nói.

Nhớ tới thù hận cùng Càn Kinh Tần gia, theo Càn Kinh Tần gia Thập Tam trưởng lão kia đi vào Nam Phong Thành bắt đầu, một đường dây dưa, đến Càn Kinh Tần gia mấy lần muốn tánh mạng Tần Phàm, đến Võ Thánh Tần Quan muốn phá võ đạo của Tần Phàm... đủ loại, đủ loại, tính toán không hết, chỉ có ở năm năm ước hẹn kia mới có thể một lần thanh toán.

Nhưng lúc này đây, Tần Húc đã đưa tới cửa, Tần Phàm trước báo thù, đồng thời cũng vui vì bốn năm sau Nam Phong Tần gia giảm bớt một cường địch cấp Võ Tôn.

- Tần Húc, ngươi còn nhớ rõ sao? Một năm trước, ngươi đã từng nói với ta, ngươi dùng thực lực Võ Tôn tới giết ta, là vinh hạnh của ta, ta có lẽ nên kiêu ngạo. Khi đó ta cũng nói, một ngày nào đó ta sẽ để cho ngươi thử xem loại vinh hạnh cùng kiêu ngạo này!

- Là hôm nay rồi!

- Khoản nợ năm trước, hôm nay trả! Tần Húc, ngươi nạp mạng đi!

Tần Phàm nói đến đây, thần sắc lạnh lẽo. Một tiếng thét truyền ra, Vương Trù Đao xoay quanh lấy trong tay của hắn, chăm chú nắm chặt, sau đó đột nhiên chém về phía trước.

Bá Vương chi Nhân Đao!

Lưỡi đao vừa ra, khí tức cuồng nhiệt mà dữ dằn, như là núi lửa bộc phát trút xuống mà ra, hết thảy nguyên khí trong phương viên trăm mét bị Tần Phàm xé rách đi qua, tuyệt đối ở dưới khống chế, phương viên phạm vi trăm mét này như là một cái Liệt Diễm Địa Ngục, nhiệt độ cao tuyệt đối để cho không khí cũng cơ hồ thiêu đốt lên.

Đại địa cây cối trở nên cháy đen một mảnh, mặt đất vỡ vụn từng khúc, khe hở dài hơn mười trượng, giăng khắp nơi liệt mở, phảng phất giống như là một đầu sơn mạch hoang dã cứ thế mà khai ra một đầu đại hạp cốc.

Trù Đao, nấu hết thảy thiên hạ!

Liệt Diễm đủ để phá hủy đại địa, mũi nhọn đủ để kinh thiên, một đao kia của Tần Phàm trực tiếp cắt đứt không khí, dùng một loại uy thế không cách nào ngăn cản, chưa từng có từ trước đến nay mà chém tới Tần Húc!

Tần Phàm vậy mà đã cường đại đến loại trình độ này!

Tần Húc run rẩy mà nhìn xem một đao kia, kinh hãi không thể nói lên một từ, tâm lý trùng kích trên tinh thần này, thậm chí so với uy thế một đao kia càng mạnh hơn nữa, trong nháy mắt này, tâm tình của hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Thẳng đến khi thế công kia đã đi tới trước mặt của hắn, Tần Húc mới thật không dễ dàng từ bên trong cuống quít khởi động một cái nguyên khí tráo mà Võ Tôn cường giả mới có, đến vô lực ngăn cản một kích vô cùng khủng bố kia.

Phanh!

Một năm trước, Tần Phàm khó có thể rung chuyển nguyên khí tráo này mảy may, vào lúc này một cái đối mặt trực tiếp đánh nát!

- Vinh quang vĩnh viễn cùng ngươi tồn tại.

Thanh âm trêu tức cuối cùng truyền đến.

Oanh!

Ánh đao rơi xuống, đại địa dưới chân cũng bị một cổ trùng kích mạnh mẽ này ép tới sụp đổ xuống phía dưới mấy trượng, mà Tần Húc cứ như vậy thẳng tắp mà trừng hai mắt giống như mắt cá chết của hắn, tiếp theo trong nháy mắt, thân thể tàn phá chậm rãi ầm ầm ngã xuống.

Ở bên trong một sơn mạch vô danh giữa Càn Kinh cùng Lạc Thành, vài đạo khí tức thập phần cường đại đang bay nhanh mà chạy băng băng, mấy đạo nhân ảnh kia vào lúc này đều trầm mặc không nói, thậm chí sắc mặt cũng không phải rất tốt, chỉ là hướng về một phương hướng thẳng tắp chạy vội mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.