Đan Vũ Càn Khôn

Chương 857: Ma chủng thứ tư tới tay! (1)



- Hắn…thế nhưng đột phá tới võ thánh!

Hơn nữa rất nhanh liền có người phát hiện ra thực lực Tần Thiên Hoành có biến hóa, kỳ tích chi kiếm dừng lại cảnh giới nửa bước võ thánh suốt hai mươi năm rốt cục đã vượt qua nửa bước còn lại, đã trở thành một võ thánh chân chính.

- Tần Thiên Hoành, ta biết ân oán giữa ngươi cùng Tần Phàm, nhưng hiện tại ngươi không thể đi qua!

Kim Dương võ thánh cũng hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay lập tức trầm giọng nói.

- Ta là vừa mới ở bên kia trở về!

Lại liếc mắt nhìn hướng chân trời, Tần Thiên Hoành chỉ thản nhiên nói, sau đó cũng không hề dừng lại, trực tiếp hướng lối vào tầng thứ ba bay đi, không ai suy đoán ra ý nghĩ trong lòng hắn.

Lúc này bên trong sơn cốc.

- Còn thiếu chút nữa!

Tần Phàm đưa mắt nhìn đầu mãnh thú trước mặt, trong lòng thầm nghĩ. Lúc này hắn đã có điều hiểu biết đối với thực lực của chính mình, tổng hợp thực lực của ba ma tôn cùng Lôi Thần, rốt cục hắn có thể cùng đầu ma chủng Thanh Long kia đối kháng!

Ngay sau đó hắn tiến vào trong Lôi Viêm không gian, lấy ra Phiên Thiên Ấn.

- Kiệt kiệt, không tệ lắm, còn biết vận dụng ngụy thần khí này, hiện tại ngươi có được thần lực của bổn thần, có cơ hội thử nghiệm uy lực của ngụy thần khí kia!

Thanh âm Lôi Thần lại truyền đến.

Nhưng Tần Phàm cũng không để ý tới hắn, hắn cầm Phiên Thiên Ấn, chỉ cảm thấy nặng ngàn cân, nhưng hắn có được lực lượng của ba ma tôn cùng Lôi Thần thêm vào, miễn cưỡng có thể nâng đỡ được nó.

Tiếp theo hắn đem Phiên Thiên Ấn ném lên không trung!

- Lớn lớn lớn lớn lớn!

Tần Phàm cũng có chút hiểu biết với phương pháp sử dụng Phiên Thiên Ấn, trong miệng niệm lên thật nhanh.

Sau đó được thần lực của hắn thêm vào, Phiên Thiên Ấn theo gió mà trướng, từ lòng bàn tay biến thành mấy trăm trượng khổng lồ, chẳng khác gì ngọn núi cao nguy nga, cuốn lấy phong vân, bao trùm thiên địa trực tiếp hướng ma chủng Thanh Long đập xuống.

Phiên Thiên Ấn vừa xuất hiện, nguyên khí chung quanh liền bị áp bách, dưới cự ấn không gian gãy vụn, sau đó toàn bộ giáng xuống thân thể ma chủng Thanh Long.

- Ngao…

Ma chủng Thanh Long lại phát ra thanh âm long ngâm phẫn nộ, muốn vung long trảo ngăn cản cự ấn nhưng lực lượng cực lớn ẩn chứa bên trong như núi lớn sụp đổ, lại như hồng thủy khởi động mãnh liệt, đột nhiên đem thân hình của nó đánh văng ra phía sau.

Rốt cục lối vào cổ thụ dưới thân thể Thanh Long đã bị bộc lộ ra ngoài!

- Cơ hội tới!

Lúc này sinh cơ toàn thân của Tần Phàm đã xói mòn gần hết, theo đó tinh thần cũng đã có chút uể oải, nhưng khi nhìn thấy một màn như vậy đôi mắt hắn không nhịn được sáng ngời.

Uy lực của Phiên Thiên Ấn cũng vượt ngoài dự liệu của hắn, hắn không thể tưởng được dưới một kích lại có thể đánh lui thân thể ma chủng Thanh Long văng ra một khoảng cách, tuy rằng không tính quá xa, nhưng con đường vào đã bị hiển lộ trước mắt.

Như vậy đủ rồi!

Thấy tình cảnh này Tần Phàm không hề do dự, trực tiếp nhảy tới, đột nhiên vỗ mạnh Chu Tước Dực, khí lưu điên cuồng khởi động, hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong đời phóng thẳng về hướng cửa động.

Hắn nhất định phải tranh thủ trước khi ma chủng Thanh Long kịp thời phản ứng mà tiến vào bên trong! Nếu không một khi đầu mãnh thú kia có phòng bị, sẽ không dễ dàng để lộ ra cửa động lần nữa.

Chính yếu chính là Tần Phàm biết rõ với tình huống thân thể của hắn hiện tại, đã không còn cầm cự được bao lâu, một khi sinh cơ hoàn toàn xói mòn, như vậy hắn chỉ còn một con đường chết!

Ở bên kia, ma chủng Thanh Long vừa bị đánh lui quả nhiên rất nhanh liền kịp phản ứng lại, nó thấy Tần Phàm xông thẳng tới lối vào cửa động, không khỏi phát ra thanh âm long ngâm giận dữ, lập tức điên cuồng bay ngược trở về.

Hình thể của nó tuy rằng khổng lồ, nhưng tốc độ di động cực nhanh, một khi di động gió giục mây vần, khoảng cách trăm trượng đã nháy mắt liền tới, thậm chí tốc độ còn muốn nhanh hơn Tần Phàm rất nhiều!

Tuy rằng tốc độ của Tần Phàm không bằng nó, nhưng vì hắn đã có dự mưu từ trước, sau khi đánh lui ma chủng Thanh Long hắn vì muốn đi vào cửa động, cho nên phản ứng của hắn nhanh hơn nó, cũng không quản thu hồi Phiên Thiên Ấn, lập tức đã vọt tới chỗ cửa động.

Năm mươi thước!

Ba mươi thước!

Mười thước!

- Mau! Mau! Mau!

Lúc này tốc độ của Tần Phàm đã chỉ còn là tàn ảnh nhưng hắn vẫn cảm thấy còn chưa đủ nhanh, liều mạng thúc giục Chu Tước Dực muốn vọt tới cửa động nhanh hơn.

Rốt cục chỉ còn lại khoảng cách mười thước cuối cùng!

Khoảng cách mười thước đối với tốc độ hiện tại của Tần Phàm mà nói ngay một phần mười giây cũng không tới, thậm chí còn không qua một lần hô hấp!

- Ngao…

Bất quá đúng vào lúc này, thanh âm long ngâm có chút hổn hển của ma chủng Thanh Long cũng vừa vang vào trong tai Tần Phàm, ngay lập tức khóe mắt hắn phát hiện có một thứ gì đó đang đổ ập xuống người mình.

Đó chính là cái đuôi của ma chủng Thanh Long!

Ma chủng Thanh Long nhìn thấy không kịp dùng móng vuốt công kích, liền đem chiếc đuôi thật dài vung cao lên trực tiếp hướng Tần Phàm quật xuống, tàn ảnh chứa kình khí mạnh mẽ ngay cả không gian cũng đổ sụp, đích thật không kém gì uy lực của một ngọn núi sụp đổ!

Mắt thấy mình sắp đi vào trong cửa động lại thấy chiếc đuôi khổng lồ của Thanh Long đánh tới, sắc mặt Tần Phàm không khỏi biến đổi.

Nếu hắn tiếp tục đi tới, nhất định sẽ bị cái đuôi đánh vào người, hiện tại hắn có ba ma tôn hộ thể cho dù cái đuôi kia đánh trúng cũng không đến nỗi trực tiếp bị đánh chết, nhưng khó tránh bị đánh bay ra ngoài.

Một khi bị bay ra ngoài, muốn trở vào sẽ vô cùng khó khăn!

Nhưng căn bản không cho hắn thời gian suy nghĩ, thân hình Tần Phàm rút lui một khoảng cách tránh được chiếc đuôi kia công kích.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, hư không nhất thời như đổ sụp, nguyên khí hỗn loạn nổ tung chấn rung bầu trời!

Chiếc đuôi thật lớn của Thanh Long vừa lúc đập trúng cửa vào, nếu Tần Phàm tiếp tục lao tới chỉ sợ đã quất trúng trên người của hắn.

- Phiên Thiên Ấn! Phiên Thiên Cái Đính!

Ở bên kia, tuy rằng Tần Phàm tạm lui về phía sau nhưng hắn vẫn chưa buông tha, vừa mới dừng lại thân hình đã lập tức khống chế Phiên Thiên Ấn hướng long đầu của ma chủng Thanh Long áp xuống!

Cự ấn thật giống như bầu trời lật ngược, phong vân khởi động, lôi đình cuồn cuộn, tiếng phá hủy hỗn loạn vang lên bên tai không dứt, vừa lật ngược liền bao trùm không gian đem long đầu của ma chủng Thanh Long bao vây bên trong.

Vây Ngụy cứu Triệu!

Phiên Thiên Ấn bao phủ long đầu của Thanh Long, ngăn cản tầm mắt của nó, một mặt khiến cho nó phải tự lo thân, mặt khác không thể nhanh chóng tiến hành thêm lần thứ hai công kích.

- Bồng!

Quả nhiên ma chủng Thanh Long bị Phiên Thiên Ấn bao phủ, không thể không vung long trảo ngăn cản, trong khoảnh khắc cũng không thể tiếp tục công kích Tần Phàm, mà đúng trong nháy mắt này Tần Phàm như viên sao băng bắn nhanh vào trong cửa động.

Con đường này chính là do ma chủng Thanh Long lúc thức tỉnh phá phong ấn xuyên ra, vì vậy cửa động bị đánh ra lỗ hổng thật lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.