“Tôi không sao.” Long Ngọ đưa tay vỗ vai Thi Sơn Thanh, an ủi ngược lại.
“… Ừ.” Chậm rãi buông Long Ngọ ra, Thi Sơn Thanh thì thào lặp lại, “Cậu không sao là tốt rồi.”
Thấy cậu cúi đầu có vẻ không vui, Long Ngọ liền cầm tay Thi Sơn Thanh nói: “Đều đã qua rồi.”
Không muốn khiến Long Ngọ nhớ lại chuyện cũ, Thi Sơn Thanh liền điều chỉnh tâm trạng của mình, cười nhẹ nói: “Ừm. A Ngọ muốn chơi gì ở thành phố A nào?”
“Gì cũng được.” Long Ngọ lập tức bỏ qua chuyện này.
Đợi đến ngày thi, hai người ngoài gặp nhau ở địa điểm thi, thì tất cả thời gian còn lại đều bận rộn việc của mình. Long Ngọ đã nói với nhà là sẽ đi thành phố A năm ngày.
Trần Tú hỏi Long Ngọ đến thành phố A làm gì, biết cô được bạn mời đi chơi còn tưởng là đi cùng Ninh Trừng, thuận miệng hỏi thêm thì Long Ngọ không chịu nói rõ. Bà ấy lập tức ngửi ra mùi bất thường. Có điều bà ấy không dám hỏi thẳng Long Ngọ, mà đập đập Long Khắc Phương đang nằm ở sô pha nghịch điện thoại, thăm dò: “Hình như em gái cháu mới có bạn mới, cháu có biết không?”
“Thím nói Tiểu Thi ạ?” Long Khắc Phương điều khiển người đàn ông nhỏ trong màn hình, nói mà không ngẩng đầu.
“Tiểu Thi?” Quả nhiên là người bà ấy không biết, Trần Tú nghĩ thầm.
“Đúng ạ, nam sinh kia trông cũng được lắm.” Người đàn ông nhỏ rất nhanh đã bị chết, Long Khắc Phương dứt khoát thả điện thoại xuống.
Trần Tú nhíu mày: “Con trai?”
“Dạ.” Còn thích Tiểu Ngọ nhà chúng ta nữa, Long Khắc Phương thầm nói trong lòng.
“Ngọ Ngọ nói muốn đến thành phố A chơi, chẳng lẽ là đi với thằng bé ấy?” Lúc này Trần Tú đã thể hiện sự nhạy cảm khi làm mẹ của mình.
Long Hoành đang bưng ly trà thong thả đi đến, hiền lành hòa ái nói: “Tiểu Ngọ có thể ra ngoài chơi là chuyện tốt, bà đừng lo lắng quá.” Ông ấy rất tin tưởng con gái mình.
Đây mà là vấn đề lo lắng hay không à? Trần Tú trừng mắt nhìn Long Hoành.
“Thằng bé tên Tiểu Thi kia trông thế nào cháu?” Trần Tú ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi Long Khắc Phương.
Long Khắc Phương vuốt cằm nhớ lại, thật ra anh ấy có dự cảm rằng hai đứa ấy sớm muộn gì cũng thành đôi mà thôi, không bằng hiện tại tạo chút ấn tượng tốt cho em rể.
“Cũng được lắm ạ, nhìn rất có tinh thần.” Long Khắc Phương đặc biệt chọn những từ mà ở tuổi này Trần Tú thích nghe, vì Trần Tú là bà mẹ trung niên luôn chạy theo mốt.
“Tinh thần?!” Xấu xí cỡ nào mới phải gượng gạo nói từ này.
“Dạ, rất có khí chất ạ.” Long Khắc Phương nhìn Thi Sơn Thanh liền cảm thấy gia cảnh của cậu cũng thuộc loại khá.
“Thật không?” Hứng thú tám chuyện của Trần Tú nhất thời giảm đi phân nửa. Chắc hẳn thằng bé kia không được dễ nhìn cho lắm, con gái và thằng bé ấy hẳn sẽ chẳng có quan hệ gì đặc biệt. Nghĩ thế bà ấy lại thấy hơi mất mát, không biết khi nào con gái nhà mình mới dẫn bạn trai về nhà nữa. Nhớ đến mặt đơ của con gái trong nhiều năm nay, Trần Tú liền nhịn không được mà thở dài.
Hai người đàn ông trong nhà không biết vì sao cảm xúc của Trần Tú lại đột nhiên sa sút. Họ trao đổi ánh mắt mờ mịt cho nhau, rồi giải tán đi làm việc của mình.
Tuy rằng phải đến thành phố A, nhưng lúc ra sân bay Long Ngọ cũng chỉ đeo một chiếc ba lô hơi to mà thôi. Quần áo mùa hè thường mỏng, hơn nữa Long Ngọ lại ngây người trong quân đội ba năm, nên khá thích tinh giản mọi thứ.
“A Ngọ, ở đây!” Thi Sơn Thanh vẫn luôn chờ ở chỗ cửa vào, thấy Long Ngọ thì cậu lập tức đi nhanh đến trước mặt cô.
“Em chào anh Thi.” Ninh Trừng bên cạnh nói với Thi Sơn Thanh. Cô ấy nghe nói Long Ngọ muốn đến thành phố A liền lập tức hoãn cuộc hẹn với Trương Liêu, rồi cùng Long Ngọ tới sân bay.
“Ừ, Trương Liêu chờ em ở bên trong đấy.” Thi Sơn Thanh nhìn lướt qua Ninh Trừng rồi dời ánh mắt về lại Long Ngọ.
“…” Muốn đuổi cô ấy đi cũng quá trực tiếp rồi đấy. Tuy rằng nghĩ như thế nhưng Ninh Trừng cũng không dám biểu hiện sự bất mãn ra mặt.
Ba người đi vào phòng nghỉ, Trương Liêu vừa thấy Ninh Trừng đã lập tức đứng lên. Cậu ta chào hỏi với Long Ngọ trước, sau đó kéo Ninh Trừng ngồi xuống để nói chuyện.
“Sao thế ạ?” Ninh Trừng mở to mắt nhìn Long Ngọ bên kia. Vất vả mới được đi máy bay với chị cô ấy, cô ấy còn muốn hai người nói chuyện nhiều hơn nữa cơ mà.
“Cho bọn họ chút không gian đi.” Trương Liêu nháy mắt ra hiệu với Ninh Trừng.
“… Lần trước anh nói là thật á?” Ninh Trừng hoài nghi, “Nhìn anh chị ấy khá tình cảm mà.”
Trước đó Trương Liêu có tám chuyện với Ninh Trừng, cởi bỏ hiểu lầm ở cùng nhau của Thi Sơn Thanh và Long Ngọ lúc trước. Nhưng nãy Ninh Trừng có nhìn, vẫn cảm thấy người khác chẳng thể nào hòa vào bầu không khí giữa bọn họ được.
Trương Liêu xoay qua chỗ khác, mắt nhìn hai người đang ngồi rồi nói: “Tự Sơn Thanh nói cơ mà.”
“Nói như vậy anh Thi đối với chị của em…” Ninh Trừng gật đầu, “Hèn chi.”
Ninh Trừng nheo đôi mắt vừa đen vừa to nói: “Thật ra em đã quan sát lâu lắm rồi, nam sinh có mối quan hệ thân thiết với chị của em như thế chỉ có mỗi anh Thi thôi.”
“Chuyện sớm muộn ấy mà.” Trương Liêu bình tĩnh nói, “Cho nên bọn mình phải tạo không gian cho hai bọn họ chớ.” Tiện thể tạo cho bọn mình luôn.
“Cũng hợp lý nhỉ.” Ninh Trừng chân thành nói, dường như không hề biết về tư tâm của Trương Liêu.
Lúc chọn chỗ ngồi, Long Ngọ và Thi Sơn Thanh ngồi cùng một chỗ, Trương Liêu và Ninh Trừng cũng ngồi chung chỗ. Có thể nói, việc này rất hoàn mỹ với ba người, về phần người còn lại, cô ấy đâu có quan tâm.
“A Ngọ, đến thành phố A rồi cậu đến chỗ tớ nhé?” Thi Sơn Thanh không định dẫn Long Ngọ về nhà, nơi đó thỉnh thoảng có người ngoài, cô nhất định sẽ không thích.
Ninh Trừng ở phía sau nghe được câu này của Thi Sơn Thanh, liền muốn chen miệng bảo Long Ngọ ở nhà mình. Kết quả Trương Liêu lấy cùi chỏ huých nhẹ cô ấy một cái, Ninh Trừng lập tức ngậm miệng. Phải chừa không gian cho hai anh chị ấy, không gian…
“Được.”
Long Ngọ không thấy khó chịu gì, nhưng Thi Sơn Thanh ra sức giải thích, ngữ khí dịu dàng: “Phần lớn thời gian tớ đều ở đó, rất yên tĩnh.”
“Nơi cậu ở cũng trang trí giống phòng ký túc xá à?” Long Ngọ bị câu nói của Thi Sơn Thanh khơi gợi lên hứng thú. Vì Ninh Trừng, cô từng đến phòng Trương Liêu một lần, đó mới là chỗ ở của nam sinh trong tưởng tượng của cô. Màu sắc ở phòng Thi Sơn Thanh quá ấm, thực sự ấm áp, chẳng phù hợp với vẻ lạnh nhạt và nhã nhặn hay thấy ở cậu.
Trong mắt Thi Sơn Thanh mang ý cười, “Ừm, không khác mấy đâu. Khi nào xuống máy bay tớ dẫn cậu đi xem.”
Rõ ràng đôi ngồi đằng sau mới là người yêu thật sự, nhưng Ninh Trừng và Trương Liêu đều có cảm giác mình bị buộc phải rắc đường suốt cả đoạn đường bay.
Ninh Trừng, người đã định sẽ mời Long Ngọ đi chơi khắp nơi tuyệt đối không ngờ rằng, chị cô ấy ở lại đây năm ngày nhưng trên cơ bản chỉ có ba ngày rảnh để ra ngoài chơi, lại phải chia cho Thi Sơn Thanh nên chẳng đến lượt cô ấy. Xem ra cô ấy chỉ có thể ra ngoài chơi với người đàn ông ngốc nghếch của mình mà thôi, Ninh Trừng liếc mắt nhìn Trương Liêu bên cạnh đang cười ngây ngô với mình.
Bốn người tạm biệt tại sân bay, Long Ngọ với Thi Sơn Thanh lên xe để trợ lý Trương chở về trước.
“Cậu chủ, về nhà trước sao?” Trợ lý Trương nhìn kính chiếu hậu, thân thiết hỏi.
Sau khi Thi Sơn Thanh đỡ lấy ba lô của Long Ngọ rồi đặt trên đùi mình liền nói: “Không, đến tiểu khu Cách An đi.”
Tiểu khi Cách An cách khá xa khu trung tâm, yên tĩnh hơn nhiều những tiểu khu quanh đây, nhưng việc quản lý an ninh trật tự lại không hề kém hơn những tiểu khu trung tâm có giá trên trời kia.
“Anh về trước đi, mấy ngày nay tôi sẽ ở đây.” Sau khi xuống xe Thi Sơn Thanh xoay người nói với trợ lý Trương.
“Vâng.”
Thi Sơn Thanh một tay kéo hành lý, vừa dẫn Long Ngọ vào cửa.
Quả nhiên phong cách vẫn giống nhau, Long Ngọ nhìn quanh thầm nghĩ.
“A Ngọ, ở đây là phòng tắm lớn, lát nữa tớ sẽ dùng phòng nhỏ bên cạnh. Bên trái là phòng cậu ở.” Thi Sơn Thanh nói sơ về cấu trúc phòng cho Long Ngọ, sau đó đi sắp xếp hành lý.
“Ừ.”
Tuy rằng không to như biệt thự, nhưng bên trong phòng nên có gì cũng đều có đủ. Chờ khi Long Ngọ tắm rửa xong xuôi đi ra, Thi Sơn Thanh đã gọi thức ăn ngoài về.
“A Ngọ, đây là trà xương sườn.” Thi Sơn Thanh bưng lên rót vào trong chén cơm đưa đến trước mặt Long Ngọ. Cậu sợ Long Ngọ ngồi máy bay mệt, cho nên vừa xuống máy bay đã đặt giao trà xương sườn tới nhà.
Long Ngọ nhận lấy, ngồi xuống rồi nói: “Cảm ơn.”
“A Ngọ, hôm nay cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai bọn mình sẽ ra ngoài chơi.” Thi Sơn Thanh đẩy đồ ăn về phía bên Long Ngọ. Cậu chọn phần lớn là loại dưỡng sinh, tuy mùi dược liệu không quá nồng, nhưng vị hơi nhạt, không phù hợp với khẩu vị của Long Ngọ.
Lần trước Thi Sơn Thanh lại gọi điện cho lão đại phu, hỏi về thân thể của Long Ngọ. Lão đại phu nói mặc dù nhìn khí sắc của cô tốt, cũng khỏe mạnh, nhưng thực tế là phải điều dưỡng nhiều hơn.
Từ trước tới nay, Long Ngọ chưa từng cự tuyệt Thi Sơn Thanh bao giờ, cho nên những món Thi Sơn Thanh gắp cho đều được Long Ngọ ăn hết sạch.
Bởi vì đã hẹn với Long Ngọ từ lúc ở trường, nên trước đó Thi Sơn Thanh có dặn người ta dọn dẹp nhà xong cả rồi, còn chuẩn bị luôn một vài đồ dùng hằng ngày nữa.
Thi Sơn Thanh rửa sạch những thứ trên bàn xong, nhìn đồng hồ nói: “Hãy còn sớm, A Ngọ muốn xem phim không?”
“Được.”
Lôi kéo Long Ngọ đến phòng chiếu phim, Thi Sơn Thanh lấy một chồng phim để cô chọn.
“Phim này đi.” Long Ngọ không chọn, xem gì cũng được.
Thi Sơn Thanh không hề lợi dụng lúc này để làm ra chuyện gì, chỉ cùng Long Ngọ nghiêm túc xem phim. Thỉnh thoảng xoay đầu nhìn sườn mặt của Long Ngọ, trong mắt cậu lộ vẻ đắm đuối.
Nhà họ Thi.
“A Thanh có chuyện gì à?” Dương Đường ném điện thoại, nói “Đã về rồi, sao lại không về nhà?”
Thi Lợi Hành đọc tạp chí tài chính và kinh tế của mình, ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên, “Con cũng lớn rồi, tự có suy nghĩ của nó.”
“Lâu lâu mới về! Cũng không biết về nhà xem thế nào ư?” Dương Đường vẫn còn giận.
“Em đừng nhét mấy người đâu đâu vào bên cạnh nó, hẳn nó sẽ tự nhiên đồng ý về thôi.” Thi Lợi Hành vẫn luôn bất mãn hành vi đó của bà xã mình. Con của ông ấy muốn bao nhiêu ưu tú liền có bấy nhiêu ưu tú, vậy thì cần gì phải nhét đàn bà vào bên người.
“Ông chỉ biết làm tôi bực mình!” Dương Đường không muốn nhiều lời với ông, liền cầm di động lên lầu, tiện thể gọi điện thoại cho Nhạc Thư.
Nhạc Thư bên kia nhanh chóng nhận máy, ngữ khí ngọt ngào, tạo thành chênh lệch rõ ràng với những lời lạnh nhạt của Thi Lợi Hành.
“Tiểu Thư này, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo phố đi, đám đàn ông thật là phiền phức.” Dương Đường oán giận nói.
Nhạc Thư ở đầu bên kia cười giòn tan, “Dì ơi, dì đang làm mình làm mẩy với chú đấy ạ.”
“Thôi đừng nhắc đến nữa, nghe lại thêm phiền.”
“Dạ, không nhắc đến chú nữa. Ngày mai cháu với dì đi dạo mấy vòng để dì bớt giận ạ.” Nhạc Thư cười nói.
Lúc này Dương Đường mới thấy thoải mái hơn: “Vẫn là cháu nghe lời, để người ta bớt lo. Tiếc là dì chẳng sinh được mụn con gái nào.”
“Dì ơi, sao lại nói thế ạ ~” Nhạc Thư làm nũng, “Cháu là con gái dì mà.”
“Đúng, đúng, dì nói sai rồi.” Dương Đường được dỗ đến toàn thân khoan khoái, sớm đã quên mất hai cha con kia đến không còn một mống.