Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 26: 26: Trương Đại Xuân




...!
Ở một diễn biến khác.

Trong chiếc xe Audi A4 màu trắng vừa rồi, cô gái giúp Lâm Vũ thanh toán hóa đơn đang tập trung cao độ lái xe, cô ấy đã quên mất việc giúp Lâm Vũ vừa rồi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô gái đột ngột vang lên.

“Bố ạ”, cô gái trả lời điện thoại.

“Mộng Di, tiệc rượu ngày mai rất quan trọng, liên quan đến sự sống còn của công ty chúng ta, con không được đến muộn, phải đến đúng giờ đấy”, giọng người đàn ông trung niên vang lên trong điện thoại.

“Con biết rồi bố, bố đừng lo lắng, con nhất định sẽ không đến muộn đâu”, cô gái đáp.

Dừng lại một chút, khuôn mặt xinh xắn của cô gái đầy lo lắng:
"Bố, công ty chúng ta có quy mô nhỏ và không có lợi thế về giá.

Nó hoàn toàn không thể bì được với các công ty cạnh tranh kia.

Con thực sự rất lo lắng.

Hơn nữa, nếu chúng ta không đạt được thỏa thuận lần này..., công ty chúng ta khó mà bước tiếp được nữa".


Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi vững tâm nói:
"Chúng ta thật sự không có bất kỳ lợi thế nào, chỉ có thể thể hiện sự chân thành, hãy để tập đoàn Hoa Đỉnh nhìn thấy tấm chân tình của chúng ta, bố hy vọng kỳ tích có thể xảy ra…"
...!
Ngày hôm sau.

Đối với hầu hết mọi người, hôm nay chỉ là một ngày thứ bảy bình thường.

Nhưng đối với Lâm Vũ, hôm nay là ngày công ty tổ chức tiệc rượu.

Đây là một bữa tiệc rượu nhỏ, các công ty được mời đều là những công ty có quan hệ hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh.

Khách sạn Thanh Vân.

Đây là một trong những khách sạn tốt nhất ở thành phố Thanh Dương, việc một tập đoàn lớn như Hoa Đỉnh chọn tổ chức tiệc rượu ở đây là điều bình thường.

Lâm Vũ đến khá sớm, đến khách sạn lúc chín giờ.

Trong phòng chờ VIP trên tầng hai của khách sạn, bởi vì vẫn còn thời gian, Lâm Vũ lấy điện thoại di động ra chơi game.

Là một sinh viên đại học, Lâm Vũ mặc dù học giỏi nhưng vẫn chơi game, có rất ít nam thanh niên đại học ngày nay không chơi game.

Lâm Vũ thỉnh thoảng cũng chơi game khi rảnh rỗi.

Lúc này, cửa phòng VIP được đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước vào với nụ cười trên môi.

"Xin chào, chủ tịch Lâm Vũ.

Tôi là Chu Trạch, chủ tịch khách sạn Thanh Vân.

Tôi đến đây để gặp chủ tịch Lâm", Chu Trạch mỉm cười, rất khiêm tốn.

Khách sạn Thanh Vân tuy rất có tiếng ở thành phố Thanh Dương nhưng chắc chắn còn thua xa tập đoàn Hoa Đỉnh, tập đoàn Hoa Đỉnh là tập đoàn hùng mạnh nhất ba tỉnh Tây Nam và có tiếng vang lớn trên cả nước.

Ngay cả khi Lâm Vũ chỉ là chủ tịch của một chi nhánh, thì đứng sau chi nhánh vẫn là cả tập đoàn Hoa Đỉnh!
Và Chu Trạch đã nghe được từ Lưu Ba rằng Lâm Vũ là cháu ngoại của Liễu Chí Trung!
Dựa vào điều này, Chu Trạch phải đối xử với Lâm Vũ một cách vô cùng tôn trọng!
“Ông là Chu Trạch từ khách sạn Thanh Vân à, tôi đã nghe qua về ông”, Lâm Vũ ngước nhìn Chu Trạch.

Khách sạn Thanh Vân rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Dương, ông chủ Chu Trạch đương nhiên cũng nổi tiếng, cho nên Lâm Vũ cũng đã từng nghe đến tên ông ta.

"Vâng, tôi là Chu Trạch.


Chủ tịch Liễu nói anh là người trẻ tuổi tài cao.

Hôm nay được gặp mặt quả là danh bất hư truyền", Chu Trạch mỉm cười.

“Chủ tịch Chu khách khí quá”, Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Trạch.

Trước đây, Lâm Vũ còn chả dám nghĩ mình có thể vào một khách sạn năm sao như khách sạn Thanh Vân, lúc đó Chu Trạch cũng là một nhân vật tầm cỡ mà Lâm Vũ cần phải ngước nhìn, chỉ có thể nghe nói đến danh tiếng người ta từ những người khác.

Nhưng bây giờ, ông chủ khách sạn Thanh Vân phải kính cẩn trước mặt anh, thậm chí còn phải tâng bốc anh.

"Chủ tịch Lâm, đây là thẻ VIP kim cương của khách sạn chúng tôi, xin được tặng cho anh.

Sau này anh đến khách sạn chúng tôi, có thể được hưởng sự đãi ngộ tốt nhất".

Chu Trạch cung kính trao thẻ hội viên bằng cả hai tay.

"Tấm lòng của chủ tịch Chu, tôi xin nhận".

Lâm Vũ cũng không khách khí, nhận thẻ thành viên ngay.

Khi Chu Trạch nhìn thấy Lâm Vũ nhận thẻ, khuôn mặt ông ta nở một nụ cười hạnh phúc, bởi vì điều này cho thấy Lâm Vũ rất nể mặt ông ta.

“Chủ tịch Lâm, anh làm việc đi, tôi xin đi trước, nếu cần bất cứ thứ gì, xin cứ gọi tôi”, Chu Trạch nở một nụ cười lấy lòng.

...!
Từ mười giờ, các sếp đến tham gia tiệc rượu đã lần lượt đến khách sạn.


Với tư cách là tổng giám đốc công ty, Lưu Ba đứng ở cửa khách sạn, chào đón những vị sếp có mặt ở đó.

Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz dừng trước cửa khách sạn, một người đàn ông trung niên đầu trọc cùng một nam thanh niên từ trên xe bước xuống.

Nếu Lâm Vũ ở đây, nhìn thoáng qua sẽ nhận ra người thanh niên này, bởi vì hắn là bạn học của Lâm Vũ, Trương Hổ!
"Lão Trương, cậu Trương Hổ, hoan nghênh!"
Giống như tiếp các ông chủ khác, Lưu Ba bước tới với nụ cười tươi, bắt tay chào đón.

Bố của Trương Hổ, Trương Đại Xuân, vội vàng mỉm cười và bắt tay với Lưu Ba:
"Tổng giám đốc Lưu, ông khách sáo quá.

Tôi phải chúc mừng ông trước mới phải.

Chúc mừng ông đã đánh bại hai bố con nhà họ Ngô, thăng lên chức tổng giám đốc.

Sau ông chiếu cố cho thằng em này nhiều hơn nhé".

"Tổng giám đốc Trương, tôi không dám tùy tiện chiếu cố ai đâu, tân chủ tịch bảo thì tôi mới dám làm".

Ý tứ trong lời nói của Lưu Ba quá rõ ràng, chỉ nghe lời tân chủ tịch, nếu tân chủ tịch muốn hợp tác với họ thì mới tiếp tục.

“Vâng, vâng, tổng giám đốc Lưu nói đúng lắm”, Trương Đại Xuân cười cười, gật đầu liên tục..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.