Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 32: 32: Sao Cô Lại Ở Đây




Một góc trong sảnh tiệc rượu.

Có một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo khoác trắng và quần jean, tràn ngập hơi thở trẻ trung.

Cô ấy là cô gái đã trả tiền cho Lâm Vũ tại nhà hàng Thịnh Diên tối qua, Hoàng Mộng Di.

Hoàng Mộng Di nhìn thấy bố cô ấy đến gần, cô ấy vội hỏi:
"Bố, thế nào rồi? Bố đã gặp chủ tịch mới của Hoa Đỉnh chưa? Người ta có đồng ý hợp tác với chúng ta không?"
Người đàn ông trung niên gầy gò lắc đầu âu sầu.

"Không gặp được.

Tổng giám đốc Lưu Ba là người đã nói chuyện với bố.

Mặc dù bố đã nỗ lực hết sức nhưng tổng giám đốc Lưu vẫn từ chối".

Sau khi Hoàng Mộng Di nghe thấy vậy, sự thất vọng và buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.

"Bố đừng buồn.

Thế giới kinh doanh chính là như vậy đấy.

Tập đoàn Hoa Đỉnh kinh doanh để kiếm tiền.

Họ đương nhiên phải chọn những nhà cung cấp nguyên liệu tốt hơn.

Chỉ là chúng ta quá yếu, không đủ sức cạnh tranh", Hoàng Mộng Di an ủi bố.


“Bố hiểu”, người đàn ông trung niên gầy gò gật đầu, vẻ mặt đầy bất lực.

Hoàng Mộng Di mặc dù không nói gì, nhưng cô ấy thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi tiệc rượu kết thúc cô ấy sẽ chặn đường tân chủ tịch, cố gắng thuyết phục người ta.

Bởi vì Hoàng Mộng Di hiểu rằng nếu không thể giành được hợp đồng với tập đoàn Hoa Đỉnh, với tình hình hiện tại của công ty họ, không bao lâu nữa sẽ phá sản.

Đây là cơ hội cuối cùng của họ.

"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Hoàng Mộng Di.

Hoàng Mộng Di quay đầu lại, nhìn thấy đó là Lâm Vũ và cậu mập.

Bởi vì các ông chủ ở tiệc rượu căn bản là chưa từng nhìn thấy Lâm Vũ bao giờ, bọn họ cũng không biết Lâm Vũ là tân chủ tịch của Hoa Đỉnh, cho nên sau khi Lâm Vũ vào tiệc rượu, cũng không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.

"Là các cậu sao?"
Hoàng Mộng Di nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Vũ và cậu mập, trông cô ấy có chút kinh ngạc, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

"Không ngờ lại là cô thật.

Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau.

Xem ra ông trời đã sắp xếp để tôi trả lại tiền cho cô rồi", Lâm Vũ cười nói.

“Tôi cũng không ngờ là có thể gặp lại các cậu”, Hoàng Mộng Di cười nhẹ.

Phải nói rằng cô ấy cười rất đẹp.

Đó là vẻ đẹp có thể làm tan chảy trái tim của người ta.

“Có thể gặp lại chứng tỏ chúng ta có duyên với nhau, vậy… lần này cô có thể cho tôi biết tên của cô được không?”, Lâm Vũ cũng cười đáp lại.

“Ừm…, được, tên tôi là Hoàng Mộng Di”, sau khi suy nghĩ, Hoàng Mộng Di nói tên.

“Hoàng-Mộng-Di, ừm, một cái tên hay!”, Lâm Vũ lẩm bẩm cái tên.

"Nhân tiện, Hoàng Mộng Di, cho tôi số thẻ của cô đi.

Tôi sẽ chuyển tiền cho cô.

Tôi không mang nhiều tiền mặt.

Nhưng tôi sẽ chứng minh cho cô thấy rằng tôi không phải là kẻ lừa đảo.

Hôm qua tôi thực sự đã bị mất ví”, Lâm Vũ nói.

"Thực sự không cần đâu.


Tôi tin cậu không phải là kẻ lừa đảo.

Bữa đó coi như tôi mời cậu đi", Hoàng Mộng Di xua tay.

Hoàng Mộng Di ngay từ đầu đã không nghĩ đến chuyện lấy lại tiền.

"Mộng Di, cậu này là ai vậy?"
Bố của Hoàng Mộng Di, người đứng bên cạnh, cuối cùng cũng hỏi.

"Bố, cậu ấy là người ở nhà hàng ngày hôm qua.

Cậu ấy gặp rắc rối nên con đã giúp cậu ấy", Hoàng Mộng Di nói.

“Mộng Di, con lại lo chuyện bao đồng rồi.

Con là con gái, nếu gặp chuyện gì thì sao?”, bố của Hoàng Mộng Di nghiêm mặt.

“Vâng”, Hoàng Mộng Di chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn nghe bố giáo huấn.

Có thể thấy, Hoàng Mộng Di được dạy dỗ rất nghiêm khắc.

“Chào bác, cháu tên là Lâm Vũ, rất vui được gặp bác và con gái bác ạ”, Lâm Vũ đưa tay về phía bố Hoàng Mộng Di.

Bố Hoàng không từ chối, đưa tay bắt tay Lâm Vũ.

Nhưng thái độ của ông ấy rất bình thản.

Lâm Vũ lại nhìn Hoàng Mộng Di: "Mà này, Hoàng Mộng Di, sao cô lại ở đây?"
“Tất nhiên là tôi đến tham gia tiệc rượu rồi”, Hoàng Mộng Di nói.

"Ồ? Vậy nhà cô cũng hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh sao? Không biết có tiện tiết lộ cho tôi biết hợp tác về mặt nào không?", Lâm Vũ tò mò hỏi.

“Chúng tôi rất muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng… công ty của chúng tôi quá nhỏ để có thể lọt vào mắt xanh của tập đoàn Hoa Đỉnh”, sau khi Hoàng Mộng Di nói điều này, con mắt trở nên rất u sầu.

Cậu mập ở bên không khỏi che miệng cười trộm, cậu ấy đang nghĩ, nếu Hoàng Mộng Di biết Lâm Vũ là tân chủ tịch của Hoa Đỉnh, Hoàng Mộng Di sẽ phản ứng như thế nào?

Lâm Vũ hỏi: "Hoàng Mộng Di, có tiện tiết lộ cho tôi biết tên của công ty nhà cô không".

"Công ty TNHH vật liệu xây dựng Thiên Thành", Hoàng Mộng Di cho biết.

“Công ty TNHH vật liệu xây dựng Thiên Thành?”, Lâm Vũ giật mình.

Bởi vì sau khi Lâm Vũ nghe thấy cái tên này, lập tức nhớ tới Lưu Ba vừa mới báo cáo với mình rằng ông chủ của công ty TNHH Vật liệu xây dựng Thiên Thành muốn gặp anh.

Lúc này, Hoàng Mộng Di tò mò hỏi Lâm Vũ:
"Nhân tiện, còn cậu thì sao? Tại sao cậu lại ở đây? Nhà của cậu có phải là đối tác với tập đoàn Hoa Đỉnh không?"
Lâm Vũ suy nghĩ một chút.

Sau đó anh cười nói: "Tôi ở đây, là bởi vì,… ông trời biết cô ở đây nên bảo tôi đến đây để trả lại tiền cho cô đấy".

Lâm Vũ suy nghĩ một chút, chưa vội nói cho cô ấy biết thân phận của anh.

Sau khi Hoàng Mộng Di nghe thấy lời nói của Lâm Vũ thì che miệng cười thầm.

Nhưng vẻ mặt của bố Hoàng có chút u ám.

“Cậu gì này, cậu đang chọc ghẹo con gái tôi trước mặt tôi đấy à? Cậu thấy chuyện này có ổn không?”, Bố Hoàng Mộng Di nghiêm nghị.

"À ……"
Sau khi Lâm Vũ nghe xong lời này, anh đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ.

Hoàng Mộng Di cũng đỏ mặt: "Bố, bố đang nói cái gì vậy? Chỉ là nói với nhau vài câu thôi mà"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.