...!
Chẳng bao lâu, Linh Linh trở lại cùng với mấy người phục vụ.
Mấy người phục vụ mỗi người đều cầm rượu ngoại, rượu đỏ, đĩa trái cây, đồ ăn nhẹ, lần lượt đặt những thứ này lên bàn.
Rượu ngoại là Louis XIII cao cấp, rượu đỏ cũng là loại Lafite cao cấp, những thứ này cộng lại.
Tổng cộng hơn hai trăm nghìn tệ.
Tại sao Linh Linh lại đem lên những loại rượu này? Mục đích rất đơn giản, đó là cố ý ‘chơi’ Lâm Vũ.
Kế hoạch của cô ta rất đơn giản.
Mang những loại rượu đắt tiền nhất này lên, nếu Lâm Vũ từ chối dùng đống rượu này thì cô ta có thể nhân cơ hội này chế giễu, nói rằng mấy chai rượu này còn chả uống nổi, để dằn mặt Lâm Vũ.
Nếu Lâm Vũ không từ chối, như vậy thì càng tốt.
Cô ta có thể lợi dụng chuyện này để moi tiền Lâm Vũ, trong mắt Linh Linh, Lâm Vũ nhiều nhất cũng chỉ có chút tiền lẻ, có thể bỏ ra hơn hai mươi nghìn tệ là hết nấc rồi.
Cô ta thậm chí còn ước tính rằng Lâm Vũ có thể còn không có nhiều tiền như vậy, nếu quả thật là vậy thì là tốt nhất.
Khi Lâm Vũ không có tiền để thanh toán hóa đơn, cô ta có thể mượn số tiền này để tính sổ với Lâm Vũ.
"Mọi thứ đã được dọn lên hết rồi, hai vị từ từ thưởng thức".
Linh Linh cười nói, còn đặc biệt nhấn mạnh từ ‘hai’.
Sau khi nói xong, Linh Linh đã chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút, đừng đi”, Lâm Vũ gọi Linh Linh.
"Sao thế? Còn có chuyện gì à?", Linh Linh quay đầu nhìn Lâm Vũ.
“Cô, tới bồi rượu đi”, Lâm Vũ nhẹ giọng ra hiệu.
Linh Linh nhíu mày: "Cậu nói cái gì? Bảo tôi bồi rượu? Xin lỗi, tôi là quản lý, không phải gái bồi rượu! Nếu muốn thì tôi có thể gọi đến cho cậu".
“Không, không, tôi muốn cô bồi rượu cơ!”, Lâm Vũ nở nụ cười tinh nghịch.
“Nằm mơ đi!”, Linh Linh hung ác nói.
“Xin lỗi, cô không đủ tư cách từ chối, nếu từ chối, tôi đành phải gọi ông chủ của cô đến đây thôi”, Lâm Vũ chế nhạo.
"Cậu gọi đi! Tôi lại sợ cậu gọi chắc? Tôi không phải gái bồi rượu.
Cho dù cậu có gọi ông chủ đến cũng vô dụng!", Linh Linh rốt cuộc không nhịn được hét lên.
Sau khi Linh Linh nói xong liền quay người rời đi.
Đối với Linh Linh, bồi rượu cho Lâm Vũ và Vương Tuệ là một điều vô cùng nhục nhã.
Nếu làm như vậy thì Vương Tuệ có thể cười nhạo cô ta là gái bồi rượu.
Cho nên đánh chết cũng đừng hòng cô ta làm.
“Yên tâm, tôi đảm bảo rằng cô sẽ làm thôi”, Lâm Vũ cười lạnh nhìn bóng lưng của Linh Linh.
"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Dám bảo bà đây làm gái bồi rượu!", sau khi đi được một đoạn, Linh Linh đã nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Hừ, cứ đắc ý đi.
Đợi lát tính tiền, tôi sẽ xem cậu sẽ làm gì khi phải đối mặt với số tiền cao ngất trời!", Linh Linh nói đến đây tâm trạng mới tốt lên một chút.
Ở mặt khác.
Sau khi Linh Linh rời đi, Lâm Vũ đưa chút tiền boa cho một người phục vụ khác và yêu cầu anh ta gọi ông chủ đến.
Sau khi người phục vụ rời đi.
“Lâm Vũ, hay là thôi đi.
Vừa rồi nhìn thấy Linh Linh cay cú, tôi đã rất hài lòng rồi”, vẻ mặt Vương Tuệ thành thật.
Trong mắt Vương Tuệ, người có thể mở được quán bar kiểu này phải là những người rất lợi hại, cô sợ rằng sẽ gây ra rắc rối cho Lâm Vũ.
“Đừng lo, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát”, Lâm Vũ cười.
Ngay sau đó, Lâm Vũ rót ra một ly rượu đỏ: "Vương Tuệ, đây là rượu đỏ hàng cao cấp đấy, chúng ta thử đi".
...!
Khoảng năm phút sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ xuất hiện trước mặt Lâm Vũ.
"Xin chào, tôi tên là Ngô Tang.
Là chủ của quán bar này.
Xin hỏi hai vị tìm tôi có việc gì?", người đàn ông trung niên Ngô Tang nói.
Ngô Tang lúc đầu khi nhận được tin đã không muốn tới, ông chủ uy nghiêm như ông ta làm sao có thể tùy ý ra đón khách được?
Nhưng ông ta nghe người phục vụ nói rằng hai người đã gọi đồ uống hơn hai trăm nghìn tệ nên đã quyết định đến.
Lâm Vũ nhấp một ngụm rượu, sau đó nhẹ giọng nói:
"Ông chủ Ngô, tôi muốn Linh Linh, quản lý quán bar của ông đến bồi rượu".
"Anh gì này, Linh Linh là quản lý, không phải gái bồi rượu.
Nếu anh muốn tìm người bồi rượu, tôi có thể giúp anh tìm một số cô gái bồi rượu chuẩn hơn Linh Linh, thế nào?", Ngô Tang vừa cười vừa nói.
Lâm Vũ đặt ly rượu xuống, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt ở trên bàn, nhẹ giọng nói:
"Không! Tôi muốn cô ta bồi rượu".
"Thẻ VIP kim cương của ngân hàng!"
Ông chủ Ngô Tang híp mắt, ông ta nhận ra thẻ ngân hàng mà Lâm Vũ đã lấy ra.
Sau khi nhìn thấy tấm thẻ này, Ngô Tang thất kinh, ánh mắt nhìn Lâm Vũ càng thêm kính nể.
Bởi ông ta biết, để làm được thẻ này, phải nạp vào đó hơn chục triệu tệ.
Hơn nữa số lượng thẻ phát hành có hạn, muốn có được thẻ này không chỉ phải có tiền mà còn phải có địa vị, bản thân Ngô Tang cũng không có được thẻ này.
Nói cách khác, chỉ cần dựa vào khả năng lấy ra được tấm thẻ này của Lâm Vũ, đã đủ để xác định tiền tài, thân phận, địa vị của Lâm Vũ có lẽ đều vượt trội hơn ông ta.
“Thế nào, ông chủ, chuyện tôi vừa yêu cầu giờ đã làm được chưa?”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói..