Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 85: 85: Tôi Không Nhận Lời Xin Lỗi




"Hiệu trưởng, em...!em chỉ làm việc theo quy định thôi.

Thằng nhóc này đã nghỉ học 37 tiết rồi.

Theo nội quy của trường, nó nên bị đuổi học rồi ạ", Ngô Tuấn cúi đầu, trầm giọng nói.

Cô gái tóc tím cũng nhanh chóng lên tiếng: "Đúng vậy, hiệu trưởng, cậu ta đã nghỉ học rất nhiều, ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, vì vậy cậu ta nên bị đuổi học!"
Sau khi hiệu trưởng nghe thấy vậy.

Mặt ông ta trở nên tái nhợt.

"Còn dám nói à? Câm ngay cho tôi! Không biết cậu Lâm là ai à? Là người hai cô cậu có thể xúc phạm à? tôi thấy hai cô cậu muốn bị đuổi học ấy!"
Hiệu trưởng hét thẳng vào mặt hai người Ngô Tuấn.

Dưới sự tức giận của hiệu trưởng, cả Ngô Tuấn và cô gái tóc tím đều run sợ, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu không dám nói thêm gì.


Bọn họ không ngờ rằng hiệu trưởng lại vì Lâm Vũ mà nổi giận ghê gớm như vậy.

“Hai người nếu không muốn bị đuổi học, thì nên nhanh chóng xin lỗi cậu Lâm đi!”, hiệu trưởng nghiêm khắc mắng.

Ngô Tuấn và cô gái tóc tím làm sao có thể chống lại? Chỉ có thể ngoan ngoãn bước đến chỗ Lâm Vũ.

So với sự kiêu ngạo trước đây.

Lúc này, trông họ đã hoàn toàn ỉu xìu như những quả cà tím bị sương giá.

Hai người bọn họ không phải kẻ ngốc, ngay cả hiệu trưởng cũng phải cung kính với Lâm Vũ như vậy, e rằng Lâm Vũ này có lai lịch rất đáng sợ.

Họ biết rằng lần này họ đã động nhầm người rồi.

“Tôi vừa nói rồi mà, muốn đuổi học tôi à, hai người không đủ tư cách đâu, hai người đã tin chưa?”, Lâm Vũ nhìn chằm chằm hai người cười nói.

Sau khi Ngô Tuấn và cô gái tóc tím nghe thấy vậy, sắc mặt họ càng thêm phần khó coi.

“Lâm Vũ, chúng tôi… chúng tôi xin lỗi cậu”, Ngô Tuấn và cô gái tóc tím cúi đầu nói nhỏ.

"Hai người nói cái gì? Tôi không nghe thấy", Lâm Vũ cau mày.

Ngô Tuấn và cô gái tóc tím nghiến răng, nói to hơn:
"Chúng tôi xin lỗi cậu, xin lỗi".


"Hóa ra là xin lỗi tôi.

Nhưng xin lỗi, tôi không nhận", Lâm Vũ cười lạnh.

Khi Ngô Tuấn và cô gái nghe được Lâm Vũ nói vậy, khóe mắt của họ giật giật, sắc mặt càng thêm phần khó coi, không ngờ Lâm Vũ lại nói vậy.

Lúc này, hiệu trưởng đứng ra nói:
"Vì cậu Lâm không chấp nhận lời xin lỗi của hai cô cậu, nên chức danh ở hội sinh viên của hai người nên bỏ đi thôi nhỉ!"
Ngô Tuấn nghe xong mặt mày tái mét, vất vả lắm mới nhận được chức trưởng ban học tập của trường, thế mà cứ để mất như vậy sao?
Còn cô gái tóc tím, không dễ dàng gì mới lên được chức phó ban, cứ vậy mà mất chức sao?
Nhưng hiệu trưởng đã nói rồi, hai bọn họ còn nói gì được nữa.

Giờ phút này, bọn họ cuối cùng đã bắt đầu hối hận rồi, hối hận vì đã ra mặt giúp Trịnh Hải của ban liên lạc đối ngoại, hối hận đã gây sự với Lâm Vũ.

Đáng tiếc, sự hối hận đó đã muộn rồi!
“Cậu Lâm, cậu có hài lòng với cách xử lý này không?”, hiệu trưởng nhìn Lâm Vũ cười hỏi.

“Tạm được, nhưng tôi rất chán ghét sự quan liêu của hội sinh viên trường.


Mong hiệu trưởng quan tâm chỉnh đốn”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.

"Được! Tôi nhất định sẽ chấn chỉnh! Đối với những học sinh có vấn đề, những người đáng bị cách chức sẽ cách chức, những người đáng bị xử lý sẽ xử lý", hiệu trưởng gật đầu đáp lại.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Ngô Tuấn và cô gái tóc tím ở bên khiếp đảm tột cùng.

Bọn họ không dám tưởng tượng Lâm Vũ thực sự có tầm ảnh hưởng đến mức nào, còn dám dùng giọng điệu cao ngạo để dặn dò hiệu trưởng làm việc, thế mà hiệu trưởng vẫn một mực nghe theo!
"Hiệu trưởng, thầy làm việc đi, tôi về lớp trước".

Lâm Vũ nói xong liền xoay người đi vào lớp học.

Lớp học lúc này đã vào tiết, Lâm Vũ vào bằng cửa sau, giáo viên đang dạy như thể không thấy Lâm Vũ vào lớp.

Bởi vì giáo viên phụ trách đã được hiệu trưởng thông báo từ đầu, yêu cầu bọn họ không cần quan tâm đến việc Lâm Vũ nghỉ học, càng không được làm phiền đến Lâm Vũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.