Đẳng Cấp Quý Cô

Chương 12: Màn cầu hôn trá hình 1



Giai Nghi có thai rồi, Hiểu Khiết hạnh phúc như thể mình mới là người sắp lên chức mẹ, cứ rảnh rỗi là cô lại chạy đến bệnh viện chơi với Giai Nghi. Hôm nay công ty có việc nên Hiểu Khiết đành phải về công ty xử lý.

Vừa ngồi lên taxi, di động của cô bỗng rung lên, Tử Tề gọi.

Cô vui sướng nhấc điện thoại lên, “Tử Tề, anh hết bận rồi à?”

“Anh vừa đến văn phòng nhưng không thấy em, tối nay có thời gian đi ăn cơm cùng anh không? Anh có việc muốn nói.” Giọng Tử Tề có vẻ nghiêm túc.

Hiểu Khiết thoải mái hỏi: “Muốn chúc mừng em được thăng chức phải không? Được rồi, không vấn đề gì, em rảnh.”

“Ừ, vậy 6 giờ anh qua.” Tử Tề vốn định giải thích, nhưng Hiểu Khiết đang vui vẻ vậy anh không đành.

“Vâng, chiều gặp nhau nhé.” Cúp điện thoại, Hiểu Khiết lấy hộp phấn ra dặm lại lớp trang điểm.

Đến tối, Tử Tề dẫn Hiểu Khiết đến một nhà hàng Nhật Bản, không gian rất thoải mái, thư giãn.

Trên bàn bày các món ăn được trang trí tinh tế theo kiểu truyền thống của đất nước mặt trời mọc, Hiểu Khiết ăn rất vui vẻ. Tử Tề nhìn cô, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Chạm cốc!” Hiểu Khiết cầm đồ uống lên.

Tử Tề miễn cưỡng mỉm cười, chạm “keng” một cái với Hiểu Khiết, “Chúc mừng em được thăng chức làm chủ nhiệm dự án.”

“Cảm ơn anh đã nói giúp em!” Mặc dù nhìn bề ngoài Hiểu Khiết tỏ ra không có chuyện gì, nhưng thực ra đến giờ cô vẫn có chút sợ hãi, “Nếu không thì em bị tổng giám đốc fire rồi.”

Tử Tề an ủi: “Đừng để ý đến anh trai anh, anh ta chỉ thích bắt lỗi của người khác thôi, bố anh tuyệt đối sẽ không fire em đâu.”

Hiểu Khiết cười khổ nói: “Cũng khó nói lắm. Mặc dù khẩu phần hạnh phúc lần đầu ra mắt đã thành công, nhưng chúng ta nhất định phải nghĩ thêm các sản phẩm mới, thị hiếu nhanh chán lắm.”

Tử Tề gật đầu: “Đương nhiên. Anh đang hướng tới làm thêm món điểm tâm trà chiều có nhiệt lượng thấp, tăng thêm tính đa dạng của các bữa ăn.”

“Cũng rất hay, nhiều phụ nữ thích ăn đồ ngọt, nhưng lại sợ béo.”

“Đúng vậy.”

Tử Tề lặng lẽ uống, lại im lặng.

Hiểu Khiết vui vẻ gặm xiên thịt gà nướng, vừa ăn vừa khen: “Món ăn này ngon lắm, thịt rất mềm, anh cũng thử đi!” Cô đưa xiên thịt trên tay cho Tử Tề.

Tử Tề chăm chú nhìn cô, không cầm lấy xiên thịt ngay, thái độ hơi do dự.

Hiểu Khiết thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”

Cuối cùng Tử Tề cũng cầm xiên thịt, nhưng không ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Hiểu Khiết tròn xoe mắt không hiểu.

Tử Tề hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, cuối cùng hạ quyết tâm, “Hiểu Khiết, thời gian qua chúng ta rất vui vẻ…”

Hiểu Khiết gật đầu.

“Anh... thích mối quan hệ công việc này.” Thực sự là khó mở lời.

“Em cũng vậy.” Hiểu Khiết đồng ý.

“Mới ba tháng ngắn ngủi bên nhau, hai bên ít nhiều hiểu nhau…” Tử Tề hít một hơi sâu, lại dừng lại.

Hiểu Khiết ngốc nghếch tiếp tục gật đầu lia lịa.

Tử Tề quyết định nói ra: “Cho nên anh muốn bàn với em một việc.”

“Chuyện gì vậy?” Hiểu Khiết nhìn anh.

“Chúng ta…” Điện thoại của Hiểu Khiết bỗng đổ chuông.

Hiểu Khiết nhìn số gọi đến, ra là Thang Tuấn. Cô xin lỗi Tử Tề, rồi quay sang chỗ khác, hạ giọng, “A lô, Thang Tuấn à?”

Giọng Thang Tuấn nghe hứng khởi lắm, “Cô biết quán thịt nướngGanso Cheers ở đâu không?”

Đầu óc chưa kịp phân tích, Hiểu Khiết đã đáp: “Biết chứ, quán đó rất nổi tiếng.”

Thang Tuấn càng sung sướng: “Tốt quá, cô làm ơn qua chỗ này một lát được không? Tôi ăn cơm ở đây nhưng quên mang tiền…”

Hiểu Khiết ngẩn ra, không kiềm chế nổi rít lên: “Anh tìm tôi bắt thanh toán hả? Tôi đang ăn cơm với Tử Tề…” Phát hiện thấy bạn trai đang nhìn mình, không thể không hạ thấp âm lượng, “Hơn nữa tiền đi công tác lần trước tôi ứng cho anh, anh còn chưa trả tôi đâu đấy.”

Đầu bên kia chợt im lặng hồi lâu.

Hiểu Khiết lo lắng: “A lô? A lô? A lô? Tự dưng không nói gì là sao? Anh cũng biết mình ác hả?”

Cô vừa dứt lời, giọng nói đáng thương thảm hại của Thang Tuấn lại vang lên: “Tôi đang tính rửa bao nhiêu cái vỉ nướng thì mới đủ tiền trả. Ôi chao, nghĩ lại ngày còn bên Anh, tôi nhảy xuống sông Thames lạnh buốt, bây giờ phải làm nhân viên rửa bát. Tôi có duyên với nước thì phải.”

Hiểu Khiết bất giác chau mày, vừa bực mình vừa buồn cười, “Sau này anh cứ lấy việc này ra uy hiếp thì tôi thà lấy thân báo đáp luôn cho rồi.”

Ai đó cợt nhả trả lời: “Được được! Cô lấy thân báo đáp ngay đi! Vợ ơi, mau mang ví tiền đến đây cho chồng. Vợ mà không đến, chồng ăn không hết còn phải gói mang về đấy.”

Hiểu Khiết bất lực, suýt buột chửi thề, lại nghe Thang Tuấn bổ sung: “A! Hình như tôi có số của giám đốc Joe. Thôi, để tôi nhờ ông ấy vậy.”

Hiểu Khiết lập tức đầu hàng, “OK, tôi thua rồi, tôi qua chỗ anh đây.” Cúp điện thoại, cô áy náy nhìn Tử Tề: “Ừm, em…”

Biết cô có việc, nhất thời như trút được gánh nặng, nhưng vừa nãy chưa nói rõ được chuyện giữa hai người, thật chẳng ổn chút nào. Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Không sao đâu, có việc thì em cứ đi trước đi.”

Hiểu Khiết gật đầu e ngại, sau đó cầm túi rời đi. Chưa được hai bước, cô bỗng quay lại hỏi Tử Tề: “Mà anh định nói với em chuyện gì thế?”

Tử Tề hơi bất ngờ, cười khô khốc, “Hôm nào tiện thì bàn lại cũng được.”

Hiểu Khiết không nghĩ nhiều, quay người rời đi.

Cô vội vàng chạy đến quán thịt nướng thì lại thấy Thang Tuấn đang ngồi đàng hoàng trước một chiếc bàn đầy ắp, ung dung gắp ăn. Hiểu Khiết tức điên, làu bàu ngồi xuống trước mặt anh, thể hiện rõ thái độ vô cùng bất mãn.

Thang Tuấn cười nịnh bợ, “Đến rồi à? Ăn không tôi nướng cho hai miếng thịt cuộn rau sống? Kỹ thuật của tôi khá lắm đấy.”

“Trong người không có xu nào mà anh vẫn còn tâm trạng ngồi đây ăn uống à? Đây là cái gì? Bò Kobe?” Hiểu Khiết trợn mắt, không thể tin nổi.

“Đằng nào cũng đến rồi, ăn trước nói sau. Cô muốn ăn không? Hương vị được lắm đấy.” Thang Tuấn phớt lờ, thản nhiên gắp thịt bò lên vỉ nướng.

Hiểu Khiết hậm hực: “Đương nhiên phải ăn rồi, muốn tôi trả tiền không hộ anh à, ở đâu mà bất công thế chứ!”

Thang Tuấn bắt đầu kể lể: “Đừng cau có nữa, lúc ở Anh…”

Mới nói được non nửa, Hiểu Khiết đã nhét một miếng thịt bịt miệng anh. Cô trừng mắt, “Ăn thịt bò Kobe của anh đi.”

Thang Tuấn sướng rơn, vui vẻ thưởng thức miếng thịt Hiểu Khiết gắp cho. Anh cũng cuộn một miếng đưa cho cô, Hiểu Khiết không khách sáo, cho vào miệng luôn.

“Hôm nay thế nào? Ăn cơm với Cao Tử Tề thuận lợi chứ hả?” Thang Tuấn ra vẻ tiện thì hỏi thăm.

Hiểu Khiết vừa ăn vừa nói: “Trước khi gặp anh, tất cả đều thuận lợi!”

Thấy tâm trạng của cô vẫn rất tốt, Thang Tuấn có chút bất ngờ. Anh chưa chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Thế à? Cô không thấy hôm nay Cao Tử Tề khang khác à?”

Hiểu Khiết lườm anh: “Anh mới khang khác ấy! Tại sao lại chen ngang cuộc hẹn của tôi với anh ấy? Chúng tôi vừa mới chúc mừng xong.”

Thang Tuấn hỏi: “Chúc mừng gì?”

“Chúc mừng tôi được thăng chức làm chủ nhiệm dự án! Tử Tề hẹn tôi đi ăn để ăn mừng. Anh ấy đối với tôi rất tốt.” Hiểu Khiết mỉm cười hạnh phúc.

Thang Tuấn thoáng chau mày, buông một câu khó hiểu: “Đồ ngốc, cô biết khi nào đàn ông đối xử đặc biệt tốt với phụ nữ không?”

Hiểu Khiết trả lời: “Đương nhiên là khi yêu người phụ nữ đó rồi!”

Thang Tuấn sững lại, rồi cười, “Thế cô có thấy tôi đối xử với cô rất tốt không?”

Hiểu Khiết bất bình: “Anh ấy hả, cứ bám dính lấy tôi. Tốt đâu không thấy, chỉ thấy ám quẻ!”

“Ám quẻ?”

Hiểu Khiết thở dài: “Tôi cứ đi đến đâu là anh sẽ bất ngờ xuất hiện ngay cạnh, không gọi là ám quẻ thì gọi là gì?”

Biết Hiểu Khiết trêu mình, Thang Tuấn cũng đành bó tay. Chợt nhớ ra chuyện gì, anh lại nói: “Phải rồi, tại sao hôm qua Bạch Quý Tinh lại đến siêu thị Bách Duyệt quảng bá cho các cô vậy?”

Hiểu Khiết đáp: “Tôi cũng rất bất ngờ. Chắc là cô ấy muốn quảng bá giúp tất cả các hoạt động của dịp Valentine này trong Hải Duyệt.”

“Cô không cảm thấy Bạch Quý Tinh rất hấp dẫn à?” Thang Tuấn cố tình nhấn mạnh, “Đàn ông nhìn thấy cô ấy đều động lòng.”

Hiểu Khiết chợt thần ra, Thang Tuấn cứ tưởng cô nghĩ ra rồi mới thầm yên chí.

“Tôi hiểu rồi! Anh…” Cô nhìn anh, cười bí hiểm, “Không phải là anh có ý với cô ấy chứ?”

Thang Tuấn kinh ngạc.

“Mau bỏ cái ý định đấy đi, tôi chẳng thể tưởng tượng nổi kiểu người đàn ông nào có thể sánh với tuýp người như cô ấy.”

Hiểu Khiết nói thật chậm, nhấn vào từng từ một, khiến Thang Tuấn không biết nói gì, chỉ có thể lầm bầm: “Người đàn ông nào sánh với cô ấy, cô không biết sao?”

Hiểu Khiết lại mở miệng: “Thích Bạch Quý Tinh cũng không sao, giấc mơ là đẹp nhất mà, chẳng có gì không thể xảy ra, giống tôi ngày trước, nằm mơ chả dám tưởng tượng có ngày sẽ sánh bên Tử Tề.”

Thang Tuấn cuối cùng cũng bộc phát, anh đặt đũa xuống, nhắc nhở Hiểu Khiết một cách rất nghiêm túc, “Đừng nghĩ Cao Tử Tề hoàn hảo, nếu không cô sẽ phải thất vọng đấy.”

“Anh ghen tị với anh ấy hả? Vừa đẹp trai, vừa có tiền, vừa hoàn hảo.” Hiểu Khiết không chút khách khí.

“Đúng đấy, đúng đấy, ghen tị chết đi được! Đừng bàn về cái chủ đề mất hứng này nữa.” Thang Tuấn cố gắng che giấu nỗi lòng, cầm chén rượu lên chạm với Hiểu Khiết, “Chúc mừng cô! Được thăng chức rồi!”

Hiểu Khiết cũng nâng chén lên, “Chúc anh về Thượng Hải thượng lộ bình an, mọi việc đều thuận lợi.”

Hai người tiếp tục ăn uống, tán hết chuyện này sang chuyện khác.

Hiểu Khiết bỗng thấy tò mò về Thang Tuấn, bèn hỏi: “Rốt cuộc anh làm công việc gì vậy?”

Thang Tuấn trả lời ngay lập tức: “Trợ lý đặc biệt của chủ tịch, lần này lại mới nhận dự án mới, mấy hôm nữa tôi phải về Thượng Hải rồi.”

Hiểu Khiết hỏi: “Dự án gì vậy?”

Thang Tuấn đáp: “Chủ tịch muốn tôi phụ trách tổ chức hoạt động đặc biệt cho khách VIP của các công ty trung tâm thương mại.”

Hiểu Khiết gật gù tỏ ý đã hiểu.

Thang Tuấn nói tiếp: “Đơn giản nhất đương nhiên là tung ra các sản phẩm có số lượng hạn chế, các sản phẩm độc quyền. Nhưng tôi cảm thấy kế hoạch này bình thường quá, hơi đơn điệu, trừ phi lấy được những sản phẩm thực sự độc đáo, còn không thì chẳng thể kích thích được người tiêu dùng.”

Hiểu Khiết đồng tình: “Mỗi một hội viên VIP nhất định đều có nhiều thẻ VIP của các trung tâm thương mại khác nhau.”

“Phải nghĩ cách để biến những VIP này thành VIP chỉ thuộc về một mình chúng ta mới được. Làm thế nào để giữ chắc được các khách hàng đứng trên đỉnh kim tự tháp, biến họ thành khách hàng trung tâm của Hoàng Hải?” Thang Tuấn vò tóc suy nghĩ.

“Trung thành phải bồi dưỡng từ bé mới được! Giống thú non nhận động vật mà no nhìn thấy đầu tiên là mẹ vậy.” Hiểu Khiết chợt nảy ra ý tưởng, “Đừng đặt mục tiêu vào những vị khách VIP hiện tại, đặt vào các vị khách VIP ‘tương lai’ được không?”

“Vị khách VIP ‘tương lai’?”

Hiểu Khiết nói: “Hãy mô phỏng hình thức xã giao thời trung cổ, mời các đối tượng vừa thành niên hoặc sắp thành niên thuộc các gia đình là khách VIP, giúp họ tổ chức một buổi vũ hội trưởng thành, lần đầu tiên ra mắt chính thức.”

Hai mắt Thang Tuấn sáng bừng lên: “Chuyện này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc!”

“Hơn nữa, với lần đầu tiên ra mắt của các vị khách VIP trẻ tuổi này, bố mẹ họ nhất định sẽ hỗ trợ hết sức để còn nở mày nở mặt chứ. Lễ trưởng thành của xã hội thượng lưu - mới nghĩ ra đó thôi tôi đã cảm thấy hoạt động này nhất định rất tuyệt rồi!” Hiểu Khiết phấn khích.

“Trong đầu tôi đang xuất hiện một nguồn cảm hứng bất tận, tôi phải về để viết kế hoạch đây!” Thang Tuấn giơ tay vẫy phục vụ, “Tính tiền!”

Phục vụ mang hóa đơn đến, Hiểu Khiết cầm lên xem mà giật nảy mình. Cô chỉ tờ hóa đơn, chất vấn Thang Tuấn, “Một mình anh ăn hết những hơn 4,000 tệ?”

“Cô cũng có ăn mà…” Thang Tuấn nhún vai làm như vô tội, “Tôi đã cố ý chọn những món rẻ rẻ rồi đấy.”

Hiểu Khiết lườm anh, cau có lôi thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên phục vụ.

Thang Tuấn nói: “Đừng giận mà. Lần này tôi lấy thân báo đáp cho cô là được chứ gì, trả ơn cô đã mời tôi ăn!”

Hiểu Khiết nhìn anh, mỉm cười mờ ám, “May quá, tôi cũng đang cần một cơ thể trẻ trung sung sức.”

Thang Tuấn mở cờ trong bụng.

Hiểu Khiết ranh mãnh: “Giai Nghi sắp phải chuyển nhà, đang thiếu người giúp. Anh qua làm khuân vác giùm đi, trừ vào tiền bữa ăn hôm nay!”

“Cái gì? Tôi chỉ là động vật chở đồ với cô thôi hả?” Thang Tuấn ấm ức phản đối.

Hiểu Khiết vừa ký tên vào hóa đơn, vừa cười với Thang Tuấn: “Không thì anh còn công dụng gì nữa?”

Thang Tuấn chịu thua, bất lực với cô rồi, sao người ta không thấu hiểu trái tim anh vậy?

Chia tay Hiểu Khiết rồi, Tử Tề lê cơ thể mệt nhoài trở về. Mở cửa, đèn điện trong nhà bật sáng, loa đang phát một giai điệu cổ điển. Anh kinh ngạc vào trong phòng, Bạch Quý Tinh đang ngồi trước bàn ăn, một bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn.

Bạch Quý Tinh thấy Tử Tề trở về, sung sướng đi đến cởi áo khoác cho anh.

“Sao em lại ở đây?” Tử Tề không giấu nổi niềm vui.

Bạch Quý Tinh cười: “Thiên Thiên bảo tối nay anh không bận, em muốn mang đến một bất ngờ. Anh đói chưa?”

Tử Tề nhìn các món ăn trên bàn: “Anh đói rồi.”

Quý Tinh lấy một chai rượu vang, “Hôm nay em đến tham dự hoạt động của hầm rượu Avia, thấy chai Petrus này liền nghĩ ngay đến anh.”

“Lúc trước anh cũng đã định đặt chai rượu đó, muốn cùng thưởng thức với em.” Tử Tề hơi ngạc nhiên.

“Thật vậy à? Bây giờ có thể cùng anh dùng chai rượu này, tốt quá.” Bạch Quý Tinh mỉm cười, mở nút chai, rót ra hai ly.

Tử Tề đón lấy ly rượu, khẽ lắc nhẹ, đưa lên mũi ngửi, nhìn màu sắc của rượu rồi nhấp một ngụm, hương vị khiến người ta phải nghiện.

Bạch Quý Tinh nhìn anh, “Từ trước đến nay em chưa bao giờ nghĩ rằng nhìn thấy nụ cười trên gương mặt người mình yêu lại hạnh phúc thế này.”

“Trước đây thấy anh cười, em không có cảm giác gì sao?”

“Không. Nụ cười này là do em tạo ra, em đến tìm anh, em chuẩn bị bữa tối, em mua loại rượu mà anh thích. Trước đây em không biết, cảm giác nghĩ cho người khác lại tuyệt vời thế.”

Tử Tề rất cảm động, anh dịu dàng: “Chúng ta ăn cơm thôi.”

Bạch Quý Tinh ngồi xuống, gõ gõ nhẹ bàn chân, lông mày thoáng chau lại.

Tử Tề quan tâm hỏi: “Công việc mệt lắm phải không?”

Cô mỉm cười, đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Hôm nay em đi giày cao gót nên chân hơi mỏi. Trước đây có đi giày cao gót ba ngày liền cũng không vấn đề. Sau này không phải đi giày cao gót nữa thì tốt quá, càng ngày càng dễ mệt mỏi rồi.”

Tử Tề nghe mà lòng thấy vui vui, anh nắm lấy tay cô. Bạch Quý Tinh nhìn anh, “Đừng lo cho em, nói về anh đi. Hôm nay của anh thế nào?”

“Vốn dĩ cũng rất mệt, nhưng thấy em, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.”

“Lúc nãy em ngồi đây đợi anh, cứ lo tối nay anh không về, một mình ở trong căn phòng trống này cô đơn thật.”

“Anh cũng tưởng sẽ phải trở về căn nhà lạnh lẽo, không ngờ lại có một niềm vui bất ngờ.”

“Giây phút anh mở cửa ra, em bỗng ước là mỗi ngày sau khi trở về nhà đều có người mình đang chờ đợi thì tốt biết mấy, em sẽ chuẩn bị bữa tối cho người ấy, nói với người ấy rằng ‘anh vất vả quá, em rất nhớ anh’.”

Tử Tề cảm động, nghiêm túc thổ lộ: “Anh hy vọng sau này có thể cùng em sống một cuộc sống như vậy. Chỉ cần có anh và em, không cần bất kỳ ai khác.”

Trong ánh nến lung linh, hai người cứ vậy gửi yêu thương đong đầy qua đôi mắt.

Sau khi Giai Nghi xuất viện bèn chuyển đến ở nhà Tiểu Mã, căn phòng lớn chỉ có một mình Hiểu Khiết, thật cô quạnh.

Hôm Giai Nghi chuyển đi, lúc đầu Hiểu Khiết rất vui vẻ nhưng vì câu nói của cô bạn mà bỗng nhiên bật khóc.

Giai Nghi dặn dò: “Buổi sáng đừng để bụng rỗng mà uống cà phê, buổi trưa phải nhớ ăn cơm, tối về thì đừng thức thâu đêm, cũng đừng đi ngủ muộn quá. Không được ngồi buồn một mình, nếu thực sự có chuyện đau lòng thì gọi điện cho tớ, tớ sẽ bắt taxi đến bên cậu ngay.”

Hai cô ôm nhau khóc òa, phải nhờ Thang Tuấn tách hai người ra, Hiểu Khiết mới lưu luyến trông theo Giai Nghi rời đi cùng Tiểu Mã.

Cô thầm chúc phúc cho bạn nhưng không ngăn nổi nước mắt lã chã rơi.

Hiểu Khiết và Thang Tuấn quay vào nhà, chân tay rã rời. Cả hai ngồi trên sofa phòng khách, uống bia và nhấm nháp đồ ăn.

Hiểu Khiết nhìn căn phòng bây giờ lại thấy buồn, “Chà, thiếu Giai Nghi, chỗ này trở nên trống trải quá.”

“Bữa trước ở quán thịt nướng chúng ta nói về cái kế hoạch WIP, tôi làm xong rồi đây.” Thang Tuấn muốn phân tán sự chú ý của Hiểu Khiết, không cho cô sầu khổ nữa.

Hiểu Khiết nghệt mặt ra, “WIP là cái gì?”

Thang Tuấn kéo cô ngồi xuống trước máy tính, đút chiếc đĩa cứng mà mình mang theo vào máy tính, mở file ra, “WIP chính là VVIP.”

Hiểu Khiết đọc sơ bản kế hoạch, gật đầu tán thưởng, “Đã là vũ hội sao không nghĩ đến chuyện tổ chức thành một đêm từ thiện, mở các hoạt động như thi khiêu vũ chẳng hạn…?”

“Thi khiêu vũ làm từ thiện?” Thang Tuấn chưa nắm được ý tưởng.

Hiểu Khiết cười: “Cho mấy người giàu cơ hội phô trương í mà! Cánh đàn ông có thể dùng hình thức đấu giá để mời được bạn nhảy yêu thích. Số tiền thu được quyên cho các tổ chức từ thiện! Như vậy hội viên VIP và WIP sẽ càng thêm đẹp mặt chứ sao.”

Thang Tuấn gật đầu lia lịa: “Hay lắm, rất thông minh!”

“Quá khen.” Hiểu Khiết không quên nhắc nhở, “Những gì tôi nợ anh trước kia coi như trả hết rồi nhé, lần sau không cho phép anh lôi chuyện ở Anh ra uy hiếp tôi nữa.”

Thang Tuấn chỉ cười, không đáp.

Hiểu Khiết sực nhớ ra chuyện gì đó, kêu lên: “À, nhắc đến Anh, phải mau xem Tom có trên mạng không?” Cô bèn đăng nhập vào MSN.

Nghe Hiểu Khiết nhắc đến mình, Thang Tuấn chợt chột dạ, liếc trộm từng cử động của cô.

“Quả nhiên vẫn không online.” Nhìn avatar của Tom không sáng, Hiểu Khiết thất vọng.

Thang Tuấn giả vờ hỏi: “Cô bảo ai không online cơ?”

“Hồi trước tôi muốn du học Anh nên kết thân với một chủ nhà rất tốt tên là Tom. Sau đó, vì công việc nên tôi không đi nữa, anh ấy vẫn rất quan tâm, gửi cho tôi một món quà từ bên đó.” Cô đứng dậy, bước về chiếc tủ đặt chú thỏ Peter được Tom tặng, lấy nó ra, “Đây chính là chú thỏ Peter mà anh chủ nhà ấy gửi sang.”

Thang Tuấn cười: “Ô? Chẳng phải là chú thỏ Peter số lượng có hạn lại đắt cắt cổ chúng ta đấy sao? Xem ra cái anh chàng Tom đó ngoài việc có tâm ra thì cũng rất có tiền nữa.” Anh khoa trương khen ngợi, liếc mắt thăm dò phản ứng của Hiểu Khiết.

Hiểu Khiết trề môi: “Nhưng lâu lắm rồi tôi không gặp anh ấy, hay anh ấy đã quên mất sự tồn tại của tôi rồi nhỉ?”

Thang Tuấn sững sờ, giờ mới nghĩ lại, từ hồi đến Đài Loan, lâu rồi anh không lên MSN nói chuyện với Hiểu Khiết. Anh lúng búng: “Không đâu, chắc là… chắc là gần đây anh ta bận thôi.”

Hiểu Khiết càng nghĩ càng buồn, tiếp tục uống bia, không biết đã say từ lúc nào.

“Thế cơ à? Nhưng sao mãi chẳng thấy anh ấy online.” Cô sầu não, “Có phải Tom thấy tôi phiền phức, thấy ghét tôi, nên cố ý không online?”

“Đương nhiên không phải.” Nhận ra mình trả lời hơi nhanh, Thang Tuấn vội bồi thêm một câu, “Cô thử nghĩ xem, nếu ghét cô thì tại sao anh ta lại tặng cô món quà đắt như vậy? Cho nên Tom không ghét cô đâu, chắc chắn anh ta có ấn tượng tốt về cô đấy!”

Hiểu Khiết vui vẻ: “Thật vậy hả? Anh cảm thấy Tom thích tôi?”

Mượn cơ hội để bày tỏ, Thang Tuấn đáp: “Đúng! Còn không phải là thích bình thường!”

Hiểu Khiết sung sướng: “Tốt quá rồi! Tôi cũng rất thích anh ấy!” Cô uống một ngụm lớn.

Thang Tuấn ngạc nhiên, không nén nổi tò mò muốn nghe suy nghĩ thực sự của cô. Anh bèn giả vờ như không biết gì, dò hỏi: “Tại sao cô lại thích Tom thế? Cô đã gặp anh ta đâu.”

Hiểu Khiết trả lời: “Anh ấy là người đầu tiên động viên tôi theo đuổi ước mơ! Hơn nữa, chúng tôi rõ ràng chưa gặp nhau nhưng anh ấy lại rất hiểu tôi, biết tôi cần gì, lúc nào tôi cần sự giúp đỡ nhất, anh ấy đều đưa tay ra.”

Những lời của Hiểu Khiết khiến Thang Tuấn thầm cảm thấy hạnh phúc, anh lại hỏi: “Vậy so với Cao Tử Tề, cô thấy thích ai nhiều hơn?”

“Tử Tề và Tom à, để tôi nghĩ xem.” Hiểu Khiết nghiêm túc, “Có lẽ là…”

Thang Tuấn hồi hộp, tim đập thình thịch.

Hiểu Khiết thốt ra hai chữ, “Tử Tề…”

Tim Thang Tuấn phút chốc như vỡ vụn, một nỗi thất vọngkhông nói nên lời dâng lên.

Ai ngờ, cô lại nói tiếp: “… Tử Tề, có lẽ còn thua vài điểm.”

Thang Tuấn không dám tin vào tai, nét mặt biểu lộ rõ tâm trạng lúc này.

Hiểu Khiết gật gật đầu, lại cầm chai bia lên tu ừng ực.

Thang Tuấn cười: “Thế này là ngoại tình tư tưởng nhỉ!”

Hiểu Khiết giơ ngón tay trỏ lên miệng: “Xuỵt, anh đừng có nói với Tử Tề đấy!”

Thang Tuấn sướng rơn, vẫn còn vòi vĩnh, “Vậy phải xem cô dùng cái gì để bịt miệng tôi đã! Hai lần ăn thịt nướng, cộng với một lần đi xem phim nữa là ổn đấy!”

“Sắp phải về Thượng Hải rồi mà anh tính ăn của tôi hả! Được được! Những thứ ở trên bàn đây đều cho anh hết!” Hiểu Khiết gắp thức ăn nhét vào miệng Thang Tuấn, anh chắp tay đa tạ cô.

Có hai người vui đùa ầm ĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.