Đẳng Cấp Quý Cô

Chương 22: Nguy cơ mất việc 2



Hiểu Khiết quay sang người khác, “Tố Tố, ở phần mục quà tặng tiêu dùng, cô liệt kê ra lò vi sóng, ghế massage, xe đạp... Tất cả đều là những sản phẩm của năm 2009, 2010. Cô có chắc những món quà này sẽ làm khách hàng muốn mua không? Xin hỏi chúng ta tổ chức lễ kỷ niệm, hay là hoạt động thanh lý hàng tồn kho?”

Tố Tố không phục, nhưng không tìm ra được lý do phản bác.

Hiểu Khiết gập bản kế hoạch lại, mỉm cười tỏ vẻ đồng cảm, “Tôi cũng từng là một nhân viên bình thường, tôi hiểu, cứ làm theo kịch bản cũ là biện pháp an toàn nhất.”

Thấy Hiểu Khiết vừa đấm vừa xoa, tất cả đều thầm cảm thấy không yên, chẳng hiểu cô đang nghĩ gì.

Hiểu Khiết tiếp tục: “Nếu chỉ cần ngồi trước máy tính, copy và paste là hoàn thành một bản kế hoạch, vậy sao công ty không tuyển những sinh viên part-time vào làm cho xong?”

Cả phòng họp sửng sốt, sau đó ai ai cũng tức giận bất bình.

Thang Tuấn chau mày, cảm thấy Hiểu Khiết hơi quá lời.

Hiểu Khiết cười lạnh lùng, “Cho nên, đề nghị mọi người trở về làm lại bản kế hoạch. Trừ khi chúng ta thoát ra được cái khuôn mẫu an toàn, còn không coi như nhận thua. Tôi muốn nơi tôi làm việc là phòng kế hoạch của Spirit Hoàng Hải chứ không phải trường tiểu học Hoàng Hải, nơi các bạn chỉ cần chép bài tập của nhau là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Lời này khiến tất cả đều bùng nổ, náo loạn cả lên.

“Sao cô có thể nói thế chứ?”

“Cô có ý gì?”

Thang Tuấn cũng không kiềm chế được phải lên tiếng, “Anh thấy em hơi quá đáng rồi.”

Hiểu Khiết kinh ngạc, thoáng buồn nhìn Thang Tuấn.

Thang Tuấn mở miệng: “Bản kế hoạch này cũng phải bỏ thời gian ra làm, tôi thừa nhận nó còn một số lỗ hổng. Nếu như chưa đạt chuẩn, chúng tôi sẽ sửa lại. Xin cô đừng dễ dàng phủ nhận kết quả nỗ lực của tập thể như vậy.”

Mọi người thấy Thang Tuấn ủng hộ, càng lớn tiếng phản đối.

Tố Tố: “Chỉ là xem mấy trang tài liệu là cô tưởng mình là chuyên gia trung tâm thương mại ở Thượng Hải?”

Trịnh Phàm nói: “Đúng thế, cô là cái thứ gì? Cô đã cố gắng chưa?”

Tô Lợi: “Tôi thấy cô rõ ràng đến đây để giảm biên chế thì đúng hơn? Cho dù chúng tôi viết bản kế hoạch như thế nào thì cô vẫn sẽ tìm ra sai sót thôi.”

Các đồng nghiệp khác cũng mồm năm miệng mười: “Đừng có tưởng mình lúc nào cũng đúng.”

“Chúng tôi làm ở đây rất lâu rồi.”

“Đúng thế đúng thế.”

“Chỉ giỏi nói thôi.”

Hiểu Khiết đối diện với sự phản đối của mọi người, vẫn giữ nguyên nụ cười, “Mặc dù tôi không biết mọi người đã bỏ ra bao nhiêu thời gian, nhưng tôi nghĩ chắc là cũng không lâu đâu. Nếu chịu bỏ công suy nghĩ thì những vấn đề tôi vừa đề cập chắc chắn sẽ không xuất hiện trong bản kế hoạch này mới phải.”

Thang Tuấn mất kiềm chế, nhảy dựng lên: “Với tư cách là chủ nhiệm, bản kế hoạch không hoàn hảo là sơ xuất của tôi. Giám đốc Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa lại.”

Mấy người phòng kế hoạch được Thang Tuấn ra sức bảo vệ, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Hiểu Khiết bất ngờ, anh lại bảo vệ cho đám nhân viên làm việc không chăm chỉ này, thầm bất mãn.

Còn Thang Tuấn, anh không biết tại sao cô lại gây khó dễ như vậy.

Cả hai không ai chịu ai, căn phòng lặng xuống, chờ phản ứng của hai người.

“Chủ nhiệm Thang, mời anh ra ngoài với tôi một lát, tôi cảm thấy chúng ta có vài suy nghĩ cần trao đổi với nhau.” Hiểu Khiết dứt lời quay người ra ngoài.

Thang Tuấn đứng dậy, bọn Trịnh Phàm ra hiệu “cố lên”, “đứng về phía anh” để động viên.

Thang Tuấn chỉ biết cười trừ, rời khỏi phòng họp.

Anh vừa đi khỏi, mọi người liền thì thầm bàn tán với nhau.

Trịnh Phàm: “Hai người họ cãi nhau phải không?”

Tố Tố: “Đâu. Nhưng không ngờ Thang Tuấn lại ủng hộ chúng ta.”

Tiết Thiếu: “Người ta nói, sếp mới nhận chức nóng như lửa, ngọn lửa giám đốc Lâm này cháy dữ thật.”

Tô Lợi: “Cũng may còn chủ nhiệm đứng về phía chúng ta, chống lại cái cô Lâm kiêu ngạo đó.”

Lúc này, cửa phòng họp đột nhiên mở ra. Tất cả giật nảy, vội im miệng, cúi xuống giả vờ như đang xem kế hoạch, ghi chép.

Sở Sở cầm một bản thông báo đi vào, cười: “Mọi người chăm chỉ thế.”

Hóa ra là Sở Sở, tất cả thở phào, không giả vờ nữa, quay lại tiếp tục tán chuyện.

Trịnh Phàm trách: “Sở Sở, cô làm người ta sợ chết đi được.”

Tô Lợi thêm vào: “Chúng tôi cứ tưởng là cô Lâm kiêu ngạo quay lại cơ đấy.”

Sở Sở nhìn phòng họp, thắc mắc: “Giám đốc Lâm đâu? Không phải mọi người đang họp sao?”

Tô Lợi đáp: “Giám đốc Lâm vừa ra ngoài với chủ nhiệm Thang, nói là cần trao đổi riêng.”

Sở Sở thoáng khó chịu.

Tố Tố hỏi: “Sao đột nhiên cô lại đến đây?”

Sở Sở phát thông báo cho mọi người, “Tối nay sẽ tổ chức một buổi tiệc để chào đón giám đốc Lâm.”

Mọi người đều chau mày lắc đầu.

Trịnh Phàm lên tiếng: “Cái cô Lâm kiêu ngạo đó vừa mới đâm chúng tôi một nhát, phủ nhận bản kế hoạch mà cả bọn vất vả mãi mới làm ra, tôi chả muốn chào đón cô ta chút nào.”

Mọi người thi nhau phụ họa, “Đúng thế, nhìn thấy cô ta là không ăn nổi.”

Sở Sở cười: “Trước kia trong đêm hội WIP, chúng ta có hợp tác với Lâm Hiểu Khiết, con người cô ấy rất hòa đồng, dễ chịu. Có lẽ mọi người vẫn chưa quen cho nên mới hiểu lầm. Chúng ta tổ chức buổi tiệc mừng để tăng thêm tình cảm, không biết chừng lại không còn vấn đề gì nữa.”

Tất cả tỏ vẻ không muốn đi.

Sở Sở nói: “Vậy tôi đi thông báo với giám đốc Lâm và chủ nhiệm Thang. Tối nay phải có mặt đúng giờ đấy, ai không đến tôi thông báo với giám đốc Thang, nói là người đó không muốn hợp tác với giám đốc Lâm.”

Trong phòng vang lên tiếng than thở.

Sở Sở cầm hai tờ thông báo, không thèm để ý đến sự phản đối ấy, chào một tiếng rồi quay người rời đi.

Hiểu Khiết và Thang Tuấn đang tranh cãi ở góc hành lang.

Hiểu Khiết chất vấn: “Tại sao anh có thể bằng lòng với bản kế hoạch như thế chứ?”

Thang Tuấn biện giải: “Hiện giờ mẹ anh đang ốm, chị gái anh tạm thời thay thế vị trí CEO, mọi người trong hội đồng quản trị đều đang đợi xem chúng ta có sai sót hay không. Các đồng nghiệp trong phòng kế hoạch cũng biết bây giờ là thời điểm rất nhạy cảm, không được phép có bất kỳ thất bại nào cho nên mới đưa ra một bản kế hoạch ít rủi ro như thế.”

Hiểu Khiết đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Thang Tuấn: “Anh cho rằng chủ tịch Thang sẽ muốn nhìn thấy anh chỉ bám vào những ý tưởng cũ, mà không có bất kỳ tiến bộ nào sao?”

Thang Tuấn bất lực: “Lúc đầu anh cũng giống em, muốn nghĩ ra những hoạt động mới có tính sáng tạo, nhưng nếu kết quả của bản kế hoạch mới không như mong đợi thì không phải một mình anh từ chức là có thể giải quyết được vấn đề, mà sẽ liên lụy đến các đồng nghiệp khác.”

Nghe Thang Tuấn cứ mở mồm là nhắc đến đồng nghiệp, Hiểu Khiết lại thấy tức giận, “Đồng nghiệp chỉ biết to mồm mà chả thấy năng lực thì công ty cũng không cần.”

Thang Tuấn nhận ra sự tức giận của cô, thầm suy đoán rồi hỏi: “Lúc đầu chẳng phải rất tốt ư, sao đột nhiên em lại độc đoán như vậy? Có phải đã nghe thấy họ bàn tán gì rồi không?”

Hiểu Khiết im lặng, nhưng thái độ đã nói lên tất cả.

Thang Tuấn thoáng thất vọng bởi cô hành động theo cảm tính, “Chỉ là những lời bàn tán, đâu cần phải bực bội thế? Hay là em thực sự vẫn tơ tưởng đến Tử Tề, bị nói ra sự thật nên mới vậy?”

“Thang Tuấn!”

Đúng lúc này, Sở Sở xuất hiện, vội lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi, “À, ra hai người ở đây.”

Hiểu Khiết và Thang Tuấn sửng sốt, nhanh chóng thu lời định nói lại, giả vờ như không có chuyện gì.

Sở Sở cười: “Xem ra hai người đang trao đổi nhiệt tình nhỉ.”

Thang Tuấn và Hiểu Khiết đều cười trừ.

Thang Tuấn hỏi: “Có việc gì thế?”

Sở Sở đưa tờ thông báo ra: “Giám đốc Lâm vừa tới làm việc tại phòng kế hoạch, chúng tôi định tổ chức một bữa tiệc chào mừng.”

Hiểu Khiết chau mày, “Hiện giờ đang vội làm bản kế hoạch cho lễ kỷ niệm, có vẻ không thích hợp lắm?”

Sở Sở nói: “Chỉ là một buổi tối thôi mà. Ăn với nhau bữa cơm làm quen, không chừng lúc làm việc sẽ càng thêm hiệu quả.” Nhìn Thang Tuấn cau có, Sở Sở bẹo nhẹ vào má anh.

Sắc mặt Hiểu Khiết thoáng sầm lại.

Sở Sở tiếp tục: “Thoải mái chút đi, giám đốc Lâm vừa đến làm, đừng nghiêm nghị quá, người ta sợ đấy.”

Thang Tuấn mỉm cười với Sở Sở, gật đầu, “Anh biết rồi.”

Sở Sở nhìn sang Hiểu Khiết, “Tối nay ăn bữa cơm để mọi người hiểu nhau hơn nhé, bồi dưỡng tình cảm.”

Hiểu Khiết đáp: “Tối nay tôi muốn xem thêm tài liệu, tìm hướng sửa lại bản kế hoạch.”

“Tài liệu thì bất động, không chạy đi đâu. Đồng nghiệp thì động, muốn hợp tác phải hiểu nhau trước, có phải vậy không?”

Lời của Sở Sở khiến Hiểu Khiết không thể phản bác lại, đành đồng ý.

“Vậy cứ thế nhé, tối nay gặp lại.” Sở Sở nháy mắt với Thang Tuấn, quay người rời đi.

Hiểu Khiết nhìn sang Thang Tuấn, anh và Sở Sở đánh mắt đưa tình khiến cô tự nhiên bực mình, lườm anh một cái rồi cũng quay bước.

Thang Tuấn nhìn theo bóng lưng hai cô gái, bất lực thở dài.

Trong phòng uống nước, Hiểu Khiết nhìn tờ thông báo về buổi liên hoan, vo nó thành cục vứt vào thùng rác.

“Không đi liên hoan?” Thang Mẫn đột nhiên xuất hiện, làm Hiểu Khiết giật mình.

“Giám đốc.” Cô khẽ chào.

Thang Mẫn nhìn Hiểu Khiết, giọng nói bình thản, nói câu nào là trúng tim đen Hiểu Khiết câu ấy: “Tôi cứ tưởng cô đã chuẩn bị tốt tâm lý mới dám đến Hoàng Hải.”

Hiểu Khiết sững sờ: “Tôi đến để cắt giảm biên chế, không phải giao lưu kết bạn.”

Thang Mẫn cười: “Xem ra tôi kỳ vọng quá cao vào cô. Tôi nói rồi, so với những người không có năng lực, thì những người làm việc theo cảm tính còn tệ hại hơn. Trong môi trường làm việc từ xưa đến nay không có bạn bè, chỉ có kẻ địch. Buổi liên hoan này là trận đấu đầu tiên tôi muốn sắp xếp cho cô. Cô đã hiểu rõ ý đồ của tôi chưa?”

Hiểu Khiết cắn môi, gật đầu.

Thang Mẫn lạnh lùng: “Nếu là cô, tôi sẽ không lẩn tránh vấn đề. Đối diện với nó mới là biện pháp giải quyết. Hơn nữa, người phải quay lưng bỏ chạy, không nên là cô.” Dứt lời, cô rời khỏi đó.

Hiểu Khiết bặm môi, hạ quyết tâm không chịu khuất phục.

Trong phòng riêng của một nhà hàng Nhật Bản, cách trang trí và bàn ghế đều theo truyền thống đất nước này, mọi người ngồi xung quanh bàn dài. Thức ăn đã bày lên nhưng không ai đụng đũa.

Người thì nhìn đồng hồ, người thì nhìn điện thoại, ai ai cũng thầm trách móc.

Trịnh Phàm bực mình: “Sở Sở, cô có chắc giám đốc sẽ đến không?”

Sở Sở đáp: “Chắc chắn, trước khi hết giờ làm tôi đã xác nhận lại rồi, cô ấy nói sẽ đến.”

“Tôi không muốn đợi nữa, dù sao cũng chẳng muốn ăn với cô ta.” Tô Lợi bực tức.

Những người khác lũ lượt góp lời: “Đúng thế đấy.”

“Tôi muốn về.”

“Đói chết đi được.”

“Không đợi nữa.”

Tố Tố chua chát nói: “Các sếp đều thế cả, thích ra vẻ. Đến muộn nửa tiếng là đương nhiên, đến muộn một tiếng là bình thường, đột nhiên có việc không thể đến cũng nằm trong phạm vi hợp lý.”

Trịnh Phàm nói: “Chuyện đó cũng không chắc, chủ nhiệm Thang vẫn đúng giờ đấy thôi. Coi buổi liên hoan hôm nay là buổi chào đón chủ nhiệm Thang cũng được, như thế sẽ vui hơn.”

Tiết Thiếu gật đầu: “Đề nghị hay đấy, quên cái cô Lâm kiêu ngạo đó đi.”

Thang Tuấn lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào, đành mỉm cười lịch sự.

Bầu không khí trở nên nhiệt tình hơn một chút.

Tố Tố mở miệng: “Chủ nhiệm Thang, trước kia chúng tôi hiểu nhầm cậu rồi, xin lỗi cậu.”

“Hiểu nhầm gì cơ?” Thang Tuấn không hiểu.

Trịnh Phàm đáp: “Hôm nay chúng tôi mới biết, anh và chúng tôi đứng cùng một trận tuyến, sau này chúng ta sẽ đồng lòng chống lại cô giám đốc hay gây chuyện vô lý kia.”

Thang Tuấn bất giác chau mày.

Tiết Thiếu nói: “Cảm ơn anh hôm nay đã bảo vệ chúng tôi trong phòng họp.”

Tô Lợi góp lời: “Sau này xin anh chỉ bảo thêm.”

Thang Tuấn nghiêm giọng: “Hiểu Khiết không giống như mọi người nói đâu. Cô ấy rất tốt với đồng nghiệp, đối với công việc cũng rất có trách nhiệm. Để công việc được hoàn hảo cô ấy thường thức thâu đêm, để đồng nghiệp không bị mắng cô ấy thường gánh vác bớt công việc, cô ấy là người tình nguyện để bản thân chịu ấm ức cũng vẫn nghĩ cho người khác.” Đột nhiên anh giải thích thay Hiểu Khiết khiến mọi người khó xử.

Sở Sở đã nhận ra suy đoán trước kia của cô không sai - Anh có ý với Hiểu Khiết.

Thang Tuấn nói: “Vì cô ấy nỗ lực như thế nên khi bị nói là dựa vào các mối quan hệ, dựa vào các vụ scandal, cô ấy mới tức giận! Các bạn tức giận vì bị cô ấy phủ nhận sự nỗ lực, nhưng chẳng phải các bạn cũng đang đối xử với cô ấy như thế? Tôi hy vọng tất cả có thể hòa thuận với nhau, hãy nhìn nhận lại cô ấy.”

Cả nhóm người sửng sốt nhìn Thang Tuấn, bỗng dưng im bặt.

Bầu không khí đang sượng sùng thì cửa phòng đột nhiên mở ra, nhân viên phục vụ dẫn Hiểu Khiết vào, cô giải thích: “Chuẩn bị đi thì có một số việc phải xử lý nên tôi đến muộn.”

Vừa mới nói giúp cho Hiểu Khiết mà cô đã xuất hiện, Thang Tuấn hơi lúng túng.

Tất cả thấy Hiểu Khiết là chau mày, nhìn nhau tỏ ra không vui.

Hiểu Khiết hiểu nhầm, nghĩ rằng người ta lại bàn tán về cô, bèn lạnh lùng không thèm để tâm.

Sở Sở định thần lại, ân cần đứng dậy, “Giám đốc, mời ngồi bên này.”

Hiểu Khiết lặng lẽ ngồi xuống, mọi người cũng lập tức bận rộn. Rót nước ngọt, xé vỏ đũa, lấy giấy ăn lau bát, tất cả đều lảng tránh ánh mắt cô. Thang Tuấn cũng vậy.

Sở Sở mở lời: “Nhân vật chính của buổi liên hoan cuối cùng cũng đến, sau đây giám đốc Lâm có đôi lời nhé!”

Mọi người ủng hộ một tràng pháo tay, hy vọng bầu không khí sẽ khá hơn.

Hiểu Khiết nhìn phản ứng gượng gạo ấy, nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi không có gì để nói cả.”

Nghe thấy thế, tất cả lại bối rối.

“Sao không ăn đi? Hay là nhìn thấy tôi thì không muốn ăn nữa?” Nét mặt Hiểu Khiết cứng đờ, chẳng nói chẳng cười.

Ai nấy lập tức cầm đũa lên, im ắng ăn uống.

Căn phòng yên tĩnh đến mức làm người ta lúng túng, không ai nói chuyện với ai, tất cả đều cắm cúi ăn cơm. Sở Sở gắp thức ăn cho Thang Tuấn, “Anh thích ăn dạ dày cá nhất mà.”

Thang Tuấn mỉm cười, rót nước ngọt cho Sở Sở.

Hiểu Khiết nhìn cử chỉ thân thiết giữa hai người họ, lại nhìn những người khác đang căng thẳng lo lắng, cuối cùng cô đặt đũa xuống.

Tất cả lập tức đưa mắt về phía cô. Hiểu Khiết rót cho mình một ly rượu, nâng lên nói: “Không khí khó xử thế này tôi nên đi trước thì hơn. Rất vui được làm quen với mọi người, buổi liên hoan hôm nay đến đây thôi. Tôi xin uống trước ba ly.”

Cô nhanh chóng cạn hết ba ly, đứng lên định ra về.

Tố Tố bắt gặp sự khó xử của mọi người, vội lên tiếng giữ cô, “Giám đốc đừng thế. Chúng tôi chỉ chưa quen thôi, đợi lát nữa sẽ náo nhiệt ngay, có phải thế không?” Tố Tố vừa nói vừa lén nhìn sang Thang Tuấn.

Trịnh Phàm rốt cục cũng chịu thua, cầm chai rượu lên hắng giọng: “Thế này vậy, chúng ta chắc đều ăn no rồi, chi bằng chơi một trò góp vui đi, để hiểu nhau hơn.” Cô xoay ngang chai rượu lên bàn, “Trò nói thật, chai rượu này sẽ quyết định, nó xoay chỉ đúng ai thì người đó phải thành thật trả lời một câu hỏi.”

Lập tức có tiếng phản đối: “Tôi không muốn.”

“Đây là trò chơi của thanh niên phải không?”

Tố Tố lại rất hào hứng: “Được thôi, chơi nào. Đừng quên chủ nhiệm Thang đã nhắc nhở, chẳng mấy khi tụ tập, phải vui hết mình chứ.”

Lần này thì ngoan ngoãn rồi.

Hiểu Khiết chau mày, tính từ chối.

Sở Sở góp lời: “Tôi thấy cũng hay, mục đích buổi liên hoan này là muốn giám đốc Lâm làm quen với cả phòng, trò chơi nói thật chỉ là hỏi thẳng mấy câu, đơn giản lại không mất thời gian. Giám đốc Lâm chơi cùng nhé?”

Sở Sở trực tiếp đặt chiếc chai không trước mặt Hiểu Khiết.

Hiểu Khiết nhìn cô, thoáng do dự mới đáp: “OK, nếu mọi người đều muốn chơi thì tôi cũng không nên làm tập thể mất hứng.”

Cô đặt chai rượu lên bàn, xoay một vòng. Chai rượu quay ở giữa bàn, ai nấy nín thở nhìn nó. Tốc độ quay chậm dần, miệng chai chỉ vào Tô Lợi.

Tô Lợi mỉm cười, “Có gì cần hỏi, xin cứ tự nhiên.”

Sở Sở chủ trì: “Ai có câu hỏi nào?”

Tố Tố giơ tay: “Tôi hỏi trước. Tô Lợi, cô có người yêu chưa?”

Tiết Thiếu chợt giật mình, nhìn Tô Lợi chờ đợi.

Mọi người hưởng ứng theo, “Nói mau nói mau.”

Thái độ của Hiểu Khiết giờ dịu đi, khuôn mặt giãn ra, nhấp một ly rượu.

Tô Lợi tự tin trả lời: “Có rồi.”

Tiết Thiếu kinh ngạc, như kẻ thua cuộc, vô cùng thất vọng.

Những người khác vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Trịnh Phàm hỏi: “Ai ai ai? Là người trong công ty à?”

“Không nói. Đã bảo chỉ một câu thôi, đến lượt người khác.” Tô Lợi với tay xoay chai rượu, nó lại quay tròn.

Hiểu Khiết đã uống không ít rượu, ngà ngà say.

Chai rượu dừng lại, chỉ về Trịnh Phàm. Mấy giây trước Trịnh Phàm hỏi dồn Tô Lợi, bây giờ sững lại.

Tô Lợi vui vẻ: “Ha ha, phong thủy luân chuyển, bây giờ đến lượt tôi, cô có người yêu chưa?”

Nét mặt Trịnh Phàm chợt buồn bã. Tố Tố, Tiết Thiếu và những đồng nghiệp khác vội trừng mắt nhìn Tô Lợi, ra hiệu im lặng. Thang Tuấn và Hiểu Khiết cũng phải tò mò.

Trịnh Phàm hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng tỏ ra bình thản đáp: “Hiện giờ không có. Cái tên khốn nạn đó bỏ tôi coi như xong, lại còn lấy toàn bộ sổ tiết kiệm của tôi, quẹt hỏng cả thẻ của tôi, hại tôi phải gánh khoản nợ mấy chục vạn.”

Hiểu Khiết bất giác lầm bầm: “Chà, tôi cũng gánh khoản nợ 80 vạn!” Nghĩ thế lại thấy ỉu xìu, lại uống thêm rượu.

Thang Tuấn lặng lẽ nhìn cô uống hết ly này đến ly khác.

Trịnh Phàm đáp xong thì xoay chai rượu, lần này là Tố Tố. Chị nhìn mọi người, bỗng dưng không ai nghĩ ra câu hỏi. Tiết Thiếu miễn cưỡng: “Con trai chị gần đây thế nào?”

Tố Tố thở dài, “Tình hình lúc tốt lúc xấu. Nghe nói bang Seattle bên Mỹ có một bác sỹ chuyên khoa não rất giỏi, đợi tiết kiệm đủ tiền tôi định đưa cháu sang Mỹ làm phẫu thuật.”

Thang Tuấn và Hiểu Khiết kinh ngạc nhìn, không ngờ mỗi người đều có những nỗi khổ tâm như vậy.

Tố Tố xoay chai rượu, nó chỉ vào Hiểu Khiết. Sở Sở cười: “Cuối cùng cũng đến lượt nhân vật chính.” Cả đám thầm reo lên, đưa mắt về phía cô.

Thang Tuấn khẽ mỉm cười, chờ người đặt câu hỏi.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại không ai dám mở màn. Bầu không khí im lặng đến khó xử bao trùm.

Hiểu Khiết tự rót một ly rượu, cạn một hơi, “Cần hỏi gì thì hỏi đi chứ.” Được lời như cởi tấm lòng, câu hỏi ào ào đổ tới.

Trịnh Phàm: “Ngoài việc phụ trách dự án cho lễ kỷ niệm trung tâm thương mại năm nay, cô còn có nhiệm vụ gì khác không?”

Tố Tố: “Tại sao đột nhiên cô lại đến Spirit Hoàng Hải? Có phải vì chia tay với Cao Tử Tề không?”

Tô Lợi cố tình liếc Thang Tuấn một cái: “Bạn trai hiện giờ của cô rốt cuộc là ai?”

Hiểu Khiết không biết phải trả lời câu nào, “Một lần chỉ được hỏi một câu thôi mà?”

Tiết Thiếu đảo mắt, giành nói trước: “Để tôi hệ thống lại cho. Giám đốc, sau đêm hội WIP chúng tôi đều rất tò mò, cô và chủ nhiệm Thang rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Có phải vì anh ấy nên cô đến Spirit Hoàng Hải không?”

Nghe vậy, trong lòng Sở Sở hồi hộp lắm. Còn Thang Tuấn thì vừa lo lắng vừa hy vọng. Hiểu Khiết hơi bất ngờ, nhìn Thang Tuấn một cái, do dự chốc lát, hít một hơi thật sâu, “Tôi và Thang Tuấn...”

Trịnh Phàm vội la to, cắt lời Hiểu Khiết: “Khoan! Giám đốc, à ừm... thật sự xin lỗi, có thể đổi câu hỏi được không?”

Hiểu Khiết ngạc nhiên. Thang Tuấn hụt hẫng, nhấp một ngụm rượu.

Tất cả mọi người đều đưa mắt về phía Trịnh Phàm. Cô phân trần: “Cho tôi xin, mặc dù mấy tin vỉa hè đó rất quan trọng, nhưng bát cơm của chúng ta quan trọng hơn, cơ hội này phải biết nắm bắt.”

Mọi người như sực tỉnh, gật đầu lia lịa.

Tố Tố lên tiếng: “Đúng đúng đúng, chính sự quan trọng nhất.”

Trịnh Phàm lấy dũng khí: “Giám đốc, xin hỏi giám đốc Thang Mẫn có giao cho chị nhiệm vụ bí mật nào khác không?”

Hiểu Khiết cười: “Có!”

Mọi người lập tức lao về phía trước, tập trung tinh thần chờ đáp án tiếp theo.

Tiết Thiếu mớm lời: “Nhiệm vụ bí mật gì vậy?”

“Nhiệm vụ bí mật là... Suỵt, bí mật!” Hiểu Khiết có vẻ say rồi.

Mọi người lại ồ lên, phản đối ầm ĩ.

Hiểu Khiết khúc khích.

Không khí trong phòng dần dần trở nên náo nhiệt, Tiết Thiếu say rồi lấy cà vạt buộc lên cổ. Khuôn mặt trắng ngần của Hiểu Khiết cũng đỏ dần lên, hơi lảo đảo, cố gắng căng mắt nhìn tất cả.

Trò chơi nói thật tiếp tục, miệng chai quay về phía Tiết Thiếu, không có ai hỏi, anh tự hỏi tự trả lời, “Thực ra tôi là trai tân, chưa từng yêu ai.” Tất cả lập tức cười ầm lên.

“Nào, vấn đề tiếp theo.” Thang Tuấn liếc Hiểu Khiết, biết thời cơ đã đến, cầm chiếc chai chỉa thẳng vào cô, “Giám đốc, lại đến lượt cô rồi.”

Hiểu Khiết lè nhè: “Là tôi à? Mọi người muốn hỏi gì?”

Cả đám tỏ ý “Chơi thế cũng được đấy”, bật ngón cái với Thang Tuấn. Anh đắc ý cười.

Trịnh Phàm hỏi: “Giám đốc, tôi muốn hỏi một câu đơn giản, vì sao cô cứ soi mói bản kế hoạch của chúng tôi thế?”

Hiểu Khiết đáp: “Vì tôi mang trên người một nhiệm vụ, phải sa thải bớt một số người.”

Tất cả đều kinh ngạc, hóa ra cái gọi là nhiệm vụ bí mật đúng là phải đuổi việc họ.

Hiểu Khiết khổ não: “Nhưng tôi không muốn đuổi việc bất cứ ai, nhưng nếu các bạn cứ nộp cho tôi những ý tưởng cũ kỹ đó thì sao tôi khuyên giám đốc Thang từ bỏ suy nghĩ ấy được?”

Mọi người cảm động.

Hiểu Khiết điểm danh từng người một, “Trịnh Phàm, mặc dù cô biết thu thập tài liệu, nhưng lại không biết cách tổng hợp, phân tích. Tô Lợi, suy nghĩ của cô quá mang tính cá nhân, không thích hợp để áp dụng với cả trung tâm thương mại. Tố Tố, tâm lý hám lợi trước mắt của chị không thể vận dụng vào công việc, khách hàng VIP sẽ không muốn tham gia ‘chương trình sale off hàng tồn kho’ đâu.”

Thấy Tiết Thiếu cười thầm bên cạnh, Hiểu Khiết thậm chí còn giơ tay bẹo má anh ta: “Còn cười hả? Anh là tệ nhất đấy! Phòng kế hoạch là team work, anh cứ một mình xây dựng đống kho dữ liệu nhưng không chia sẻ với ai, thế thì làm sao tạo ra một bản kế hoạch tốt chứ?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hiểu Khiết, không ngờ vừa đến đã đưa ra những đánh giá chính xác như vậy, thảo nào được giám đốc Thang coi trọng thế.

Sở Sở cũng có cái nhìn mới về Hiểu Khiết, ra đối thủ của cô cũng là người có năng lực.

Thang Tuấn nhìn Hiểu Khiết thân thuộc của anh, dịu dàng hơn rất nhiều.

Hiểu Khiết lại nói: “Những người khác cũng thế, đều có quá nhiều khuyết điểm. Nếu các bạn không thay đổi được, giám đốc Thang chắc chắn sẽ sa thải hết. Mà người nguy hiểm nhất hiện nay…” Cô mở to mắt, lướt qua từng người trong phòng.

Mọi người nín thở, vô cùng lo lắng.

“Anh!” Hiểu Khiết chỉ vào người đối diện, theo ngón tay cô, ra chính là Thang Tuấn.”

Cả đám kinh ngạc.

Thang Tuấn chau mày, vô cùng ngạc nhiên.

“Anh, vị hoàng thái tử này, nếu cứ tiếp tục như thế thì người đầu tiên bị lôi ra xử lý làm gương chính là anh.”

Ai cũng ái ngại cho Thang Tuấn.

Ánh mắt anh lại như chờ đợi, đặt câu hỏi mà mình quan tâm nhất: “Cảm ơn em đã lo lắng cho anh. Vậy em nói cho anh biết, vì sao em lại đến Spirit Hoàng Hải? Có phải là để giúp anh không?”

Sở Sở quay sang Thang Tuấn, không ngờ anh lại hỏi trực tiếp thế. Tất cả lại nín thở tập trung, chờ đợi câu trả lời của Hiểu Khiết.

Hiểu Khiết và Thang Tuấn, bốn mắt nhìn nhau. Thang Tuấn trông chờ cô sẽ nói ra đáp án mà anh mong muốn.

Hiểu Khiết chậm rãi: “Đương nhiên không phải, em đến... là vì… Cao Tử Tề... Đúng thế, Cao Tử Tề...” Cô chưa nói hết câu đã không cưỡng lại được men say, đổ rầm xuống.

Đây gọi là rượu vào lời ra, sắc mặt Thang Tuấn tối sầm lại. Anh rất đau lòng, cứ tưởng trải qua mấy ngày bên Anh, lòng cô ít nhiều cũng có chỗ dành cho anh. Thang Tuấn đã hy vọng cô sẽ vì anh mà đến Hoàng Hải, nhưng không ngờ vẫn là để lẩn tránh Cao Tử Tề. Cuối cùng anh cũng có thể từ bỏ được rồi.

Cả đám nhìn Thang Tuấn thương cảm. Anh nốc một ly rượu đầy.

Sở Sở nhìn Hiểu Khiết say khướt, lặng lẽ thở phào.

Vài chiếc taxi đỗ trước cửa nhà hàng Nhật.

Hiểu Khiết là người đầu tiên ra khỏi đó, vịn vào tường lảo đảo bước, chân cô mềm nhũn, tuột xuống chân tường. Những người khác lần lượt theo ra, mọi người đều ngà ngà, nhưng đã có cái nhìn khác về Hiểu Khiết, cảm thấy cô không còn đáng ghét giống lúc đầu.

Trịnh Phàm, Tố Tố, Tiết Thiếu và Tô Lợi bốn người vừa đi vừa trò chuyện.

Trịnh Phàm lắc đầu: “Không ngờ tửu lượng của giám đốc lại kém thế.”

Tố Tố phụ họa: “Đúng thế, không ngờ giám đốc lại là người tốt.”

Tô Lợi góp lời: “Thật khó nhận ra, dù cô ta không làm người ta thích, nhưng ít nhất cũng không đáng ghét như tưởng tượng. Í? Giám đốc đâu rồi? Sao đột nhiên mất tích vậy?”

Tiết Thiếu đoán: “Chắc cô ấy về trước rồi.”

Sở Sở đỡ Thang Tuấn đã hơi say ra, chào mọi người, “Hẹn gặp lại ngày mai nhé, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Bye bye.” Tất cả tạm biệt nhau, từng người lên taxi ra về.

Chỉ còn lại Sở Sở và Thang Tuấn. Cô biết anh đang rất buồn.

Sở Sở hỏi: “Sao thế, đang lo bị đuổi việc hay vẫn để tâm đến câu trả lời của Lâm Hiểu Khiết?”

Thang Tuấn cười khổ, lắc đầu.

Sở Sở nhận ra anh vẫn nghĩ cho Hiểu Khiết, nhàn nhạt đổi chủ đề: “Em thấy sau khi về Thượng Hải, anh đã trở thành một người khác.”

“Đột nhiên xảy ra bao nhiêu chuyện, ít nhiều cũng thấy mệt mỏi.”

Sở Sở đề nghị: “Có muốn em đi dạo với anh không, để giải tỏa tâm lý?”

Thang Tuấn lắc đầu, “Muộn rồi, em mau về đi.” Anh mở một chiếc taxi, ý bảo Sở Sở lên xe.

Sở Sở trông nụ cười gượng của anh mà lo lắng, “Bất cứ khi nào có việc cứ nói với em, đừng một mình chịu đựng.”

Thang Tuấn dễ chịu hơn trước sự quan tâm của Sở Sở, “Không phải lo cho anh. Nhớ cẩn thận nhé, về đến nhà nhớ nhắn tin.”

Sở Sở vẫy tay, ngồi lên xe.

Tất cả mọi người đều về hết rồi, chỉ còn mình Thang Tuấn ủ ê đứng đó. Anh định gọi cho Châu Văn, nghĩ một lúc, cuối cùng lại cất điện thoại đi. Thang Tuấn bước dọc theo con phố, không ngừng thở dài, đi qua ngã rẽ, giật mình nghe thấy tiếng động. Anh quay lại vài bước, nhìn vào một góc.

Hiểu Khiết say khướt đang ngồi trên đất.

“Sao em lại ở đây?” Thang Tuấn kinh ngạc, nhìn cô lảo đảo đứng lên.

“Đây không phải giường.” Hiểu Khiết nhìn quanh nhìn quất. Khi thấy Thang Tuấn, cô mỉm cười, “Chúc ngủ ngon, em phải về đây, anh cũng mau về đi.”

Cô quay bước theo hướng ngược lại, Thang Tuấn định lại gần dìu cô nhưng anh do dự, “Nếu trong lòng cô ấy chỉ có Cao Tử Tề, mình không nên can dự nữa.”

Anh kiềm lòng, không quay đầu, không để tâm, đi theo hướng của mình.

Lưng quay lưng, mỗi người một ngả…

Thang Tuấn vòng qua một con phố. Ở đâu vọng lại tiếng xe cấp cứu, một thanh niên phóng xe máy vượt qua anh, dừng lại trước mặt một cô gái đang đứng đợi bên đường.

Cô gái trách: “Sao anh đến muộn thế?”

Chàng trai kể: “Có người say xỉn bị xe đâm, anh dừng lại xem một lúc.”

Thang Tuấn giật mình.

Cô gái sợ hãi, “Vậy hả? Có nghiêm trọng không?”

Chàng trai như nói quá lên: “Nghiêm trọng lắm, chắc không sống nổi.”

Thang Tuấn dừng bước, bắt đầu lo lắng, liệu có phải là Hiểu Khiết? Anh hoang mang, đầu óc bấn loạn.

Chàng trai tiếp tục: “Cô ta nôn lung tung hết cả.”

Xác nhận nạn nhân là một cô gái, Thang Tuấn siết chặt nắm tay, quay người lao trở lại đoạn đường vừa đi qua, lòng không ngừng cầu khấn: “Lâm Hiểu Khiết, em không được chết.”

Anh chạy như điên, trong đầu toàn hình ảnh của cô. Đoạn lướt qua chiếc ghế đá, thấp thoáng thấy bóng dáng Hiểu Khiết, Thang Tuấn dừng lại, phát hiện cô đang gục ngủ. Anh thở phào nhẹ nhõm, không biết nên tức giận hay vui mừng.

Cô ngủ rất sâu, vì lạnh nên người co lại. Anh ngồi xuống, cởi áo khoác ra đắp cho cô, dịu dàng gỡ những sợi tóc dính trên mặt cô, nhìn cô ngủ say sưa mà cảm tạ trời đất: “May mà em không sao.”

Thầm cười khổ, Thang Tuấn tự chế nhạo bản thân: “Anh ngốc thật, biết rõ trong tim em không có anh mà vẫn chẳng thể nào bỏ mặc, không quan tâm tới em. Anh rất muốn mình có thể hạ quyết tâm như em.”

Anh đi ra đường cái, vẫy một chiếc taxi lại, bế cô lên xe. Cô đã say nên đầu cứ lắc qua lắc lại. Anh bèn đặt đầu cô lên vai mình. Hiểu Khiết dựa vào vai Thang Tuấn, ngủ một cách thoải mái.

Đến nơi, anh cõng cô lên nhà, tìm thấy chìa khóa trong túi xách, mở cửa đi vào. Anh khẽ đặt cô nằm lên giường, ngẩng đầu lên là thấy thỏ Peter. Anh mỉm cười, “Hi Peter, lâu rồi mới gặp.”

Hiểu Khiết đột nhiên động đậy, co người lại. Thang Tuấn dịu dàng đắp chăn cho cô. Hàng lông mày của cô chau lại, trông có vẻ ngủ không ngon. Bất giác, Thang Tuấn vươn tay đặt lên cái chau mày ấy, ngắm cô cho đến khi nó giãn ra. Trái tim rung động, cứ muốn ở bên Hiểu Khiết.

Do dự một lát, cuối cùng anh đứng dậy, “Tạm biệt, Hiểu Khiết.”

Anh rời khỏi nhà cô.

Thang Tuấn vừa về đến nhà, Châu Văn đã chạy ra đón, “Thiếu gia, cậu về rồi!”

Thang Tuấn gật đầu, “Vâng, muộn thế này rồi chú vẫn chưa ngủ ạ?”

Châu Văn đáp: “Thiếu gia chưa về, sao tôi ngủ được.”

Thang Tuấn quan tâm ông: “Công ty rất nhiều việc, sau này cháu sẽ thường xuyên về trễ đấy, chú không phải đợi cháu đâu. Chú cứ đi ngủ trước đi, chú biết chưa?”

Châu Văn nói: “Không sao, tôi muốn được đợi thiếu gia mà.”

Thang Tuấn mỉm cười, định về phòng thì Châu Văn gọi, “Đúng rồi, thiếu gia.”

Thang Tuấn quay đầu lại.

“Cô Sở Sở đã gọi điện đến nhà mấy lần tìm cậu.”

“Sở Sở? Sao cô ấy không gọi di động cho cháu?” Thang Tuấn nhìn điện thoại của mình, quả thật có cuộc gọi nhỡ từ Sở Sở, “Có khi cháu ngoài đường nên không nghe thấy, lát cháu gọi cho cô ấy. Chú đi ngủ đi.”

“Vâng, thiếu gia cũng nghỉ sớm đi.”

Thang Tuấn về phòng của mình, ngồi lên giường, cảm thấy mệt mỏi, gọi cho Sở Sở.

“Không phải vừa tạm biệt à? Gọi cho anh làm gì?”

Sở Sở đáp: “Em lo thôi, tối nay anh không vui mà.”

“Cảm ơn em, Sở Sở.” Thang Tuấn hơi cảm động.

“Cảm ơn em cái gì?”

Thang Tuấn cười: “Dù anh vui hay không vui đều có em bên cạnh. Đừng lo, anh không sao đâu.”

Sở Sở thận trọng hỏi: “Anh... vẫn thích cô ấy?”

Thang Tuấn buồn bã, “Anh đang từ từ cất trái tim thích cô ấy lại. Sở Sở, anh không phải kiểu người nói không thích là sẽ không thích. Nhưng anh cũng không phải một tên ngốc. Anh biết, trong lòng Hiểu Khiết chỉ có Cao Tử Tề, anh có thích cô ấy thế nào đi nữa, cô ấy cũng không chấp nhận anh.” Giải tỏa hết một hơi thấy buồn thêm.

Sở Sở lại khẽ thở phào.

“Cảm ơn em đã nghe anh nói những chuyện này.”

Sở Sở trách, “Anh định nói mấy lần cảm ơn nữa? Thôi đi nha!”

Thang Tuấn cười: “Hả, không nói cảm ơn thì anh biết nói gì?”

“Nói ‘chúc ngủ ngon, mai gặp lại’. Hoặc, ’Khuya rồi, em ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm’.”

“Được, chúc ngủ ngon, mai gặp lại nhé.”

“Chúc ngủ ngon, mai gặp lại.” Sở Sở cúp máy, gương mặt bừng lên sung sướng.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Đổng sự Tăng, bố của Sở Sở đẩy cửa bước vào.

Sở Sở vui vẻ: “Bố.”

Đổng sự Tăng hỏi: “Muộn thế này vẫn chưa ngủ?”

Sở Sở đáp: “Buổi tối con đi liên hoan với đồng nghiệp, mới về nhà mà.”

Đổng sự Tăng trêu, “Ha ha, đi liên hoan với đồng nghiệp nào thế? Đồng nghiệp này không phải họ Thang, tên là Thang Tuấn chứ hả?”

Sở Sở thẳng thắn khai: “Thang Tuấn có đi, nhưng cũng có rất nhiều đồng nghiệp khác đi cùng.”

Đổng sự Tăng hài hước nói: “Nơi Thang Tuấn xuất hiện, trong mắt con còn nhìn thấy người khác sao? Bố rất nghi ngờ đấy, ha ha.”

“Bố!” Sở Sở bỗng thấy xấu hổ, khoác tay bố, gục lên vai ông nũng nịu.

Đổng sự Tăng mỉm cười ôm vai con gái, “Không phải giả vờ. Lẽ nào bố không nhận ra con rất thích Thang Tuấn? Mắt bố đã mờ đâu.”

Sở Sở e lệ mỉm cười.

Đổng sự Tăng khẽ gõ vào đầu mũi Sở Sở, “Thực ra Thang Tuấn cũng không tệ, bố cũng rất thích cậu ấy. Cố gắng lên, bố cũng muốn làm ông ngoại rồi.”

Sở Sở xấu hổ cúi đầu cười.

Ánh mắt của Đổng sự Tăng lướt qua bức ảnh chụp chung của Thang Tuấn và Sở Sở, “Xem các con này, nam thanh nữ tú, cháu ngoại ta sau này giống ai đây? Hay là sinh hai đứa, một đứa giống con, một đứa giống Thang Tuấn?”

Sở Sở như sực nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu lên, ngọt ngào nói: “Bố, bố đừng làm khó giám đốc Thang nữa, con bị kẹt ở giữa, thật khó xử.”

“Cái con bé ngốc nghếch này, bố đang ra sức giúp con và Thang Tuấn đấy chứ. Thang Mẫn bây giờ không coi Thang Tuấn là em trai nữa rồi, lúc nào cũng chỉ muốn ném nó ra khỏi Hoàng Hải, bố đang giúp con bảo vệ Thang Tuấn, có gì không đúng?”

Sở Sở đáp: “Con rất hiểu Thang Tuấn, cho dù giám đốc Thang đối xử với anh ấy thế nào, anh ấy vẫn tôn trọng chị mình. Bố đừng chèn ép giám đốc Thang, Thang Tuấn sẽ rất buồn.”

“Chà chà, hóa ra là bố nhiều chuyện. Được rồi, sau này bố sẽ không can thiệp vào chuyện chị em nhà họ nữa, bố chỉ thấy hai đứa nó như vậy nên lo lắng thôi.”

Sở Sở gật đầu, “Bố không phải lo đâu, Thang Tuấn có con đủ rồi.”

Đổng sự Tăng nhìn điệu bộ e thẹn của con gái, bật cười, cố ý trêu: “Con gái đã lớn, chẳng xem bố quan trọng nữa.”

Sở Sở ôm ông, “Ai bảo thế? Trong lòng con, bố là nhất. Thang Tuấn á, xếp thứ ba, ngay cả thứ hai cũng không được.”

Đổng sự Tăng cười: “Lại cho bố con ăn mật.”

“Đâu mà, con thực tâm đấy. Trên thế giới này người yêu con nhất là bố, cho nên bố là người con yêu nhất trần đời.”

Đổng sự Tăng không đùa nữa, nghiêm túc dặn: “Có điều Sở Sở à, bố nhắc nhở con, phải để ý đến cái cô Lâm Hiểu Khiết đến từ Đài Loan đó. Có phải Thang Tuấn thích cô ta không?”

Đối diện với câu hỏi từ ông, cô chu môi trả lời: “Trước đây có, nhưng Thang Tuấn đã nói là quá khứ rồi, anh ấy sẽ không thích Hiểu Khiết nữa.” Cô tự tin, vừa là giải thích cho bố, vừa như cổ vũ bản thân.

Đổng sự Tăng thoáng nghi ngờ, “Cậu ta nói vậy thật?”

Sở Sở ra sức gật đầu.

“Bố tin con người Thang Tuấn, nói không thích thì sẽ không thích. Nhưng phía Lâm Hiểu Khiết? Con có chắc Lâm Hiểu Khiết không có ý gì với Thang Tuấn không?”

Sở Sở cười: “Chính miệng Lâm Hiểu Khiết thừa nhận, trong lòng cô ta vẫn còn vương vấn Cao Tử Tề của Hải Duyệt.”

Đổng sự Tăng chau mày, “Hóa ra người cô ta thích là Cao Tử Tề.” Nghe thấy cái tên này, con mắt ông ta đảo một vòng, hình như đang tính toán chuyện khác.

Sở Sở lại nói: “Dù gì Cao Tử Tề cũng đã từng là chồng chưa cưới của Hiểu Khiết, cô ấy sẽ không dễ quên anh ta đâu?”

Đổng sự Tăng nhìn con gái, âu yếm vuốt tóc cô, “Sở Sở, con thật quả ngây thơ, quan hệ nam nữ không phải cứ nói cắt đứt là cắt đứt được. Đặc biệt là Lâm Hiểu Khiết, người phụ nữ không đơn giản này, tại buổi họp báo với hãng La Vanne mà cô ta dám tuyên bố hủy hôn, lại còn theo chân Thang Tuấn vào công ty, trở thành trợ thủ đắc lực của Thang Mẫn. Bố lo tất cả những điều này đều do cô ta thiết kế, với mục đích đoạt được Thang Tuấn.”

Sở Sở hoang mang.

Ngày hôm sau, người của phòng kế hoạch ngồi xung quanh bàn Thang Tuấn, căng thẳng thảo luận về việc sửa lại bản kế hoạch.

Trịnh Phàm hỏi: “Giám đốc, sáng nay chúng tôi và chủ nhiệm Thang đã sửa lại bản kế hoạch một lần nữa, chị đã xem chưa?”

Tiết Thiếu nói: “Chúng tôi đã thay mới một vài số liệu, chắc là sẽ có ích với bản kế hoạch.”

Tất cả đều nhìn Hiểu Khiết.

Cô giơ bản kế hoạch trong tay lên, miễn cưỡng mỉm cười, “Tôi xem rồi, không tồi lắm, các bạn vất vả rồi.”

Mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tố Tố thở phào: “Tốt quá, nỗ lực lần này quả nhiên không phải công cốc.”

Cả phòng vui vẻ vậy lại khiến Hiểu Khiết khó xử.

Tô Lợi nói: “Người cố gắng nhất là chủ nhiệm, chúng tôi xong rồi mà anh ấy vẫn phải phấn đấu.”

Tiết Thiếu kể. “Bận đến nỗi sáng nay vẫn chưa ăn sáng, chúng ta đi ăn sáng đi.”

Thang Tuấn mệt mỏi: “Mọi người đi trước đi, tôi muốn nghỉ một lát.”

Tố Tố nhìn Thang Tuấn: “Chủ nhiệm à, hai hôm trước anh vừa chảy máu mũi, phải để ý đến sức khỏe đấy. Thế này đi, còn một lúc nữa mới phải báo cáo, chủ nhiệm nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ mua cho anh một phần. Giám đốc ăn chưa?”

“Không cần.” Hiểu Khiết lắc lắc cốc cà phê trên tay, “Các bạn vất vả rồi, bữa sáng tôi mời, nhớ lấy hóa đơn nhé!”

Tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên, tập thể hồ hởi rời đi. Phòng làm việc bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Hiểu Khiết với cốc cà phê và bản kế hoạch, và cả Thang Tuấn đang vô cùng mệt mỏi.

“Tại sao anh phải nỗ lực vì họ như vậy?” Hiểu Khiết xót xa thay Thang Tuấn.

Anh đáp: “Vì họ gọi tôi là chủ nhiệm Thang nên tôi phải chịu trách nhiệm với họ, thưa giám đốc Lâm.”

Hiểu Khiết càng thêm phân vân, day dứt.

Trong phòng họp, Thang Mẫn ngồi ở vị trí chủ trì. Sở Sở, thư ký của Thang Mẫn, Thang Tuấn, Hiểu Khiết, Tố Tố, Trịnh Phàm, Tô Lợi, Tiết Thiếu và sáu nhân viên khác của phòng kế hoạch lần lượt ngồi vào chỗ. Ai nấy đều hứng khởi, chỉ có Hiểu Khiết cúi xuống xem bản kế hoạch, lộ vẻ khó xử.

Thang Mẫn lên tiếng: “Năm nay Spirit Hoàng Hải có đột phá so với những năm trước. Dưới sự lãnh đạo của chủ tịch, đêm hội WIP và khu trung tâm đặc sản Đài Loan đều được đánh giá cao. Cho nên tôi càng kỳ vọng nhiều hơn vào lễ kỷ niệm năm nay, hy vọng có thể tiếp tục kế thừa kết quả các hoạt động trước, tạo ra một bản thành tích đẹp mắt. Mục tiêu của tôi là đưa Spirit Hoàng Hải trở thành trung tâm thương mại hàng đầu Thượng Hải.”

Cô dứt lời, tập thể nhiệt liệt vỗ tay.

Hiểu Khiết vẫn không yên tâm.

Thang Mẫn tiếp tục: “Bản kế hoạch lần này nghe nói do Thang Tuấn làm chủ.”

Thang Tuấn nhìn Thang Mẫn, lại nhìn những người khác, “Là công sức của tập thể ạ.”

“Biết các bạn đoàn kết nỗ lực vì lễ kỷ niệm của công ty, tôi càng mong đợi nhanh chóng được nhìn thấy kết quả dưới sự đồng tâm hiệp lực ấy.” Thang Mẫn cười lạnh, đưa mắt sang Hiểu Khiết và Thang Tuấn, “Có thể tiến hành báo cáo rồi.”

Mọi người nhìn Thang Tuấn với ánh mắt hy vọng. Anh gật đầu đứng lên chuẩn bị báo cáo. Tố Tố theo sau. Khi Thang Tuấn đi qua Trịnh Phàm, cô lén giơ nắm tay lên cổ vũ. Anh mỉm cười.

Thang Tuấn và Tố Tố bước lên phía trước, Thang Tuấn gật đầu ra hiệu với Tố Tố, chị tắt đèn phòng họp, đồng thời hạ tấm màn chiếu xuống. Thang Tuấn cúi người chào, một tràng pháo tay cổ vũ vang lên.

Thang Mẫn đang chờ đợi bản báo cáo của Thang Tuấn.

“Sau đây tôi xin trình bày tóm tắt về bản kế hoạch cho lễ kỷ niệm năm nay của Spirit Hoàng Hải.” Thang Tuấn nghiêng đầu ra hiệu cho Tố Tố, chị hiểu ý, chuẩn bị kích chuột.

Đột nhiên, Hiểu Khiết lên tiếng cắt ngang cuộc họp, “Khoan đã!”

Tố Tố giữ con chuột trong tay. Mọi người dồn sự chú ý về phía Hiểu Khiết, không hiểu chuyện gì. Thang Mẫn cũng chau mày.

Thang Tuấn ngạc nhiên, “Giám đốc Lâm, có vấn đề ư?”

Hiểu Khiết từ từ đứng dậy, nhìn tất cả mọi người, hít một hơi thật sâu, “Bản báo cáo hôm nay hủy bỏ!” Câu nói như một quả bom.

Cả phòng họp đều sửng sốt.

“Cô nói cái gì?” Thang Tuấn hỏi.

Hiểu Khiết không để ý đến anh, cầm bản kế hoạch, quay sang Thang Mẫn, cúi người xin lỗi: “Giám đốc, bản báo cáo cho lễ kỷ niệm hôm nay bắt buộc phải hủy bỏ.”

“Nguyên nhân?” Đầu chân mày Thang Mẫn vẫn cau lại.

Hiểu Khiết đáp: “Tôi không thể đưa bản kế hoạch trên tay cho chị. Nó chưa đủ tốt!”

Thang Mẫn lạnh lùng nhìn Hiểu Khiết, “Chỗ nào?”

Hiểu Khiết bình tĩnh trả lời: “Giám đốc đã kỳ vọng nhiều như thế, bản kế hoạch này lại chưa có bước đột phá so với những năm trước, tôi không thể đưa một bản kế hoạch thế này cho chị.”

Thang Mẫn nhìn Hiểu Khiết đang cúi đầu, quay sang nhìn Thang Tuấn đang vô cùng kinh ngạc, cô lạnh lùng cười, “Chủ nhiệm Thang, giám đốc Lâm cho rằng bản kế hoạch mà tập thể vất vả làm ra không đủ tiêu chuẩn báo cáo, cậu cảm thấy thế nào?”

Thang Tuấn hai tay đặt trên bàn họp, kiên quyết phủ nhận, “Không! Tôi không cho rằng như thế! Bản kế hoạch này có sự đồng tâm hiệp lực cố gắng. Đây là một bản kế hoạch thành công. Tôi không đồng ý với ý kiến của giám đốc Lâm.”

Anh liếc về phía Hiểu Khiết, thoáng phẫn nộ.

Hiểu Khiết giải thích: “Các bạn dựa vào bản kế hoạch cho lễ kỷ niệm của những năm trước để thực hiện bản kế hoạch năm nay, tôi thừa nhận nó là một bản kế hoạch tốt, nhưng không phải là tốt nhất.”

Hiểu Khiết và Thang Tuấn đối đầu, không ai chịu ai.

Đám đông lo lắng nhìn hai người, nên làm thế nào đây?

Thang Mẫn nhìn Hiểu Khiết rồi lại nhìn Thang Tuấn, suy nghĩ một lát, đứng lên chìa tay ra với Hiểu Khiết, ý bảo đưa bản kế hoạch cho cô. Hiểu Khiết đưa nó cho Thang Mẫn.

Mọi người nhìn Thang Mẫn đầy kỳ vọng, chờ đợi quyết định. Thang Mẫn lướt qua trang bìa: “Nếu như Giám đốc Lâm đã nói như vậy, bản kế hoạch này coi như bỏ.”

Thang Mẫn đặt bản kế hoạch lên bàn, chặn tay lên.

Tất cả như bị dội một gáo nước lạnh, nhìn nhau khổ sở.

Thang Tuấn phản đối, “Chỉ vì thế mà chị cũng không xem, phủ nhận luôn sự cố gắng của chúng tôi?”

Thang Mẫn lạnh lùng nhìn Thang Tuấn, “Lâm Hiểu Khiết là giám đốc dự án mà tôi mời đến, tôi tin tưởng phán đoán của cô ấy, nếu như ngay đến cô ấy còn cảm thấy không đạt yêu cầu, vậy tôi đâu cần phải lãng phí thời gian xem bản kế hoạch đó?”

Thang Mẫn đưa mắt khắp lượt, ai nấy đều cúi đầu im lặng.

Thang Tuấn không nói gì. Hiểu Khiết cảm thấy áy náy.

“Lễ kỷ niệm đang đến gần, tôi không có thời gian để đợi các bạn từ từ làm lại một bản kế hoạch khác, lần này…” Thang Mẫn dừng lại một chút, quay sang Thang Tuấn và Hiểu Khiết, “Cậu, và cả cô nữa!”

Bị điểm danh, hai người đều sửng sốt.

“Mỗi người dẫn dắt một nhóm, ba ngày sau mỗi nhóm nộp lên một bản kế hoạch. Nhóm nào thua thì toàn bộ thành viên nhóm đó sẽ bị sa thải!”

Tập thể cùng hít ngược một hơi khí buốt, ai ai cũng hoang mang.

“Là sao?”

“Sa thải?”

“Giám đốc, thật vậy ư?”

“Giám đốc!” Thang Tuấn muốn ngăn cản nhưng Thang Mẫn hoàn toàn phớt lờ anh.

Cô tuyên bố tiếp, “Danh sách phân nhóm lát nữa sẽ được dán ở bảng thông báo chung. Buổi họp hôm nay kết thúc.”

Thang Mẫn bước ra khỏi phòng họp, để lại Thang Tuấn và Hiểu Khiết vẫn chưa kịp định thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.