“Tin tốt đây!” Hiểu Khiết phấn khởi bước vào phòng.
Tiết Thiếu tò mò: “Ngoài tin SSP đã đạt thành công vang dội
thì còn việc gì tốt hơn nữa?”
Tô Lợi gật đầu phụ họa.
Hiểu Khiết nói: “Đương nhiên vẫn còn. Sau khi Ferragamo vào
Hoàng Hải, vài thương hiệu cùng đẳng cấp khác cũng ngỏ ý muốn hợp tác, ngay cả
những thương hiệu mỹ phẩm như tập đoàn L’Oreal và American Elgar cũng vậy. Quả
nhiên, từ một thương hiệu cao cấp sẽ dẫn theo một loạt các thương hiệu khác.”
Mọi người đều bật dậy, hào hứng vỗ tay.
SSP Week đã thành công ngoài mong đợi, điều này khiến Thang
Mẫn, Đổng sự Tăng và bốn thành viên còn lại trong hội đồng quản trị vô cùng hài
lòng, xếp thành hàng đi khắp trung tâm thương mại để kiểm tra.
Thang Tuấn ăn mặc phong trần cá tính, lái chiếc xe đua cao
cấp dừng lại trước cổng Hoàng Hải. Khách hàng nữ bước ra nhìn thấy Thang Tuấn
đều trầm trồ khen ngợi.
Anh mỉm cười chào họ, các cô gái như trúng phải bùa mê, sung
sướng vô cùng.
Từ bãi đỗ đi lên, qua các gian hàng cao cấp, anh vô tình bắt
gặp Thang Mẫn. Sở Sở vui mừng ra mặt, nhưng có Thang Mẫn nên không dám tỏ thái
độ quá lộ liễu.
Thang Mẫn cười lạnh nhìn Thang Tuấn: “Chị nói rồi, Hoàng Hải
không phải là nơi em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Nếu đã rời khỏi phòng kế
hoạch thì không cần sáng sớm đi làm.”
Thang Tuấn mỉm cười đáp lại một cách tự nhiên, “SSP Week khai
mạc rồi, đương nhiên em phải tới giúp.”
Thang Mẫn cố tình nhìn biển người xung quanh, “Chắc em có thể
nhận ra, ở đây không có chỗ cho em giúp.”
Thang Tuấn ngạo nghễ rút thẻ vàng ra, “Em không giúp được gì
cho kế hoạch SSP Week, nhưng em có thể góp chút công sức nâng mức doanh thu tại
hoạt động này. Lẽ nào một khách hàng SSP cao cấp muốn đến Hoàng Hải mua hàng,
giám đốc Thang cũng không chào đón sao?”
Thang Mẫn thay đổi ngay thái độ, mỉm cười lịch sự, khinh
khỉnh đáp: “Nếu vậy, chúng tôi đương nhiên chào mừng quý khách.”
Thang Mẫn hơi tránh sang một bên, Thang Tuấn lướt qua cô và
Sở Sở bước nhanh về phía quầy hàng. Hai cô chỉ thấy bóng lưng Thang Tuấn, thắc
mắc không biết Thang Tuấn đang nghĩ gì, muốn làm gì.
Anh bước thẳng vào cửa hàng Ferragamo.
Nhân viên cúi người, “Xin chào quý khách.”
Thang Tuấn mỉm cười: “Chọn giúp tôi hai đôi giày nữ, một đôi
cho người ngoài hai mươi, càng thời trang càng tốt. Còn đôi kia cho một bà mẹ
hơn ba mươi tuổi, đi thoải mái chút. Đây là cỡ giày của họ.”
Nhân viên bán hàng cầm lấy: “Vâng ạ, xin anh đợi ở đây chốc
lát, chúng tôi sẽ tư vấn chọn giúp anh đôi giày phù hợp.”
“Cảm ơn.” Nhân viên rời đi, Thang Tuấn ngồi xuống giở tạp chí
ra xem.
Nhanh chóng, nhân viên đã cầm hai đôi giày đến, “Thưa anh,
đây là hai đôi chúng tôi chọn, mời anh xem qua.”
“Không cần đâu, tôi tin dịch vụ của các cô.”
“Cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Ngoài ra, để tiện đem tặng,
chúng tôi đã đánh dấu cho anh dễ phân biệt, dán mác màu hồng là đôi cho vị
khách ba mươi tuổi, màu xanh là đôi cho vị khách hai mươi.”
Thang Tuấn hài lòng gật đầu.
Nhân viên phục vụ lại hỏi: “Thưa anh, anh có cần Ferragamo
giao hàng đến tận nơi không?”
Thang Tuấn đáp: “Không cần đâu, để tôi tự lo. Đây là thẻ của
tôi.”
“Cảm ơn anh, xin anh ngồi đợi một lát.”
Vài phút sau, Thang Tuấn xách hai túi hàng ra khỏi Ferragamo,
tiến về phía cửa trung tâm thương mại Hoàng Hải. Trên đường anh nhìn thấy Hiểu
Khiết đang từ tầng hai xuống, kiểm tra xung quanh.
Anh đứng ở tầng một, cố che giấu những nỗi bận tâm về cô.
Hiểu Khiết chăm chú kiểm tra, ghi chép, không phát hiện ra
Thang Tuấn.
Anh cầm một cuốn catalogue của SSP Week lên, khen ngợi: “Bất
ngờ thật, ngay cả hành trình du lịch bụi của du khách đến Thượng Hải cũng được
Hiểu Khiết cho vào kế hoạch của lễ kỷ niệm, cả dịch vụ đón tiếp sân bay, khách
sạn nữa chứ.”
Thang Tuấn quay người, tiếp tục đi về phía cửa.
Lúc này, Hiểu Khiết mới quay đầu lại, chỉ kịp thấy anh từ
đằng sau, vội vã gọi: “Thang Tuấn, Thang…”
Tiếng của cô đã bị ngăn cách bởi cánh cửa xoay, cô định đuổi
theo nhưng anh đã biến mất rồi.
Thang Tuấn tay cầm túi to túi nhỏ, vui vẻ ra khỏi quảng
trường. Thang Mẫn đứng trên cao theo dõi anh, lạnh lùng cười, “Quả nhiên, mình
không nhìn nhầm người!”
Trong nhà vệ sinh, Hiểu Khiết mệt mỏi, cúi xuống bồn rửa tay
hứng nước hất lên mặt. Rửa mặt xong, đang định rút giấy lau tay thì phát hiện
giấy hết. Một bàn tay chìa giấy về phía cô.
Hiểu Khiết ngại ngùng nhận lấy, “Cảm ơn.”
Cô ngẩng lên sửng sốt, là Tố Tố trong trang phục nhân viên vệ
sinh.
“Giám đốc Lâm giỏi quá, sáng nay tôi đã phải bổ sung giấy lau
tay năm sáu lần rồi, SSP Week thực sự vô cùng thành công.” Tố Tố khen.
“Nghe chị nói thế tôi yên tâm rồi.” Hiểu Khiết mỉm cười,
thoáng bối rối khi thấy Tố Tố mặc bộ đồ này, cô nhìn chị từ đầu đến chân, “Sao
chị lại ở đây, còn mặc như thế này?”
Tố Tố hiểu ý Hiểu Khiết, cười xòa, “Chẳng còn cách nào cả,
con trai tôi không khỏe, thường xuyên phải đi viện, làm nhân viên vệ sinh ít ra
còn kiếm được chút tiền trả viện phí, hơn nữa giờ muốn tìm việc ngay cũng không
dễ, đúng lúc SSP Week cần tuyển nhân viên vệ sinh, nên tôi đến.”
Hiểu Khiết áy náy, “Xin lỗi chị, chuyện đó... Tôi có thể giúp
gì cho chị không?”
Tố Tố vội xua tay, dọn lại bồn rửa tay: “Không sao đâu, chủ
nhiệm Thang đã nhờ Sở Sở tìm giúp công việc cho nhóm chúng tôi. Những người
khác đều bắt đầu đi làm lại rồi, chỉ có tôi và Trịnh Phàm là vẫn đang đợi thông
báo thôi. Giám đốc đừng lo, người làm mẹ đều rất kiên cường, tuyệt đối không
bao giờ gục ngã trước con mình. Cô cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện đi đi ở ở nơi
công sở cũng là bình thường, chỉ cần kiếm được tiền, ở đâu tôi cũng làm.”
Hiểu Khiết vẫn rất buồn, lấy trong túi ra vài phiếu quà tặng
của trung tâm thương mại, thành tâm đưa cho Tố Tố, “Mấy phiếu này chị cầm đi,
nhân dịp SSP Week mà mua cho con trai ít đồ, coi như quà mà cô Hiểu Khiết tặng
cho cậu bạn nhỏ.”
Tố Tố thoáng do dự, không dám nhận. Hiểu Khiết bèn dúi vào
tay cô: “Có phải cho chị đâu, cho con chị mà, đừng khách sáo, cầm giúp tôi đi.”
Tố Tố cảm động, cuối cùng cũng nhận.
Một hôm, sau khi tan tầm, tầng văn phòng trong trung tâm
thương mại Spirit Hoàng Hải tối đen như mực, chỉ có phòng họp vẫn sáng đèn,
trên bàn bày đầy đồ ăn nhanh còn thừa.
Hiểu Khiết, Thang Mẫn, Sở Sở, Tô Lợi và Tiết Thiếu vẫn ngồi
lại họp. Sở Sở phát các bản báo cáo tài chính, mỉm cười: “Đây là của SSP Week
mấy ngày vừa qua, mọi người tham khảo.”
Tất cả nhìn bản báo cáo mà vô cùng cao hứng.
Thang Mẫn lên tiếng: “SSP Week quả nhiên đã thu hút được rất
nhiều người, so với số liệu năm ngoái, các sản phẩm chủ đạo đều tăng 20%.”
Khác với những người khác, Hiểu Khiết lại lo lắng, phát hiện
số liệu có gì đó bất thường, “Con số tiêu thụ của mặt hàng mỹ phẩm cứ là lạ.
Mấy gian mỹ phẩm vốn dĩ rất hot, doanh thu mấy ngày qua đột nhiên đình trệ?”
Sắc mặt Thang Mẫn khẽ biến, xác nhận lại lần nữa, cũng phát
hiện thấy con số có vấn đề, nghiêm nghị hỏi: “Tại sao lại xảy ra việc này? Gọi
người của phòng kinh doanh đến đây cho tôi!”
Lát sau, có tiếng gõ cửa, nhân viên A Bàng đi vào.
Hiểu Khiết mỉm cười khách khí: “Đọc bản báo cáo phát hiện ra
hai ngày trước việc tiêu thụ mặt hàng mỹ phẩm nhập khẩu đang rất trôi chảy đột
nhiên dừng lại, giám đốc Thang muốn tìm hiểu tình hình.”
Thang Mẫn nghiêm mặt nhìn A Bàng.
A Bàng lo lắng lắp ba lắp bắp, “Thực ra mỹ phẩm tầng một mấy
hôm nay đang trong tình trạng thiếu hàng.”
Thang Mẫn và Hiểu Khiết sửng sốt.
“Anh nói cái gì? Lễ kỷ niệm vừa bắt đầu mà chúng ta đã thiếu
hàng? Phòng kinh doanh đang làm trò gì vậy?” Thang Mẫn tức giận, vứt thẳng bản
báo cáo xuống đất, “SSP Week lần này quan trọng như thế nào đối với công ty?
Tại sao không ai đi xử lý việc này? Tại sao tôi lại nhìn thấy những vấn đề này
trên bản báo cáo? Tại sao tôi không thấy bất kỳ người nào giải quyết vấn đề
hả?”
Hiểu Khiết lập tức tiếp tục điều hành: “Kiểm tra ngay tất cả
số hàng còn lại, đặc biệt là mỹ phẩm và sản phẩm bán chạy ở tất cả các tầng,
thống kê xem rốt cuộc những sản phẩm nào đang thiếu và sắp thiếu, liệt kê ra
hết. Toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch hỗ trợ liên hệ với nhà sản xuất rồi báo
cáo tình hình với tôi.”
Sở Sở đề nghị: “Có cần nhờ bố tôi giúp không, ông có nhiều
mối quan hệ, chỉ cần ông mở lời, tôi nghĩ có thể điều được hàng.”
Hiểu Khiết chưa trả lời, Thang Mẫn đã đáp: “Không sao, uncle
còn bận nhiều việc, ông đã lớn tuổi rồi, đừng làm ông lo lắng. Chúng ta tự mình
giải quyết đi.”
Hiểu Khiết khuyên: “Giám đốc, lễ kỷ niệm mới bắt đầu, tương
lai có thể còn nhiều tình huống khác cần phải xử lý, nếu giám đốc có làm sao
thì bắt buộc phải làm phiền hội đồng quản trị.”
“Tôi đến bệnh viện vậy.” Thang Mẫn nhận ra ám hiệu của Hiểu
Khiết, đành nhượng bộ.
Sở Sở định đưa cô đi nhưng Thang Mẫn nhẹ nhàng từ chối, “Cô
quen biết rộng, ở lại phụ trách liên lạc với các trung tâm thương mại khác.
Giám đốc Lâm sẽ đi với tôi.”
“Vâng.” Sở Sở loáng thoáng cảm thấy sự không tín nhiệm của
giám đốc Thang đối với mình, đành đồng ý.
Hiểu Khiết và Thang Mẫn đi rồi, những người ở lại vô cùng lo
lắng, chỉ A Bàng là cười trộm.
Trong thời gian diễn ra SSP Week, doanh số của Hoàng Hải càng
lúc càng tăng.
Tố Tố trong bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh ngồi nói chuyện
với Thang Tuấn và Trịnh Phàm ở quán cà phê ngoài trời, trên bàn có ba cốc cà
phê và một ít bánh ngọt.
Thang Tuấn nâng tách, quan tâm hỏi Trịnh Phàm và Tố Tố, “Dạo
này hai người thế nào? Trông có vẻ gầy đi đấy.”
Trịnh Phàm cười: “Anh đừng lo, dù vẫn đang đợi thông báo của
công ty mà Sở Sở giới thiệu, nhưng tôi vẫn làm tài xế cho đại lý Spice, tiền
hoa hồng cũng khá lắm.”
Thang Tuấn và Tố Tố mỉm cười, ngạc nhiên vì sự cởi mở của
Trịnh Phàm.
Cô nói tiếp: “Nghe bảo công việc mà Sở Sở giới thiệu cho Bái
Kỳ, A Thiếp và Uyển Đình cũng rất tốt, họ rất thuận lợi.”
“Vậy thì tốt.” Thang Tuấn quay sang Tố Tố, “Chị thì sao? Sau
khi SSP Week kết thúc, lại đợi thông báo giống Trịnh Phàm? Hay để tôi giới
thiệu cho chị công ty khác?”
Tố Tố vội vàng từ chối: “Không cần đâu, sắp có một nhân viên
vệ sinh nghỉ rồi, tôi đã nói với quản lý là để tôi thay. Tôi muốn quay về Hoàng
Hải làm việc.”
Thang Tuấn và Trịnh Phàm xót xa nhìn chị.
Thang Tuấn ái ngại: “Làm nhân viên vệ sinh thiệt thòi cho chị
quá phải không?”
Tố Tố vui vẻ cười: “Làm gì có chuyện đó, được ở lại Hoàng Hải
tôi thấy rất tuyệt. Tôi đã ở Hoàng Hải gần nửa đời người, cũng có tình cảm,
quen rồi không muốn đi.”
Trịnh Phàm cũng gật đầu, “Thực ra tôi cũng rất nhớ các đồng
nghiệp cũ, ngay cả thằng cha Tiết Thiếu đáng ghét nữa. Hy vọng SSP Week ổn
thỏa. Năm nay tôi không thể quẹt thẻ giúp tăng mức doanh thu rồi.”
Thang Tuấn cười: “Vậy hay để tôi giúp nhé!”
Cả hai lấy làm ngạc nhiên nhìn anh.
Thang Tuấn mỉm cười, lấy hai túi quà bên cạnh, một túi đưa
cho Tố Tố, một túi đưa cho Trịnh Phàm. Hai người đều bất ngờ và vui sướng nhìn
món quà trước mắt. Thang Tuấn động viên: “SSP Week dù gì cũng là ý tưởng của
chúng ta, món quà này coi như phần thưởng, được không? Cảm ơn hai người đã vất
vả tăng ca, mau mở quà đi.”
Trịnh Phàm và Tố Tố đưa mắt nhìn nhau xúc động. Trịnh Phàm
thốt lên khi thấy món quà, ôm chầm lấy Thang Tuấn, “Trời ơi! Đây là kiểu mới
nhất đây mà, số lượng sản xuất rất có hạn. Chủ nhiệm, tôi yêu anh quá! Tôi lại
có sức sống rồi!”
Trịnh Phàm vô cùng hài lòng, mang thử luôn, “Trời ạ, rất hợp
với tôi, đúng là làm riêng cho tôi.”
Tố Tố cũng hồi hộp mở món quà ra, bên trong là một đôi giày
đế bệt, “Oa, tôi chưa từng nghĩ mình có thể sở hữu một đôi giày Ferragamo. Giày
của hãng này vừa sang trọng vừa tinh tế, đi vào chân lại thoải mái, phù hợp với
những người tuổi tôi.”
Thang Tuấn nói: “Nghe Hiểu Khiết nói, người phụ nữ nào cũng
muốn sở hữu một đôi giày Ferragamo, cho nên tôi nghĩ hai người không phải ngoại
lệ.”
Trịnh Phàm cau có: “Chủ nhiệm, đừng có nhắc đến Hiểu Khiết
nữa. Nếu không phải cô ta...”
Tố Tố ngắt lời: “Đừng nói nữa mà, chuyện đã qua rồi. Hơn nữa
Hiểu Khiết cũng không phải người xấu đâu, mấy hôm trước cô ấy còn tặng tôi
phiếu quà tặng, bảo tôi mua đồ cho con trai.”
Trịnh Phàm vui vẻ mở túi xách: “Được rồi, không nói về cô ấy
nữa. Xem đi xem lại, tôi cũng có quà muốn chia sẻ.” Cô lôi ra một bộ mỹ phẩm,
đặt lên bàn, tự hào nói: “Đây là bộ kem dưỡng da trứng cá cuối cùng mà tôi vừa
tranh được! Tố Tố, chị nhìn chị xem, hàng ngày dọn nhà vệ sinh, tay thô hết
rồi, chỗ này nếp nhăn cũng sâu lại. Hộp kem này tặng chị đấy, đằng nào thì tôi
cũng có rất nhiều.”
Tố Tố kinh ngạc nhìn Trịnh Phàm, “Trời ạ, cô lái xe cho đại
lý Spice mà phát tài hả, bộ mỹ phẩm này cũng mua được. Tôi nghe các quý bà SSP
nói chuyện, đến họ cũng không mua được, cô giỏi ghê!”
Trịnh Phàm phồng mũi.
Thang Tuấn lại thắc mắc: “Kỳ lạ, SSP Week mới được mấy ngày,
sao đã bán đến mức thiếu hàng?”
“Có tin là Hoàng Hải đặt hàng với các nhà sản xuất quá muộn,
lô hàng này ở Thượng Hải đã bị các trung tâm thương mại khác lấy hết từ lâu,
chúng ta đã hết phần!” Trịnh Phàm vui vẻ kể chuyện, mở hộp kem trứng cá ra bôi
thử, “May mà tôi nhanh tay bảo nhân viên bán hàng để lại giúp.”
Trịnh Phàm tiện tay đưa hộp kem cho Tố Tố, bảo chị dùng thử
cùng. Tố Tố thích thú quệt một ít lên mặt.
Thang Tuấn tò mò: “Kem trứng cá? Bôi lên mặt có mùi gì
không?” Anh cũng lấy ngửi thử.
Trịnh Phàm tiếc rẻ: “Trời ạ, mùi tiền.”
Hai người còn lại đều bật cười.
Thang Tuấn nói: “Không ngờ họ lại không để ý đến lượng hàng
tồn kho. Chà chà, xem ra mấy ngày tới sẽ liên tục nhận được điện thoại kiện cáo
của khách hàng đây.”
Anh định lau kem trên tay đi, Tố Tố vội nhắc, “Chủ nhiệm à,
anh đừng lãng phí chứ, bôi lên mặt đi.”
Thang Tuấn bèn làm theo: “Tác dụng thế sao?”
Tố Tố và Trịnh Phàm gật đầu lia lịa.
Tại nhà họ Tăng, hội đồng quản trị tụ họp với nhau, đánh mạt
trượt. Đổng sự Tăng cầm một cây bài, ngón tay miết miết trên mặt cây bài, nở nụ
cười đắc ý, “Ù rồi! Tự mó!” Ông đắc ý mở bài, mấy người chơi cùng lại than thở.
Ông A nói: “Không được, hôm nay vận may của Đổng sự Tăng
vượng quá, tự mó cống thượng khai hoa đại tam nguyên, tôi không chơi nổi.”
Đổng sự Tăng cười ha ha, “Thế tôi đang vượng, không ngăn lại
nổi, các vị phải chịu ấm ức thôi.”
Mọi người lại rào rào tráo bài.
Lúc này, quản gia dẫn A Bàng đi vào. A Bàng cung kính đứng
cúi xuống trước Đổng sự Tăng.
“Anh đến rồi hả? Hoàng Hải có tin gì mới không?”
A Bàng đáp: “Hiện nay mặt hàng mỹ phẩm ưu đãi đặc biệt trong
dịp SSP Week của L’Oreal và American Elgar đã “cháy” rồi ạ, đường dây nóng luôn
trong tình trạng bận. Ngoài ra doanh thu đã hạ 8% so với mấy ngày trước đó.
Ngoài việc giá cổ phiếu bị hạ, giám đốc Thang cũng tức giận phải vào bệnh viện,
công ty hiện giờ đang rất loạn.”
Đổng sự Tăng hài lòng, khen ngợi, “Rất tốt, tìm anh giao việc
quả nhiên là chính xác, chơi xong ván này tôi sẽ chia hoa hồng cho anh.”
A Bàng cười nịnh bợ: “Cảm ơn tổng giám đốc.”
Những thành viên khác trong hội đồng quản trị đưa mắt nhìn
nhau, hơi lo lắng.
Ông A lên tiếng: “Chúng ta làm thế với trung tâm thương mại
của chính mình có phải là không ổn không? Giá cổ phiếu hạ một hai hôm thì được,
chứ hạ mãi cho đến khi SSP Week kết thúc, tôi không chịu nổi đâu.”
Đổng sự Tăng bình thản: “Yên tâm, tôi làm như vậy là để đối
phó với Thang Mẫn và Lâm Hiểu Khiết. Đợi đến khi chúng ta hất hai kẻ đó xuống
ngựa, tôi sẽ đem hàng ra bổ sung vào lúc quan trọng nhất, cuối cùng làm một pha
lội ngược dòng, tuyệt đối không gây tổn thất.”
Ông A lo lắng nói: “Nhưng bây giờ chẳng phải đâu đâu cũng
thiếu hàng sao? Hàng của ông lấy từ đâu chứ?”
Đổng sự Tăng cười khinh khỉnh: “Ở Thượng Hải chỉ cần họ Tăng
tôi mở lời, làm gì có hàng nào không lấy được?”
Các thành viên hội đồng quản trị gật gù yên tâm.
Ông A cười: “Xem chừng, ngày mai chúng ta lại đến góp vui
được rồi.”
Đổng sự Tăng nói: “Trước khi xuất hiện, nhớ bảo vợ và con gái
mấy ông sáng mai đến Hoàng Hải mua các sản phẩm đã hết hàng nhé. Chuyện này
càng ngày càng sôi động, đến khi Thang Mẫn không kiểm soát nổi nữa thì chúng ta
ra mặt.”
Đám người vừa đánh bài vừa đắc ý ha ha.
Ngày hôm sau, tại phòng SSP sang trọng của trung tâm thương
mại Spirit Hoàng Hải, trên bàn đặt hai cốc cà phê bằng sứ cao cấp tô điểm thêm
cho hai cánh tay trắng muốt đang thưởng thức chúng. Một quý bà và một tiểu thư
khoác toàn hàng hiệu, xì mặt ngồi trên sofa da xịn. Biết người tìm đến chẳng có
ý tốt, nhưng nhân viên tiếp đón chỉ dám cúi đầu im lặng.
Hiểu Khiết tươi tắn bước vào, lễ phép mở lời: “Bà Lâm, xin
hỏi bà có chỗ nào chưa hài lòng với dịch vụ SSP của Spirit Hoàng Hải?”
Người phụ nữ nhìn Hiểu Khiết từ đầu tới cuối, ngạo mạn nói:
“Tôi là hội viên của SSP Hoàng Hải, con gái tôi là khách hàng VIP của các
người, chồng tôi cũng là cổ đông lớn của Hoàng Hải, nhà chúng tôi gồm hai SSP
với một đại cổ đông mà ngay đến kem dưỡng da trứng cá được đưa vào catalogue
cũng không mua nổi, các người làm ăn kiểu gì đây?”
Hiểu Khiết phản ứng rất nhanh, lập tức thành tâm cúi xuống,
“Rất xin lỗi, đây chỉ là sơ xuất, chúng tôi xin gửi đến bà sản phẩm dưỡng da
cao cấp khác, được không ạ?”
Hiểu Khiết nhận từ tay của nhân viên một bộ mỹ phẩm, cung
kính đưa cho bà Lâm.
Bà Lâm không cầm, cố ý làm Hiểu Khiết bẽ mặt, “Tôi muốn bộ
trứng cá thôi, cái gì mà SSP Week chứ, ngay cả những sản phẩm vừa tung ra thị
trường cũng không mua được. Tôi sẽ thông báo với bạn bè, rõ ràng là Spirit
Hoàng Hải các người lừa đảo. Trên catalogue viết rõ hùng hồn nhưng lại không
bán!”
Bà Lâm định đứng lên bỏ đi.
Hiểu Khiết vội cúi xuống lần nữa, nghiêng 90 độ, chân thành
nói: “Thật sự xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi, xin hãy cho chúng tôi
chút thời gian, chắc chắn sẽ gửi loại mỹ phẩm mà bà cần đến tận nhà.”
Bà Lâm chau mày lại, “Bao giờ?”
Hiểu Khiết sững lại, nhanh chóng đáp: “Hiện giờ việc lấy hàng
đang xảy ra một vài vấn đề, xin bà hãy cho chúng tôi một tuần được không ạ?”
Bà Lâm lạnh lùng khinh bỉ, “Một tuần? Tôi có thể bay sang
Nhật mua được mấy bộ rồi! Thôi, đành nhờ mấy người bạn đến các trung tâm thương
mại khác đặt mua vậy.”
“Tôi thật sự rất xin lỗi, hy vọng bà sẽ cho chúng tôi một cơ
hội nữa, tôi đảm bảo.” Hiểu Khiết liên tục xin lỗi.
Bà Lâm và con gái vênh mặt, ngạo mạn bỏ đi.
Trong phòng trà nước, chốc chốc lại có tiếng nhân viên bàn
luận.
Tô Lợi mệt mỏi, ngáp một cái rõ dài, uống cà phê.
Hai nhân viên của phòng kinh doanh đang đứng pha trà, liếc cô
một cái, cố tình to giọng.
“Thực không hiểu nổi phòng kế hoạch, cứ làm một lễ kỷ niệm
bình thường không được hay sao, đi làm cái SSP Week khiến cả công ty tối mắt
tối mũi.”
A Bàng thầm đắc ý, cũng than thở theo, “Đúng thế, hại chúng
ta ngày nào cũng phải ở lại tăng ca muộn, hàng thì không điều được, lại còn bị
quản lý mắng.”
Nhân viên phòng kinh doanh thi nhau lườm nguýt Tô Lợi, cô tự
biết mình đuối lý, không dám nói gì.
Tiết Thiếu đi vào, nhìn Tô Lợi rồi lại nhìn nhân viên phòng
kinh doanh, lập tức hiểu ra, “Đừng lo, Sở Sở đã nhờ mấy người bạn học có kinh
doanh bách hóa giúp rồi, việc này nhất định sẽ sớm được giải quyết thôi!”
Tô Lợi gật đầu tự động viên, trong lòng vẫn thấp thỏm.
Họ không ngờ rằng việc Sở Sở mượn hàng không hề thuận lợi,
các bạn cô ai cũng từ chối, sợ sự nghiệp gặp rắc rối.
Phòng họp của Hoàng Hải rất nặng nề. Trước mặt các thành viên
hội đồng quản trị đặt một bản báo cáo kết quả kinh doanh của SSP Week, họ đều
cho rằng sự việc xảy ra quá nghiêm trọng, nghiêm nghị nhìn Thang Mẫn.
Hiểu Khiết ngồi bên cạnh, phấp phỏng lo sợ.
Ông A lên tiếng: “Tôi nghe nói Hoàng Hải tổ chức SSP Week lớn
gấp ba lần lễ kỷ niệm thông thường, đã giúp kết quả kinh doanh tăng gấp ba,
nhưng kiện cáo của khách hàng hình như cũng tăng ngang vậy. Giám đốc Thang,
việc này là thế nào?”
Đổng sự Tăng và các thành viên khác đều khẽ nhếch mép.
Hiểu Khiết nhìn Thang Mẫn, tự động đứng lên: “Thưa hội đồng
quản trị, chúng tôi đã tiến hành đàm phán với nhà sản xuất về thời gian cung
cấp hàng, vấn đề này sẽ nhanh chóng được giải quyết.”
Thang Mẫn xua tay, cắt lời Hiểu Khiết, “Thưa hội đồng quản
trị, lần này thực sự là sơ xuất của tôi, toàn bộ vấn đề tôi sẽ chịu trách
nhiệm.”
Đổng sự Tăng không để Thang Mẫn nói tiếp, giả bộ quan tâm, “A
Mẫn, uncle không trách cháu, dù sao thì cháu vẫn còn trẻ, mọi người chỉ lo vị
trí quyền chủ tịch cháu không đảm đương nổi cho nên mới đến giúp thôi.”
Thang Mẫn thuận theo, cười: “Cảm ơn uncle đã thông cảm. Về
vấn đề cung cấp hàng hóa, cháu đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, xin hội đồng
quản trị đừng lo.”
Ông A lại tiếp tục: “Cô thường nói thời gian là vàng. Vấn đề
này một ngày không giải quyết, Hoàng Hải chúng ta chẳng phải càng ngày càng lỗ?
Ba ngày, trong vòng ba ngày tôi muốn nhìn thấy sự thay đổi, nếu không thì…”
Ông ta kéo dài giọng, uy hiếp nhìn Thang Mẫn.
Thang Mẫn chau mày, “Thế nào?”
Ông A tức giận: “Đuổi việc toàn bộ phòng kế hoạch, thà thuê
nhân viên ngoài chứ không muốn cho mấy kẻ vô dụng ăn hại lĩnh không tiền
lương!”
Hiểu Khiết tức giận mím chặt môi, biết rằng việc này đã không
thể lui được nữa.
“Nói vậy chẳng phải gián tiếp mắng A Mẫn nhà chúng tôi không
biết lãnh đạo ư?” Đổng sự Tăng giả vờ khiển trách, nhưng thực chất đang chỉ
trích Thang Mẫn.
Thang Mẫn nín nhịn, không phản bác.
Đổng sự Tăng ra trò xoa dịu bầu không khí, “Còn trẻ tuổi
đương nhiên thiếu kinh nghiệm, còn cơ hội sửa đổi. Các vị hãy nể mặt tôi, đừng
ép con bé nữa.”
Nghe thấy những lời giả nhân giả nghĩa của Đổng sự Tăng, Hiểu
Khiết lo lắng thay Thang Mẫn.
Thang Mẫn nén giận, không ngừng hít sâu, hơi thở dồn dập,
ngực phập phồng liên tục.
Đổng sự Tăng bèn cam đoan, “Tôi tin giám đốc nhất định sẽ xử
lý việc này một cách tốt đẹp. A Mẫn à, mấy ngày tới cháu phải vất vả hơn rồi,
cấp dưới thiếu năng lực, chỉ còn dựa vào mình cháu thôi. Ái dà, uncle thương
cháu quá!”
Đổng sự Tăng làm như hòa nhã nhưng lời nói lại mang kim.
Thang Mẫn suy nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết tâm: “Chúng
tôi nhất định sẽ giải quyết triệt để, không để các vị phải đợi quá ba ngày. Ba
ngày sau, nếu không đưa ra được phương án, tôi tình nguyện nhường lại vị trí
quyền chủ tịch.”
Hội đồng quản trị kinh ngạc, Hiểu Khiết cũng bất ngờ, không
ngờ Thang Mẫn lại tự đặt ra một thời hạn nghiêm ngặt như vậy.
Đổng sự Tăng thốt lên: “Ồ, xem ra A Mẫn rất tự tin, không cần
chúng ta phải bận tâm, đành ngồi chờ thôi.” Ông ta mỉm cười đắc thắng, đứng
lên.
Thang Mẫn tràn đầy tự tin khiến người ta không biết cô đang
nghĩ gì.
Đổng sự Tăng và Thang Mẫn đối đầu, không gian như bao trùm
bởi một làn thuốc súng dần lan tỏa.
Hiểu Khiết lại có suy nghĩ khác.
Cuộc họp kết thúc, hội đồng quản trị dương dương, tự đắc trên
hành lang.
Ông B nói: “Nhìn hai vị kẻ đấm người xoa, người múa kẻ hát
phối hợp, khiến cho hai con gà con sợ đến mức đần cả người, còn dám đồng ý thời
hạn ba ngày nữa chứ, quá đã.”
Các thành viên khác cũng cười phụ họa.
Ông A thoáng lo lắng, “Nhưng Thang Mẫn tự tin lắm, liệu có
phải cô ta đã nghĩ ra phương án?”
Đổng sự Tăng gạt đi: “Không thể nào, Thang Mẫn luôn bình tĩnh
quan sát tình thế, lần này gặp rắc rối lớn, một tuần chưa chắc đã giải quyết
nổi, dám đồng ý ba ngày chứng tỏ, cô ta thiếu tự tin.”
“Tôi chỉ lo ngộ nhỡ.”
Đổng sự Tăng vỗ vai ông ta, “Không phải lo, cứ cho là có
cách, chẳng lẽ chúng ta lại không thể thấy để xử lý ư?”
Tất cả gật đầu, hài lòng đắc chí đi về phía thang máy.
Quay về phòng làm việc, sắc mặt Thang Mẫn xanh xao, Hiểu Khiết
đi theo.
Thang Mẫn tức giận phát tiết, vỗ rầm xuống bàn: “Lần này tôi
đã tính nhầm, mấy lão cáo già đó mới được thể.”
Hiểu Khiết lo lắng: “Giám đốc, việc này thực sự giải quyết
được trong ba ngày sao?”
Thang Mẫn nghiêm túc, tập trung suy nghĩ, “Tôi muốn cô liên
lạc với tất cả các nhà cung cấp.”
Hiểu Khiết không hiểu, “Giám đốc, Sở Sở đã hỏi các trung tâm
thương mại khác, dùng mọi cách vẫn không lấy được hàng đó thôi?”
“Nghe tôi nói hết.” Thang Mẫn cắt ngang, nghiêm giọng, “Hãy
liên lạc với tất cả các nhà cung cấp mà chúng ta có thể liên lạc được, bất kể
là tiệm thuốc, siêu thị, cửa hàng bán lẻ đều được, hãy đề nghị dùng “giá gốc”
để thu mua tất cả mỹ phẩm của họ, dùng loạt hàng này bổ sung vào kho.”
Hiểu Khiết kinh ngạc: “Dùng giá gốc thu mua rồi lại bán với giá ưu đãi? Như thế chúng ta bán bao nhiêu lỗ bấy nhiêu!”
Thang Mẫn đã quyết định rồi: “Mất uy tín thì bao nhiêu tiền cũng
không mua lại được. Spirit Hoàng Hải là tâm huyết cả đời của mẹ tôi, tôi tuyệt đối không thể nhường lại vị trí quyền chủ tịch!”
Hiểu Khiết vô cùng sửng sốt, nghĩ một lát: “Vậy phần lỗ phải làm thế nào? Đấy không phải là một khoản tiền nhỏ.”
Vấn đề này Thang Mẫn đã có chuẩn bị, cô trả lời chắc như đinh đóng
cột: “Thiệt hại bao nhiêu tôi sẽ chịu, không động đến vốn của Spirit
Hoàng Hải. Tôi hy vọng cô bí mật xử lý việc này, đừng để ai khác biết,
đặc biệt là Sở Sở.”
Hiểu Khiết gật đầu.
“Dù có khuynh gia bại sản tôi cũng không thể để uy tín của Spirit
Hoàng Hải chịu một hao tổn!” Thang Mẫn cứng rắn, cương quyết không thỏa
hiệp.
Cô gật đầu rồi ra ngoài. Khoảng cách đến cánh cửa chỉ mấy bước chân
nhưng sao nặng nề. Trước khi khép cửa lại, Hiểu Khiết lo lắng nhìn Thang Mẫn lần nữa mới rời đi.
Quay trở về phòng kế hoạch, cô bắt tay gọi điện tới từng nhà cung cấp ngay lập tức. Từng hàng từng cột trên danh sách đều bị đánh dấu tam
giác hay dấu gạch chéo, thêm vài con số lẻ.
“Số lượng không đủ.” Cô lầm bầm, cất điện thoại đi, không biết nên làm thế nào.
Tô Lợi và Tiết Thiếu cầm tài liệu tới báo cáo.
Tiết Thiếu vô cùng sốt ruột, “Giám đốc, chiều nay nhà cung cấp gọi
điện đến, việc vận chuyển gặp vấn đề, khả năng 10 ngày nữa mới có hàng.”
Tô Lợi khó xử: “Nhân viên phòng dịch vụ khách hàng cũng thông báo,
hôm nay số lần khách hàng kiện cáo tăng gấp ba, tôi cũng đã soạn xong
mẫu thư xin lỗi, phải gửi cho từng người một, xin giám đốc xem qua.”
Hiểu Khiết bực bội, nhận tài liệu, chẳng có tâm trạng để đọc, vẫy vẫy tay, “Được rồi, được rồi, tôi sẽ xử lý.”
Các đồng nghiệp khác cũng lại gần báo cáo, “Giám đốc, nhân viên phòng dịch vụ nói còn một lô hàng trong kho.”
Hiểu Khiết không để tâm, ánh mắt đưa về chỗ trống của Thang Tuấn, thở dài.
Đến lúc hết giờ, toàn thân Hiểu Khiết bải hoải. Lê giày cao gót thất thểu trên phố.
Một nhóm thanh niên vui vẻ hò hét lướt ngang qua cô: “Phải làm tăng
hai chứ nhỉ? Đi hát nhé?” Tiếng vỗ tay hưởng ứng, hân hoan, trái ngược
với Hiểu Khiết lặng lẽ.
Một đôi tình nhân tay trong tay, ngọt ngào dựa vào nhau. Cô gái giơ
cây kem trong tay lên, chàng trai lập tức liếm một miếng, cả hai mỉm
cười ngọt ngào. Hiểu Khiết liếc đôi tình nhân, bước nhanh qua họ.
Đi được vài bước, thấy một cửa hàng bày hai chú thỏ cạnh nhau, cô
dừng lại nhìn chằm chằm vào chúng, “Ngay đến chúng mày cũng có đôi.”
Hiểu Khiết lôi điện thoại ra tìm danh bạ, chẳng ai có thể gọi điện được.
Hai OL trẻ trung vẫn mặc đồng phục, ngà ngà say, dựa vào nhau lảo
đảo. Một cô đang cười hi hi, không cẩn thận va phải Hiểu Khiết, làm túi
của cô rơi xuống. Đồ đạc văng vãi trên đất, ví bung ra để lộ tấm ảnh cô
và Thang Tuấn chụp chung.
Vội ngồi xuống nhặt đồ, thấy bức ảnh bỗng lặng đi như mất hồn.
“Thang Tuấn, em thực sự không biết phải làm sao, em nên làm gì?” Cô thở dài, gập ví lại, cất vào túi.
Con phố Thượng Hải người xe đi lại như mắc cửi. Cô vẫn đứng nguyên
nhìn ngã tư, lòng rối rắm không biết phải đi theo hướng nào. Quay lại,
đằng sau là một nhà hàng thịt nướng, khách khứa rất đông.
Nhìn từ ngoài, mọi người cười cười nói nói náo nhiệt, hoàn toàn trái ngược với cái bóng lẻ loi của cô trên tấm kính.
Bất giác, Hiểu Khiết nhớ tới lần ăn uống đó cùng Thang Tuấn. Cô giơ tay đẩy cửa vào.
Bầu không khí sôi động, ồn ào, âm nhạc với tiết tấu mạnh, khắp nơi là tiếng chạm cốc, tiếng của nhân viên nhà hàng.
“Kính chào quý khách.” Nhân viên dẫn chỗ mỉm cười nhiệt tình với Hiểu Khiết.
Cô ngồi xuống, một mình đối diện với một chiếc bàn đầy thịt nướng.
Bàn bên cạnh là một gia đình, bố mẹ trẻ tuổi và hai đứa nhỏ. Hai bé đang ăn kem, góc miệng cô chị dính vệt trắng, cậu em lập tức lấy giấy ăn lau miệng cho chị.
Bất giác lại nhớ tới ngày ở Anh...
“Cô mới giống đứa trẻ chưa lớn, ở Anh tôi cứu cô mấy lần, ở Đài
Loan cũng thế, ở Thượng Hải cũng vậy, đều là tôi lau miệng giúp cô, đến
ngay cả ăn kem cũng là tôi lau giúp cô.” Thang Tuấn vừa nói vừa lau khóe miệng giúp cô.
Cô hét lên: “Này, anh có ý gì hả?”
Nhìn hai chị em bàn bên vui vẻ ăn uống, Hiểu Khiết lấy điện thoại ra
tìm số Thang Tuấn, ngón tay đã đặt trên nút gọi mà trong lòng vẫn phân
vân.
Vào lúc này, Thang Tuấn đã nhận lời mời dùng cơm của Sở Sở.
Bàn ăn bày nhiều món thịnh soạn, một chai rượu vang và ba chiếc ly.
Chủ tịch Tăng ngồi ở vị trí chính, mỉm cười: “A Tuấn à, từ lâu đã muốn
mời cháu đến nhà rồi, nhưng công ty cứ hết việc này đến việc khác, lần
lữa tới tận hôm nay, cháu không trách uncle chứ?”
Thang Tuấn lễ phép đáp: “Đương nhiên là không ạ, đến làm khách ở nhà uncle là niềm vinh hạnh của cháu.”
Đổng sự Tăng cầm ly rượu lên: “Sao lại khách sáo thế, quen biết lâu vậy, người một nhà rồi. Nào, tự nhiên nhé, đừng khách sáo.”
Thang Tuấn gật đầu.
“Anh ăn cá đi.” Sở Sở gắp một miếng cá hồi nướng cho Thang Tuấn.
Đổng sự Tăng lập tức trêu trọc: “Sở Sở vẫn bám cháu như vậy đấy A Tuấn.”
Sở Sở xấu hổ: “Bố.”
Đổng sự Tăng cười: “Ha ha, là ai từ nhỏ đã như cái đuôi của Thang
Tuấn, cậu chàng đi tới đâu là con theo tới đó, còn nằng nặc lớn lên phải làm cô dâucủa Thang Tuấn. Bố vẫn nhớ hồi nhỏ hai đứa tham gia đám cưới
con gái chủ tịch Vương. Sở Sở mặc váy phù dâu mà cứ tưởng là váy cưới,
nghĩ mình là cô dâu, gặp ai cũng bảo kết hôn với Thang Tuấn rồi.”
Sở Sở ngượng nghịu, Thang Tuấn lúng túng cười trừ. Anh đã quên chuyện này từ lâu.
Đoạn, quản gia nhà họ Tăng cầm điện thoại tới, “Lão gia, gọi ông ạ.”
“Hai đứa cứ nói chuyện đi.” Đổng sự Tăng đứng dậy, ra khỏi phòng ăn.
Sở Sở đỏ mặt nhìn Thang Tuấn: “Anh còn nhớ chuyện mặc váy phù dâu không?”
Thang Tuấn chau mày: “Ấn tượng mơ hồ, em vẫn nhớ à? Rõ ràng là em ít tuổi hơn anh, sao nhớ được nhỉ?”
“Vì em cứ nghĩ hôm đó là ngày quan trọng nhất trong đời mình, em kết hôn, kết hôn với anh.”
Thang Tuấn cười: “Em vẫn tưởng thật à?”
“Đương nhiên, anh nên khâm phục em mới phải, nhỏ như vậy đã tìm được
người muốn lấy làm chồng.” Sở Sở ngầm bày tỏ mình đã thích anh từ rất
lâu.
Thang Tuấn lại chẳng vui vẻ gì, “Hay nhỉ.” Anh có ý tránh né.
Đổng sự Tăng quay trở lại: “Ha ha, con gái từ nhỏ đã tinh mắt đấy, bố cũng rất hy vọng A Tuấn làm con rể mình.”
Sở Sở sung sướng liếc sang Thang Tuấn, anh chỉ cười gượng.
Đổng sự Tăng lên tiếng: “Lúc nãy bác Lý của trung tâm thương mại Thế Giới ở Bắc Kinh gọi đến, hỏi thăm bệnh tình mẹ cháu.”
“Không vấn đề.” Đổng sự Tăng giả vờ cân nhắc, “A Tuấn.”
“Vâng, uncle.”
“Nhân tiện đề cập đến bệnh của mẹ cháu, uncle có lẽ phải nói câu này, chắc không được hay cho lắm. Cháu đã bao giờ nghĩ nếu mẹ không tỉnh lại thì phải làm thế nào chưa?”
Đồng sự Tăng đặt thẳng vấn đề, Thang Tuấn nghe mà sững sờ.
Ông tiếp: “Uncle không có ý xấu, chỉ là nhìn cháu trưởng thành, nghĩ
mình phải có trách nhiệm nhắc nhở cháu về tương lai có thể phải đối mặt, việc gì cũng nên đề phòng trường hợp xấu nhất.”
Thang Tuấn nhìn Sở Sở, “Anh không sao, cháu biết uncle muốn tốt cho cháu. Nhưng cháu tin mẹ nhất định sẽ tỉnh lại.”
Đổng sự Tăng lắc đầu: “Tỉnh lại thì sao? Để mẹ cháu thấy cháu bị chị
cháu đá khỏi công ty? A Tuấn, uncle thấy bất bình thay. Cháu và A Mẫn
đều là người thừa kế của Hoàng Hải, dựa vào cái gì mà con bé đuổi cháu
đi.”
Thang Tuấn đáp: “Chị ấy làm việc khách quan.”
“Đối với người nhà còn phải khách quan? Là uncle thì sẽ không làm
vậy. Uncle bao giờ cũng bảo vệ người nhà. Cháu hãy nhớ, uncle rất thích
cháu, rất hy vọng cùng cháu trở thành người nhà thật sự.” Ông nhìn Thang Tuấn, chân thành nói, “Nếu kết hợp cổ phần trong tay chúng ta, sau này
dù A Mẫn không đồng ý cũng không thể ngăn cháu trở về Hoàng Hải. Phía
hội đồng quản trị, uncle nhất định bảo vệ cháu đến cùng.”
Sở Sở mong chờ nhìn Thang Tuấn.
Dưới áp lực của cha con Sở Sở, Thang Tuấn không biết phải từ chối thế nào. Bất chợt điện thoại đổ chuông, phá vỡ tình huống lúng túng khó xử.
“Cháu xin lỗi.” Anh như nhận được cứu tinh, đứng dậy ra một góc, định nghe thì thấy cuộc gọi là từ Hiểu Khiết, bất giác sựng lại.
“A lô?” Cuối cùng vẫn bắt máy.
“Là em, anh có thời gian không? Em quên không mang ví.” Hiểu Khiết
hít một hơi thật sâu, ngoan cố tiếp tục, “Trước kia ở Đài Loan, em cứu
anh mấy lần rồi, giờ đến lượt anh đấy.”
Thang Tuấn liếc qua người họ Tăng, không tiện phản ứng, “Tôi đang có
việc, không tiện. Bye bye.” Rất nhanh, anh cúp điện thoại, quay sang mỉm cười tỏ ý xin lỗi với hai người.
Tại nhà hàng thịt nướng, Hiểu Khiết nghe thấy tiếng tút tút tút, môi
cong lên tức giận nói: “Dám nói làm người không thể không có tình cảm?
Nỡ tuyệt tình vứt mình ở nhà hàng thịt nướng, mặc người ta sống chết à?”
Cô lôi ví định thanh toán, do dự một lát lại lầm bầm: “Thôi, cứ tin Thang Tuấn đi.”
Hiểu Khiết ngồi xuống chỗ cũ, thở dài, giơ tay lên gọi nhân viên, “Cho tôi thêm một thăn bò và thịt lợn.”
Vì cú điện thoại của Hiểu Khiết, Thang Tuấn không sao yên tâm ngồi
ăn, lại ngại Sở Sở và Đổng sự Tăng, đành miễn cưỡng ăn cho xong bữa.
Rời khỏi nhà họ Tăng, anh chỉ muốn lái thẳng đến nhà hàng thịt nướng, nhưng nghĩ đến sự tuyệt tình trước kia của Hiểu Khiết, ảo não đỗ lại.
Dừng xe bên bến Thượng Hải, nhớ lại những lời Đổng sự Tăng - “Cháu hãy nhớ, uncle rất thích cháu, rất hy vọng cùng cháu trở thành người nhà thực sự.”
“Nếu kết hợp cổ phần trong tay chúng ta, sau này dù A Mẫn không
đồng ý cũng không thể ngăn cháu trở về Hoàng Hải. Phía hội đồng quản
trị, uncle nhất định bảo vệ cháu đến cùng.”
Anh mím môi nghĩ ngợi.
Điện thoại chợt đổ chuông, Thang Tuấn cầm điện thoại lên xem, vẫn là Hiểu Khiết.
Do dự một lát, cuối cùng quyết định từ chối cuộc gọi.
Hiểu Khiết đã ngà ngà say, gọi cho Thang Tuấn lần nữa, nhưng điện
thoại chỉ vọng lại một giọng nữ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không
liên lạc được.”
Cô đặt điện thoại xuống, “Đồ vô tình. Uổng công mình nướng cho anh ta bao nhiêu là thăn bò với thịt lợn anh ta thích.”
Vừa nói cô vừa cuộn thịt vào rau, đặt lên chiếc đĩa trước mặt, càu
nhàu, “Thang Tuấn thối tha, nếu anh vẫn không đến, tôi sẽ chén sạch đĩa
thịt này.”
Cửa ra vào vang lên tiếng lanh canh, nhân viên cửa hàng nhiệt tình, “Xin chào quý khách, anh đi một mình ạ?”
Tim Hiểu Khiết đập thình thịch, lập tức nhìn ra, cứ tưởng Thang Tuấn
đến. Không ngờ nhầm rồi. Cô thất vọng cúi xuống, lại gắp thêm vài miếng
nữa.
Bên ngoài, trời càng lúc càng tối. Không biết bao lâu, khách đã lần
lượt về. Cửa hàng cũng tắt đèn biển hiệu, nhân viên bắt đầu quét dọn vệ
sinh.
Bếp nướng của Hiểu Khiết cũng không còn than, chiếc đĩa trước mặt xếp đầy gỏi thịt nướng đẹp mắt. Cô một tay chống đầu, ngủ gật.
Một bàn tay nhẹ nhàng đánh thức cô, Hiểu Khiết sung sướng ngẩng lên: “Thang Tuấn?” Hóa ra là nhân viên cửa hàng, lại thất vọng.
“Xin lỗi, chúng tôi phải đóng cửa rồi.”
Hiểu Khiết ngượng ngùng gật đầu, lảo đảo tới quầy lễ tân, lôi ví ra. Đằng sau vang lên một giọng nam thân thuộc, cuốn hút.
“Không phải nói là quên ví, gọi tôi đến thanh toán giùm?”
Hiểu Khiết sửng sốt, ngẩng đầu lên, là Thang Tuấn. Cô mỉm cười sung
sướng, ngốc nghếch nói, “Ha ha ha, em lừa anh đấy, anh bị lừa rồi. Ha
ha. Chân cô không vững, lung lay ở đó.
Nhân viên khó xử nhìn Thang Tuấn, “Ngại quá, chúng tôi đóng cửa rồi. Phiền anh đưa bạn đi được không?”
Thang Tuấn bực bội nói: “Cô ấy không phải bạn tôi.”
Nhân viên cửa hàng biết ý, vội sửa lại, “À, phiền anh đưa ‘bạn gái cũ’ đi được không?”
Thang Tuấn muốn giải thích, nhưng nhận ra có nói cũng thừa, lôi tiền
ra thanh toán, nói: “Đợi tôi một lát, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay.”
Nhân viên cửa hàng gật đầu, dọn mấy bàn bên cạnh trước.
Thang Tuấn đỡ cô ngồi xuống, Hiểu Khiết cầm một miếng gỏi, “Đây là
thăn bò và thịt lợn anh thích nhất, em vừa nướng xong, mau ăn cho nóng.”
Thang Tuấn lãnh đạm nói: “Đã nguội rồi.”
Hiểu Khiết bĩu môi, đặt thức ăn xuống, “Tiếc nhỉ, đành uống rượu
vậy.” Cô cười lấy chai rượu định rót, nhưng rượu hết rồi. Hiểu Khiết lắc lắc cái chai, giơ tay gọi nhân viên, “Ở đây, thêm một chai nữa.” Nhưng
nhà hàng chẳng còn ai, cô lầm bầm, “Kỳ lạ, đâu hết rồi? Tại sao cả nhà
hàng thế này mà không có phục vụ?”
Thang Tuấn bực bội: “Cửa hàng đóng cửa rồi. Tôi đưa cô về, ngày mai còn phải đi làm.”
Anh dìu Hiểu Khiết đứng lên, mắt cô lim dim nhưng vẫn từ chối, “Không cần! Em không muốn đi làm nữa!”
Thang Tuấn hừ lạnh, “Tôi tưởng cô đi làm vui lắm mà.”
Hiểu Khiết lắc đầu: “No, đi làm rất chán, chán chết đi được. Công ty
không có anh, vô, cùng, chán. Anh lại định nói em gọi anh đến là làm,
việc, theo, cảm, tính phải không? Đúng, em hiện giờ đang làm việc theo
cảm tính, bởi vì em cần anh, công ty cần anh.”
Người say nói thật, Thang Tuấn không khỏi sửng sốt.
Hiểu Khiết buồn bã: “Việc lấy hàng trong SSP Week gặp vấn đề, hội
đồng quản trị chốc chốc lại đến gây sự. Còn anh thì lại rất tự do tự
tại, anh không thấy như thế là không nên hả? Để chị mình gánh vác cả một Hoàng Hải to đùng vậy?”
Cô dừng lại một lát, tay vẽ một vòng trong không khí, thể hiện “Một Hoàng Hải to đùng.”
Thang Tuấn cười nhạt: “Đừng quên chính các người ép tôi đi, muốn tôi bỏ rơi đồng nghiệp, tôi không làm được!”
“Vậy bỏ rơi em, bỏ rơi giám đốc Thang là việc anh làm được phải
không? Anh có biết hai ngày trước giám đốc Thang đã ngất không?” Hiểu
Khiết không hề khách khí chỉ thẳng vào mũi anh.
Thang Tuấn sững sờ, lo lắng hỏi: “Cô bảo chị tôi bị ngất?”
Hiểu Khiết ra sức gật đầu, cứ lấy tay đập vào ngực, “Công ty khó khăn lắm, giám đốc Thang khó khăn lắm, em khó khăn lắm! Anh không bận tâm?
Đúng, nhóm chúng em lấy idea nhóm anh, điều đó chẳng hay ho gì, nhưng
chúng em đã biến cái idea đó thành hiện thực. Chỉ cần anh muốn là chẳng
có gì không thể. Thang Tuấn, đừng trốn tránh nữa, hãy trở về Hoàng Hải,
hãy gánh vác phần trách nhiệm mà anh phải gánh vác đi. Người ta vẫn nói, còn rừng thì không sợ hết củi, như thế mới gọi là có trách nhiệm với
cái anh muốn bảo vệ.”
Mặc dù đã say nhưng những lời Hiểu Khiết nói vẫn khiến Thang Tuấn sửng sốt.
Anh kích động: “Lâm Hiểu Khiết, người bảo phải công tư rõ ràng là cô, người mở to mắt nhìn cả nhóm chúng tôi bị fire cũng là cô, bây giờ lại
bảo tôi trở về công ty. Lâm Hiểu Khiết, cô lúc thế này lúc thế khác, bảo người ta thích ứng làm sao nổi?”
Hiểu Khiết bất chợt ôm lấy mặt Thang Tuấn, hai người sát gần.
Anh sửng sốt, nghe cô nói: “Thế thì đừng thích ứng. Chỉ cần đồng ý
trở về Hoàng Hải với em, cùng mọi người sát cánh chiến đấu. Em tin rằng
chủ tịch Thang cũng sẽ rất vui, biết anh không rũ bỏ trách nhiệm đối với Hoàng Hải, biết anh đang giúp bà bảo vệ Hoàng Hải.”
Ánh mắt cô chân thành khiến anh xao động. Thang Tuấn thở dài, “Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”
Hiểu Khiết nở nụ cười rạng rỡ, đứng dậy. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Thang Tuấn mở tròn mắt, không dám tin đây là sự thật.
“Nhớ nhé, sáng ngày mai 9 giờ phải đến làm việc đấy!” Dứt lời, cô hài lòng, nghiêng ngả ngồi xuống rồi đổ gục.
Thang Tuấn sờ lên môi của mình, đau đầu nhìn thấy Hiểu Khiết, “Tửu lượng của em không biết bao giờ mới khá hơn đây!”
Cô ngủ rất thoải mái, còn cười ngọt ngào. Có lẽ là vì Thang Tuấn, vì lời đồng ý của anh.
Thang Tuấn cười khổ.
Sáng hôm sau, Thang Tuấn đầu bù tóc rối đứng trong nhà vệ sinh đánh
răng, mới được một nửa thì dừng tay lại. Anh nhìn mình trong gương, nhìn vào môi mình.
Sờ tay lên, khoảnh khắc tối hôm trước chạy qua óc, bỗng thấy vui vui. Nhưng nghĩ kỹ lại: “Cô ấy say rồi, chắc không biết bản thân đã làm gì
đâu.”
Bởi vì lần nào cũng thế. Anh lắc đầu bất lực, tiếp tục đánh răng.
Xong xuôi, ra khỏi nhà vệ sinh, bước vào phòng mình, điện thoại đổ chuông. Anh nhìn màn hình, là một số máy lạ.
“Ai mà sớm thế này đã gọi mình nhỉ?”
Do dự nhấc máy, điện thoại vang lên giọng nói dứt khoát và nghiêm
khắc của Hiểu Khiết, “Tối qua không phải đã nói là hôm nay đi làm rồi à? Bây giờ anh đang ở đâu đấy hả?”
“Hiểu Khiết?” Thang Tuấn ngạc nhiên.
Hiểu Khiết nhắc nhở, “Gọi em là giám đốc Lâm. Bây giờ đã là
8 giờ rưỡi sáng rồi, thời gian nhân viên mới đến điểm danh là 9 giờ, anh vẫn còn nửa tiếng đấy.”
“Khoan, hôm nay tôi có việc, với lại...” Anh bực bội, “Tối qua tôi hoàn toàn chưa nhận lời.”
Hiểu Khiết không cho anh cơ hội, “Cứ thế nhé, đi đường cẩn thận.”
Điện thoại vang lên tiếng tút tút tút, cô cúp máy rồi.
“Làm trò gì thế? Tưởng tôi phải nghe lời cô à?” Thang Tuấn tức tối,
nhưng sự xỉ nhục của Thang Mẫn và sự chân thành của Hiểu Khiết, thêm cả
sự kỳ vọng của mẹ lần lượt xuất hiện trong đầu.
“Anh đừng vứt bỏ trách nhiệm với Hoàng Hải.” Giọng Hiểu Khiết văng vẳng bên tai.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Thang Tuấn cắn răng, bắt đầu gọi điện, “La Kiệt, tôi Thang Tuấn đây. Xin lỗi, có việc đột xuất, chiều nay
không tham gia Hội đầu tư với cậu được. Yên tâm, tôi đã sắp xếp cho cậu
và chủ tịch Rodman một cuộc gặp riêng rồi. Đừng quên, không thì tôi sẽ
bị chửi một trận đấy. OK. Bye.”
Đi đi lại lại bàn giao công việc xong xuôi, anh cúp máy, thay quần
áo, chạy ra bãi đỗ xe rồi phóng thẳng đến trung tâm thương mại Hoàng
Hải.
Đến nơi, hơi hồi hộp, Thang Tuấn bước vào thang máy, đang định nhấn
nút thì bắt gặp hai nhân viên nữ mang cao gót, muốn đuổi kịp thang máy,
mà một người bị rơi giày, một người thì suýt ngã.
“Đợi với!”
Anh vội nhấn nút chờ, cả hai vội vàng chui vào.
“Sao hai người lại ở đây?” Anh sửng sốt. Tố Tố vẫn đeo một chiếc túi lớn, Trịnh Phàm vẫn sặc sỡ, y hệt trước kia.
Hai người phụ nữ bắt gặp Thang Tuấn lại không lấy làm ngạc nhiên. Tố
Tố mỉm cười, “Sáng sớm tôi đã nhận được điện thoại của phòng nhân sự mời trở về phòng kế hoạch marketing, tôi giật cả mình, lúc đầu còn tưởng
lừa đảo.”
Trịnh Phàm lên tiếng: “Tôi cũng thế! Tôi còn phải hỏi thật kỹ, biết
chủ nhiệm Thang cũng quay lại mới đồng ý đấy! Anh có bị giật mình
không?”
Tâm trạng lúc đầu của Thang Tuấn chốc lát thoải mái hơn, “Tốt quá, có hai người ở đây tôi yên tâm hơn nhiều.”
Cả ba vừa cười vừa nói, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Tại phòng kế hoạch, bầu không khí thật ảm đạm. Tô Lợi liên tục gọi
điện, Tiết Thiếu khổ sở nhìn số liệu trên máy, ba nhân viên còn lại cũng đang úp mặt vào mạng tìm kiếm.
Điện thoại trên bàn Tô Lợi đổ chuông, cô vội nhấc máy, giọng Hiểu
Khiết vang lên, “Nhắc mọi người cuối giờ chiều nay họp khẩn, cùng nghiên cứu giải pháp vấn đề thiếu hàng của SSP Week, nhớ tìm hiểu số liệu
trước nhé!”
“Vâng, tôi biết rồi.” Tô Lợi quay sang Tiết Thiếu và ba đồng nghiệp kia, “Giám đốc dặn tối nay họp khẩn.”
Mọi người lại trợn tròn mắt nhìn đằng sau Tô Lợi. Cô quay lại, Thang Tuấn, Tố Tố và Trịnh Phàm đang mỉm cười nhìn họ.
Tiết Thiếu kinh ngạc kêu lên, “Sao mấy người lại đến đây?”
Tố Tố đáp: “Vì chúng ta đều là đồng nghiệp cũ. Thế nào, trưởng nhóm
không chào đón chúng tôi? Với lại, chúng tôi làm sao có thể đứng yên
nhìn các bạn gặp khó khăn chứ?”
Tất cả ùa lại.
Tô Lợi vui sướng: “Tốt quá, trở về hết rồi.”
Thang Tuấn bình tĩnh lên tiếng: “Tình hình thiếu hàng hiện nay thế nào? Có lấy được hàng từ các nhà cung cấp khác không?”
“Đều không lấy được, chủ nhiệm anh xem.” Tiết Thiếu đi về chỗ ngồi,
nhấn nút ‘back’, “Đây là lượng hàng lấy tạm từ kho của nhà cung cấp.
Nhưng cộng hết vào cũng không duy trì được mấy ngày.”
Thang Tuấn bất giác chau mày, “Xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng.”
Tô Lợi góp lời: “Giám đốc Lâm vừa gọi điện thoại thông báo, tối nay
triệu tập cuộc họp khẩn cấp, thảo luận cách thức giải quyết tình hình
thiếu hàng.”
Thang Tuấn nói: “Trước tiên phải ước tính số lượng thiếu, bao gồm cả
phần khách hàng kiện cáo. Các trung tâm thương mại khác có hoạt động ưu
đãi gì đối với những loại hàng chúng ta thiếu không?”
Anh chỉ huy rất nhịp nhàng, nhân viên phòng kế hoạch tập trung tinh
thần phối hợp. Cả phòng như được tiếp thêm sức mạnh, dần dần sống lại.
Thang Tuấn trở về văn phòng riêng, thấy trên bàn có đặt một lon trà
giải nhiệt, chặn một tờ giấy. “Chào mừng Mr. Peter Rabbit quay trở lại,
mong anh sẽ cố gắng nhiều! Trà giải nhiệt phòng chảy máu cam.”
Phần chữ ký có vẽ thỏ Peter mặc váy, lòng anh bỗng thấy ấm áp.
Về việc trở lại của nhóm Thang Tuấn, Thang Mẫn hiển nhiên không vui,
ngồi trên sofa đùng đùng nổi giận, nhìn chằm chằm vào Hiểu Khiết: “Ai
cho phép cô tìm những nhân viên bị fire đó về?”
Hiểu Khiết thành khẩn: “Với nhân lực hiện nay, tuyệt đối không thể
bắt tay hỗ trợ giải quyết vấn đề SSP Week. Cho nên tôi đã tự ý quyết
định gọi họ quay lại, giúp Hoàng Hải vượt qua khó khăn hiện tại.”
Thang Mẫn vẫn cau có.
Hiểu Khiết thuyết phục, “Giám đốc bảo tôi liên lạc với các nhà cung
cấp, dùng giá gốc để thu mua mỹ phẩm, việc này có thể giúp được uy tín
của Hoàng Hải trước hội đồng quản trị, nhưng vô hình chung giúp các
trung tâm thương mại khác tăng doanh số.”
Thang Mẫn mím môi, không cam tâm.
Hiểu Khiết tiếp tục: “Đối với giám đốc, điều quan trọng nhất là uy
tín. Nhưng đối với tôi, đó lại là lợi nhuận. Để cứu vãn nguy cơ này, tôi có thể hạ cố tìm nhóm Thang Tuấn, xin họ quay lại, bởi vì tôi tin họ
chắc chắn giúp công ty vượt qua được khó khăn.”
Thang Mẫn chau mày lại, “Cô lấy gì đảm bảo? Quyết định này có đánh
bại cả phòng kế hoạch không? Trách nhiệm này cô gánh vác nổi?”
Hiểu Khiết lắc đầu, “Thang Tuấn từng nói với tôi, chấp nhận đầu tư là chấp nhận rủi ro. Nếu sợ rủi ro thì thà đừng đầu tư, ở nhà bán mỳ còn
hơn!”
Thang Mẫn bất giác nhếch mép, “Cũng rất có lý.”
Hiểu Khiết đứng dậy, nghiêm túc nói: “Tôi là giám đốc dự án này, tôi
sẽ lấy bản thân ra đảm bảo, nhất định sẽ làm SSP Week hạ màn một cách
hoàn hảo, đồng thời nhận được sự thừa nhận của hội đồng quản trị. Tôi
tin giám đốc cũng không hy vọng để hội đồng quản trị có cơ hội tiếp quản Spirit Hoàng Hải.”
Sự tự tin của Hiểu Khiết đã lay động được Thang Mẫn, nhưng giám đốc
Thang vẫn lạnh lùng hỏi, “Cô chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề thiếu
mỹ phẩm?”