Trung tâm thương mại Hải Duyệt, đại
sảnh, thang máy đang đi xuống. Tử Tề chuẩn bị lên tầng trên để gặp bố, không
ngờ từ đằng xa lại thấy ông anh trai Cao Tử Hào rảo bước về phía này. Mỗi lần
gặp Tử Hào,hai anh em đều khó tránh khỏi lời qua tiếng lại, lại thêm chuyện
trước kia bị Tử Hào đá ra khỏi Hải Duyệt, anh vẫn thấy khó chịu. Tử Tề không
muốn đụng mặt anh ta,trước khi bị phát hiện liền tránh mặt.
Anh đẩy cánh cửa của lối thoát hiểm,
định đi lên thì chợt một trang giấy ở đâu bay xuống. Tử Tề sững lại một lúc,
đưa tay bắt lấy, anh nghe có tiếng ca véo von vọng từ trên lầu. Cái kiểu hát
sai nhạc sai điệu này hình như anh biết, quen thuộc lắm.
Không nén nổi tò mò, Tử Tề bất giác tìm
kiếm nguồn âm thanh.
Cầu thang bộ không mấy sáng sủa, ánh
nắng xuyên qua những tấm kính, lấp loáng trên lối đi, nhảy múa trên lưng Hiểu
Khiết. Cô cầm hộp cơm, ngồi một mình ở bật thềm nghiên cứu đống tài liệu, vừa
nghe nhạc vừa chăm chú phác thảo thiết kế. Trước mặt chợt xuất hiện một tờ bản
vẽ, cô giật nảy mình, kéo tai nghe xuống, vội ngẩng lên, khuôn mặt tuấn tú quen
thuộc xuất hiện trước mắt.
“Tiểu thư tháp bia siêu thị!” Tử Tề
không ngờ lại tóm được cô gái mà anh đang muốn tìm.
“Công tử tháp bia bất lịch sự!” Hiểu
Khiết ngẩn người nhìn Tử Tề, dáng người rắn rỏi, bộ comple vừa khít càng khiến
anh trông thời thượng và tao nhã, cô ấp úng: “Thì ra buổi tối
hôm đó không phải là mơ…”
Tử Tề vui vẻ: “Cuối cùng tôi cũng tìm
thấy cô rồi!”
Hiểu Khiết hỏi lại vẻ bực bội: “Tìm tôi
làm gì?”
Trong giây lát Tử Tề không biết phải đáp
thế nào, anh lúng túng: “Ừ nhỉ, tôi tìm cô làm gì chứ?”. Anh cau mày, bỗng nói:
“Sao lúc nào cô cũng tạo ra loại âm thanh ồn ào vậy hả? Cô đang làm gì
đây?” Liếc tập bản vẽ tủ kính trưng bày bên cạnh Hiểu Khiết, anh cười
nhạt, “Lại thay túi Prada thành nhẫn Tiffany, coi khách hàng mù hết rồi, cô
không cảm thấy mấy cái tủ kính này quá tẻ nhạt à?”
Hiểu Khiết bực mình, buông bút xuống,
“Anh nghĩ tôi thích hả? Nhưng tủ kính trưng bày cho dịp Valentine chỉ dùng
trong thời gian rất ngắn, ngay sau đó sẽ chuyển sang kế hoạch mùa xuân, thêm
việc thiếu kinh phí, chỉ được phép sử dụng bối cảnh và đạo cụ của những năm
trước. Tôi làm được gì chứ? Từ bỏ mơ ước du học Anh, chọn ở lại đây làm việc,
cứ nghĩ đến chuyện chỉ có thể lấy cái thiết kế của năm ngoái năm kia rồi thay
màu sắc là tôi đã cảm thấy thật vô dụng rồi.”
Tử Tề nhìn Hiểu Khiết, trách móc: “Người
tiền nhiệm chọn phương án đơn giản nhất là cô được quyền tìm cho mình lý do
chẳng cần cốgắng? Tôi thấy cô đâu có lý do gì để mà ấm ức, cô đã cố hết sức
đâu! Buổi tối hôm đó cũng vậy, tháp bia mới xếp được một nửa cô đã lăn ra ngủ.
Chính tôi phải thức đến sáng để giúp cô xếp nốt, còn thu dọn sạch sẽ nữa!”
Hiểu Khiết vô cùng sửng sốt.
Tử Tề tiếp tục: “Không cam tâm thì đừng
từ bỏ, không chấp nhận nổi thì thay đổi! Hoặc là chứng minh năng lực, hoặc là
im lặng và chấp nhận thực tế!”
Hiểu Khiết nhìn Tử Tề, cô bị anh nói đến
mức không biết phải phản bác thế nào.
Tử Tề kết thúc: “Đường dễ đi là đường
đổdốc. Thất bại thì chấp nhận được, nhưng thất bại mà chưa phấn đấu thì viện cớ
cũng bằng không!”
Dứt lời anh bỏ đi, để lại một mình Hiểu
Khiết vẫn còn ngơ ngác.
Cô trầm tư giây lát, cảm thấy cái tên
công tử bất lịch sự đó nói cũng có lý, liền cúi đầu cắm cúi vào các bản thiết
kế, nhưng cô vẫn không nghĩ ra chút ý tưởng nào. Đau đầu quá đi mất! Cứ coi như
không theo các thiết kế cũ thì cũng phải nghĩ ra cái gì mới chứ.
Hiểu Khiết cầm điện thoại lên, thấy Tom
đang online, bèn gửi cho Tom một icon “L”.
“Đang phiền não à?” Tom bất ngờ xuất
hiện.
Hiểu Khiết nhìn tin nhắn của Tom trong
điện thoại, khổ sở hỏi: “Về tủ kính trưng bày cho dịp Valentine của trung tâm
thương mại, không biết phải làm thế nào bây giờ.”
Tom gửi lại một icon mỉm cười, hỏi: “Đã
bao giờ cô thử nghĩ xem tại sao lại có ngày Valentine chưa?Tại sao nhất định
phải tặng quà vào dịp Valentine, phải ăn nhà hàng?”
Hiểu Khiết nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
“Bởi cứ đến dịp này, tất cả các cửa hàng hoa, nhà hàng, trung tâm thương mại
đều giảm giá.”
Tom gửi đi một icon biểu thị hài lòng:
“Đúng vậy! Cho nên quan trọng là, cô phải làm thế nào để bán ‘lễ Valentine’,
khiến khách hàng mua được tình yêu, công ty thu được lợi nhuận, cả người mua và
người bán đều có lợi?”
Hiểu Khiết dường như đã vỡ ra điều gì
đó, nhưng vẫn còn rất mơ hồ.
Tom lại viết: “Tủ kính trưng bày là bộ
mặt của các trung tâm thương mại, trung tâm thương mại nào cũng phải có, nhưng,
cô phải làm sao để tủ của cô không chỉ bán được sản phẩm mà còn phải thu hút
mọi người?”
Hiểu Khiết im lặng.
Tom gợi ý: “Hãy cứ nghĩ về mấu chốt này
trước đã nhé, cố gắng lên!”
Hiểu Khiết nhìn chằm chằm vào tin nhắn
của Tom, thẫn thờ hồi lâu.
Sau một ngày bận rộn cuối cùng Hiểu
Khiết cũng về đến nhà, bất ngờ nhận được một góiquà.
Từ từ bóc ra, chiếc đầu của thỏ Peter
dần hé lộ. Cô vui sướng reo lên: “Là thỏ Peter! Là mày sao! Đúng là mày rồi!
Chúng ta thực sự có duyên với nhau đấy!”
Giai Nghi cũng vui lây: “Thỏ Peter cậu
thích nhất đây mà!”
Hiểu Khiết xúc động: “Cậu biết không,
khi ở Anh tớ đã nhìn thấy bạn thỏ này rồi, muốn mua lắm nhưng mà đắt quá! Tom,
anh thật tốt với tôi!”
Giai Nghi trêu: “Nghe cậu kể mà tớ cứ có
cảm giác anh chàng Tom như đi guốc vào bụng cậu ấy, nếu không thì làm sao hiểu
cậu đến vậy chứ?”
Hiểu Khiết mở tấm thiệp nhỏ bên trong
hộp ra, trên đó viết: “Nếu cô đã không thể đến Anh, tôi đành phải để chú thỏ Peter
này mang một vài đặc sản nước Anh đến cùng cô làm việc, giúp cô cảm nhận được
nét đẹp của London. Nhưng nếu điều này khiến cô muốn từ bỏ công việc để đến Anh
thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
“Đặc sản gì cơ?” Bấy giờ Hiểu Khiết mới
để ý một tập ảnh trong hộp, cô cầm lên.
Tấm đầu tiên là cầu tháp London. Thỏ
Peter đưa hai tay ra như thể đang đỡ chiếc cầu đặc biệt đằng xa. Trên tấm ảnh
có một dòng chữ nhỏ: Cầu tháp London, không được sập!
Tấm thứ hai là khung cảnh của Westminster. Thỏ Peter đang cầm chiếc đĩa kỉ
niệm lễ cưới của hoàng tử William và công nương Kate. Trên tấm ảnh viết: Cô
Kate của tôi đang ở đâu?
Tấm thứ ba là học viện thiết kế Davis. Thỏ Peter đang đứng bên khung cửa sổ
có sơn sọc đỏ sọc trắng, đầu đội cuốn sách, mắt nhìn về phía ống kính giơ tay
chào. Trên tấm ảnh viết: Jesse, phải gọi tôi là anh đấy nhé!
Tấm thứ tư là tháp London.
Thỏ Peter đang cắm quốc kỳ Anh trên đỉnh tháp.
Tấm thứ sáu là công viên Hyde Park. Thỏ
Peter đang cưỡi ngựa với mấy đứa trẻ, chú ta kéo cương thật oai phong lẫm liệt.
Tấm thứ sáu là chiếc xe bus hai tầng son
đỏ chạy ban đêm. Thỏ Peter đang thư thái ngồi trên xe thưởng ngoạn phong cảnh
phố phường.
Tấm thứ bảy là gánh xiếc Piccadilly. Thỏ
Peter bắt chước điệu bộ dương cung bắn tên của thần tình yêu Cupid.
Hiểu Khiết ngắm đi ngắm lại từng tấm
hình, hai mắt không biết từ lúc nào đã đỏ hoe, cô lầm bầm trách móc: “Trời ạ,
ghét quá đi thôi. Tom, anh hại tôi lại muốn sang Anh rồi.”
Giai Nghi cười: “Chủ nhà của cậu đáng
yêu thật đấy. Chỉ tiếc là anh ta không gửi ảnh bản thân, tớ thực sự muốn biết
trông anh ta thế nào!”
Hiểu Khiết cũng không nén nổi tò mò: “Ừ
nhỉ, đến bây giờ tớ cũng chưa biết anh ta trông ra sao.” Cô ôm thỏ Peter vào
lòng, mỉm cười hạnh phúc.
Giai Nghi nói: “Dù sao thì vẫn phải cảm
ơn người ta đã, cuối cùng cậu cũng cười rồi! Tớ phải qua chỗ Tiểu Mã bây giờ,
một mình cậu ở nhà chiến đấu với cái thiết kế tủ kính trưng bày dịp Valentine
không vấn đề gì chứ?”
Hiểu Khiết đáp: “Không vấn đề gì, tối
nay có nó ở bên tớ rồi!”
“Thế thì tốt, tớ đi đây, bye bye.” Giai
Nghi rời đi luôn.
Hiểu Khiết bế thỏ Peter lên, vui vẻ hôn
chụt một cái: “Ha, mày thật đáng yêu. Ghen tị với mày quá, đi bao nhiêu nơi,
tao càng muốn đến Anh hơn rồi…”
Cô ngắm chú thỏ, rồi lại đưa mắt sang
tập ảnh, bỗng điều gì đó lóe lên trong óc, lời Tom như văng vẳng bên tai, “Đúng
vậy! Cho nên quan trọng là, cô phải làm thế nào để bán ‘lễ Valentine’, khiến
khách hàng mua được tình yêu, công ty thu được lợi nhuận, cả người mua và người
bán đều có lợi?”
Hiểu Khiết chợt tỉnh ngộ, reo to: “Tôi
hiểu rồi! Quan trọng không phải là sản phẩm, mà là khiến cho những ai trông
thấy chiếc tủ trưng bày đều nhớ tới điều hạnh phúc, muốn bước vào trung tâm
thương mại.”
Cuối cùng cũng có phương hướng, cô hôn
chú thỏ Peter một cái, vội vàng lôi hết tài liệu liên quan đến thiết kế tủ
kính, ngồi vào máy tính làm việc.
“Xin chào tất cả mọi người! Kế hoạch cho
tủ kính trưng bày dịp Valentine năm nay tôi dự định sẽ kết hợp sản phẩm với các
câu chuyện cổ tích, nhấn mạnh vào tính hấp dẫn quyến rũ. Chủ đề là: Vào dịp lễ
Tình yêu, các nàng công chúa sẽ ăn vận thật lộng lẫy để đem lại sự nhạc nhiên
thú vị cho chàng hoàng tử của mình. Công chúa Bạch Tuyết ngồi đợi hoàng tử
sẽ mặc chiếc váy phồng mà hoàng tử yêu thích nhất, công chúa ngủ trong rừng chờ
hoàng tử đến cứu sẽ được bố trí nằm trên chiếc giường giải ga cao cấp, công
chúa Lọ Lem sẽ mang một đôi giày cao gót, nhắc hoàng tử nhớ đến đôi chân gợi
cảm của nàng…” Trong phòng họp, Hiểu Khiết đứng trên bục, tự tin diễn đạt về ý
tưởng thiết kế này, “Trên đây là ý tưởng lần này của tôi!”
Các đồng nghiệp mở to mắt, ngạc nhiên
nhìn Hiểu Khiết.
Máy chiếu vẫn đang chạy bản tóm tắt kế
hoạch mà cô đã thức suốt đêm để làm. Cô đứng trên bục, hai mắt thâm quầng,
chờđợi nhìn mọi người.
Cô lo lắng hỏi: “Các anh chị thấy thế
nào ạ?”
Anna cho đây là ý tưởng rất hay nhưng
lại không muốn thừa nhận, “Cũng được đấy.”
Hiểu Khiết nhận được sự cổ vũ của
đàn chị Anna, phấn khởi hơn hẳn.
Daniel lên tiếng đả kích: “Có điều, hoàn
thành được trong một thời gian ngắn không?”
Hiểu Khiết chân thành đáp: “Cho nên tôi
cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người.”
Nhưng họ vừa nghe thấy cần giúp liền
tính bài rút lui ngay.
“Trời ạ, tôi vẫn chưa làm xong kế hoạch
đào tạo cho nhân viên bán thời gian.” Dứt lời, Daniel vội vàng bỏ đi.
“Tôi chợt nhớ ra một việc, giám đốc Joe
muốn tôi lên kế hoạch bàn ăn năm mới cho bốn người mà tôi vẫn chưa làm xong.”
Paul nhanh chóng chuồn đi.
“Ngại quá! Hôm nay là ngày phải nộp bản
dự toán cho phòng kế toán, tôi phải đi hầu hạ thần tài đây” George tiếp bước.
“Bên phòng kinh doanh tìm tôi họp về kế
hoạch sale off mỹ phẩm vào dịp Valentine, thật sự xin lỗi nhé.” Sarah rời khỏi
văn phòng.
“Buổi trưa rồi à? Tôi có hẹn đi ăn với
nhà cung cấp.” Anna cũng ra ngoài.
Tất cả đều bỏ đi hết, Hiểu Khiết ngồi
một mình trên ghế, thất vọng vô cùng. Chợt một ly cà phê được đặt trước mặt, cô
ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Ngải Lâm.
“Đừng trách họ.” Ngải Lâm liếc hình ảnh
trên màn chiếu, “Ý tưởng thiết kế của cô thực sự rất hay, chỉ tiếc là mọi người
trong phòng đều đang bận rộn với kế hoạch cho dịp Tết âm lịch. Tủ kính trưng
bày…” Cô ấy xua tay, “Đại khái thôi, không cần phải tốn nhiều công sức thế
đâu.”
Ngải Lâm nói rồi đi luôn, Hiểu Khiết
càng thất vọng, nhìn những ý tưởng tuyệt đẹp ấy.
Tại sao vậy? Rõ ràng mọi người đều cho
rằng đây là một thiết kế không tồi, vậy tại sao đều không muốn góp sức để biến
nó thành thực hiện?
Đại khái thôi… Có mà “đại khái” là đại khái đấy.
Trong phòng trà nước, tiếng Giai Nghi
oang oang vang lên:
“Tớ xin cậu đấy, làm thế nào mà một mình
cậu hoàn thành được toàn bộ việc bài trí? Mấy đồng nghiệp mới của cậu sao có
thể đang tâm làm thế chứ?” Giai Nghi cảm thấy bất bình thay cho Hiểu Khiết.
Hiểu Khiết lại mặc kệ, lặng lẽ pha cà
phê tan.
Giai Nghi lo lắng: “Vừa không có ai giúp
lại cũng chẳng có kinh phí, tớ thấy chỉ cần bố trí như trước đây là được rồi,
mà ngay cả khi cậu cứ làm theo cách cũ cũng chẳng ai phàn nàn gì.”
Hiểu Khiết không đồng tình: “Tớ biết mọi
người đều nghĩ vậy, nên mới càng không muốn đi theo lối mòn. Nếu chỉ đơn thuần
là copy thiết kế cũ từ các năm trước, vậy thì việc tớ ở lại để làm việc còn có
ý nghĩa gì nữa.”
Giai Nghi ngập ngừng: “Nhưng mà… chỉ có
một mình thì cậu tính thế nào?”
“Ai bảo tớ chỉ có một mình, tớ còn có
cậu mà!” Hiểu Khiết năn nỉ cầu xin, “Giúp tớ lần này đi!”
Một lát sau, hai cô bưng cà phê vào văn
phòng của phòng kinh doanh.
Giai Nghi nói to: “Mọi người ơi, nhìn
xem ai qua này?”
Các đồng nghiệp trong phòng nhìn thấy
Hiểu Khiết, bèn không tiếc lời: “Hiểu Khiết, tôi nhớ cà phê của cô quá.”
“Tôi biết rồi. Có ngay đây, cà phê của
các chị đây.” Hiểu Khiết tươi tắn đưa cà phê đến cho từng người.
Một cô nàng hỏi thăm: “Thế nào? Sang
phòng kế hoạch cóthích không? Nếu cần giúp gì thì cứ nói nhé!”
Hiểu Khiết cười nói: “Thật ạ? Thế thì
tốt quá! Thực ra tôi rất cần mọi người giúp một việc!”
Tất cả chợt sững lại nhìn nhau, chưa đầy
ba giây sau mỗi người nhìn sang một hướng rồi tản ra, trở lại chỗ ngồi, giả vờ
như rất bận rộn.
Giai Nghi thấy thế, không vui nói: “Này
này, mọi người làm thế có hơi quá đáng không vậy!”
Hiểu Khiết không bận tâm, côtừ từ lôi
trong túi áo ra mấy tờ giấy, đọc từng tờ, “Hiểu Khiết, làm ơn mua giúp tôi cơm
sườn nhé! Hiểu Khiết, thứ sáu này có thể đổi ca cho tôi không? Hiểu Khiết, tôi
có hẹn với bạn trai rồi, làm thay ca này cho tôi nhé? Hiểu Khiết, máy fax hết
giấy rồi, phải bổ sung giấy! Hiểu Khiết, có danh mục mới rồi đấy, chiều nay nhớ
đi lấy nhé!” Cô đọc một hơi những yêu cầu mà trước đây các đồng nghiệp này đã
từng nhờ mình. Sau đó cô giơ tập giấy lên, “Vẫn còn nhiều lắm, còn chưa kể đến
những việc mọi người nhờ qua tin nhắn, điện thoại hoặctrực tiếp đâu đấy. Trước
đây tôi luôn giúp đỡ mọi người, bây giờ tôi cần mọi người giúp đỡ, lẽ nào không
có ai muốn giúp sao?”
“À thì…” Ai nấy đều tỏ vẻ lúng túng khó
xử, nhìn nhau, cảm thấy thoáng xấu hổ.
Giai Nghi lên tiếng: “Thưa cả phòng, cô
ấy không phải là người qua đường, cô ấy là Hiểu Khiết, người mà gần ba năm nay
đã luôn giúp đỡ chúng ta, đây là lần đầu tiên cô ấy cần được mọi người giúp, lẽ
nào lại giả như không nghe thấy? Hơn nữa việc mà Hiểu Khiết cần giúp, đối với
mọi người chỉ là việc rất nhỏ chứ không phải việc gì khó khăn.”
Hiểu Khiết lôi bản vẽ tủ kính trưng bày
ra, trải nó lên bàn, khẩn thiết trình bày: “Tôi mong mọi người hãy giúp tôi
hoàn thành tủ kính trưng bày cho dịp Valentine năm nay! Đây không phải là việc
khó, tôi tin sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của mọi người.”
Giai Nghi bèn quay sang nói với một đồng
nghiệp: “Chẳng phải lát nữa chị sẽ đến tìm chủ gian hàng Chanel để làm việc
sao, nhân thể lấy giúp Hiểu Khiết một đôi giày cao gót được không?” Cô lại quay
sang hai đồng nghiệp khác, “Tôi nhớ chiều nay hai người phải đi kiểm tra tất cả
các quầy hàng, vậy nhìn thấy những món đồ phù hợp thì mang về giùm Hiểu Khiết
nhé.”
Nhìn đôi mắt thâm quầng trên gương mặt
đầy vẻ mệt mỏi của Hiểu Khiết, bất giác cảm thấy xấu hổ, tới lúc đó mọi người
mới đến bên bàn xem bản thiết kế tủ kính trưng bày của cô, bắt đầu thảo luận
sôi nổi.
Giai Nghi và Hiểu Khiết nhìn nhau, Giai
Nghi giơ ngón tay ra hiệu mọi việc đã OK, cả hai mới thực sự vui mừng.
Tại khu vực tủ kính trưng bày của trung
tâm thương mại Hải Duyệt, mấy thợ trang trí đang mải miết bố trí bối cảnh.
Hiểu Khiết cầm bản thiết kế đứng giám
sát, vừa hướng dẫn nhân viên phòng kinh doanh hoặc mang dùm hàng hóa tới, hoặc
giúp thay quần áo cho các manơcanh. Ai nấy đều rất bận rộn.
Joe trọc đầu và Ngải Lâm bước ra khỏi
trung tâm thương mại, đến lối dành cho người đi bộ, Joe trọc đầu vẫn đang chăm
chú chỉnh sửa móng tay, Ngải Lâm bên cạnh bỗng “Oa!” lên, khiến Joe trọc đầu
phải giật mình.
“Sao tự nhiên lại hét ầm lên thế hả?”
Joe trọc đầu vuốt vuốt ngực, đưa mắt theo hướng chỉ của Ngải Lâm, đó là phía tủ
kính trưng bày, ngay lập tức ông cũng kêu lên đầy kinh ngạc, “Oa!”
Trong tủ kính, bối cảnh mới hoàn thành được
một nửa-những câu chuyện cổ tích đầy màu sắc: khu rừng của công chúa Bạch
Tuyết, chiếc xe bí ngô của Lọ Lem, căn phòng của công chúa ngủ trong rừng… Mặc
dù tủ trưng bày vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng ý tưởng thì vô cùng sáng tạo tinh
tế.
Joe trọc đầu dừng dũa móngtay, khuôn mặt
căng thẳng từ từ giãn ra thành tán thưởng, ông gật gù khen ngợi.
“Làm ơn xintránh ra một chút!” Hai nhân
viên của phòng kinh doanh bê chiếc giường đi vào, kê giường vào trong tủ kính.
Joe trọc đầu nghiêng người, chau mày.
Ông và Ngải Lâm đi về phía tủ kính, thấy mấy nhân viên phòng kinh doanh đang
bận rộn phía trong đó, nét mặt sa sầm hẳn, hỏi Ngải Lâm: “Phòng chúng ta có
nhiều người thế?”
Ngải Lâm đáp: “Dạ, người của phòng ta
đều đang bận rộn với kế hoạch cho dịp Tết âm lịch, cho nên Hiểu Khiết nhờ mấy
người bên phòng kinh doanh sang bố trí giúp.”
“Nhờ được người phòng khác sang một cách
vô điều kiện?” Joe trọc đầu đưa mắt về phía Hiểu Khiết đang đứng chỉ dẫn, cảm
thấy vô cùng ngạc nhiên, “Cô gái này nhất định không hề đơn giản.”
Đài Bắc đã vào đêm, trung tâm thương mại
đã đóng cửa, trên đường cũng không còn ai. Tử Tề vừa lái xe chầm chậm, vừa đeo
tai nghe nói chuyện điện thoại. “Được, xếp lịch cuộc họp với siêu thị Matsuzaka
vào ngày mai cho tôi.”
Theo yêu cầu của bố, cuối cùng anh quyết
định vào làm việc tại siêu thị Bách Duyệt, nhưng việc này lại khiến Tử Hào
không vui. Anh nhớ lại chuyện sáng nay, Tử Hào hùng hổ xông vào văn phòng của
anh, thái độ giống nhưđi hỏi tội.
Vừa vào đến phòng anh ta đã hỏi ngay:
“Bố thực sự muốn mày vào Hải Duyệt sao?”
Anh lắc đầu, “Chính xác thì bố muốn em
vào siêu thị Bách Duyệt, chứ không phải trung tâm thương mại Hải Duyệt.”
“Bách Duyệt là công ty con của Hải
Duyệt!” Tử Hào không quan tâm là siêu thị hay trung tâm thương mại.
“Anh nói cũng phải. Vậy thì đúng rồi
đấy, bố muốn em vào Hải Duyệt.” Tử Tề rất vui lòng hùa theo cách diễn đạt của
Tử Hào.
Tử Hào châm biếm: “Tao cứ tưởng mày giỏi
rồi, không thèm để tâm đến công ty tập đoàn của gia đình, ai ngờ bây giờ lại
quay về.”
Tử Tề xoa xoa hai bên huyệtthái dương,
“Đúng thế. Mang những kiến thức chuyên biệt trở về giải quyết mấy vấn đề nhà
trẻ, em cũng thấy đau khổ.”
Tử Hào bịchọc giận, “Đừng tưởng mày làm
cố vấn bên ngoài là muốn làm mưa làm gió trong công ty, về nhà rồi còn muốn làm
ông tướng à!”
“Em hiểu rất rõ vị trí của mình, anh
trai!” Anh gọi anh ta một tiếng “anh trai” nhưng Tử Hào vẫn không nghĩ như vậy.
Anh ta cay nghiệt rít lên: “Tao sẽ làm
cho mày phải hối hận vì đã quay lại!”
Nhìn Tử Hào bỏ đi, vẻ mặt Tử Tề tuy bình
tĩnh nhưng trong lòng lại rối như tơ vò. Vì tài sản, anh trai lúc nào cũng đề
phòng bố, không để cho bố can thiệp vào các công việc của Hải Duyệt. Bố không
muốn Hải Duyệt sẽ lụi bại dưới bàn tay của Tử Hào nên đã sắp xếp anh vào siêu
thị Bách Duyệt, hy vọng anh có thể từng bước làm nên chuyện. Anh không thể phụ
lòng bố mình được.
Xe đang di chuyển từ từ trên đường, lúc
đi qua trung tâm thương mại Hải Duyệt, từ đằng xa, anh nhìn thấy mặt tiền trưng
bày rực rỡ được bố trí hoàn chỉnh.
Công chúa Bạch Tuyết mặc một chiếc váy
phồng của Prada, nằm trong chiếc quan tài thủy tinh, màu sắc hài hòa, thật ảo
mộng…
Sau lớp kính là những giấc mơ cổ tích,
khiến anh không thể không dừng xe lại, bước nhanh lên đường đi bộ, mắt không
rời khỏi không gian trước mặt.
Trong không gian ấy, Lọ Lem đang mang
một đôi giày cao gót của Chanel, đứng bên cạnh chiếc xe ngựa bí ngô, cô bé
quàng khăn đỏ choàng trên mình một chiếc áo khoác của Hermes, tay xách một giỏ
táo đi về phía ngôi nhà gỗ, nàng tiên cá ngồi trên tảng đá ven biển, trên cổ
đeo chuỗi dây chuyền kim cương, Aladin và công chúa với phong cách Trung Đông,
ngồi trên tấmthảm da cừu của Kashmir bay về phía sa mạc và lâu đài…
Nhìn mặt tiền trưng bày đã hiện thực hóa
giấc mơ trước mặt, anh thực sự hài lòng và tánthưởng. Đi dọc về phía cuối, phần
bối cảnh người đẹp ngủ trong rừng, một vài chi tiết vẫn chưa xong, Tử Tề ngạc
nhiên khi phát hiện Hiểu Khiết vẫn đang đứng điều chỉnh manơcanh.
“Mày dính vào cho tao nhờ đi!” Hiểu
Khiết gắng hết sức gắn cánh tay bị gãy của manơcanh lên, dùng keo cường lực rồi
mà năm lần bảy lượt vẫn thất bại. Cứ tưởng được rồi, nhưng buông tay ra là lại
rơi ngay xuống ngay.
“Trời ạ!” Cô cầm cánh tay gãy đó, lo
lắng vô cùng.
“Cô không thể yên lặng nổi một phút hả?”
“A…Giật cả mình! Sao anh lại ở đây?” Một
chiếc túi nilon bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, khiến Hiểu Khiết giật nảy mình,
ngẩng đầu lên mới nhận ra Tử Tề.
Tử Tề nói: “Tôi ở lại công ty tăng ca
mấy ngày nay rồi, vốn định về nhà ngủ bù, nhưng lại bị âm thanh quái quỷ của ai
đó gây chú ý. Cô làm tốt đấy chứ, mang đến cho người ta một cảm giác rất tươi
mới!” Anh cười, lấy cà phê từ túi nilon ra đưa cho cô.
Hiểu Khiết rất ngạc nhiên, cái tên vừa
khó chơi lại vừa khó ưa này khen mình, nhưng được anh ta công nhận cũng vui
thật đấy.
“Cảm ơn.” Hiểu Khiết đón lấy cốc cà phê,
không cẩn thận thế nào xô phải con manơcanh.
Thấy manơcanh sắp đổ, Tử Tề đưa tay ra
đỡ, vô tình làm cánh tay còn lại cũng gãy nốt.
Cả hai hét lên: “A!”
Mỗi người cầm một cánh tay gãy, đưa mắt
nhìn nhau, cùng bật cười.
Tử Tề đề nghị: “Tôi sửa cho!”
“Không cần đâu.” Hiểu Khiết ái ngại,
định lấy lại cánh tay anh đang cầm.
Tử Tề cố ý giơ cao cánh tay đó lên,
“Công chúa mắt thâm, nhìn cái mặt cô xem, giống hệt tôi đây này. Mấy ngày không
ngủ rồi hả? Nghỉ một lát đi, uống cà phê cho tỉnh táo hẵng. Cánh tay này bị gãy
cũng có phần trách nhiệm của tôi, để tôi giúp cô gắn lại.” Anh giật lấy cánh
tay Hiểu Khiết đang cầm, lệnh cô ngồi xuống.
Hiểu Khiết mở nắp cốc cà phê, nhấp từng
ngụm một, hỏi Tử Tề: “Ê, rốt cuộc anh ở bộ phận nào vậy? Tại sao lần nào tăng
ca tôi đều gặp anh thế?”
“Tôi ở bộ phận nào không quan trọng, chỉ
cần cô đừng tăng ca rồi gây rắc rối thì chắc chắn sẽ không gặp phải tôi!” Tử Tề
cầm hai cánh tay manơcanh, quan sát chỗ bị gãy.
Hiểu Khiết nhìn anh, lòng đầy nghi hoặc.
Người gì mà kỳ quái, lần nào làm thêm
giờ cũng gặp phải anh ta là thế nào? Anh ta cũng giống cô, vì lý tưởng nên phải
nỗ lực hết mình?
Cô dựa lưng vào chiếc giường kê đệm
Simmons cho người đẹp ngủ trong rừng, mệt mỏi nhấm nháp cà phê, xem Tử Tề đang
cố gắn hai cánh tay của manơcanh.
Tử Tề tiện miệng hỏi: “Sao cô lại nghĩ
ra chủ đề về những câu chuyện cổ tích vậy?”
Hiểu Khiết cười: “Là con gái, ai chẳng
từng tưởng tượng mình là một nàng công chúa, mong ước được diện chiếc váy bồng
lộng lẫy, sở hữu đôi giày thủy tinh, sống hạnh phúc vui vẻ mãi mãi với chàng hoàng
tử yêu mình say đắm. Dù ngày Valentine chỉ là một chiêu trò của các nhà kinh
doanh, nhưng vẫn cho chúng ta một cơ hội tuyệt vời để chia sẻ những điều ngọt
ngào với người mình yêu.”
Tử Tề đang cho keo cường lực vào chỗ gãy
chợt sững lại, thẫn thờ đối diện với manơcanh.
Hiểu Khiết nhìn anh, bối rối hỏi: “Sao
vậy?”
“Tôi đang nghĩ, tại sao công chúa luôn
gặp rắc rối? Công chúa ngủ trong rừng bị phù thủy độc ác nguyền rủa, công chúa
Bạch Tuyết bị hoàng hậu hãm hại, Lọ Lem bị dì ghẻ ngược đãi… Tối nay lại thêm
một cô nữa, công chúa mắt thâm phải thức đêm chuẩn bị cho cửa sổ trưng bày dịp
lễ Valentine!”
Hiểu Khiết mệt mỏi ngápto, “Nếu công
chúa không gặp rắc rối thì hoàng tử lấy cớ gì để anh hùng cứu mỹ nhân?”
Tử Tề nói: “Lẽ nào tình yêu đích thực cứ
phải nhảy qua lửa mới được? Hoàng tử thật đáng thương, trong mắt các cô công
chúa, anh ta chỉ là người thu dọn bãi chiến trường.”
Hiểu Khiết không đáp, Tử Tề quay đầu
nhìn mới phát hiện cô đã gục đầu vào giường ngủ gật, cốc cà phê trong tay mới
uống được một nửa.
Anh lại gần, vỗ vỗ vào vai cô, “Này, cô
đừng ngủ chứ, tính bắt tôi tăng ca giúp nữa hả?”
Hiểu Khiết nửa mơ nửa tỉnh rên rỉ: “Ừm…”
Tử Tề nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô, không
biết phải làm thế nào, chỉ có thể lầm bầm: “Cô đâu phải công chúa của tôi…”
Nhưng lần nào anh cũng phải làm anh hùng cứu nàng mỹ nhân này.
Đành bế cô lên, không ngờ lại làm cốc cà
phê trong tay cô hất vào người. Anh hơi buông tay theo bản năng, đánh rơi cô
xuống giường, cà phê từ vai chảy xuống tay áo, bàn tay, phần ngực… Trông anh
lúc này thật thảm hại. Chẳng còn cách nào khác, anh phải cởi áo sơ mi ra, đặt
sang một bên. Cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, lại phát hiện sàn gỗ và ga giường đều
bị dính cà phê.