Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 4: Nghi ngờ



Kỷ Lang liếc cô ta một cái, gật đầu khen ngợi: "Cô có khả năng quan sát nhạy bén, đưa ra phán đoán cũng khá chính xác." Mặc dù đang tỏ ý khen ngợi nhưng ánh mắt của anh lại không nhìn vào cô ta.

"Chủ tịch Vương, vụ án sẽ nhanh chóng có kết quả, ông cố gắng đợi một chút!"

Chủ tịch Vương rất tin tưởng Kỷ Lang: "Có thám tử Kỷ dẫn đường tôi tin vụ việc sẽ nhanh chóng có kết quả thôi."

Sau khi Triệu Trạch đưa Kỷ Lang vào thư phòng, nơi xảy ra vụ mất cắp, anh quan sát khắp gian phòng một hồi lâu, sau đó ra lệnh thu đội, quay về Sở Sự Vụ để nghiên cứu toàn bộ lời khai của ba người giúp việc.

Ra khỏi cổng biệt thự, Kỷ Lang quét mắt khắp toàn đội, phát hiện trong đội xuất hiện thêm một người chưa từng nhìn thấy qua. Là một cảnh sát, trông khá gọn gàng, gương mặt sáng sủa, đứng nghiêm túc bên cạnh Lê Huy.

"Tôi chưa từng gặp anh, anh là cảnh sát mới đến à?"

"Xin chào, tôi là Hứa Thiên Lập là Đội trưởng mới của đội cảnh sát hình sự thành phố Bắc, trước đây công tác tại thành phố B, đã từng nghe qua danh tiếng của anh. Bây giờ được tận mắt chứng kiến, quả là danh bất hư truyền. Hi vọng đội cảnh sát hình sự và bên phía anh cùng nhau hợp tác tốt!"

Kỷ Lang đưa tay, lịch sự bắt tay anh ta: "Được! Hợp tác tốt!"

Hứa Thiên Lập gật đầu, nhưng không bắt tay Kỷ Lang, chỉ lấy ngón tay phiết môi: "Hợp tác vui vẻ!".

Hành động khá kiêu căng cùng với lời nói thân thiện vừa rồi có chút không phù hợp.

Đội cảnh sát hình sự cũng thu đội, Kỷ Lang lái xe của mình về Sở Sự Vụ.

Trên chiếc xe khác, Mục Y vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em quay lại thấy thám tử Kỷ đứng đó mà sợ hết hồn."

Lê Huy vung tay: "Sếp không dễ khen người khác đâu, từ lúc tôi vào đội đến giờ, sếp cũng chưa từng khen tôi câu nào."

"Thám tử Kỷ trông thật lợi hại", Mục Y thoải mái nói: "Anh Triệu! Thám tử Kỷ không nhận đệ tử sao?"

Triệu Trạch chăm chú lái xe, nhưng vẫn không quên trêu cô: "Từ trước giờ tôi chưa nhìn thấy, nếu cô em có thể khiến cho sếp nhìn với một cặp mắt khác, có thể anh ấy sẽ suy nghĩ lại."

"Thật không? Em cảm thấy đi theo thám tử Kỷ sẽ học được rất nhiều điều." Mục Y là một sinh viên giỏi, có tài quan sát nhạy bén, rất cẩn thận, đáng tiếc vẫn chưa có kinh nghiệm thực tế. Vì thế, khi cô bước vào phòng bảo an, cô lại lựa chọn cách giữ nguyên hiện trường chứ không phải là nhớ kỹ hiện trường, sau đó mới lấy đi vật chứng.

"Vậy em cần phải cố gắng nhiều hơn", Triệu Trạch khích lệ.

"Anh Triệu yên tâm, em nhất định ở trong Sở Sự Vụ thực tập thật tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một cảnh sát giỏi." Mục Y ngẩng đầu, tóc đuôi ngựa đong đưa, vẻ mặt chân thành và hi vọng.

*

Bên phía cảnh sát cũng đã lấy xong lời khai của ba người giúp việc. Tiết Nhạc đang tường thuật lại khẩu cung của bọn họ cho Kỷ Lang. Kỷ Lang ngồi trên ghế chăm chú nghe báo cáo chi tiết của vụ án một lần.

"Trên cơ bản đã loại bỏ tình nghi với ba người giúp việc. Bọn họ khai tối hôm đó về phòng ngủ rất sớm, đồng thời qua camera quan sát cũng không thấy xuất hiện hình ảnh của bọn họ", Tiết Nhạc dừng lại một chút, sau đó tiếp lời: "Nhưng một người giúp việc mới tới nhớ lại, trong cùng ngày hôm đó nhân viên bảo vệ có nhắc cô ta, buổi tối biệt thự mở tất cả các hệ thống chuông báo động, vì vậy buổi tối không nên đi qua đi lại."

Kỷ Lang gõ gõ trên mặt bàn: "Tình hình của nhân viên bảo vệ hiện tại thế nào?"

"Vẫn còn hôn mê!"

"Được! Tôi biết rồi, Tiểu Tiết, cậu qua bên Phòng Giám Định lấy báo cáo về đây cho tôi. Tôi muốn xem qua một chút!"

"Dạ!"

Kết quả của phía Giám định cho thấy, tên tội phạm đã lên sẵn mục tiêu, thủ pháp gây án cực kỳ chuyên nghiệp. Nếu như không phải đã quen tay thì chính là đã lên kế hoạch từ rất lâu. Bên bọn họ cũng tra ra bộ quần áo ngủ ở phòng bảo an cũng là của anh bảo vệ.

Đưa toàn bộ các trọng điểm của vụ án liệt kê ra một lượt, Kỷ Lang mới hốt hoảng nhớ ra hôm nay là cuối tuần. Nếu không phải nhận được vụ án này, mọi người vẫn còn đang nằm ở nhà ngủ nướng.

Anh cũng vừa nhận được điện thoại của Cục Trưởng, yêu cầu trong vòng một tuần phá được vụ án trộm Phật ngọc. Kỷ Lang cười nhạo: Cái lão già này, lão chủ tịch với ông ta có mối giao tình, thành ra quan tâm quá mức, vụ án giết người mấy ngày trước còn chưa có manh mối gì đây. Đúng là không biết phân nặng nhẹ.

Thế nhưng đã có mệnh lệnh của cấp trên, Kỷ Lang đâu thể từ chối, gọi anh em trong Sở Sự Vụ bao gồm luôn cả Mục Y vào họp để sắp xếp lại trình tự vụ án.

Triệu Trạch phát biểu đầu tiên, anh ta cung cấp thông tin tư liệu của những người giúp việc trong biệt thự:

"Nhân viên bảo vệ tên Hà Uy, năm nay 32 tuổi, đi lính mấy năm, trong một đợt huấn luyện, anh ta bị thương nặng ở cằm, nên được xuất ngũ sớm. Ba năm trước, được nhận vào làm bảo vệ trong căn biệt thự đó. Bởi vì tính tình thành thật, nên ông chủ tịch mướn anh ta làm công, trả lương cũng khá cao, không có tranh chấp gì về mặt tiền bạc.

Vương Hữu Tài, 49 tuổi, chủ nhân của căn biệt thự, là chủ tịch của một công ty đầu tư, là một doanh nhân khá nổi tiếng ở thành phố Bắc, rất hay làm từ thiện. Tính tình hơi nóng nảy nhưng lại khá thoải mái. Tượng Phật Ngọc là ông ấy mua cách đây năm năm. Khoảng một tháng trước mới mua bảo hiểm cho tượng Phật này.

Dương Tuệ, 31 tuổi, là vợ của Vương Hữu Tài, là mẫu hình của một bà chủ có quyền thế. Năm năm trước gả cho Vương Hữu Tài, hai người cách nhau hơn mười tuổi. Bề ngoài cho thấy vợ chồng khá mặn nồng, không có mâu thuẫn gì. Ngoài ra trong biệt thự còn có ba người giúp việc, đã lấy lời khai đêm đó toàn bộ đều đang ngủ trong phòng, loại khỏi đối tượng tình nghi."

Kỷ Lang gật đầu: "Mọi người cho ý kiến đi."

Từng người từng người nêu ra ý kiến của mình, có người cho rằng đây là kẻ trộm chuyên nghiệp, đã từng quan sát căn biệt thự khá nhiều lần. Nhưng với trường hợp này phạm vi điều tra quá lớn, không khác gì mò kim đáy biển, biết lần mò từ nơi nào.

Đương nhiên cũng có người hoài nghi ông chủ tịch thông đồng với bên ngoài tự trộm tượng Phật Ngọc để chiếm tiền bảo hiểm; bởi theo điều tra tiền bảo hiểm trả cho bức tượng Phật Ngọc này là rất lớn.

Nói chung, mỗi người đều có một ý kiến, một cách giải thích, một quan điểm khác nhau; nhưng chưa ai có thể đưa ra được một ý kiến sát đáng, tất cả chỉ mới là phỏng đoán.

Kỷ Lang nhíu mày, anh dời tầm mắt chú ý sang cô thực tập sinh, Mục Y vẫn đang vùi đầu vào quyển sổ ghi chép. Sáng nay anh đã nhìn qua được biểu hiện của Mục Y, vì vậy anh lên tiếng: "Mục Y, ý kiến của cô thế nào?"

Mọi tầm mắt đều dồn vào Mục Y khiến cô đỏ mặt: "Cám ơn sếp đã cho em cơ hội bày tỏ ý kiến của mình. Theo như ý kiến của một số anh chị, em có thể tổng kết thế này. Em cho rằng then chốt của vụ án chính là nhân viên bảo vệ đang bị thương kia. Nhưng vụ án vẫn có chút đáng nghi. Hôm nay đến hiện trường, em xin phép lọc ra những nghi ngờ ấy.

Từ hiện trường bị trộm có thể nhìn ra, không chỉ có riêng cửa lớn không có dấu hiệu bị cạy khóa mà ngay cả cửa của phòng đọc sách cũng vậy, có thể lý giải do cửa phòng không đóng. Nhưng căn cứ vào hai điểm này có thể nghi ngờ rằng anh bảo vệ là người lấy trộm. Tuy nhiên chủ tịch Vương lại cho biết anh bảo vệ là người rất thành thật, hơn nữa làm việc đã lâu cũng không có tranh chấp gì với ông ta, trước khi vụ án xảy ra anh bảo vệ cũng không có thái độ nào bất bình thường, đây chính là một nghi vấn.

Nhân viên khám nghiệm hiện trường, thu thập vật chứng cũng không phát hiện ra dấu vết ngụy tạo. Trong phòng bảo an, cũng đã tiến hành lục soát và khám nghiệm các vết máu, hiện trường dường như anh bảo vệ đã bị hung thủ kèm chặt hai bên. Nếu là bị kèm chặt hai bên, như vậy tại sao lại bỏ lại bảo vệ ở cửa sau mà tẩu thoát, hắn không sợ bị nhìn thấy mặt ư?

Trên áo ngủ đúng là vết máu của nhân viên bảo vệ. Nhưng tại sao vết máu lại dính lên đây? Lại là một vết máu rất lớn.

Do đó, theo ý kiến của em, mấu chốt của vụ án chính là nhân viên bảo vệ, chỉ từ anh ta mới có thể có được manh mối hữu dụng.

Nhưng theo em khả năng lớn nhất hung thủ vẫn là nhân viên bảo vệ!"

Nghe xong những lời phân tích của Mục Y, Kỷ Lang là người đầu tiên vỗ tay: "Nói không sai, nhưng thiếu kinh nghiệm trinh sát nên tư duy vẫn còn một số điểm hạn chế!"

Kỷ Lang dừng một chút rồi nói tiếp: "Phân tích của cô rất đúng, nhưng cô phải nhớ kỹ một chuyện tất cả mọi vụ án phát sinh, đều xuất phát từ một động cơ nào đó. Tại sao nhân viên bảo vệ đó lại muốn trộm đồ? Động cơ của anh ta là gì? Vì tiền? Nếu vậy tại sao ở biệt thự này nhiều năm mà bây giờ mới ra tay? Chỉ khi nào cô tìm hiểu được động cơ mới có thể đưa ra toàn bộ lời giải thích hợp lý cho những nghi vấn của mình." Sau khi nói xong, anh nhìn đồng hồ: "Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, mọi người tự mình sắp xếp công việc đi."

"Vâng!"

Tan họp, anh yêu cầu Triệu Trạch nán lại: "Cậu đi điều tra xem chủ sở hữu bất động sản ở khu Thiên Hồ là của ai?"

"Sếp! Anh hoài nghi ..."

Kỷ Lang gõ gõ trên mặt bàn: "Thiên Hồ cũng được xếp vào một trong những khu nhà ở cao cấp ở thành phố Bắc, một căn cũng không dưới hai mươi ngàn. Anh ta chỉ là một bảo vệ, cho dù tiền lương có cao đến mức nào cũng không thể mua được căn nhà ở nơi đó." Lúc nói mấy lời này trong lòng anh thầm oán trách thằng em trai của mình.

"Dạ! Em hiểu rồi!"

Camera trong căn biệt thự có một số bị phá hỏng nhưng vẫn không phải không có cách phục hồi, mấy loại chuyện này không thể gây khó khăn cho Tiết Nhạc. Tiết Nhạc tìm cách kết nối với IP của căn biệt thự, thông tin sẽ nhanh chóng truyền đến máy chủ của Sở Sự Vụ. Kỷ Lang mong muốn có được manh mối từ camera này.

Hôm đó khi nhìn vào nhân viên bảo vệ ấy, anh ta quả thực là một người chính nghĩa, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện. Trong tiềm thức Kỷ Lang không hề mong muốn người bảo vệ này làm ra chuyện không hợp đạo lý, dù sao anh ta cũng đã từng là một người lính.

Kỷ Lang quay qua quay lại cũng đã hơn năm giờ chiều, hôm nay lại là cuối tuần, nhìn mấy đồng nghiệp vẫn còn bận rộn, anh liền vỗ tay một cái: "Thôi mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục."

"Vâng!" mọi người reo hò, vui mừng chuẩn bị tan sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.