“Thế nhưng …”, Kỷ Lang lên tiếng, “Anh nhớ em có nói hung thủ tràn ngập hận thù với nữ giới. Còn Tô Hải … Hắn chỉ coi phụ nữ như đồ chơi, không có chút xíu nào biểu hiện căm ghét!”
“Thật sự rất hận … anh có thể dễ dàng nhìn ra được ư?”, Tô Niệm Đường hỏi ngược lại: “Một hung thủ mắc bệnh tâm lý ghét nhất biểu hiện ra mặt. Bọn họ và người bình thường không có gì khác nhau. Khi họ nói nói cười cười cùng anh, anh cho rằng họ là người rất ôn hoà. Thế nhưng khi hắn lột bỏ mặt nạ, anh sẽ phát hiện người bình thường hay cười hay nói ấy lại đáng sợ đến mức nào.”
Kỷ Lang sững người, vẻ mặt Tô Niệm Đường bây giờ hết sức nghiêm túc khiến anh phải hoàn toàn tin tưởng. Tuy nhiên, kết tội Tô Hải là hung thủ … Có phần nào đó hơi gượng ép và võ đoán. Hơn nữa phản ứng của Tô Niệm Đường ngày hôm nay rất kỳ lạ.
Kỷ Lang suy nghĩ tốt nhất nên tìm thêm chứng cứ, anh muốn xem thử ngày mai bên phía pháp y có tin tức gì mới không. Kết quả ngày hôm sau khi đến Sở Sự Vụ, phát hiện mới không phải từ phía phòng pháp y mà là Tiết Nhạc.
“Sếp! Ro đăng bài, lại là đăng lúc nửa đêm. Và kinh ngạc hơn nữa chính là kết luận của Ro và chị dâu giống nhau như đúc...”, Tiết Nhạc kéo tay Kỷ Lang đến trước máy tính, chỉ vào bài đăng mới nhất của Ro.
Kỷ Lang ung dung gỡ tay tiết nhạc, vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu bớt phấn khích được không???”
Tiết Nhạc phá lên cười.
Kỷ Lang lúc này mới đưa mắt nhìn lên màn hình. Mở đầu bài viết đã bắt đầu suy luận.
Vụ án Dương Tuệ chấn động khắp thành phố Bắc, do vậy dù là báo chí hay trên mạng … Tất cả các diễn đàn đều hừng hực thảo luận, ngay cả vụ án của Lý Linh Linh cũng bị đưa ra, rất nhiều tờ báo và nhiều trang mạng đã cho đây là ‘Vụ án giết người liên hoàn’.
Trên bài đăng của Ro nội dung như sau:
--- Nhất định hung thủ mắc bệnh tâm lý, thậm chí là tên tội phạm mặc bệnh tâm lý. Hung thủ cực kỳ căm giận phụ nữ, cho rằng phụ nữ chỉ là đồ chơi của hắn cho nên mới ra tay với bọn họ. Trong án giết người liên hoàn, trên căn bản vụ án đầu tiên chính là mấu chốt, chính vì lẽ đó người liên quan đến Lý Linh Linh cũng có khả năng là hung thủ của ‘Vụ án giết z liên hoàn’. Có quan hệ với Lý Linh Linh có tất cả ba người, tên không thể nói rõ, thế nhưng khả nghi nhất chính là một người đàn ông tên Tô Hải. Hắn là tình nhân của Lý Linh Linh, bất kể là khoảng thời gian Lý Linh Linh hay Dương Tuệ bị sát hại hắn đều không có chứng cứ vắng mặt.
Tô Hải chưa kết hôn, hắn khoảng năm mươi tuổi, không có con cái, tâm lý có vấn đề … Hơn nữa, hắn có cách cư xử khác lạ với nữ giới, do vậy khả năng là hung thủ khá cao.
Tô Hải có đầy đủ năng lực kinh tế để phạm tội, nói một cách khác, hắn có đầy đủ động cơ gây án. Vì vậy, tôi cho rằng Tô Hải chính là người ra tay sát hại Lý Linh Linh và Dương Tuệ.’
Bài đăng của Ro khoảng hơn mười một giờ đêm qua. Sau khi đăng bài, có rất nhiều ‘cú đêm’ đọc được. Có người hỏi dò ‘Nếu hung thủ là tên đại gia Tô Hải, vậy tại sao còn muốn giết nạn nhân thứ hai? Không lẽ hắn cũng có quan hệ với nạn nhân thứ hai?’
Vài giây sau, Ro trả lời: ‘Sau khi Tô Hải giết hại Lý Linh Linh, trong lòng hắn nảy sinh một ‘căn bệnh’ mới, chính là giết người. Từ trên người nạn nhân Lý Linh Linh hắn đã tìm ra được lạc thú mới, thú giết người. Do vậy, hắn mới gây án lần thứ hai. Còn hắn có quan hệ với nạn nhân thứ hai hay không thì ai mà biết được. Một người phụ nữ không đứng đắn gặp phải gã đàn ông trăng hoa, làm sao có thể không quen biết???’
‘Đại thần nói như vậy … Phải chăng hung thủ sẽ tiếp tục ra tay giết người?’
‘Hung thủ chọn lựa đối tượng gây án như thế nào?’
‘Phụ nữ! Phụ nữ không đứng đắn sẽ trở thành mục tiêu của Tô Hải’, Ro tiếp tục trả lời, ‘Hung thủ căm hận phụ nữ, càng căm hận những dạng phụ nữ lẳng lơ, chính vì thế đây chính là đối tượng của hắn.’
Thảo luận không ngừng được đưa ra, trong nháy mắt lên đến hàng trăm trang và không ngừng tăng lên, có thể thấy được bài đăng của Ro đang ‘hot’ đến mức nào.
Kỷ Lang đọc lướt vài trang, phát hiện Ro không trả lời nữa, nhưng anh đọc qua có rất nhiều vấn đề bản thân anh cũng muốn hỏi. Thí dụ như:
‘Làm sao Đại thần biết được khi còn sống hai nạn nhân không đứng đắn?’
‘Làm sao Đại thần lại biết nghi phạm?’
Trong đây cũng có hai không bình luận không liên quan: Đại thần là đại thần, nhất định có năng lực siêu phàm’, ‘Đừng hoài nghi những câu nói của Đại thần’, mê muội y như tiết nhạc.
Thật sự trong lòng Kỷ Lang rất nghi ngờ: vì sao Ro lại biết được nghi phạm? Cho đến tận bây giờ danh sách nghi phạm chưa hề được tiết lộ ra ngoài. Lẽ nào Ro chính là người bên cạnh anh? Nếu vậy sẽ là ai? Nếu như không đúng, vậy Ro là người như thế nào? Không lẽ cũng là người đang bắt tay vào điều tra vụ án giống như anh?
“Sếp! Ro và chị dâu quả thật bất phân cao thấp. Quá thần thánh, ngay cả nghi phạm là ai cũng biết”, Tiết Nhạc vỗ vỗ tay, “Quá thần kỳ!”
Kỷ Lang liếc Tiết Nhạc: “Khi nào chiến tranh giữa cậu và Ro kết thúc? Nếu như cậu thua, tôi muốn đổi nhân viên mới.”
“Đừng… Đừng..”, Tiết Nhạc vội vàng nói, “ Đại thần dễ công phá như vậy làm sao còn được gọi là Đại thần chứ? Nếu như em có thể đánh bại người ấy thì làm gì em phải đi tôn sùng nữa chứ?”
Thấy sắc mặt Kỷ Lang không vui, Tiết Nhạc giả bộ nghiêm túc nói thêm: “Có điều … Em đã điều tra ra IP của Đại thần … nằm trong khu vực của chúng ta, thế nhưng cụ thể ở chỗ nào thì em cần thêm thời gian.”
“Bây giờ Ro đối với chúng ta rất quan trọng. Khả năng người đó nắm nhiều manh mối hơn chúng ta, chí ít cũng đoán được mục tiêu kế tiếp của hung thủ.” Ngữ khí Kỷ Lang đầy nghiêm túc. Ro nói không sai, khả năng đối tượng của hung thủ chính là những người phụ nữ có mối quan hệ phức tạp. Lý Linh Linh rõ ràng là người đã có bạn trai nhưng trong thời gian đó vẫn giao du với Tô Hải lại còn mang thai con của hắn. Dương Tuệ đã có chồng nhưng đồng thời cũng quan hệ với rất nhiều đàn ông khác. Như vậy người tiếp theo sẽ là ai? Thành phố Bắc rộng lớn như vậy cho dù có được manh mối này cũng như mò kim đáy biển.
Buổi trưa,Tô Niệm Đường kết thúc tiết học, không gọi điện thoại cho Kỷ Lang mà trực tiếp đi từ bệnh viện đến Sở. Đứng trên lầu, Mục Y đang đứng tựa cửa sổ cùng Lê Huy tán gẫu, trông thấy chiếc xe hơi dừng trước cổng, Tô Niệm Đường bước xuống.
Mục Y lớn giọng: “Sếp! Chị dâu qua!”
Kỷ Lang nghe thấy thế liền bước đến vừa khít trông thấy cảnh tượng Tô Niệm Đường đang chào tạm biệt Cố Minh Sinh. Niệm Đường vẫn đứng bên đường chờ Cố Minh Sinh lên xe chạy vụt đi cô mới xoay người vào cổng.
Lê Huy thở dài: “Chà chà … Chiếc xe thể thao này tiền không quan trọng quan trọng là nó sử dụng nhiên liệu khí nén.”
Kỷ Lang tuy rằng có tiền nhưng tuyệt đối sẽ không mua những loại xe thể thao đắt tiền đó. Trong gara Kỷ Sóc cũng có một chiếc, mỗi lần khởi động, xe phóng vụt đi rất nhanh.
“Mọi người đang làm gì đó?”, Tô Niệm Đường bước vào nhìn thấy mọi người đang tụ tập trước cửa sổ.
“Chị dâu! Bọn em đứng trên lầu trông thấy chị!”, Lê Huy trả lời.
Tô Niệm Đường gật đầu: “Hoá ra là đang chào đóni em sao?!?”, Tô Niệm Đường nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Kỷ Lang, vòng tay ôm lấy cánh tay anh: “Vốn dĩ tính gọi cho anh, nhưng gần đây anh bận nhiều việc, vừa vặn Cố Minh Sinh đến gặp em nên em đi nhờ xe cậu ấy đến đây.”
Kỷ Lang đưa tay xoa xoa đầu Tô Niệm Đường: “Anh biết! Anh không ghen!”
Vừa dứt lời, điện thoại anh vang lên, là Đặng Phỉ gọi đến.
“Kỷ Lang! Ngón tay trên cơ thể Dương Tuệ đã xác định là thuộc về Lý Linh Linh. Trên người Dương Tuệ còn có rất nhiều vết thương, cả mới cả cũ, khoảng chừng hơn nửa tháng. Trước khi chết Dương Tuệ bị cưỡng hiếp nhiều lần, tuy nhiên trong cơ thể cô ta không lưu lại tinh dịch của hung thủ. Hiện tại có thể phán đoán là án giết người liên hoàn. Có thêm thông tin gì tôi sẽ báo với cậu sau.” Tác phong làm việc từ trước đến nay của Đặng Phỉ là như vậy, gọn gàng, dứt khoát, Kỷ Lang còn chưa kịp hỏi thêm câu nào thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Quay đầu nhìn trông thấy gương mặt Tô Niệm Đường trắng bệch.
Vừa rồi những lời Đặng Phỉ nói cô nghe rõ mồn một: cưỡng hiếp, ngón tay … Niệm Đường nhất định đã nhớ đến chuyện gì đó. Kỷ Lang vội vàng lên tiếng: “ Đường Đường, chiều nay bọn anh ở Sở kiểm tra tư liệu. Em qua phòng anh nghỉ ngơi một chút!”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Vâng được!”
Tô Niệm Đường đi rồi, Mục Y mới tò mò hỏi: “ Chị dâu làm sao vậy?”
Kỷ Lang xua tay: “Không có chuyện gì đâu. Mọi người tiếp tục làm việc đi, ngày hôm nay chúng ta tổng hợp lại tất cả các nghi điểm.”
Tan ca, về đến nhà, hai người ăn qua loa bữa tối, sau đó ai về phòng người nấy.
Kỷ Lang ở phòng mình xem tivi, đang hăng say thì đột nhiên cửa phòng bật mở, Kỷ Lang xoay người đứng che màn hình: “ Đường … Đường Đường, em làm sao vậy?”
Trán Tô Niệm Đường thẫm mồ hôi, thở hổn hển, đáy mắt ngập nước, giống như vừa gặp chuyện gì rất đáng sợ, cô khẽ lên tiếng: “Anh Kỷ Lang! Em gặp ác mộng … thật đáng sợ…”
Kỷ Lang động tâm, thế nhưng vẫn không quên che màn hình phía sau. Anh từ từ bước đến bên Tô Niệm Đường: “Mơ thấy gì vậy … người đầy mồ hôi rồi!” Anh giơ tay, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô.
“Em mơ khi em còn bé … Mẹ … mẹ ….”, Tô Niệm Đường cắn chặt môi, “Em nghe mẹ gào thét ‘Cứu mạng’ nhưng em chỉ trốn ở góc phòng. không dám nói một tiếng … Em rất sợ …”
Kỷ Lang biết câu chuyện đó vĩnh viễn là ác mộng trong lòng Đường Đường.
“Anh … Anh Kỷ Lang! Đêm nay … em ngủ ở đây được không?” Tô Niệm Đường bám chặt gấu áo Kỷ Lang, âm thanh đầy bất lực và sợ hãi, giống như một chú chó con cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ nó.
Kỷ Lang thoáng ngạc nhiên, sau đó không hề đắn đo mà ngay lập tức đồng ý: “Được!”
Không biết có phải là do quá mức kích động hay không mà lòng bàn tay anh đột nhiên buông thõng, đụng phải chiếc điều chỉnh, tivi tiếp tục phát tín hiệu.
"しんじつはいつもひとついです "
Một câu tiếng Nhật vang lên, Tô Niệm Đường ngẩng đầu, sững người nhìn Kỷ Lang, không thể tin vào mắt mình.