Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 8: Mọi người thường gọi đó là tình yêu



“Anh Hà, tin chắc rằng anh cũng không hề nghĩ tới, chúng tôi nhanh như thế đã đến tìm anh?”, Kỷ Lang mỉm cười nhìn Hà Uy, con mắt của anh dường như đã hiểu hết mọi chuyện, chỉ chờ Hà Uy nhận tội.

Hà Uy cau mày: “Thám tử Kỷ, mọi việc tôi đã khai hết, không còn chuyện gì để khai.”

Kỷ Lang trông anh ta có vẻ không muốn thừa nhận, đoán trước được tình thế này, anh vẫn bình thản gật đầu: “Lần này tôi đến không phải cần anh cung cấp thêm chuyện gì, chỉ cần anh trả lời câu hỏi của tôi là được.”

Hà Uy bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”

“Theo như chúng tôi điều tra được, ông Vương có hành vi bạo hành, là thật sao?”

Hà Uy bất ngờ nhìn về phía Kỷ Lang, hơi nhắm mắt, sau đó gật đầu: “Đúng thế!”

“Bà Vương thường bị ông Vương ngược đãi, vì lẽ đó dần dần trở nên gần gũi với anh?”

“… tôi chỉ là một tay bảo vệ, làm sao có thể …” Hà Uy phản ứng rất nhanh, anh ta đáp trả đầy cảnh giác.

Xét thấy Hà Uy vẫn không chịu nói thật, Kỷ Lang tiếp tục chèn ép anh ta, tiếp tục truy vấn: “Anh không muốn thừa nhận cũng không được, hiện tại ông Vương đã tra ra quan hệ của hai người, còn tuyên bố sẽ đánh chết bà Vương.”

“Ông ta làm sao dám! Ông ta tại sao lại có thể đối xử với cô ấy như thế!”, Hà Uy trừng hai mắt nhìn vào Kỷ Lang.

Kỷ Lang nở nụ cười rạng rỡ: “Nếu không có quan hệ, vậy anh quan tâm làm gì?”

“Tôi chỉ quan tâm cô ấy, cô ấy thường bị ông Vương ngược đãi ... vì vậy …” Lời giải thích này có chút giả tạo, nhưng ít ra cũng có thể miễn cưỡng đối phó.

“Đơn giản, bà Vương cả đêm qua không thấy về nhà”, Kỷ Lang tiếp tục nói, “Vì vậy bà ấy vẫn chưa bị đánh đập.”

“Sao? Tuệ Tuệ cả đêm không về?”, Hà Uy từ trên giường vung mạnh một cái, sau đó mới ý thức chính mình đã quá kích động.

Khi quan tâm, tâm trạng sẽ rối loạn, Kỷ Lang hứng thú nhìn phản ứng của Hà Uy: “Hiện tại anh không muốn kể chuyện gì đó sao? Nghĩ cho kỹ lại đi, bà Vương vẫn chưa về nhà, theo tính khí của ông Vương, nếu cô ấy trở lại, chắc chắn là bị đánh chết!”

Hà Uy sửng sốt, biết không thể nào che giấu nữa, dùng thanh âm bình tĩnh đáp: “Tôi và Tuệ Tuệ lớn lên bên nhau, người trong nhà cũng đã sớm xem chúng tôi thành một đôi. Trong nhà mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ chúng tôi tốt nghiệp là cử hành hôn lễ. Sau khi tôi tốt nghiệp phổ thông trung học, lại không đậu đại học, nên người nhà để tôi đi lính, ròng rã năm năm trời. Tuệ Tuệ nói sẽ ở nhà chờ tôi, chờ tôi về cưới cô ấy, cô ấy sẽ giúp tôi chăm sóc cha mẹ của tôi.

Sau đó, vì tôi bị thương, do đó tôi xuất ngũ sớm.

Ai ngờ, khi tôi quay về tìm Tuệ Tuệ, mới biết, bởi vì ba của cô ấy đánh bài, bị bọn cho vay đến đòi nợ nên đành phải hủy hôn, bán Tuệ Tuê cho đại gia ở thành phố làm vợ lẽ. Tuệ Tuệ không muốn, trốn khỏi nhà. Cô bỏ học đến thành phố Bắc làm công, tự mình bươn chải, vượt qua mọi khó khăn, lại vẫn phải gửi tiền về cho ba cô ấy đánh bạc. Đến khi tôi tìm đến thành phố Bắc, thì mọi chuyện đã quá trễ, cô ấy đã bị gả cho một tên nhà giàu nào đó.

Tôi không cam lòng, trở về quê nhà đánh cho người cha khốn khiếp của cô ấy một trận. Nếu không phải vì ông ta, làm sao Tuệ Tuệ lại phải gả cho lão Vương Hữu Tài đó, hắn ta lớn hơn Tuệ Tuệ đến gần hai mươi tuổi.

Sau đó, tôi nghĩ chỉ cần yên lặng ở bên cạnh bảo vệ cô ấy là được rồi, chỉ cần còn trông thấy bóng dáng cô ấy, nhìn thấy cô ấy mạnh khỏe là được, do đó tôi xin vào làm bảo vệ của biệt thự. Ngay từ khi mới bắt đầu, thật sự chúng tôi không hề nảy sinh bất cứ ám muội gì, chỉ là sau này tôi vô tình phát hiện trên cơ thể cô ấy toàn là vết thương, truy hỏi một lúc lâu mới biết Vương Hữu Tài có khuynh hướng bạo lực.

Chỉ cần tâm trạng không vui, Vương Hữu Tài liền trút giận đánh đập Tuệ Tuệ, uống rượu say cũng quay sang đánh Tuệ Tuệ. Thậm chí cô một lần, Tuệ Tuệ mới nói chuyện với tôi có một câu, liền bị Vương Hữu Tài kéo về phòng đánh một trận, ngay lúc đó tôi thật sự muốn giết chết hắn ta!

Tuệ Tuệ nói cô ấy rất hối hận vì tiền mà phải gả cho Vương Hữu Tài, nếu không phải vì cha cô còn nợ nần, cô cũng sẽ không bao giờ chịu bán mình. Hiện tại ly hôn cũng không được, cô ấy chỉ còn cách chịu đựng những trận đòn roi của Vương Hữu Tài.

Sau một lần say rượu, chúng tôi nảy sinh quan hệ, liền ngay sau đó Tuệ Tuệ có thai … Vương Hữu Tài cho rằng đây là con của ông ta, nên từ đó không ra tay đánh Tuệ Tuệ nữa.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, vào một buổi tối, không được thuận lợi trong công việc làm ăn, hắn lại quay sang uống rượu, về đến nhà không hiểu vì sao lại nổi điên, lôi Tuệ Tuệ ra đấm đá, cuối cùng đứa bé không còn … Đó là con tôi và Tuệ Tuệ mà, khi ấy tôi không nhịn được chỉ muốn đến đánh chết hắn, nhưng Tuệ Tuệ can ngăn, cô ấy nói nếu tôi giết người là mang tội chết; nhưng những ngày tháng như vậy đều chịu không nổi, không muốn nhịn nhục nữa. Không còn cách nào khác, chi bằng cùng nhau bỏ trốn.

Nhìn dáng vẻ người đàn ông với viền mắt ươn ướt, Kỷ Lang nhíu mày: “Vì vậy, anh cùng Dương Tuệ lên kế hoạch trộm tượng Phật Ngọc, sau đó cùng nhau xuất ngoại?”

“Không, chúng tôi chỉ có kế hoạch trộm tượng Phật, không có ý định xuất ngoại. Nước ngoài dù gì cũng lạ nước lạ cái, rất khó sống. Tuệ Tuệ nói, trong phòng của Vương Hữu Tài có tượng Phật ngọc trị giá hơn mười triệu, chỉ cần lén lấy đi, bán có tiền thì cả đời cũng không lo ăn uống. Chúng tôi dự tính sau khi trộm tượng Phật ngọc sẽ trở về quê mai danh ẩn tích.”

Không có ý định xuất ngoại sao? Kỷ Lang nghĩ đến những bức hình Vương Hữu Tài đưa xem kia, khẽ thở dài một tiếng: “Kể cho chúng tôi nghe quá trình gây án của anh đi.”

Mục Y chuẩn bị giấy tờ ghi chép khẩu cung.

“Biệt thự chỗ nào cũng có camera, bởi vì tôi đã công tác ở biệt thự một khoảng thời gian, vì vậy Vương Hữu Tài rất tín nhiệm tôi. Tôi và Tuệ Tuệ đã lên kế hoạch xong xuôi. Tối hôm ấy, Tuệ Tuệ cố tình chuốc say Vương Hữu Tài, chờ hai người bọn họ lên lầu ngủ, tôi ở dưới này dàn cảnh hiện trường giả, tạo thành màn kịch bị cướp từ bên ngoài vào, máu trong phòng bảo an là của tôi, như vậy mới có thể chân thực được một chút. Mọi việc chỉ có như vậy, tượng Phật ngọc tôi đã giao cho Tuệ Tuệ, tôi chỉ không ngờ tới mọi người đã nhanh chóng tra ra được mối quan hệ của tôi và Tuệ Tuệ, ngay cả Vương Hữu Tài và những người làm trong biệt thự hầu như không ai có thể đoán được.”

“Thật ra từ ban đầu là tôi chỉ hoài nghi, chứ chưa dám khẳng định là anh.” Mãi cho đến khi Tô Niệm Đường nói quan hệ của hai người có vấn đề, anh mới bắt đầu điều tra cả hai người cùng một lúc. Nói thật, anh cũng còn hiếu kỳ một điểm, Tô Niệm Đường làm sao có thể phát hiện được mối quan hệ của Hà Uy và Dương Tuệ đây?

Kỷ Lang khẽ lắc đầu, tiếp tục nói: “Chỉ trách thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, địa điểm mà chúng ta gặp gỡ, giá thuê nhà ở khu Thiên Hồ không phải một người bảo vệ như anh có thể gánh nổi.”

Hà Uy cười khổ: “Ngày ấy bị đổ oan là tên ăn cắp vặt, còn bây giờ thì đúng là tên trộm rồi.” Ngẩng đầu cao ba thước có thần linh, làm sai tự có trời cao thấu hiểu, báo ứng sớm muộn cũng sẽ đến. Không tin thử ngẩng đầu nhìn trời xanh có bỏ qua ai đâu?

“Anh bố trí hiện trường khá tinh vi.” Kỷ Lang tán dương: “Khả năng phản trinh sát của anh cũng rất mạnh, biết quyết tâm dùng chính máu của mình để dàn cảnh. Chỉ tiếc, sự thông minh của anh lại dùng sai chỗ.”

“Tôi không hối hận … Nếu như được chọn lựa lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy, tôi muốn mang Tuệ Tuệ khỏi nơi này.”

Kỷ Lang lắc đầu một cái: “Không, Dương Tuệ không tốt như anh nghĩ, cô ta ở trong lòng anh là người con gái thuần khiết ở dưới quê năm xưa, nhưng anh có biết, khi cô ta cùng anh quan hệ, cô ta còn lui tới với nhiều người khác. Xã hội đã mài giũa con người khiến họ thay đổi đến chóng mặt.”

Ha Uy khép hờ mắt: “Tôi tin cô ấy!”

“Anh Hà, động tác vừa rồi của anh đã bán đứng anh, thật ra anh đã biết Dương Tuệ lợi dụng anh lấy trộm Phật ngọc. Tình cảm thanh mai trúc mã với anh thì vẫn nguyên vẹn, nhưng với cô ta sớm đã đánh mất. Bây giờ anh phải chờ đợi sự trừng trị của pháp luật.”

“Sếp! Vậy là vụ án đã được phá rồi sao? Bà Vương cùng nhân viên bảo vệ cấu kết âm mưu trộm tượng Phật ngọc?” Tiết Nhạc vẫn chưa tin vụ án này lại phá được nhanh như thế.

Kỷ Lang lấy tay gõ lên đầu của anh ta: “Chứ sao, hay ý cậu muốn thế nào?”

“Nhưng nếu là bà Vương cùng người bảo vệ làm, bà Vương vẫn không chịu xuất hiện, vậy Vương Hữu Tài cũng không lấy được bảo hiểm. Tượng Phật ngọc này là tài sản của cả hai vợ chồng bọn họ, nếu hành động như vậy cũng được coi là lừa gạt tiền bảo hiểm à nha”, Tiết Nhạc lại có thể nghĩ ra được điều này, đây là điều khiến người khác lơ là, đối với vụ án không hề có chút tác dụng.

“Nói cũng đúng, chờ vết thương của Hà Uy khá hơn, cảnh sát sẽ chính thức khởi tố anh ta tội danh trộm cắp tài sản, nhưng bà Vương thì sao?”, Lê Huy vuốt cằm: “Tượng Phật ngọc cũng được coi là tài sản của nhà cô ta, xử lý thế nào.”

Vẫn chờ câu nói của Triệu Trạch: “Mấy cái này cần gì đến chúng ta lo nghĩ, hãy chờ đợi sự phán xét của tòa án là tốt nhất.”

Tiết Nhạc tán thành: “Nói cũng đúng, chúng ta chỉ cần bắt được tội phạm là được, có điều không phải vẫn chưa tìm thấy bà Vương sao?”

Triệu Trạch: “Bà Vương chắc chắn không thể đi xa, Mục Y đã nói bà Vương sau khi rời khỏi Sở Sự Vụ mới không thấy trở về sao? Bà ta không mang theo gì, có thể đi đâu được? Đợi cảnh sát bắt được bà ta rồi hãy nói.”

“Được rồi! Chuyện này coi như đã xong”, Kỷ Lang vỗ tay, hỏi Tiết Nhạc: “Nạn nhân bị giết mấy ngày trước đã có manh mối gì chưa?”

Tiết Nhạc ảo não lắc đầu một cái: “Vẫn chưa có, thành phố Bắc lớn thế nyo, tìm một thông tin của một người đã chết cực kỳ khó, em cần thêm mấy ngày nữa.”

“Haizza … Đừng nghĩ nhiều nữa, lần này vụ án nhanh chóng giải quyết, cũng tiện dịp chào mừng đồng nghiệp mới, sếp muốn mời chúng ta đi ăn một bữa lớn.” Lê Huy đề nghị.

Triệu Trạch gật đầu: “Đây là ý kiến hay, hiện tại sở Sự Vụ chỉ có Mục Y là người mới, dù gì chúng ta cũng phải được ăn một bữa đã đời chứ.”

Kỷ Lang cười ha hả: “Biết ngay mấy người không có lòng tốt, được rồi, tối nay tôi mời, địa điểm mọi người chọn.”

Địa điểm liên hoan là một nhà hàng ở trung tâm thành phố, Tiết Nhạc nhướng mày: “Lần này địa điểm là do Mục Y chọn, bình thường ăn liên hoan đều ở gần sở Sự Vụ, lần này cốt cục cũng được một chỗ tốt.”

Triệu Trạch trêu ghẹo: “Mấy lời này mà để chú Lý nghe được, coi như cậu chết chắc, mai mốt chú ấy sẽ không bán đồ ăn cho cậu nữa.” Chú Lý là người mở tiệm cơm ở gần Sở Sự Vụ.

Tiết Nhạc che miệng : “Tớ có nói gì đâu, chú Lý mà biết, chắc chắn là do các cậu đi đâm thọc.”

Mục Y thoải mái nói: “Em cũng đoán được anh Tiết đã chán ăn mấy món ăn ở quán cơm gần Sở Sự Vụ.”

“Đúng, đúng, chính là như vậy!”

Mục Y cười cười, nhìn người đang nhàn nhã khoan thai đi phía sau nhìn mấy người bọn họ đấu võ mồm, trên môi Kỷ Lang đượm ý cười, cô cũng bước chậm lại, sóng vai cùng Kỷ Lang: “Sếp! Em chọn nơi này có được không?”

Kỷ Lang bừng tỉnh: “Không sao, tình cờ đến ăn một lần, tôi vẫn còn khả năng chống đỡ nổi nhưng không thể mỗi ngày đều ăn ở đây.” Nguồn kinh phí của Sở Sự Vụ cũng từ trên Cục rót xuống, chút tiền lẻ này anh cũng có.

Mục Y cong môi khẽ cười: “Vậy lần sau để em mời mọi người ăn.”

Mỗi người gọi một món, trên bàn bày đầy đồ ăn, không lái xe đến nên cũng thoải mái hơn. Triệu Trạch đứng dậy giơ cao ly rượu: “Ly đầu tiên là hoan nghênh đồng nghiệp mới, cảnh hoa tương lai Mục Y.”

*cảnh hoa: Bông hoa trong ngành cảnh sát

Mục Y đứng lên: “Anh Triệu đừng khen em vậy, em không phải là cảnh hoa đâu.”

Lê Huy nâng ly: “Mục Y cũng không chịu thừa nhận sao, sau này không phải là cảnh hoa sao, ngoài em ra đâu còn ai khác. À à, hiện tại trong đồn cảnh sát cũng có một cảnh hoa, là chuyên gia giám định Đặng Phỉ, cũng là nữ thần trong mộng của anh Triệu.”

“Biến ngay tên kia, uống nhiều rồi ba hoa.” Triệu Trạch cầm lấy màn thầu nhét vào miệng Lê Huy.

Tiết Nhạc ở bên cạnh nói theo: “Ối ối, anh Triệu nhà mình thẹn thùng kìa, yêu thích chị Đặng Phỉ cứ nói, bọn tớ ủng hộ cậu.”

“Để xem, hắn nhát gan như vậy dám ngỏ ý không”, Kỷ Lang cũng hùa theo trêu ghẹo: “Đặng Phỉ cũng vậy, chắc cũng chỉ có mình Triệu Trạch thích mà thôi.”

“Sếp! Anh cũng không được nhé. Phỉ thì sao, em thấy Phỉ rất tốt.” Triệu Trạch một mực bênh vực. Đặng Phỉ là bác sĩ pháp y khoa giám định, cả ngày chỉ thích làm bạn với thi thể, đặc biệt trong lúc đang làm việc, xung quanh đều thoang thoảng mùi hương formalin.

“Ha ha ha, do sếp không thích người phụ nữ như chị Phỉ, nếu không phải vậy anh Triệu đừng có mà hòng dành được”, Lê Huy cười cười nói.

Mấy người nhốn nháo đánh lộn tùng phèo, cười cười nói nói trong suốt bữa ăn. Kỷ Lang đi tính tiền, sau đó sắp xếp xe đưa bọn họ về nhà, có Mục Y trợ giúp, nhanh chóng đem mấy tên ma men sắp xếp ổn thỏa, có điều cuối cùng thì chỉ còn mỗi Mục Y ở lại.

Kỷ Lang nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm, dự tính sẽ đưa Mục Y về, lại bị cô ta từ chối.

“Sếp, mọi người không phải đã nói tương lai em sẽ trở thành một cảnh hoa sao, còn sợ em gặp nguy hiểm? Em tự bắt xe về là được, anh cũng về nhà sớm nghỉ ngơi đi.”

Kỷ Lang cũng không kỳ kèo thêm, gật đầu: “Vậy được! Trên đường chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi cho tôi.”

“Được!”, Mục Y ngồi trên xe taxi, khi xe chuẩn bị lăn bánh, cô đột nhiên mở miệng hỏi: “Lê Huy có nói sếp không thích dạng người như chị Phỉ, không biết sếp thích loại nữ nhân như thế nào đây?”

Kỷ Lang sững người: “Ha ha ha, điều này ngay cả bản thân tôi cũng chưa nghĩ đến …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.