Mẹ? – Jaejoong ngạc nhiên nhìn bà Jung lặng lẽ quỳ dưới sàn ngay khi cả hai vừa bước vào nhà, cậu muốn đi lại đỡ bà vì hành động kỳ lạ này nhưng khoang bụng cậu đau quá, cái đau tưởng chừng đã trôi qua, tưởng chừng như quên đi lại trở lại khiến đôi chân cậu run rẩy.
Cám ơn con Jaejoong! Mẹ… chỉ có thể cám ơn con! – giọng bà Jung run rẩy theo tiếng nấc – ngôi nhà này nợ con một lời cám ơn, và mẹ… nợ con một lời xin lỗi…
Mẹ!
Jaejoong mỉm cười quỳ đối diện người phụ nữ một thời nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ, từng khiến cậu đau đớn bởi thân phận giả tạo của mình, từng khiến cậu mất đi niềm tin có thể thay đổi được tình cảm nay lại quỳ dưới chân cậu cùng lời xin lỗi chân thành. Cậu không cần điều đó, mọi thứ đều là vô nghĩa với cậu. Cái cậu cần là một gia đình hạnh phúc với những thành viên yêu thương lẫn nhau, một lần cậu mất đi người mẹ hiền dịu của mình, một lần cậu mất đi người cha đã từng yêu thương cậu nhưng lần này cậu không muốn mất gia đình nhỏ này nữa. Cậu cần một người mẹ vị tha, cậu cần một người cha không đem con cái ra đổi chác danh lợi, cái cậu cần đang ở trước mắt cậu đấy, cái cậu cần là gia đình này, chỉ cần mọi người yêu thương nhau, dù phải làm bất cứ điều gì, cậu cũng chấp nhận.
Từ nay, chúng ta sẽ yêu thương và đoàn kết với nhau được không?
Gật đầu thay cho câu trả lời, đôi mắt bà Jung vẫn còn long lanh những giọt nước trong suốt của sự hối hận. Bà im lặng trong vòng tay đứa con dâu mà bà đã cố tình hắt hủi, cố tình nhục mạ bằng những lời nói chứa đầy dao nhọn, bà đã từng muốn con người đang quỳ trước mặt mình biến mất. Bà không tin tưởng cậu, không tin tưởng một kẻ có người cha mà ngay cả đứa con mình cũng bán đi vì vụ lợi, bà không tin tưởng cái gọi là tình yêu của một kẻ bị ép uổng, bà sợ… sợ một ngày nào đó… Yunho của bà sẽ tổn thương bởi con người này như những gì bà đã vô tình gây ra cho Lee Hyukjae. Bà sợ mọi thứ và bà ngăn cản cậu và Yunho bằng mọi cách, cách biệt về tình yêu, thân phận, cách đối xử và lối sống của cả hai khiến nỗi lo lắng của bà càng lúc càng lớn hơn, lớn hơn nữa và bà không biết bản thân có thể kiềm chế nỗi sợ hãi ấy đến bao giờ. Một mình gặm nhấm chúng, một mình lo lắng và thốt ra những lời mà bà không bao giờ nghĩ rằng bản thân mình có thể nói được những điều đó.
Con về phòng một chút! – Jaejoong lau nhanh mồ hôi trước khi trấn an bà bằng nụ cười thường trực của mình, nhấc từng bươc nặng nề lên lầu, những bậc thang hôm nay tưởng chừng không bao giờ kết thúc.
Trong khi đó, Krbank
Chuyện gì thế này?
Ông Jung ngẩn người nhìn Yunho đang chuyển kênh liên tục, Krbank xuất hiện khắp các kênh, mọi lời nói đều nhắc đến Krbank, những doanh nghiệp đã gọi điện từ chối không ngừng khẳng định rằng Krbank phá sản chỉ là tin đồn, những đoạn video ngắn về những người gởi tiền vào ngân hàng được phát lên đồng loạt, như mới ngày hôm qua, Krbank một lần nữa trở thành tiêu điểm của sự chú ý khi tất cả những doanh nhân có uy tín đều lên tiếng khẳng định nó sẽ mãi mãi tồn tại như chính khẩu hiểu “Mãi mãi phục vụ khách hàng” của nó. Hay thật! Ông và Yunho tìm đủ mọi cách, liên lạc bằng đủ mọi phương tiện và vận dụng uy tín của mình để liên kết các ngân hàng với nhau, để nói chuyện, đàm phán với báo chí và các doanh nghiệp lớn nhỏ nhưng tất cả đều như công dã tràng, hôm nay…. vô số cuộc gọi từ chối đến với ông nhưng tin này lại bất ngờ đến nỗi ông không nghĩ rằng đó là phép màu!
Yunho! Chúng ta thua rồi!
Ông Jung nhìn đứa con trai độc nhất của mình trước khi chuyển mắt vào màn hình điện thoại, thua rồi! Ông đã thua người đàn ông mà ông đã từng lấy đi mọi thứ quý giá nhất của gã. Chỉ cần một lời nói của gã, tình thế đã được xoay chuyển một cách chóng mặt. Ông không thể giả mù, giả điếc xem như mọi công sức đó đều của ông hay do chúa trời ban phúc cho gia đình ông. Tất cả đều do gã tạo nên, ông đã thua gã… đó là sự thật!
Ba! Mẹ… – Yunho không thể ngăn nổi sự ngạc nhiên lẫn nghi ngờ của mình, Lee Hyukjae không bao giờ giúp một cách đơn giản như thế.
“Alo?”
Mình àh? Tôi đây! – ông Jung cười nhẹ.
“Mình! Công ty sao rồi mình? Có khó khăn lắm không? Mình đừng lo, dù thế nào thì tôi cũng theo mình!”
Ah… không! Mọi chuyện ổn cả! – đến phút này, ông cho phép mình thở ra một cách nhẹ nhàng.
Jaejoong có ở nhà không mẹ? – Yunho nói thêm.
“Có, nó mới lên phòng ngủ một chút, con muốn nói chuyện với nó àh?”
Dạ thôi!
Gác máy khi mọi việc trong nhà vẫn bình thường, thậm chí bà Jung và Jaejoong vẫn chưa biết những điều trên tivi, hai bố con mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Lee Hyukjae… làm sao gã có thể hành động như thế? Làm sao gã có thể cứu kẻ thù của mình?
“RENG”
Chuông điện thoại một lần nữa vang lên và ông Jung biết chắc chắn kẻ đầu dây là ai.
Alo!
“Vui chứ?” – giọng nói đầy giễu cợt của Lee Hyukjae khiến đôi mày ông dường như dính sát với nhau – “Tôi không ngờ một tiếng nói của tôi lại có lợi như thế, ngạc nhiên thật!”
Lee Hyukjae mà tôi biết xưa nay không giúp ai mà không có lợi cả, ông muốn gì? – ông Jung nghiêm giọng.
“Tôi àh? Tôi có quá nhiều thứ để muốn đấy Jung Junjin. Tôi muốn công ty của ông thuộc về tôi. Nhưng ông biết không, tôi không phải là kẻ tồi tệ đến mức nhìn thấy người khác hoạn nạn rồi nhảy vào. Tôi sẽ trở lại sớm thôi Jung Junjin àh. Những thứ của tôi thì tôi phải lấy lại chứ!” – gã cười lạnh.
Lee Hyukjae…. Dù không muốn, nhưng tôi phải nói lời cám ơn. Cám ơn ông!
“Oh! Jung Junjin lạnh lùng cám ơn tôi? Tôi có nên xem đó là một phép màu không? Tôi chỉ hy vọng những ngày sau, khi nhìn thấy tôi, ông phải kiềm chế việc xông vào giết tôi đấy ha ha ha ha ha”
“CRUP”
Điện thoại một lần nữa bị cắt ngang bởi Lee Hyukjae, nụ cười lạnh trôi môi gã nhường chỗ lại cho đôi mắt chứa đầy ưu phiền và gương mặt đầy nếp nhăn suy nghĩ. Gã làm đúng hay sai? Trong trò chơi này, gã đã thắng hay bại? Thua rồi! Gã thua ông rồi, ông có một gia đình quá hoàn hảo, thậm chí… ngay cả một đứa con dâu vẫn muốn hy sinh mọi thứ để giúp ông. Còn gã? Đã sắp qua ngũ tuần rồi nhưng cái cảm giác hạnh phúc đó vẫn chưa thể đến với gã, trung thành với thù hận, gã dường như trở thành một tín đồ của tội lỗi, sống bằng thù hận, chết cũng vì thù hận. Gã đã nghĩ đến hạnh phúc chưa nhỉ? Gã đã từng nghĩ mình phải tìm một hạnh phúc khác ngoài Lee Kyunghee chưa nhỉ? Gã không biết, cơ bản… gã chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Jung Junjin! Tôi sẽ trở lại, tôi không buông tha ông đâu!
Sân Bay Seoul
Chuyện gì vậy? Min Ah! Cậu có thể nói cho tớ nghe… chuyện này là như thế nào không?
Bên cạnh mình, Min Ah nhìn chằm chằm vào màn hình tivi giữa sân bay, chuyện này là thế nào? Cô cũng muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi oái oăm này. Tại sao? Chỉ với vài ngày mà mọi chuyện đã được bình ổn như thế này? Không thể! Không thể như thế khi các nhà báo thân quen đều đã bị cô mua chuộc, không thể diễn ra khi khắp các trang web đều có thông tin KrBank sắp phá sản và mọi thứ chỉ là vẻ bề ngoài che đậy sự mục nát của mình. Làm sao họ có thể giải quyết nếu không có một bên thứ ba hùng mạnh giúp đỡ? Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là… chuyện gì đã xảy ra?
Tớ cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra! – Min Ah nghiến răng giận dữ – nhưng cậu yên tâm, tớ đã về… tớ không để chuyện này diễn ra suông sẻ như thế. Nếu tấn công Krbank không được, tớ sẽ tấn công điểm chí mạng của anh ta!
Chí mạng?
Đúng! Điểm chí mạng… tớ không thể thua như vậy được!
Tớ thì không quan tâm lắm, dù sao cũng lấy được tiền và làm nhà đó lộn xộn một thời gian. Thế với tớ là đủ, tớ không muốn mạo hiểm tất cả của mình chỉ để thực hiện như cậu được.
Cái nhếch môi nguy hiểm của Min Ah khiến Seohyun rùng mình, nó không ngờ… ngoài vẻ đẹp chết người của Min Ah, cô còn sở hữu sự thông minh mà khó có người phụ nữ nào có được. Có lẽ nó phải cám ơn chúa khi Min Ah sử dụng trí thông minh đó để giúp nó. Hình như nó nghe ai đó nói một câu, cho đến bây giờ, nó có thể khẳng định rằng đó là câu nói hay và đúng nhất
“Đàn bà càng thông minh, họ càng trở nên nguy hiểm”
Krbank
Cám ơn quý khách!
Gật đầu nhận lấy sổ tiết kiệm từ tay nhân viên ngân hàng, nhìn lên màn hình, dường như mọi chuyện đã trở về quỹ đạo vốn có của nó mà không cần đến sự giúp đỡ nhỏ nhoi của anh. Hyunbin cười khẽ, Jung Yunho thật sự là một kẻ có tài, hắn quá giỏi để cần đến sự giúp đỡ của anh. Số tiền anh gởi vào chẳng là gì cả nếu những doanh nghiệp lớn đồng loạt gởi vào hoặc tiếp tục mối quan hệ với Krbank. Anh biết, Yunho sẽ không để Jaejoong phải chịu khổ cực, anh biết… Yunho sẽ chăm sóc cậu thật tốt, thậm chí… sẽ tốt hơn nếu người bên cạnh cậu là anh. Cảm giác mình phải thật sự từ bỏ rồi, anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới với tình yêu mới của mình, anh cần phải buông bỏ… Rất lạ, gương mặt Ok Bin mỉm cười nhìn anh thoáng qua trong vài giây, đó có phải là định mệnh thật sự dành cho anh không? Chấp nhận một người luôn yêu anh bằng tình yêu trong sáng và thuần khiết nhất, không vụ lời, không cướp đoạt, chỉ đơn giản là lẳng lặng nhìn theo và tiếng yêu để lại trong lòng. Có phải anh quá vô tâm để không nhận ra tình yêu đó và vô tâm hơn khi anh biết tình cảm đó dành cho mình nhưng vẫn cố chấp chối bỏ? Anh nợ Ok Bin một lời xin lỗi và anh nợ tình yêu quá lớn của nó.
Alo! Anh đây! – Hyunbin mỉm cười khi tên Ok Bin nhấp nháy trên màn hình.
“Em có chuyện muốn nói với anh! Chúng ta gặp nhau được không?” – giọng Ok Bin nghiêm túc qua điện thoại.
Anh cũng có chuyện muốn nói với em.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trước mặt mình, Hyunbin cảm thấy sự thanh thản đang tìm đến với mình. Có phải anh đã nhận ra tình yêu của mình với Jaejoong đã đến lúc phải dừng lại và anh phải tìm hạnh phúc cho riêng mình. Từ nay, Jaejoong sẽ là người bạn của anh, sẽ là một phần trong cuộc sống và quá khứ rất đẹp trong lòng anh. Tình yêu… anh biết mình phải giữ điều gì, anh biết mình sẽ phải đi về đâu rồi…
Seoul nhộn nhịp như bản chất vốn có của nó, khoác lên chiếc áo màu đỏ nhạt của hoàng hôn, Seoul trở nên thật rực rỡ và lộng lẫy làm sao. Từ lâu rồi, Jaejoong không nhìn bầu trời Seoul với tâm trạng thoải mái như thế này, cậu quên mất sự lãng mạn mà nó mang lại, quên mất cách nắm giữ chúng và lưu lại trong trang ký ức của mình. Cứ thế, cậu đứng nhìn bầu trời đỏ rực thật lâu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thiên thần sắp chào đời của mình. Bao lâu nữa nhỉ? Bao lâu nữa thiên thần này mới có thể cùng cậu ngắm hoàng hôn rực rỡ như thế này? Bao lâu để cả gia đình cậu bình thản đứng ngắm mọi vật chuyển động xung quanh mình và nở nụ cười hạnh phúc? Không lâu đúng không? Chỉ cần cậu muốn, Yunho sẽ bên cạnh cậu, chỉ cần cậu muốn… lúc nào cậu cũng có thể cùng gia đình ngắm cảnh hoàng hôn!
Jaejoong!
Anh đã về! – Jaejoong nắm lấy bàn tay đang ôm mình, cậu ngã đầu ra sau tựa vào bờ vai vững chắc của hắn. Ừ! Hắn đã về rồi, điều đó có nghĩa mọi việc đã được giải quyết! – Anh mệt không?
Không!
Dụi đầu vào chiếc cổ thanh mảnh thơm tho của Jaejoong, Yunho hít lấy mùi hương thân quen này thật lâu. Lạ thật! Mọi việc trong công ty đã được giải quyết xong nhưng tim hắn vẫn không tìm được những nhịp đập bình yên như ngày trước. Hắn đang lo sợ nhưng hắn lại không thể lý giải được nó từ đâu đến, quyết định không truy cứu về Shin Min Ah nữa, xem như đó là sự trả nợ của hắn dành cho tình yêu cũng như thù hận quá lớn của cô. Để mọi việc lắng xuống một cách êm đẹp như thế, lẽ ra hắn phải cảm thấy vui mừng, cảm thấy hoan hỉ. Nhưng… hắn vẫn không thể có được cảm giác như mình mong muốn. Những lúc ôm cậu như thế này, hắn luôn mang theo cảm giác lo lắng, nếu hắn lơi tay một chút, nếu hắn không siết chặt cậu, không ôm cậu bằng tất cả sức lực của mình thì cậu sẽ biến mất. Ôm cậu trong lòng nhưng hắn vẫn cảm thấy sao mong manh quá, vẫn cảm thấy… cậu có thể biến mất bất cứ lúc nào. Tại sao? Tại sao vậy?
Jaejoong àh! – hắn gọi khẽ.
Huh?
Anh yêu em!
Em cũng yêu anh!
Nghiên đầu đón nhân nụ hôn của Yunho, Jaejoong biết mình là người vợ hạnh phúc nhất khi được trọn vẹn trái tim của hắn. Ừ! Hắn khô khan lắm. Ừ! Hắn chẳng khác nào một khúc cây di động với những lời nói thật đến đau lòng người và nguy hiểm như một con sói nhưng hắn vẫn dành sự dịu dàng hiếm hoi của mình cho cậu, bảo bọc cậu trong lớp chắn tình yêu không bao giờ bị phá hủy của hắn. Cậu biết, hắn đôi khi trở nên khó hiểu với những suy nghĩ mà cậu không bao giờ chạm vào được, nhưng chỉ cần hắn đối với cậu dịu dàng như lúc này, chỉ cần như thế là quá đủ. Điều đó nói với cậu rằng mọi việc cậu làm không phải là vô ích, nếu đánh đổi tất cả để được khoảnh khắc này thôi, cậu cũng chấp nhận không do dự!
VG Restaurant
Anh Hyunbin, thật ra em muốn nói với anh…
Chúng ta hẹn hò với nhau nhé!
Mắt Ok Bin mở to khi nó không tin nổi những gì nó vừa nghe thấy vài giây trước. Hẹn hò? Có thật Hyunbin đang đề cập đến vấn đề đó không? Nó muốn nói với anh rằng nó mệt mỏi khi mãi đóng vai người rộng lượng và vị tha rồi, nó mệt mỏi khi biến mình thành vật thế thân cho những lời nói dối của Hyunbin trước mặt Jaejoong lắm rồi và nó không muốn như vậy nữa. Nó muốn nói là nó yêu anh, đêm nay… hoặc anh đón nhận nó, cho nó một cơ hội để cả hai tiến tới với nhau hoặc anh từ chối và nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Thế mà, anh lại dành cho nó sự bất ngờ đến nổi nó không thể tin đó là sự thật, một người đàn ông lúc nào cũng chỉ có Jaejoong trong lòng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cảm xúc của cậu, cuộc sống của cậu và mọi thứ về cậu đang đề cập đến việc tiến tới với nó. Nhìn vào mắt anh, nó biết anh không nói dối, nó biết anh đang rất chân thành và muốn bắt đầu lại từ đầu với nó. Có được không khi nó vui mừng và ôm chầm lấy anh như thể nó đã chờ đợi câu nói này từ rất lâu rồi? Có được không khi nó lập tức gật đầu và cám ơn anh vì đã hiểu trái tim nó? Có được không khi nó quên hết mọi phép tắc và ôm chầm lấy anh, hôn anh và tặng cho anh nụ cười hạnh phúc nhất cuộc đời?
Anh… anh nói thật chứ? – Ok Bin không thể giấu nụ cười hạnh phúc trên môi mình, nó yêu anh đến mất lý trí mất rồi, nó chẳng màng đến một đứa con gái hạnh phúc như thế nào khi được người mình yêu tỏ ý như vậy nữa. Không thèm giữ thể diện làm gì khi cơ hội này nó chỉ có một mà thôi.
Anh nói thật! Anh đã yêu Jaejoong quá lâu và cố chấp rằng anh có thể dành lại cậu ấy trong nay mai. Nhưng bây giờ anh mới biết điều đó là không thể, Jaejoong đã tìm được hạnh phúc và anh cũng cần tìm cho mình một hạnh phúc mới. Anh… không nên cứ mãi lao theo hạnh phúc ảo do mình tự đặt ra nữa! – Hyunbin cười nhẹ trước khi nắm lấy bàn tay nhỏ của Ok Bin – Cho anh cơ hội được không? Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, em không trách anh vì đã yêu Jaejoong nhiều đến thế chứ?
Em… ôm anh được không?
Ok Bin sung sướng ôm chầm lấy người mình yêu ngay khi nhận được cái gật đầu của anh, ấm áp quá! Lần đầu tiên nó chủ động ôm anh và được sự đồng ý của anh. Có ai hạnh phúc như nó lúc này không? Mọi thứ trong đêm đen dường như phát sáng, nó không thấy cô đơn, không thấy mệt mỏi nữa, trước mắt nó là con đường với chi chít những vệt ánh sáng hạnh phúc đang đan vào nhau để dẫn nó đến thiên đường của tình yêu. Nó muốn hét lên rằng nó đã có được người đàn ông nó yêu, nó muốn hét lên rằng nó yêu anh nhiều lắm, nhìn xem, nó khóc rồi, nó khóc vì hạnh phúc, nó khóc vì vui sướng, nó khóc vì tất cả những gì nó làm, những gì nó đã ấp ủ và che giấu là không vô ích, Jaejoong nói đúng, hạnh phúc luôn tìm đến người biết trân trọng và chờ đợi nó. Nó làm được rồi, hạnh phúc và tìm đến nó, đã ôm nó và sẽ không bao giờ rời xa nó nữa.
Em yêu anh! – Ok Bin hạnh phúc nói – Em không cần anh nói anh yêu em, vì nếu lúc này anh nói… đó sẽ là lời nói dối. Em sẽ chờ đến khi nào anh thật sự yêu em…
Cám ơn em đã hiểu anh, Ok Bin àh! – mỉm cười, Hyunbin cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhỏm, thật thanh thản khi Ok Bin nằm gọn trong vòng tay anh, anh đã chọn lựa đúng! Anh đang và sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của mình thay vì đuổi theo một mình yêu không kết quả như thế. Ok Bin! Anh biết anh sẽ yêu nó và sẽ bên cạnh nó đến mãi mãi…
Đêm tối bao trùm thành phố và vạn vật như nó vốn dĩ phải thế, nhưng đêm nay có những linh hồn không lạnh lẽo, không cô đơn, có những linh hồn vừa cặp bến hạnh phúc và cũng có những linh hồn chìm đắm trong hận thù bất tận nhưng đêm nay… bình yên hơn bao giờ hết. Sóng gió đã bị đẩy lùi bởi sự kiên định của thiên nhiên, bão tố không thể tàn phá những phiến đá rắn rỏi. Có phải vậy không? Mọi thứ đều đã kết thúc?
“SOẠT”
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng sau khi việc bàn bạc với ông Jung về việc hẹn gặp cách khách hàng thân thiết để tăng thêm uy tín và lòng tin của họ cũng như mở rộng cơ hội cho những khách hàng tiềm ẩn kết thúc khi đồng hồ điểm một giờ khuya.
Ngắm nhìn Jaejoong sau khi tắt bớt đèn để ánh sáng trở nên dịu hơn, lâu rồi… đã rất lâu rồi hắn không có thời gian ngắm nhìn gương mặt hoàn mĩ này say giấc. Cậu bình thản với giấc ngủ yên lành, có mộng mị không? Trong giấc mơ của cậu có sự tồn tại của người tên Jung Yunho không? Trong giấc mơ đó, hắn vẫn sẽ là chồng cậu chứ? Vẫn sẽ là người bên cạnh bảo vệ cậu khi sợ hãi hay rối loạn chứ? Hắn nhận ra rằng hắn yêu cậu nhiều quá, yêu đến nổi có thể hy sinh mọi thứ để có thể giữ cậu bên cạnh mình và ghen tuông với mọi thứ có thể cướp cậu đi cho dù đó chỉ là một món ăn tầm thường. Những thứ có thể khiến cậu quên hắn dù chỉ một giây cũng làm hắn khó chịu. Hắn quá yêu cậu rồi, thật sự rất yêu cậu!
Kéo những lọn tóc nhỏ che phủ đôi mắt đang khép bình yên, hắn đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, nụ hôn trượt dài xuống mũi và dừng lại trên đôi môi hồng đào quyến rũ vẫn luôn khiêu khích sự chịu đựng của hắn. Lại nhớ đến những đêm nóng bỏng giữa hắn và cậu, thật thỏa mãn, thật tuyệt vời khi lúc đó hắn có cậu trọn vẹn nhất. Nhưng lại giật mình khi lúc đó hắn chỉ biết rằng hắn cần cho cậu thấy cậu sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi hắn, những đêm nóng bỏng đầy khao khát nhưng lại không chất chứa tình yêu và trân trọng đối phương, hắn chỉ biết tiến vào và thỏa mãn chính bản thân mình, mặc cậu nằm bệt trên giường đầy mệt mỏi, mặc cho thái độ phớt lời hay chống đối của cậu. Jaejoong có tha thứ không những lỗi lầm của hắn? Sao hôm nay hắn bỗng nhiên nhớ về nhiều điều trong quá khứ và những điều đó khiến hắn không thể ngủ, chỉ muốn ngồi bên cạnh cậu, ngắm nhìn cậu và muốn nói lời xin lỗi cậu về những chuyện đã qua.
Giờ đây, Jaejoong đối với hắn là người quan trọng nhất, hắn không còn ham muốn *** mỗi đêm, cũng không ham muốn cái cách cậu nói yêu hắn trước mặt Hyunbin nữa. Hắn chỉ muốn cậu bên cạnh hắn với tình yêu chân thành và mãi mãi, hắn chỉ muốn mỗi khi hắn bước sai đường, cậu sẽ kéo hắn lại và chỉ hắn con đường đúng đắn cần phải đi, hắn chỉ muốn mỗi khi quay sang bên cạnh, gương mặt mỉm cười của cậu sẽ khiến hắn thêm sáng suốt, bàn tay ấm áp của cậu sẽ khiến hắn mạnh mẽ hơn. Hắn đơn giản chỉ muốn như thế. Liệu có được không?
Buổi sáng tuyệt vời…
Không hẹn nhưng Jaejoong, Yunho, Ok Bin, Hyunbin và những người trong gia đình họ đều có cùng một cảm nhận khi nhìn thấy những tia sáng đầu tiên của ngày mới. Lớp sương mờ hãy còn phủ kín những con đường seoul náo nhiệt nhưng cái tĩnh lặng của nó đang lùi dần về phía sau, báo hiệu một ngày mới đầy bận rộn sẽ lại đến với mọi người. Hôm nay, trên bàn có rất nhiều món ăn được bày trí đẹp mắt và Jaejoong chắc rằng chúng sẽ rất tuyệt vời khi người tạo ra chúng chính là bà Jung. Bà nhìn cậu bằng ánh mắt thật hiền và tràn đầy sự yêu thương của một người mẹ dành cho con của mình khi cậu giúp bà mang thức ăn ra bàn. Hôm nay không khí thật ấm áp làm sao, mọi người vẫn im lặng ăn sáng nhưng Jaejoong vẫn cảm nhận được hạnh phúc đang lan tỏa từ mỗi người. Ba mẹ chồng cậu nhìn nhau vào cười mỉm như thể họ là một đôi mới cưới ngày hôm qua, Yunho bỗng dịu dàng khi gắp nhiều thức ăn bổ dưỡng cho cậu, một kẻ ít thể hiện như hắn làm những điều này thật sự rất đáng ngạc nhiên và Ara cũng gắp thức ăn cho cậu. Con bé đã nhận ra nhiều điều sau một thời gian dài chung sống cùng nhau dưới một mái nhà rồi. Hạnh phúc thật sự là đây, điều cậu mong muốn cuối cùng đã xuất hiện rồi.
Hôm nay tôi và Yunho sẽ không về ăn trưa hay ăn tối. Bà và các con đừng chờ chúng tôi. Có thể chúng tôi về rất muộn đấy! – ông Jung mỉm cười nhìn bà Jung.
Sao thế?
Chúng tôi hẹn khách hàng dùng bữa thôi. Lần này mời những người gởi vốn lớn trong ngân hàng trước. Rồi mới tổ chức tiệc mời những khách hàng khác nên khá bận rộn! – ông Jung lại cười, hôm nay ông đặt biệt vui thì phải.
Em không cần chờ anh, anh đi làm đây!
Hôn lên môi cậu trước mặt cả nhà trước khi cùng ông Jung ra xe, Jaejoong lại bất ngờ khi một lần nữa Yunho thể hiện tình cảm của mình trước mặt gia đình như thế. Đỏ mặt! Cậu cúi đầu mỉm cười. Cuộc sống thật sự rất đẹp!
Cali Hotel
Đúng vậy! Không sao, cứ làm theo lời tôi nói đi. Ừ!
Cậu lại tính chuyện gì thế Min Ah? – Seohyun chán chường nhìn tivi đang đưa tin về KrBank, hầu như nó xuất hiện trong tất cả các bản tin buổi sáng ở Hàn Quốc, nó muốn về Nhật thay vì ở đây cùng Min Ah và nhìn những điều nhàm chán này.
Tớ nói với cậu rồi, tớ sẽ làm một cú chót trước khi biến mất! – Min Ah nhếch mép ném điện thoại lên giường – Một bàn cho đáng chứ Seohyun, cậu không muốn xem sao?
Có chắc thành công không?
Cậu cứ thong thả, dù sao cũng sắp tới giờ rồi. Nói trước sẽ mất hay biết không?
Trang điểm cho mình thật lộng lẫy trước khi bước ra khỏi khách sạn, hôm nay ả nhất định sẽ cho Yunho biết ai mới là kẻ chiến thắng thật sự. Không thể khiến sự nghiệp của hắn tiêu tan thì ả sẽ khiến tình yêu và lòng tin của hắn bị giẫm nát bởi chính người mà hắn luôn tự hào khẳng định rằng hắn yêu thương nhất và sẽ bên cạnh hắn mãi mãi.
Con người không bao giờ biết trước định mệnh của họ nhưng họ có thể tạo ra định mệnh cho người khác theo cách họ muốn. Cố ý biến đổi cuộc sống của người khác thành sự thỏa mãn cho chính mình. Jung Yunho phải trả giá cho sự phản bội! Nhất định phải trả một cái giá thật đắt!
“Alo? Xin hỏi ai vậy?”
Xin hỏi… anh có phải là Hyunbin không ạ? – Min Ah bắt chéo chân đầy tự tin khi biến giọng nói sắc bén của mình thành giọng nói dễ thương và đầy lo lắng.
“Vâng! Xin hỏi ai vậy ạ?”
Ah! Tôi là Lim Seokyung, nhân viên khách sạn Sara. Anh Kim Jaejoong đã uống rất nhiều rượu, anh ấy đã đọc số điện thoại của anh và yêu cầu tôi gọi điện thoại cho anh bảo anh tới gấp…
“ Jaejoong?” – Min Ah nhếch mép khi giọng nói đầy lo lắng của Hyunbin vang lên bên tai mình, những con rối đáng thương đã bắt đầu màn diễn của mình rồi – “Vâng! Tôi sẽ đến ngay!”
Được ạ! Anh Kim Jaejoong ở phòng 233.
“Tôi biết rồi, cám ơn cô!”
Hứng thú tắt điện thoại trước khi gọi cho con rối còn lại, màn kịch sẽ rất thú vị, rất vui nếu những con rối làm tốt vai trò của mình.
“Alo?”
Xin lỗi, đây có phải số điện thoại của anh Kim Jaejoong không ạ? – vẫn tiếp tục giọng nói rụt rè đầy lịch sự của mình, nhưng Min Ah vẫn không thể kiềm nén sự giận dữ của mình khi nghĩ đến những điều tốt đẹp nhất đã bị cậu cướp đi trong gang tấc.
“Vâng! Là tôi đây, xin hỏi ai vậy?”
Dạ tôi là Lim Seokyung, nhân viên khách sạn Sara. Anh Hyunbin đã uống rất nhiều rượu và có ý định tự tử, anh ấy liên tục hét tên anh. Chúng tôi không thể cản anh ta nữa rồi. Cậu đến gấp để khuyên anh ta với! – giọng ả trở nên gấp rút vì phấn khích.
“Tự tử? Tự tử?”
Vâng! Chúng tôi đã gọi cảnh sát nhưng vẫn không thể khuyên giải anh ấy. Anh đến nhanh được không? Anh Hyunbin và chúng tôi đang ở phòng 233.
“Vâng! Tôi sẽ đến ngay!”
Gập điện thoại một lần nữa, nụ cười trên môi Min Ah trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết khi nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Hyunbin cách mình khá xa. Đến nhanh vậy sao? Thật sự những kẻ si tình đều ngu ngốc một cách đáng thương.
JAEJOONG!
“RẦM”
Thêm một con mồi hối hả đi vào với cái bụng to tướng nặng nề. Thật tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời!